Edit: oceanmelon
Người phụ nữ sau khi được Ngụy Nhược Cẩn đồng ý thì nở một nụ cười đáng sợ nhưng cũng có chút ấm áp.
“Mẹ!” Cẩu Nhi khóc lớn.
Ngụy Nhược Cẩn thở dài, “Trời cũng sắp tối rồi, ngươi để mẹ ngươi nhập thổ vi an trước đi.” Cậu hụt hẫng trong lòng. Người này thật sự cậu cứu không nổi. Ngoại trừ bị đói ra còn mắc phải bệnh, mà bệnh này đã theo cô ấy từ lâu rồi.
Nếu không phải vì thương xót cho cặp mẹ con này, cậu không cũng muốn thu nhận đứa bé tên Cẩu Nhi kia một chút nào. Đứa bé này cũng không đáng thương hơn người nào khác ngoài kia cả. Hệ thống chính là đang khiến cho cậu cảm thấy khó xử.
“Tên của ngươi là gì? Lại giúp đứa trẻ an táng cho mẫu thân của nó trước đi.” Ngụy Nhược Cẩn đến lúc có việc muốn nhờ mới nhớ hỏi tên nên cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu quên mất phải hỏi người vẫn luôn bảo vệ cậu tên là gì. Bây giờ nhờ người ta giúp thì hơi ngại.
“Thuộc hạ tên Hồ Kỳ, nhưng mà chỉ có một mình ta đi theo công tử, nếu như…” Hồ Kỳ có chút khó xử.
“Không sao đâu, ta sẽ đến tòa tửu lâu phía trước chờ mọi người. Ngươi giúp đứa trẻ an táng mẫu thân xong thì tới tìm ta.”
“Công tử, hay là thuộc hạ đưa ngài trở về trước rồi mới quay lại giúp đứa trẻ này an táng mẫu thân.” Hồ Kỳ không yên tâm để Ngụy Nhược Cẩn đi một mình. Nơi này quá hẻo lánh, những người giống như Cẩu Nhi không nhiều chút nào. Chỉ sợ công tử chưa kịp bước ra ngoài đã bị người khác cướp bóc.
“Ta biết đường mà.”
“Xin hãy để thuộc hạ đưa công tử trở về. Nơi này không giống với bên ngoài đâu ạ.” Hồ Kỳ kiên trì.
Ngụy Nhược Cẩn không yên tâm mà nhìn Cẩu Nhi. Để nhóc ở chỗ này một mình có phải không hay lắm không?
“Công tử không cần lo lắng cho nó, so với người thì nó càng hiểu làm cách nào để sinh tồn ở chỗ này.”
Ngụy Nhược Cẩn đành phải rời đi. Mới vừa bước chân ra khỏi ngôi nhà không có cửa, cậu đã nhìn thấy ngay vài bóng người lướt qua. Có người thậm chí còn bạo gan mà nhìn chằm chằm cậu, lúc thấy Hồ Kỳ cũng ra theo thì dời mắt đi chỗ khác. Bây giờ cậu mới rõ vì sao Hồ Kỳ lại khăng khăng muốn đưa cậu trở về.
Còn chưa tới được tửu lầu, Ngụy Nhược Cẩn đã bị một đội binh lính ngăn lại, bên hông mỗi người đều mang theo đao, bá tánh nhìn thấy lập tức tránh ra thật xa. Chưa đợi được đối phương hỏi chuyện, Hồ Kỳ đã lấy ra một khối lệnh bài. Đội người nhìn thấy lập tức khom lưng hành lễ, nói: “Công tử, Hồ thống lĩnh, tướng quân đã bắt sống được nghịch tặc, phái chúng thuộc hạ đi tìm công tử.”
Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Hồ Kỳ, tuy rằng những người ở trên đường cái đã sớm bỏ chạy hết. Nhưng từ đâu xuất hiện một nhóm người nói là tới tìm cậu. Cậu vẫn cảm thấy không tin tưởng lắm.
“A!” lồ ng ngực Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên đau xót. Đau đớn làm đầu óc cậu trống rỗng, cả người không khống chế được mà ngã quỵ trên mặt đất.
Đột nhiên cậu mới nhớ ra rằng không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, ba ngày cơ thể khó chịu. Có điều hệ thống chỉ nói là ba ngày khó chịu chứ đâu có nói là sẽ đau đớn đến vậy đâu!
“Công tử!”
Ngụy Nhược Cẩn chỉ mơ hồ nghe được có người đang gọi, nhưng nghe không rõ đang nói cái gì. Sau đó liền chìm vào một bầu đen tối.
Lại lần nữa mở to mắt, nhìn thấy được màn lụa xanh. Trong phòng im ắng, Ngụy Nhược Cẩn muốn ngồi dậy thì giật mình phát hiện tay chân của mình mềm nhũn vô lực, muốn ngồi dậy cũng không có đủ sức.
“Công tử, người tỉnh rồi?” Tân Di đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn trợn tròn mắt nhìn màn lụa xanh, kinh hỉ mà gọi một tiếng, “Người có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?”
“Ta bị làm sao vậy?” Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy giọng cậu chưa từng suy yếu như vậy, cảm giác tiếng nói so với tiếng muỗi bay cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu.
“Công tử đột nhiên té xỉu ở bên đường, sắp được một ngày rồi. Vương gia chỉ mới vừa rời đi thôi. Chuyện thứ sử Thường Ấp châu mưu phản cần vương gia đích thân xử lý cho nên không thể tiếp tục ở lại đây chăm sóc người được.” Tân Di còn không quên nói tốt giúp Lận Hành.
Ngụy Nhược Cẩn có chút buồn cười nhưng lại cười không nổi, thong thả nhắm mắt lại, “Cửa sổ không mở sao? Mùi hương trong phòng làm ta thấy hơi khó chịu.”
“Đó là mùi của hương mà vu sư dâng cho người để cầu phúc. Dặn rằng phải đốt hương này đủ ba ngày mới có tác dụng.”
“Mở cửa sổ ra đi. Thân thể của ta, ta tự biết rõ. Nghe lời ta.” Ngụy Nhược Cẩn nhắm mắt lại, vốn dĩ cậu biến thành thế này là do hệ thống làm ra, cho dù cầu bao nhiêu phúc cũng không có tác dụng.
Cậu bây giờ chỉ muốn sớm chút thoát được khỏi cái hệ thống này. Có thể làm ra chuyện này với cơ thể của cậu, ai biết được lần tới sẽ còn làm ra được chuyện gì nữa. Hệ thống này rốt cuộc là cái gì, mục đích hệ thống lựa chọn cậu là gì?
Hết chương 8