Tạ Trường Hằng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Omega trong ngực, ánh mắt vô cùng si mê.
Ai không biết còn tưởng Quý Niên cho hắn uống mê hồn dược.
– — đôi mắt căn bản không thể rời khỏi Quý Niên.
Vết máu đỏ tươi chảy ra từ mũi không ngăn được, lướt qua môi mỏng, nhỏ giọt từ cằm xuống.
Tạ Trường Hằng cũng không có tâm tình đi quản, mặc kệ chảy máu mũi, cũng kệ mất mặt trước Quý Niên.
Chỉ biết si ngốc nhìn chằm chằm Omega trong ngực.
Quý Niên nhìn thấy máu mũi của Tạ Trường Hằng chảy nhiều. Đầu tiên lấy khăn giấy khô lau, sau đó định đứng dậy tính đi lấy khăn lông ướt lau cho hắn.
Quý Niên ở trong lòng Tạ Trường Hằng hơi nhúc nhích, định đứng dậy.
Nhưng mà vừa đứng lên liền bị Tạ Trường Hằng ôm eo trở về.
Trái tim Tạ Trường Hằng đập cực kỳ nhanh, không muốn tách khỏi Quý Niên – một phút cũng không được.
Alpha cao lớn, cơ bắp, sức lực khoả, Quý Niên nháy mắt liền ngã lại vào lòng Tạ Trường Hằng.
Âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu anh vang lên, “Em định đi đâu?”
Tạ Trường Hằng cúi đầu nhìn anh, ảnh mắt phản chiếu hình ảnh Quý Niên, đôi tay như thép quấn quanh eo Quý Niên.
Căn bản không cho người cơ hội rời đi.
Đôi mắt hạnh của Quý Ninh nhìn hắn, âm thanh bình tĩnh nói: “Đi đến phòng tắm lấy khăn ướt cho anh lau mặt.”
Nhiệt độ trên người Tạ Trường Hằng nóng, Quý Niên muốn hạ nhiệt cho hắn.
Nói rồi rũ mắt nhìn cánh tay trên eo mình, âm thanh bình bình tiếp tục nói: “Buông ra, anh làm đau em.”
Nghe đối phương nói đau thì Tạ Trường Hằng liền nới lỏng lực đạo.
Cánh tay ôm người không dám sử dụng lực nhưng cũng không buông Quý Niên ra.
Quý Niên duỗi tay kéo cánh tay bên eo mình ra rồi từ ngực Alpha đứng lên.
Omega thơm tho mềm mại trong lòng rời đi, Tạ Trường Hằng cảm thấy trống rỗng.
Hắn trước kia không cùng ai thân mật như thế, cũng không muốn.
Nhưng là Quý Niên liền có thể.
Hắn thích Quý Niên. Vừa rồi Quý Niên ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn. Tạ Trường Hằng cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, các loại nhụ/c dục chưa bao giờ có đều tụ tập trong lòng.
Mùi hương hoa nhàn nhạt trên người Quý Niên rất dễ nghe.
Môi cũng mềm, tựa như… tựa như thạch trái cây.
Tạ Trường Hằng thấy Quý Niên đứng lên cũng muốn đi theo, đôi mắt dõi theo cử động của Quý Niên, “Anh đi cùng em.”
– — hắn không muốn cùng Quý Niên tách ra.
Khi Quý Niên nhìn thấy người muốn đứng dậy liền duỗi tay ấn người trên sofa, âm thanh lạnh nhạt, “Ngồi yên đó.”
Lời nói ra, Tạ Trường Hằng như thể chó lớn nghe lệnh chủ nhân – thân hình cao lớn thành thật ngoan ngoãn ngồi trên sofa đơn.
Quý Niên đi đến nhà trắm lấy khăn lông ướt trở lại.
Sau đó dứng ở trước mặt Tạ Trường Hằng, nâng cằm Alpha cẩn thận giúp người lau mặt.
Anh không biết Tạ Trường Hằng chảy máu mùi là vì anh, vẫn nghĩ là vì thời tiết nóng. Nhưng dù là nguyên nhân nào, lấy khăn lông ướt lau sẽ tốt hơn.
Từ nhỏ đại thiếu gia vô pháp vô thiên chưa từng ngoan ngoãn như chó lớn như này, ngẩng đầu ngồi yên cho Quý Niên lau mặt.
Nhưng bàn tay lớn có chút không nghe lời liền ôm Quý Niên khiến người đứng ở giữa h.ai chân mình.
Đôi mắt hạnh của Quý Niên vẫn như trước kia, không có cảm xúc nhưng động tác lại vô cùng tinh tế ôn nhu.
Đôi mắt của Tạ Trường Hằng dính cố định trên người Quý Niên, ánh mắt không tự chủ rơi trên môi anh.
Vừa rồi chính là đôi môi này vừa hôn hắn.
Tạ Trường Hằng chưa từng hôn ai nhưng cũng biết hôn môi phải duỗi đầu lưỡi.
Nhìn môi quý Niên, ánh mắt Tạ Trường Hằng nóng bỏng, vô thức liếm môi.
Cảm giác hôn môi Quý Niên rất tốt, tuy rằng chỉ chạm nhẹ, không coi là chân chính hôn môi nhưng với Tạ Trường Hằng mà nói đây là niềm vui sướng cùng kho/ái cảm không gì sánh được.
Nếu đem đầu lưỡi với vào trong miệng Quý Niên…
Yết hầu của Tạ Trường Hằng lăn lộn, chỉ cần ngẫm đến sự tình phát sinh liền cảm thấy cả người khô nóng.
Trên mặt Quý Niên không có biểu tình gì nhưng ánh mắt lại có chút ánh sáng nhàn nhạt.
Chờ lau mặt cho người xong mới đem khăn lau tuỳ ý đặt một bên.
Từ trên cao nhìn xuống Tạ trường Hằng.
Alpha cũng đang si ngốc nhìn anh.
Quý Niên duỗi tay xoa môi mỏng của Tạ Trường Hằng, cũng nhìn ra Tạ trường Hằng suy nghĩ gì.
Âm thanh không có gì thay đổi, “Muốn hôn em?”
Tạ Trường Hằng trong mắt chỉ có anh, không chút do dự, “Muốn.”
Quý Niên: “Nhưng em không muốn.”
Tạ Trường Hằng ngốc lăng, không đợi hắn mở miệng liền nghe Quý Niên nói.
“Lúc trước anh hẹn hò với nhiều người như thế, hẳn là hôn môi không ít người.” Quý Niên đem ngón trái đè ở trên môi Tạ trường Hằng, chỉ cần nghĩ tới lúc trước Tạ Trường Hằng cũng ôm người ngồi trên đùi, hôn môi với người ta.
Trong lòng Quý Niên sinh ra một cảm giác ghen ghét cùng ganh tỵ.
Miệng bị Quý Niên ấn, Tạ Trường Hằng không có cách nào mở miệng.
Quý Niên nói xong liền cúi đầu cắn một cái thật mạnh trên môi Tạ Trường Hằng.
Sức lực không nhỏ, mang theo bất mãn.
Tạ Trường Hằng bị lần cắn này nổi lên phản ứng.
“Niên Niên…”
Quý Niên vừa muốn đứng dậy, đã bị tạ Trường Hằng ôm eo.
Tạ Trường Hằng ôm người, nói: “Anh chưa từng hôn ai khác, em là người đầu tiên.”
Quý Niên quay đầu đi khi nghe điều này, “Em không muốn nghe lời nói dối.”
Bạn trai bạn gái mỗi tuần đổi một lần – có quỷ mới tin đại thiếu gia kiêm tra nam này vẫn còn nụ hôn đầu.
Tạ Trường Hằng thấy người không tin có chút gấp gáp, vội nói: “Anh thực sự chưa từng hôn qua ai khác.”
“Không tin em thử xem.”
Nói xong liền đưa môi mỏng của mình đến trước mặt Quý Niên.
Quý Niên: “…”
Quý Niên xoay đầu nói: “Anh cảm thấy em sẽ tin?”
Kỳ thật nếu đổi lại là Tạ Trường Hằng đứng ở góc độ của Quý Niên thì hắn cũng không tin.
Tạ Trường Hằng vô cùng hối hận, lúc trước ai mượn kết giao nhiều người. Còn làm ra bộ trai hư thân kinh bách chiến.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không xứng với người khác.
Đặc biệt là người đối diện, là người hắn thích.
Tạ Trường Hằng hắn không xứng với Quý Niên.
Quý Niên trước giờ không nói chuyện yêu đương, hắn là người đầu tiên.
Cho dù là ai khi biết bạn trai mình trước đó hẹn hò với nhiều người như thế trong lòng cũng không thoải mái.
Quý Niên cũng nhìn ra Tạ Trường Hằng áy náy.
Cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Vốn tưởng việc này cứ vậy liền qua, hai người từ lúc về nhà vẫn chưa ăn cơm. Quý Niên định đi nhà bếp nấu ít thức ăn.
Ai ngờ vừa mới xoay người, đã bị Tạ Trường Hằng nắm tay kéo lại, “Anh trước giờ chưa từng hôn ai khác. Em là người đầu tiên. Trước đó anh tìm đối tượng yêu đương là bởi vì anh thấy mấy Omega đó lướn lên dễ nhìn, có thể giữ bên cạnh. Khi nào nhìn chán thì liền chia tay.”
“Anh trước giờ chưa từng làm gì với bọn họ, không hôn môi hay ngủ với bọn họ. Anh sĩ diện lại có bệnh ở sạch, ngại nuốt nước bọt của người khác dơ nên không hôn. Đừng nói là lên giường, phim đen cũng chỉ xem qua một lần rồi không bao giờ xem lại. Anh…”
Tạ Trường Hắng cắn răng, “… Anh vẫn còn là xử nam.”
“…”
Dứt lời, trong nhà yên tĩnh không tiếng động, cảm giác như kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Quý Niên nghe xong lời Tạ Trường Hằng nói thì mở to hai mắt nhìn, gương mặt thanh lãnh khó có được lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Tạ Trường Hằng…
Vẫn là xử nam!!!
Sợ người không tin, Tạ Trường Hằng duỗi tay kéo Quý Niên đến bên người. Lúc này mặt mũi cũng không cần, nhìn quý Niên chân thành nói: “Là thật. Nếu em không tin, có thể thử, anh…”
“Ngay cả tự làm cũng chỉ có vài lần.”
Quý Niên: “…”
Anh đột nhiên thấy có chút tin…
Tạ Trường Hằng nói xong lỗ tai có chút hồng.
Quá mất mặt! Từ nhỏ đến lớn Tạ Trường Hằng chưa bao giờ thấy mất mặt thế này.
Nhưng ở trước Quý Niên thì không cần mặt mũi.
Chỉ cần quý Niên chịu thích hắn, thân mật cùng hắn thì đánh mất mặt mũi hắn vẫn thấy vui.
Quý Niên há miệng t.hở dốc – có chút không nói nên lời.
Việc Tạ Trường Hằng có thể vẫn còn là xử nam có chút vượt quá kỳ vọng của anh. Nhìn ánh mắt Alpha nghiêm túc, không giống như đang nói dối.
Quý Niên cảm thấy chân tay luống cuống.
Sau đó khô khan nói: “Đã biết.”
Tạ trường Hằng đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này, dường như một hai phải làm Quý Niên xem thử mới an tâm.
Cả người giống như chó lớn, dựa vào Quý Niên, “Nếu không em thử xem.”
Quý Niên: “…”
Bằng cách nào?
Không có cách nào thử!
Quý Niên hơi nghiêng người tránh đi.
“Về sau lại nói.”
Quý Niên vẫn là ngữ khí nhàn nhạt, khuôn mặt thanh lãnh như mọi khi nhưng nội tâm lại hoảng.
Tạ trường Hằng có phải xử nam không, làm sao anh kiểm tra? Chẳng lẽ giúp người xuất ra một lần?
Thấy người muốn rời đi.
Tạ Trường Hằng vội chặn đường, bắt đầu dò hỏi: “Có phải em không tin?”
“…” Quý Niên hơi cắn răng, “Tin.”
Tạ Trường Hằng: “Vậy sao em không thử?”
Quý Niên nháy mắt muốn cho tạ Trường Hằng một đấm.
“Em đã nói tin… tin anh là xử nam, vì sao còn muốn thử?”
Tạ Trường Hằng giống y chó lớn vây quanh Quý Niên, “Nhưng anh nhìn thấy nghi ngờ trong mắt em.”
Quý Niên: “…”
Qý Niên nhìn đối phương, hiện tại trong mắt không có nghi ngờ, chỉ thấy người ta như thiểu năng trí tuệ.
Quý Niên bắt đầu thay đổi chủ đề, “Em đói bụng, đi ăn cơm trước.”
Tạ Trường Hằng nghe Quý Niên nói đói bụng vội lui lại để Quý Niên đi ăn trước.
Quý Niên tưởng đề tài này cứ vậy qua đi.
Không nghĩ tới hai người ăn xong.
Tạ Trường Hằng lôi kéo Quý Niên về phòng.
Quý Niên ngồi trên giường nhìn hắn.
“Làm gì?”
Tạ Trường Hằng: “Thử xem.”
Quý Niên: “…”
Chuyện này giống như không nói không được.
Quý Niên: “Sự tình đã qua, em cũng tin anh là xử nam nên không cần thử.”
Ai ngờ Alpha nghe xong kiên định nói: “Không được.”
“Anh nhất định phải chứng minh cho em thấy anh là xử nam. Còn trong trắng hơn cả giấy trắng.”
Quý Niên: “…”
Ánh mắt Tạ trường Hằng cực nóng, Quý Niên có chút đau đầu.
Tạ sao anh lại đi coi trọng tên thiểu năng này chớ?
Quý Niên bất đắc dĩ nói: “Vậy anh muốn thử thế nào?”
Lời nói xong Quý Niên liền hối hận.
Chỉ thấy ngay lập tức Tạ Trường Hằng cởi quần trước mặt anh.
Quý Niên: “…”