Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 16: Chương 16



Thời tiết đầu mùa xuân lại là ở dã ngoại, tổ tiết mục vẫn còn lương tâm chuẩn bị túi ngủ cho mọi người.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, đêm khuya mưa phùn tí tách tí tách rơi suốt hơn nửa đêm, tổ tiết mục tạm thời trở tay không kịp.

Cuối cùng sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Cù Linh và Tưởng Thư Dục thì bốn người còn lại đều bị cảm lạnh, thậm chí Kiều Mộng Tâm còn bị sốt nhẹ.
Kiều Mộng Tâm được nhanh chóng đưa đi bệnh viện, những người còn lại kiên trì quay xong một ngày cuối cùng rồi cũng không qua đêm, đến chạng vạng đã vội vàng kết thúc kỳ quay đầu tiên.
Đạo diễn muốn điên lên rồi, thật ra là có phương án dự bị nhưng lại không ngờ cả bốn người đều bị cảm lạnh, vậy thì còn quay cái gì nữa chứ? Dù có muốn thực hiện phương án dự bị thì cũng không thể hold được, việc này muốn bức điên đạo diễn luôn.
Thật ra hình thức phát sóng trực tiếp lần này là do đạo diễn muốn trải nghiệm thử, bởi vì trong nước có quá nhiều show gần gần giống nhau nên ông ta muốn thử đột phá một lần, nhưng bây giờ xem ra ông ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Tính tình giữa các minh tinh khác nhau quá nhiều rất dễ dàng dẫn đến xì-căng-đan quá lớn, có khi còn làm bể show.
Tình huống phát sinh quá nhiều, hết thảy đều bị lộ tẩy trong phát sóng trực tiếp trước mặt các cư dân mạng, khen chê đều không đồng nhất.
Còn có không thể xử lý hậu kỳ, hình thức phát sóng trực tiếp không có nhiều thứ để xem, không thể làm cho cư dân mạng theo sát được.
Trong lúc xử lý các tình huống đột ngột xảy ra thì tổng đạo diễn đã phân tích toàn bộ lần phát sóng trực tiếp đầu tiên này đến rõ ràng rành mạch, ông ta lập tức quyết định bỏ hình thức phát sóng trực tiếp, sau đó chế tác hậu kỳ lại rồi đăng video lên trang web một lần nữa, thông báo mấy kỳ tiếp theo sẽ trở về lại hình thức quay bình thường như lúc ban đầu.
Tuy rằng quyết định này rất đột ngột nhưng lại được tất cả các nhân viên công tác chấp nhận, quay theo hình thức phát sóng trực tiếp đã làm cho bọn họ chịu áp lực rất lớn.

Bây giờ nghe được sẽ sửa đổi lại cách thức quay chụp, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn việc đối mặt với dư luận như thế nào à? Thì cứ giao cho đoàn đội xã giao chứ sao nữa.
Viên Cần đi bệnh viên đón Cố Tinh Thần về nhà.

Trên đường, Cố Tinh Thần nhận được điện thoại của tổ đạo diễn, nói rằng kỳ quay tiếp theo sẽ sửa đổi lại hình thức quay chụp.
Cố Tinh Thần không bất ngờ mà đồng ý chuyện này.
Đúng là hình thức phát sóng trực tiếp có vấn đề rất lớn, nhưng cậu không nghĩ tổ đạo diễn lại sảng khoái lưu loát như thế, việc này làm cho cậu không ngờ tới được.

“Đổi lại thành quay trước phát sau à?” Viên Cần cũng rất bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm: “Anh nói cậu biết, anh đã xem hết toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp của các cậu, cậu không thấy được mưa bình luận như thế nào nên không biết cư dân mạng tranh luận dữ dội cỡ nào.

Làm cho người ta tức giận nhất là mấy đứa anti ấy, bọn chúng nói là cậu đang giả vờ, chờ cậu lộ ra bộ mặt thật đấy.”
Cố Tinh Thần khó hiểu, nghi ngờ hỏi: “Nói em giả vờ cái gì?”
“Nói cậu giả làm người tốt, cố ý giúp đỡ phụ nữ để ra vẻ, chứ thật ra chỉ là thằng con nhà giàu chả biết cái quần què gì cả mà chỉ giả ngầu thôi.”
Cố Tinh Thần: “Ai nói con nhà giàu thì sẽ không biết làm gì hết vậy? Không phải là đang thù người giàu đó chứ?”
Cậu đã bị tam quan của những người này làm chấn động rồi, con người bây giờ nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, càng đáp trả với mấy người đó thì mấy người đó càng hăng hái hơn, cậu rất nhanh bỏ chuyện này ra khỏi đầu.
Cậu không bị cảm lạnh nghiêm trọng lắm, sau khi uống thuốc xong về đến nhà thì đã thấy đỡ hơn nhiều, chờ đến khi tắm nước ấm xong, cậu cảm giác cả người đều như sống lại.
Bên cạnh bàn để quyển sách làm cậu nhớ đến Lục Tấn Tắc, đã vài ngày không gặp, không biết anh có nhớ cậu không đây.
Cố Tinh Thần vừa mới cầm điện thoại lên thì vừa vặn có điện thoại gọi tới, cậu nhìn trên màn hình để tên người gọi là mẹ, cậu thở dài ấn nhận cuộc gọi.
“Cục cưng à! Con có sao không? Mẹ xem livestream thấy con bị sốt, rồi lại sợ quầy rầy công việc của con nên không dám gọi điện thoại cho con.

Hu hu hu, cục cưng đáng thương của mẹ, khổ cho con quá đi!”
Tiếng Thang Mỹ Quân vang vọng thẳng tắp xuyên qua màng tai của Cố Tinh Thần, chấn động đến mức làm đầu cậu bị ong ong luôn.
Cố Tinh Thần hít thở sâu một cái, lúc cậu chuẩn bị lên tiếng thì ma âm lại lần nữa vang lên: “Cục cưng ơi? Sao con không nói tiếng nào vậy, con đừng hù mẹ ha! Không được, bây giờ mẹ lập tức tới ngay, con chờ mẹ nha cục cưng, ráng lên nhé.”
“Mẹ, khoan đã!”
Cố Tinh Thần cảm thấy nếu cậu mà còn không lên tiếng thì nữ hoàng bệ hạ sẽ lập tức giết tới mất: “Con không sao hết, chỉ bị cảm lạnh chút thôi, sắp hết rồi.”
Thang Mỹ Quân vẫn lo lắng như cũ: “Cục cưng, con đừng gạt mẹ, mẹ không yên tâm con nha! Mẹ biết con trưởng thành rồi nên có chủ ý của mình nhưng sức khỏe quan trọng, con không thể không thèm để ý được.”
“Mẹ, con mới từ bệnh viện về mà, mẹ yên tâm đi.” Cố Tinh Thần sợ bà tiếp tục huyên thuyên, tuy rằng cậu không hề chán ghét bà quan tâm mình, nhưng chỉ cần cậu buông lỏng một cái là cha mẹ cậu sẽ chạy tới cửa thăm hỏi ngay, cậu không chống đỡ được đâu: “Mẹ, con có điện thoại rồi, con thật sự không sao hết, mẹ yên tâm nhé.”
Lục Tấn Tắc gọi tới, điện thoại mới vừa vang lên một tiếng là đã được nghe máy.

Sau khi kết nối, anh nghe được tiếng thở dài nhẹ nhõm của đối phương, Lục Tấn Tắc đột nhiên thấy buồn cười.
Nghe được giọng cười quen thuộc, Cố Tinh Thần nói: “Thầy Lục gọi đúng lúc thật đó, nếu không thì lỗ tai của tôi sẽ bị tra tấn chết mất.”
Đương nhiên đây chỉ là cách nói quá lên thôi, bà Thang Mỹ Quân đã bị con trai mình vô tình bôi đen một phen.
Lục Tấn Tắc cũng không hỏi rõ, anh chỉ chần chừ một lúc rồi hỏi: “Tôi nghe nói cậu xảy ra một vài chuyện trong lúc tham gia show thực tế, cậu không sao chứ?”
Câu “bệnh cảm sao rồi” vừa muốn vọt ra khỏi miệng đã bị anh nuốt trở vào.
“Không sao cả, chẳng qua cả đám đều bị cảm hết nên phải kết thúc show sớm, đạo diễn muốn đổi thành quay rồi mới phát, tôi thấy ông ấy hơi thảm.” Cố Tinh Thần ngã vào sô pha nhẹ nhàng nói.
Lục Tấn Tắc muốn nói thêm gì nữa nhưng đạo diễn bên anh đã kêu réo mọi người chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, Cố Tinh Thần nghe được nên nói: “Anh đóng phim trước đi, tôi phải đi ngủ bù cái đã.”
Làm việc như nhau, ai cũng đều mệt như nhau cả.
Điện thoại bị cắt đứt, Lục Tấn Tắc nhìn về phía Tô Hàm ở cách anh không xa.

Lúc nãy là hắn đứng ở gần anh, đạo diễn gọi hắn đóng phim làm cho Cố Tinh Thần bên kia đầu dây tưởng lầm là đang gọi anh.
Lục Tấn Tắc yên lặng vài giây nhìn điện thoại đã bị cúp máy rồi anh nhìn qua hai cô gái trợ lý đang sửa sang lại đồ vật.
“Nè, cô biết không? Kế bên trường quay của mình mới vừa mở một cửa hàng bán bánh kem ăn siêu ngon, hôm qua chị của tôi bị bệnh nên tôi có mua hai cái đi thăm chị ấy, chị ấy siêu thích ăn luôn.” Một cô gái trong đó vừa nói vừa huơ tay huơ chân, dáng vẻ như vừa mới phát hiện ra một thế giới mới.
Cô gái còn lại nói: “Thật sao? Tôi thích nhất là ăn bánh kem và đồ ngọt, chẳng qua tôi sợ mập lên thôi.”
Thân hình Cố Tinh Thần chợt lóe qua trong đầu anh.
Cậu không tính là gầy, nhưng cũng không có béo.
“Cho hỏi.”
Giọng nói trầm thấp từ tính như muốn làm cho lỗ tai mang thai vang lên, hai cô gái thất thần quay đầu nhìn về một phía phát hiện hóa ra là Lục Tấn Tắc đang nói chuyện với hai cô, câu tiếp theo càng làm cho các cô ngạc nhiên hơn nữa.
“Các cô mua bánh kem ở đâu thế?”
“???”

Các cô không nghe nhầm đó chứ?!
Sau khi Lục Tấn Tắc quay xong thì võ trang đầy mình đến cửa hàng bánh ngọt.
Người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai và khẩu trang toàn đen, tuy rằng hóa trang đơn giản nhưng dù thế nào đi nữa thì dáng người đ ĩnh đạc không hề giống khí chất của một người bình thường.
“Cho hỏi còn loại bánh bán chạy nhất trong cửa hàng không vậy?”
Lục Tấn Tắc nhìn thoáng qua kệ thủy tinh bày biện đủ loại bánh kem nhỏ xinh đẹp, anh hoàn toàn không biết nên chọn cái nào.
“Chào anh, anh chọn loại bánh nào ạ?”
Nhân viên nữ bán hàng mỉm cười lễ phép dò hỏi.
Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng mà người này đã nhìn chằm chằm các loại bánh hết mười phút đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa chọn xong, dù cho anh ta có đôi mắt và dáng người đẹp thế nào thì những người ở phía sau cũng không còn kiên nhẫn nữa đâu.
Lục Tấn Tắc nhíu mi yên lặng một lát: “Mỗi loại bánh bán chạy ở cửa hàng của cô đều lấy cho tôi một phần đi vậy.”
Nhân viên nữ bán hàng thông qua kệ thủy tinh nhìn thoáng qua giá cả của bảy loại bánh bán chạy trong cửa hàng mình, sau đó cô vui vẻ ra mặt nói: “Được ạ, anh chờ một lát, để tôi gói lại cho anh nhé.”
Lục Tấn Tắc mang theo hai túi giấy lớn ra khỏi cửa hàng bánh ngọt rồi đi về phía chỗ đậu xe, Thạch Thành thò đầu ra khỏi cửa sổ xe thấy túi giấy anh đang cầm có in chữ “Cake” làm cho hắn ta thấy không thể hiểu nổi.
“Ông đi mua bánh kem á? Thạch Thành hỏi: “Tôi nhớ rõ ràng ông chưa bao giờ ăn đồ ngọt mà.”
Lục Tấn Tắc nhìn túi giấy trong tay mình: “Ừ.”
Thạch Thành:???
Đây gọi là trả lời đó hả?
Trên đường đưa Lục Tấn Tắc trở về, Thạch Thành vẫn luôn thử dò xét nhìn về phía anh, mắt Lục Tấn Tắc vẫn nhìn thẳng, túi giấy được anh đặt ở trên đùi để tránh bị hư vì va chạm.
Thạch Thành đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn ta nghiêm túc nói: “Có phải ông đang yêu đương gì không? Tấn Tắc, ông yêu đương gì đó thì nhớ phải nói cho tôi đấy nhé, lỡ như bị phát hiện rồi lên hotsearch sẽ làm cho tôi trở tay không kịp đó…”
Lục Tấn Tắc bất đắc dĩ: “Gì mà yêu với đương, tôi chỉ đem theo ít đồ đi thăm một người bạn mà thôi, ông có thể nghĩ cái cái gì hợp lý hơn được không?”
“Thật à? Ông chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Thạch Thành tin rồi, dù sao hắn ta đã làm người đại diện cho Lục Tấn Tắc được ba năm trời nhưng hắn ta cũng chưa bao giờ thấy anh có mối quan hệ thân mật với cô gái nào, anh chưa bao giờ thêm bạn với bất kỳ diễn viên nữ nào mà anh đã từng hợp tác, ngay cả ở phim trường tập thoại cũng sẽ không chủ động nói thêm một câu dư thừa nào với các diễn viên nữ.
Dạng người này nên thuộc vào loại xứng đáng trở thành chó độc thân cả đời, làm sao có thể sẽ có ai yêu đương được với cậu ta cơ chứ, quả nhiên là do hắn ta nghĩ nhiều thôi.
Rốt cuộc Thạch Thành cũng yên tâm trở lại, sau đó hắn ta thắm thiết nói: “Có bạn bè là chuyện tốt, tôi ủng hộ ông kết bạn nhiều một chút, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đi đóng phim, nếu không sẽ bị ngốc mất.”
Trả lời hắn ta là bóng dáng rời đi tiêu sái của Lục Tấn Tắc.

Lục Tấn Tắc xách theo bánh kem đứng ở dưới lầu nhà của Cố Tinh Thần, anh ngửa đầu nhìn phòng thuộc về Cố Tinh Thần trên tầng lầu nào đó.
Từ lúc hai người xảy ra quan hệ đến này, ngay từ đầu là anh muốn kháng cự lại, bởi vì anh cũng không biết tại sao lại xảy ra loại chuyện này.

Anh chưa từng thích qua ai cả, trước đây anh không thích Cố Tinh Thần là điều không thể nghi ngờ, cậu chỉ biết suốt ngày đi theo sau Hàn Tuyển Ý, vừa hèn mọn lại không hề có lòng tự trọng.
Nhưng bây giờ, anh không thể không thừa nhận rằng anh không còn chán ghét Cố Tinh Thần nữa, thậm chí anh có loại hảo cảm không nói nên lời với cậu, anh muốn lại gần cậu rồi ngốc cùng một chỗ với cậu, khi đó anh cảm thấy vô cùng bình yên.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Lục Tấn Tắc hít sâu một hơi, anh gạt những hình ảnh đang tự xuất hiện ra khỏi đầu mình rồi nắm chặt túi giấy đi vào thang máy.
Cố Tinh Thần nghe được tiếng chuông cửa, cậu vừa đi ra khỏi phòng vừa xoa xoa tóc mình, khi mở cửa thấy Lục Tấn Tắc thì lại cười rộ lên.
“Quay xong sớm vậy à?”
Thanh niên vừa mới tỉnh ngủ nhìn hơi ngốc nghếch, tóc hơi xoăn lại, khóe mắt có chút hồng hồng có vẻ như bị chính mình xoa đến đỏ, Lục Tấn Tắc mất tự nhiên khụ một tiếng.
Anh đưa túi giấy trong tay mình cho cậu: “Đây là mua cho cậu, không biết cậu có thích hay không, tôi nghe nói ăn khá ngon.”
“Đây là cái gì?” Cố Tinh Thần nhận lấy, khi thấy là gì thì lập tức cười hí hửng: “Bánh kem à? Sao anh biết tôi thích ăn đồ ngọt vậy, nhìn là biết ăn rất ngon rồi.”
Thấy cậu cười, Lục Tấn Tắc cũng gợi lên khóe miệng: “Thích là tốt rồi, tôi còn có việc đi trước đây, cậu nghỉ ngơi đi.”
“Hở?” Cố Tinh Thần thấy anh muốn đi thì nói: “Anh không ở lại một lát sao? Chuyên môn tới đây đưa bánh kem cho tôi thôi à?”
Lục Tấn Tắc đáp lại: “Còn có việc.”
Cố Tinh Thần nhìn bóng dáng anh đi vào thang máy, không biết tại sao cậu lại cảm thấy có vẻ như anh đang chạy trối chết ấy.
Xách hai cái túi giấy vào nhà, Cố Tinh Thần lấy tất cả bánh kem trong túi ra bày hết cả nửa cái bàn ăn.
Cậu nghĩ gì đó rồi nhanh chóng rửa mặt sửa soạn lại một chút, sau đó cậu chụp một tấm selfie, phía sau cậu là bảy khối bánh kem nhìn rất xinh đẹp ngon lành, cùng với nó là người thanh niên có làn da trắng nõn nà mềm như bông.
⦗Một người bạn mang đến bánh kem mà tôi thích nhất, thích lắm luôn! Đã khỏi bệnh.

Vui vẻ.jpg⦘
Lục Tấn Tắc ngồi trên sô pha trong nhà mình, trên màn hình trong tay anh là gương mặt cười tươi rói phóng lớn của Cố Tinh Thần cùng với bánh kem ở phía sau cậu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.