Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 37



Lúc đầu bác ba gái mắt sáng rực lên, nghe vậy lập tức tối lại, tiếc nuối cực kỳ, nhưng mà bà ta vẫn chưa hết hi vọng, lại hỏi: “Niệm Niệm, cháu quen biết nhiều người, trong huyện thành có chỗ nào tuyển học sinh tốt nghiệp cấp hai không?”

“Phải nghe ngóng đã.”

Đường Niệm Niệm cũng không nói không, mặc dù bây giờ bát sắt một cái củ cải một hố, nhưng Chư Thành có hơn mấy chục nhà máy quốc doanh to to nhỏ nhỏ, hàng năm đều sẽ tuyển công nhân, khẳng định là có vị trí cho học sinh cấp hai.

“Niệm Niệm, cháu hao tâm tổn trí nhiều rồi, nếu như có vị trí thích hợp với Hồng Hạnh thì nhớ nói với bác ba gái một tiếng nhé!”

Con mắt bác ba gái lại sáng lên, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm cũng càng thêm hiền lành.

“Vâng!”

Đường Niệm Niệm nhàn nhạt đáp một tiếng, nếu có vị trí thích hợp, bán cho đại đội trưởng một phần ân tình cũng không phải không thể.

Có công việc tương lai này treo ở trước mặt, thái độ của bác ba gái cực kỳ tốt, còn bảo Đường Niệm Niệm đạp xe đạp về nhà, làm xong chuyện rồi trả lại.

Bà cụ Đường nghe xong, nhíu chặt lông mày, con bé chết tiệt kia khoác lác cũng không sợ đau lưng, chính mình còn đang bay trên trời lại dám vẽ bánh nướng với vợ thằng ba.

Vợ thằng ba cũng là đồ ngốc, người trong thành nhiều như vậy, vị trí công việc cũng chỉ có mấy cái, sư tăng thì nhiều cháo thì ít, nào đến phiên một người nông thôn, thế mà tin tưởng lời nói hàm hồ của con bé chết tiệt kia, khó trách sinh ra đưa con gái cũng ngu ngốc, nhiều chàng trai tốt như vậy nhìn không thấy, chết sống muốn gả cho một đứa con nhà địa chủ.

Sau này con bé ngốc Hồng Mai này chắc sẽ nếm mùi đau khổ.

“Khụ khụ!”

Bà cụ Đường nặng nề ho khan vài tiếng, cùng con trai cả đi tới.

“Bác hai gái, Mãn Kim!”

Vợ đại đội trưởng cười nhẹ nhàng chào hỏi.

“Tới đón con bé Niệm về.”

Bà cụ Đường nhẹ gật đầu, trừng mắt nhìn cháu gái, về nhà phải dạy dỗ con bé chết tiệt kia một trận.

“Nội, cháu đi trước!”

Đường Niệm Niệm trèo lên xe, vèo cái đạp đi xa.

Bà cụ Đường nện bước chân ngắn đuổi ở phía sau, chờ bà thở hồng hộc về đến nhà, Đường Cửu Cân cùng Từ Kim Phượng đã đang vui vẻ ăn bánh ngọt.

“Chị hai, bánh ngọt ngon quá, đào xốp giòn cũng ngon, chị hai em yêu chị chết mất!”

Cô nhóc Cửu Cân một tay bánh ngọt, một tay đào xốp giòn, cắn một cái bánh ngọt, lại cắn một cái đào xốp giòn, giờ phút này cô bé chính là đứa bé hạnh phúc nhất trên thế giới.

Chị hai cũng là người chị cô bé yêu nhất!

Đường Niệm Niệm khẽ vỗ đầu cô nhóc mấy cái, nhà họ Đường cô thích nhất chính là con bé này, thuần khiết chất phác cứ như một trang giấy trắng.

“Nếu ăn hết thì mua tiếp.”

Đường Niệm Niệm giọng điệu rất hào sảng, vật giá bây giờ quá rẻ, một cân bánh ngọt một đồng hai, một cân đào xốp giòn một đồng năm, cô vừa kiếm được sáu ngàn cơ mà.

“Ai!”

Cửu Cân càng vui vẻ hơn, a ô một ngụm ăn bánh ngọt, lại muốn lấy thêm thì bàn tay nhỏ bị bà cụ Đường đập một cái.

“Trong bụng của con có chó vàng à, vừa ăn cơm xong, lại ăn nhiều như vậy, ngày mai hoàn toàn biến thành phân ị ra hết, đừng ăn nữa!”

Bà cụ Đường cực kỳ đau lòng, cả Đường thôn đều không có người nào phá của hơn Đường Niệm Niệm.

Bánh ngọt và đào xốp giòn trên bàn nói ít mỗi loại phải hai cân, đi tong năm sáu đồng.

“Loại điểm tâm này chính là ăn một miếng nếm thử mùi vị, sao có thể ăn như cơm? Cuộc sống không phải sống như thế, ăn không…”

Bà cụ Đường đau lòng nhức óc nói liên miên lải nhải.

“Ăn không nghèo mặc không nghèo, nhưng không biết tính toán thì sẽ nghèo cả đời!”

Đường Niệm Niệm thốt ra, nói hết lời giúp bà cụ.

Cô có chút ngạc nhiên, có hơi buồn cười, bởi vì là phản xạ của cỗ thân thể này, những lời này là bà cụ Đường mỗi ngày đều nói, khắc vào trong máu của mỗi người trong nhà họ Đường.

“Phốc “

Đường Cửu Cân che miệng lại cười trộm, Từ Kim Phượng cùng Đường Mãn Kim cũng nín cười.

Bà cụ Đường sửng sốt một chút, tức giận đến giơ tay muốn đánh, một tờ đại đoàn kết lóe sáng xuất hiện ở trước mặt bà ấy, lửa giận lập tức tiêu tán, cấp tốc đoạt lấy tiền.

“Ở đâu ra?”

“Bắt được mấy con thỏ rừng ở trên núi.”

Đường Niệm Niệm từ bên trong gùi lấy ra một con thỏ hoang, còn có một con gà rừng, ném lên trên mặt đất, “Ngày mai ăn.”

“Hôm qua mới ăn xong, sao có thể bữa bữa ăn thịt, trước kia nhà Tuyên địa chủ cũng không có điều kiện này.”

Bà cụ Đường phản đối, hôm qua ăn một con thỏ rừng cùng một con gà rừng, chất béo đã đủ rồi, ít nhất phải nửa tháng sau mới ăn thịt nữa, bữa nào cũng ăn thịt, đây chính là đãi ngộ của nhà Hoàng đế.

Tuyên địa chủ mà bà ấy nói chính là địa chủ Tuyên Thôn kế bên, cũng chính là người con gái đại đội trưởng – Đường Hồng Hạnh chết sống muốn gả.

Đã từng phong quang đến cỡ nào, hiện tại lại nghèo túng đến cỡ nào, Tuyên địa chủ mấy năm trước bị bệnh chết, con gái thì đã gả chồng, con trai thành thanh niên lớn tuổi nhưng không ai dám gả.

“Vậy sau này con không đi săn nữa, không ăn thịt không có tí sức lực nào.”

Đường Niệm Niệm cũng không phản bác, mặt không thay đổi nhìn bà cụ Đường.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của cô, bà cụ Đường không khăng khăng nữa, rất nhanh liền bại trận, hậm hực đồng ý ngày mai làm thịt ăn.

Đường Cửu Cân vui vẻ nhất, mỗi ngày ăn thịt, cô bé là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời này mà!

“Nội, mùa hè để Cửu Cân đi học!”

Đường Niệm Niệm rửa sạch chân, nghĩ tới một chuyện, nói với bà cụ Đường một tiếng.

Đường Cửu Cân đã bảy tuổi, nên đi học rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.