“Phanh….”
Một tầng khí lãng quét ra, lấy cả hai làm trung tâm, bụi bốc lên mù mịt.
Bụi mù dần tản đi, để lộ ra thân ảnh hai người, Kim Luân vẫn giữ tư thế chưởng ảnh đập vào thân người La Thừa.
Kim Luân nhìn người thanh niên trước mặt, y khiếp sợ, thực sự khiếp sợ, lực chấn đắc làm cả cánh tay hắn tê rần.
” Phần phật…xoẹt…” Dùng khinh công di chuyển ra xa, một chân trái kéo lê trên đất, cách xa La Thừa mười mét hắn dừng lại.
Ánh mắt Kim Luân âm trầm không nói nên lời nhìn thân ảnh người thanh niên trước mặt.
Vừa rồi khi chưởng ảnh đập vào trên thân người kia, giống như nhập vào hồ rộng mênh mông sâu không lường được.
Quần hùng khiếp sợ, nhân sĩ võ lâm há hốc mồm, ai cũng có chút kiến thức, có thể nhìn ra vừa rồi một chưởng kia dùng bao nhiêu khí lực.
Nội tâm tất cả mọi người ở đây loé lên một suy nghĩ, người trước mặt rất khủng bố, cực kì khủng bố.
Ánh mắt La Thừa trực câu, khẽ cười trào phúng Kim Luân:
—Kim Quốc Sư, buổi sáng không dùng cơm sao? Lại đến, lại đến mạnh hơn điểm, thực chưa đã nghiền!
Tuy bên ngoài hắn trào phúng Kim Luân nhưng nội tâm hắn thầm khen tặng lấy, con hàng này mới luyện đến tầng tám, một thân khí lực gần đạt đến một vạn cân, quả thực rất trâu a.
Gương mặt Kim Luân vặn vẹo nặn ra một nụ cười:
—Ma Quân các hạ chớ giận, chớ giận, tại hạ so với các hạ như mặt đất so với bầu trời, tài không bằng người, mong các hạ đừng chấp nhất.
La Thừa đứng im đó, nhìn lấy hắn, cũng làm tay chân Kim Luân có chút toát mồ hôi lạnh.
Y đứng đó, âm thanh truyền vang ra:
—Ngươi có muốn biết chênh lệch của ta và ngươi? Thậm chí tất cả ở nơi này bên trên cùng ngươi, ta vẫn không ngại.
Tất cả mọi người gương mặt tái xanh, tức giận cực kì, nhưng cũng chỉ biết im lặng, không thể phản bác. Chỉ có Lý Mạc Sầu ánh mắt nhìn hắn, môi nàng trực câu một vòng mỉm cười.
Mở ra ánh mắt Goul cùng lệ khí, một đầu hoang thú ngay lập tức được phóng thích. Có một hai cá nhân hô lớn:” CHẠY MAU!, TẢN RA!”
La Thừa đứng đó khí thế kinh người tỏa ra.
Kim Luân phát lạnh, hắn cảm giác bản thân sai lầm rồi, cực độ sai lầm, người này không thể chọc a.
Trên trán Kim Luân có thể thấy lớn nhỏ mồ hôi hột, không ai có thể rõ ràng hơn, tà ác, hỗn tạp cảm xúc hắn có thể cảm nhận được từ thân thể người thanh niên trước mặt.
Có một sự đặc biệt là khí thế không hề ảnh hưởng tới Mạc Sầu, Lăng Ba, hay Long Nữ…
La Thừa khống chế mọi thứ rất chuẩn xác, cho dù mở ra mặt nạ tính cách của hắn có chút quái gở:
—Khặc khặc…muốn biết sự chênh lệch sao?
Kim Luân ôn quyền gương mặt khó khăn:
—Tại hạ không dám!
La Thừa từ từ đi đến, ” cạch…cạch “
Bước chân nhẹ nhàng, không hề nặng nề như Đạt Nhĩ Ba nhưng ai nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, cũng phải rét run.
Mỗi bước đi bước về phía trước, cơ thể nhẹ nhàng lay động, sỏi đá mọi vật trên đường…trở thành bụi phấn.
Kim Luân ánh mắt trừng lớn, bắt đầu co rụt lại, ” Phần phật…”
Hắn bay ra xa, cách xa người thanh niên nguy hiểm này.
La Thừa cười, không hề để ý tới y:
—Khặc khặc…
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một vạn cân lực lượng được tụ tập từ trên cao, rơi xuống mặt đất, bên cạnh Kim Luân.
” Oành…”
Đại địa hỏm xuống, một đường thẳng dài năm mươi mét trải dài, làm sập luôn cả một bức tường bên ngoài.
Kim Luân đứng đó, mặt bị dọa một mảng trắng bệch, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, rồi sau lưng, một đừng thẳng khủng bố trãi dài, khó khăn nuốt nước miếng ” Ực..”
Võ lâm nhân sĩ cùng với vợ chồng Quách Tĩnh bạo lồi con ngươi, đây là người có thể gây ra?
Nhìn mọi thứ như hắn mong muốn, La Thừa thu hồi khí thế xoay người rời đi.
Hắn không biết, hành động chấn nhiếp của mình hôm nay, đã để lại trong giang hồ một giai thoại…Võ Lâm Thần Thoại…Ma Quân, đến vô tung đi vô ảnh, cũng chư có ai có thể thấy mặt hắn, ngoại trừ hai người con gái…Mạc Sầu…Long Nữ.
Mạc Sầu cùng Lăng Ba cất bước theo sau.
Nhìn bóng lưng tiêu sái nhẹ nhàng kia, ánh mắt Long Nữ phức tạp.
…..
Qua một ngày, Quách Tĩnh mời quần hùng cùng hai thầy trò Long Nữ, Dương Quá nghỉ ngơi lại trong gia trang.
Nhưng Tiểu Long Nữ từ chối, nàng muốn gặp hắn…người đã để lại trong lòng nàng rất nhiều nghi hoặc. Vì vậy nàng rời đi…
Dương Quá muốn đi theo cô cô của mình, nhưng vì có Quách Tĩnh cật lực giử lại. Hắn đành phải chấp nhận.
Thực ra La Thừa cũng không rời đi xa nơi đó, hắn biết nhất định Long Nữ sẽ đi tìm hắn, vì vậy y cùng hai thầy trò Mạc Sầu ở một nhà tửu điếm gần đó.
Nhờ có hệ thống, La Thừa có thể biết vị trí hiện tại của Long Nữ, muốn thu giai nhân không dễ, đặc biệt là tâm của giai nhân…
Bên bờ hồ Trường Giang…cảnh sắc đạm bạc.
Một cây to chìa cành lá của bản thân ra ngoài, đứng bên cạnh là một người mặc áo trắng thư sinh, thân hình đơn bạc nhìn ra xa xa.
Đó chính là La Thừa, hắn biết rõ lộ tuyến của Long Nữ…hắn đứng nơi này chờ nàng:
Phong kia cho ta gởi chút tâm.
Tâm ta đó tâm có giai nhân.
Giai nhân sầu tâm buồn li biệt.
Li biệt sầu ta nhớ giai nhân.
Một thân hình áo trắng thướt tha dùng kinh công lướt nhẹ đứng bên cạnh hắn.
Đứng đó bên bờ một nam một nữ, khí chất thoát tục, lưu luyến chi trần thế một kiếp tranh đua, sống là cảm nhận, cảm nhận cảnh sắc, mắt ngắm giai nhân, là uống một tách trà nhâm nhi trong miệng, là nhìn giọt sương rơi trên chiếc lá, nhẹ nhàng vỡ toan trên mặt đất, là yêu là hận cả một kiếp người…
Tiểu Long Nữ quay sang nhìn hắn:
—Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?
La Thừa ngoảnh mặt sang, hắn muốn nhìn rõ gương mặt diễm lệ của nàng.
Đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ, lộ ra gương mặt của bản thân, hắn mỉm cười với nàng:
—Ta nghĩ ngươi!
Long Nữ nhìn chăm chú gương mặt hắn, như muốn khắc sâu vào trí nhớ của nàng như vậy, nàng vẫn rất khó hiểu:
—Ngươi dường như rất quen thuộc ta? Tại sao trong đầu ta không hề có bất kì thứ gì về ngươi tồn tại?
La Thừa cũng không phản bác chỉ khinh khỉnh: ” Ha, thực ko?”
Nói xong hắn trực nhìn xoáy vào mắt nàng.
Ánh mắt của hắn làm Tiểu Long Nữ nhớ đến một ngày đó, cảnh tượng cùng cảm giác đó, mặt nàng có chút đỏ lên, trương miệng nhỏ nàng mắng:
—Vô sỉ!
Không để ý đến Tiểu Long Nữ mắng bản thân mình, La Thừa trực tiếp xoay người, bá đạo ôm nàng vào lòng.
—Ngươi làm gì, khốn kiếp bỏ ta ra!
Mặc cho nàng vùng vẫy, hắn vẫn ôm nàng, một lúc khi nàng không có động tĩnh, La Thừa nhẹ nhàng thì thào bên tai:
—Ta muốn ôm ngươi đến khi già đi, đến khi chết đi chỉ còn lại tro tàn, muốn ôm ngươi dùng cả sinh mệnh này thủ hộ đến cuộc sống của ngươi, nhân sinh của ngươi!
Long Nữ không phản bác hắn, nàng chỉ nói lại với hắn:
—Sẽ có lúc ta vượt qua ngươi, giết chết ngươi!
Ngoài mạnh trong yếu, thực so với những gì hôm nay hắn triển lộ ra ngoài, nàng thực sự muốn vượt qua hắn sao.
Câu trả lời là không, vì trong nội tâm nàng cũng bắt đầu có thân ảnh của hắn rồi.
Đẩy ra La Thừa nàng muốn rời đi, nhưng hắn dúi vào trong tay nàng một món đồ, hắn căn dặn:
—Lúc nào không gặp ta nữa thì hãy mở ra xem.
Nhận xong món đồ Tiểu Long Nữ rời đi.
La Thừa đeo mặt nạ bên trên, phi thân lên không trung, hắn muốn phiêu trên không, nhìn bầu trời gần hơn, nhìn ánh trăng mặt nước, tâm tình hắn thực vui vẻ.
Bỗng nhiên nhìn từ xa xa trong rừng cây hắn thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Một bên là Doãn Chí Bình, một bên là Dương Quá.
” Choang…” Doãn Chí Bình rút kiếm.
—Dương Quá hôm nay chúng ta kết thúc ân oán tại đây!
Dương Quá ánh mắt bất định trả lời:
—Ngươi nghĩ ta sợ? Ta cũng muốn kết thúc chuyện này tại đây!
Đáp xuống một thân cây gần đó, chắp tay sau lưng hắn nhìn hai bên đang giao thủ.
Lười nhác xem, hắn cũng biết chắc chắn hai con hàng này hôm nay một sống một còn, hắn cũng không muốn chứng kiến oan trái do mình tạo ra.
Vừa quay lưng bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên.
” Tích…lâm thời nhiệm vụ, tác hợp khỡi đầu lương duyên, làm nảy mầm sinh sôi tình cảm giữa Doãn Chí Bình và Dương Quá, một rương vàng.”
La Thừa muốn bạo tẩu té từ trên cây xuống, cm nó chứ nhiệm vụ dã man a, giết người nhiệm vụ a.
Quay lại nhìn cả hai đang chiến đấu, Dương Quá chiếm thượng phong, học xong đã cẩu bổng pháp họ Doãn nào phải đối thủ.
Miệng La Thừa treo một vòng mỉm cười tà ác.
Chậm rãi tiếp cận nhẹ nhàng khi cả hai chiến đấu không để ý tới.
Thả ra Dục Sắc Tri Chu từ từ bò đến gần cả hai.
Khi tri chu bò đến giữa vòng chiến thì “Phanh…”
Cả hai đang cật lực đối kháng đối phương cũng không để ý có một làn khói mê vụ màu hồng.
Mà cả hai đã hít vào bên trong.
Được một lúc…
” Keng…lạch cạch “
Cả hai đều vứt bỏ vũ khí, ánh mắt mê li nhìn nhau, lần trước chỉ có Dương Quá không tỉnh táo.
Nhưng lần này cả hai đều không tỉnh táo…phối hợp rất ăn ý a ( khụ.. Tác giả đang ngăn cảm giác…)
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến…
La Thừa tính tránh mặt một lúc, bỗng nghe âm thanh hệ thống vang lên:
—Tích…lâm thời nhiệm vụ, nhìn Doãn Chí Bình cùng Dương Quá ân ái lưu ý, không được bỏ xót chi tiết, một rương trắng.
La Thừa triệt triệt để để bó tay rồi, đậu xanh rau má, hắn bĩu môi khinh thường hệ thống:
—Con em ngươi tính khó dễ ta, dù gi cũng nhìn một lần rồi, thêm một lần cũng chả sao!
Nói rồi đoạn tập trung vào họ Dương và Doãn.
Trận chiến diễn ra cả tiếng đồng hồ, làm La Thừa ngán ngẩm, cuối cùng cũng kết thúc.
Hắn nhìn bên dưới Dương Quá đang mặc đồ.
Dương Quá quay sang nhìn họ Doãn một cái rồi cắn răng rời đi.
Doãn Chí Bình ánh mắt phức tạp nhìn người thiếu niên rời đi, nhìn bóng lưng kia mà tâm lí hắn uể oải, thất lạc.
Gom xốc xếch quần áo mặc vào…tự dưng bên tai có âm thanh:
—Không cam tâm sao?
Họ Doãn ánh mắt co rụt quay lại hét lớn: ” Người nào?”
Chỉ thấy sau lưng một người đeo mặt nạ thiếu niên đứng đó.
Hắn nhận ra người này chính là Ma Quân…hoảng sợ họ Doãn dựa vào thân cây:
—Các hạ muốn gì?
*** Muốn giúp ngươi!
Doãn Chí Bình, ánh mắt âm trầm:
— Các hạ có thể nói thẳng!
La Thừa mỉm cười:
—Ưa thích hắn sao? Không cần dấu diếm ta!
Họ Doãn tâm loạn, ưa thích Dương Quá sao? Lúc trước hắn còn không dám khẵng định, nhưng Trãi qua chuyện hôm nay hắn có thể chắc chắn, phải, hắn ưa thích… dù không biết nhiều hay ít nhưng đó là cảm giác thực sự đang chảy trong máu thịt hắn.
Nhẹ nhàng hắn gật đầu.
La Thừa mỉm cười
Móc từ trong giới chỉ ra Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn vứt cho họ Doãn:
—Luyện nó, từ hôm nay về sau cũng không còn Doãn Chí Bình của Toàn Chân Giáo nữa ha ha ha aaaa!
Cầm trên tay một quyển bí tịch bên ngoài bìa đã úa vàng. Doãn Chí Bình khó hiểu nhìn La Thừa:
—Thứ này có thể giúp ta?
La Thừa gật gù:
—Phải, nó có thể giúp ngươi truy cầu nam nhân của mình!
Nói xong hắn đằng không bay lên không trung, chỉ để lại Doãn Chí Bình ngơ ngác quỳ dưới mặt đất hô lớn:
—Ta Doãn Chí Bình đa tạ tiền bối!
Trên không trung La Thừa một vòng mỉm cười, nghe hệ thống nhắc nhở.
—Tích…nhiệm vụ hoàn thành, thu được một rương vàng, một rương trắng.