*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: oceanmelon
Ngụy Nhược Cẩn khó chịu cả buổi cũng không có cách nào động tay với hệ thống nên chỉ có thể mặc kệ nó. Ban ngày lỡ ngủ nhiều, bây giờ nằm ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được cho nên Ngụy Nhược Cẩn lại mở hệ thống ra, click ô cửa hàng. Bên trong cửa hàng có rất nhiều đồ, nhỏ thì có kim thêu hoa, lớn thì có máy bay chi3n đấu, thậm chí còn có cả phi thuyền.
Tiếc là cậu có muốn cũng mua không được. Những đồ vật có trong cửa hàng đều hiện màu xám, ngoại trừ một ít hạt giống, những món khác đều bị khóa. Phía dưới màn hình có hiển thị điểm tích lũy. Khi cậu nhìn vào số điểm hiện tại mình có chỉ bằng không thì đành âm thầm thở dài.
Cũng không biết điểm tích lũy tính như thế nào, nếu có thể đổi lấy ít hạt giống để cải thiện một phần chất lượng thức ăn hiện tại của cậu thì tốt rồi. Ngày nào cũng ăn đồ luộc và nướng, cậu ngán muốn nôn luôn rồi.
Mặt trời lên cao rồi Ngụy Nhược Cẩn mới bị Tân Di gọi tỉnh dậy, đêm qua cậu mãi nhớ về món cải ngồng xào(*), sườn xào sốt đỏ(**) còn có các loại ăn vặt khác đến khuya, ch ảy nước miếng mà ngủ quên mất.
(*) cải ngồng xào – 白灼菜心(bái zhuó càixīn):
(**) sườn xào sốt đỏ – 红烧排骨(hóngshāo páigǔ):
Lau đi nước miếng trong tưởng tượng, súc miệng rửa mặt xong, Tân Di giúp cậu chải tóc gọn lại.
“Vương gia có bảo hôm nay làm gì không?” Ngụy Nhược Cẩn thật ra hơi nghĩ đến hệ thống. Cậu nhớ rằng hệ thống này kích hoạt ở thời điểm Lận Hành nói với cậu rằng Tây Bắc cũng thuộc về cậu. Vậy có khả năng ở chỗ của y cũng có một cái hệ thống như vậy không?
“Nô tì không biết, công tử muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi vương gia là được.” Tân Di cười cười.
“Làm sao có thể trực tiếp hỏi ngài ấy được…”
“Người tuy là thân nam tử, nhưng cũng do đích thân vương gia cưới hỏi đàng hoàng, là vương phi danh chính ngôn thuận. Ở Tây Bắc này, trừ vương gia ra, không ai lớn hơn người được. Tại sao lại không hỏi được chứ?”
Ngụy Nhược Cẩn nghe Tân Di nói, chỉ có thể yên lặng thở dài, tiểu cô nương này vẫn là không hiểu mà.
“Công tử đừng thở dài nữa, nên ăn trước chút đồ ăn sáng, rồi sau đó đi gặp vương gia.” Tân Di nhìn thấy tiểu nha hoàn đưa đồ ăn sáng lại, khuyên cậu ăn trước.
“Sau này cũng đừng phiền phức như vậy nữa. Về sau chỉ cần cho ta ăn chút cháo cùng ít thức ăn kèm là được rồi.” Ngụy Nhược Cẩn khi còn Kinh Đô, bữa sáng mỗi ngày ăn đều là thịt nướng kèm cơm trắng. Cậu chưa kịp nói gì đã phải lên đường tới Tây Bắc, dọc theo đường đi hầu như đều phải ăn lương khô.
Tân Di do dự một chút, dạ một tiếng.
Ăn xong bữa sáng, Ngụy Nhược Cẩn mới đi tìm Lận Hành. Được Tân Di đưa tới bên ngoài thư phòng, nghe được tiếng nói chuyện truyền đến từ bên trong, cậu do dự một chút. Cuối cùng cũng không đi vào.
“Công tử!” Tân Di đang chuẩn bị tiến lên gõ cửa, liền nghe thấy giọng Ngụy Nhược Cẩn vội vàng hô lên.
“Vương gia đang bận, chắc ta nên đợi chút nữa hẵng gặp ngài.”
Ngụy Nhược Cẩn mới vừa nói xong, cửa thư phòng liền bị mở ra từ bên trong. Lận Hành nhìn thấy cậu, biểu tình trên mặt hòa hoãn đi rất nhiều, “Ngụy công tử đã tới thì vào đi, có một số việc đúng lúc muốn nghe một chút ý kiến của Ngụy công tử.”
Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy tâm trạng hiện tại của Lận Hành không quá tốt. Tuy rằng vẻ mặt y không có cảm xúc gì nhưng cậu lại cảm thấy như vậy. Vì thế mà gật gật đầu đi theo Lận Hành vào thư phòng.
Những người đang ở trong thư phòng thấy Ngụy Nhược Cẩn được vào, đều đứng dậy hành một lễ không quá chuẩn quy củ với cậu. Ngụy Nhược Cẩn quan sát trang phục của bọn họ, trong lòng hiểu rõ đại khái.
Lận Hành ra lệnh cho hạ nhân đang trong thư phòng kê thêm một chiếc ghế dựa đặt cạnh y rồi mới đưa tay mời cậu ngồi xuống, nói: “Vị này chính là tuyệt tài Kinh Đô – Song Ngọc công tử. Tuy đã lấy thân nam tử gả cho bổn vương, nhưng bổn vương thấy rằng nếu chỉ vì như vậy mà Song Ngọc công tử từ nay về sau chỉ có thể bị giữ ở hậu viện thì cũng hơi quá đáng tiếc.”
“Vương gia quả là tiếc thương nhân tài.”
“Nhược Cẩn, ta giới thiệu với cậu một chút, vị này là thứ sử Thường Ấp châu – Lư Phong, vị này là thái thú Lăng Xương quận – Doãn Hải, vị này là tam công tử của Trần gia – Trần Uy.” Lận Hành giới thiệu từng người một cho Ngụy Nhược Cẩn.
Ngụy Nhược Cẩn đáp lễ từng người. Từ lúc xuyên qua tới nay, hoặc là cậu phải xử lý chuyện của nguyên thân, hoặc là cậu phải nằm liệt trên xe ngựa; nhưng ít nhiều vẫn hiểu biết một chút bối cảnh của thế giới này. Nói như vậy vị cuối cùng – tam công tử Trần gia vẫn là một vị không có chức vụ có xuất thân thế gia đúng không. Đứng hàng thứ ba cho dù có là con của vợ cả đi chăng nữa thì chức vị lão phụ thân hắn hẳn cũng không truyền cho hắn được. Cho nên hắn đến đây thử vận may sao?
“Danh tiếng Song Ngọc công tử tại hạ sớm đã nghe như sấm bên tai, hôm nay có thể gặp mặt, thật là hạnh ngộ.” Trần Uy lại lần nữa hướng cậu hành lễ.
“Có tiếng mà không có miếng thôi.” Ngụy Nhược Cẩn híp mắt, tiểu tử này một chút cũng không thành thật, ngạo khí trong mắt đã muốn tràn ra khắp gian phòng này. Cậu không muốn tiếp thôi loại người này chút nào, nói, “Vương gia, vừa rồi các ngài đang nói chuyện gì?”
“Đang nói tới-“
“Ây da, Vương gia, tuy Ngụy công tử là thân nam nhi, cũng từng có tài danh, nhưng hiện đang là nội trạch(*) của vương gia. Nếu để công tử nghe chuyện chính sự thì sợ là không ổn đâu.” Lư Phong vội vàng ngăn cản.
(*) nội trạch: ý chỉ người nhà (như thê, thiếp, v.v.)
Vẻ mặt của Doãn Hải cùng Trần Uy cũng hiện ý tán đồng.
Trong mắt Ngụy Nhược Cẩn xuất hiện một tia sắc bén. Sắc mặt Lận Hành vừa nãy mới dịu xuống vì sự có mặt của Ngụy Nhược Cẩn mà giờ lại trở nên khó coi.
“Lời này nói sai rồi. Lúc cần thiết thì hoàng hậu cũng có thể thay bệ hạ ra quyết định, vì cớ gì mà Nhược Cẩn chỉ nghe chính sự thôi cũng không được?” ngữ khí Lận Hành có chút lạnh lùng, nhưng y không thể trắng trợn tự tiện nhúng tay vào chuyện của nơi đây.
“Sao mà giống nhau được?” Lư Phong cau mày, nói: “Vương gia cưỡng từ đoạt lí! Tóm lại tuyệt đối không thể xảy ra chuyện phụ nhân nội trạch nhúng tay vào việc của Thường Ấp châu được!”
“Lư thứ sử, lá gan của ngươi không nhỏ nha.” Ngụy Nhược Cẩn híp mắt, tốc độ nói chuyện không khác mấy với vừa rồi, nhưng ngữ khí lại lạnh thấu xương hơn rất nhiều, “Có thánh chỉ của bệ hạ mà còn dám trước mặt mọi người nhục nhã bổn công tử!”
“Là lỗi của Lư Phong, mong công tử không trách.” Lư Phong liếc mắt, chắp tay về phía cậu.
“To gan!” Lận Hành đập bàn đứng lên, không nghĩ tới bị Ngụy Nhược Cẩn cản lại.
“Lư Phong, xuất thân chi thứ tộc Lư thị ở Ngư Dương, luồn cúi không ít năm mới có thể làm thứ sử ở Thường Ấp châu Tây Bắc. Quá trình này rất khó khăn đúng không.” Ngụy Nhược Cẩn đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lư Phong.
“Người biết là tốt!”
“Nhưng thiên hạ này, trừ tộc Lư thị ở Ngư Dương ra còn có tộc Lý thị ở Khai Thường, Vương thị ở Vĩnh Khương, Trần thị ở An Tần. Ngươi nói thử xem Lư thị Ngư Dương có vì một tên chi thứ như ngươi mà đối nghịch với vương gia hay không?” Ngụy Nhược Cẩn thấy sắc mặt Lư Phong không khác, nhưng ánh mắt biến đổi liên tục, vung tay áo, ngồi trở lại bên cạnh Lận Hành, lại lần nữa mở miệng nói: “Ta nghĩ là các vị nhất định đã quên lời bệ hạ nói khi hạ chỉ phong vương gia nhà ta làm Tây Bắc vương. Nói rộng ra thì nơi này là Tây Bắc của Đại Xương. Nói hẹp lại thì nơi này là Tây Bắc của Tây Bắc vương – Lận Hành, Lận Hành Thường Ấp châu!”
“Từ thời khắc các ngươi nhậm chức ở Tây Bắc này, trong lòng nên hiểu rõ cái gọi là gia tộc có quyền thế, có bối cảnh… ở chỗ này đều không là gì cả. Đất này chỉ thuộc về Tây Bắc vương Lận Hành cùng Ngụy Nhược Cẩn ta!”
“Nói rất đúng! Không hổ là Nhược Cẩn của bổn vương, không hổ là tuyệt tài Kinh Đô – Song Ngọc công tử!” Lận Hành trong lòng rất là vui vẻ. Vừa nãy y bị những con cháu từ thế gia này chọc tức đến váng đầu.
“Nhược Cẩn nói đúng, nơi này là đất Tây Bắc của bổn vương. Chức thứ sử này nếu Lư Phong không muốn làm, bổn vương lập tức liền có thể tìm được người khác tiếp nhận!”
Lư Phong trong lòng dù không phục, trên mặt cũng không dám lại chống đối, quỳ một gối nói: “Vương gia, hạ quan đã biết sai, xin vương gia bỏ qua cho hạ quan.”
Ngụy Nhược Cẩn bị lời Lận Hành nói làm cho tim đập nhanh, đ è xuống suy nghĩ lung tung nhưng lại không thể không than thầm trong lòng một tiếng. Bối cảnh ở đây đúng là rất tương đồng với một giai đoạn lịch sử ở kiếp trước của cậu. Hiện tại hoàng quyền còn không bằng thế gia đâu.
“Nhược Cẩn?”
“Vâng?” Ngụy Nhược Cẩn đương nhiên biết Lận Hành muốn hỏi cái gì, nhưng cậu không muốn lôi kéo người này nhanh như vậy. Nếu đã cho cậu cái quyền lợi này mà cậu không tận dụng thì chính là làm thất vọng thân phận hiện tại của cậu rồi. Nhưng nghĩ đến sau đó sẽ có phiền phức, cậu cũng chỉ có thể lặng lẽ thở dài ở trong lòng, “Vậy cho hắn ta đứng lên đi.”
Lư Phong tức giận đến cắn chặt khớp hàm, những ngày sau này rồi cũng sẽ có lúc hai tiểu tử này phải chịu khổ. Đợi đến lúc đó, hắn nhất định sẽ trả lại những sỉ nhục ngày hôm nay!
“Vương gia, Ngụy công tử, còn phải xin hai người cứu lấy bá tánh nơi này!” thái thú Lăng Xương quận – Doãn Hải nãy giờ không lên tiếng lại đột nhiên quỳ hai gối xuống mà khóc lóc cầu xin.
“Doãn Hải! Ngươi dám!” Lư Phong không thể nén giận.
“Hiện giờ có vương gia cùng Ngụy công tử ở đây, sao ta lại không dám chứ!” Doãn Hải chắp tay, tiếp tục nói: “Vương gia, Ngụy công tử. Ở huyện Lăng Xương có một thôn nhỏ, tên là thôn Võ Tĩnh. Vào đầu xuân này ở đó bắt đầu có người bị ho khan. Trong một tháng trở lại đây, số người bị ho khan càng ngày càng tăng, bệnh tình cũng không thấy có cải thiện. Sau khi huyện lệnh báo lên trên, hạ quan liền lập tức báo cho thứ sử.”
Doãn Hải nghẹn ngào một chút, tiếp tục nói: “Thứ sử cứ một mực nói người dân nơi đó mắc phải dịch bệnh, không cho bất kỳ ai lại gần, còn phái trọng binh canh gác, bao vây thôn xóm lại gắt gao, đợi cho bọn họ chết hết thì hỏa thiêu toàn thôn!”
【 Nhiệm vụ ngẫu nhiên được khởi động: Cứu chữa thôn dân. Hoàn thành Nhiệm vụ sẽ đạt được: Điểm Tích lũy ngẫu nhiên. Không hoàn thành phải chịu Trừng phạt: bị bệnh tim trong 3 ngày. 】
Ngụy Nhược Cẩn cầm lên chung trà trên bàn, che giấu màn hình nửa trong suốt đột nhiên nhảy ra trước mặt cậu, nhìn xung quanh cả năm người đều không nhìn qua chỗ cậu mới yên lòng. Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Lận Hành, thấy Lận Hành không có phản ứng gì cả, cậu mới uống ngụm trà.
Ở trong lòng cậu lại mắng một tiếng hệ thống chó má, hoàn thành nhiệm vụ nhưng điểm đạt được lại ngẫu nhiên! Xem ra hệ thống này có vẻ hiểu rõ cậu, còn biết cậu xuất thân Trung y thế gia(*). Cố mà ngăn cậu tìm được cơ hội đi, không thì cậu sẽ chơi chết cái hệ thống chó má này!
(*) Trung y thế gia: gia tộc lớn có truyền thống y học Trung Hoa.
“Vu sư nói như thế nào?” Lận Hành hỏi.
“Không vu sư nào đồng ý đi đến nơi đó cả. Không phải là bệnh dịch hay sao? Nếu không phong tỏa, đợi bệnh truyền đến chỗ khác thì Doãn thái thú ông chịu trách nhiệm nổi sao?” Lư Phong lập tức đúng lý hợp tình mà nói.
“Vương gia, Doãn Hải chỉ cầu xin ngài cứu giúp mở cho bá tánh một con đường sống. Nơi đó thật sự không phải là bùng phát dịch bệnh, cũng có người đã khỏi hẳn. Thật đó…” Doãn Hải nóng nảy, cũng bất chấp mà cãi với Lư Phong. Không biết có phải trước kia bọn họ cũng từng tranh luận qua rồi nên lúc nãy ông mới lười nói ra việc này hay không.
“Mọi người vừa nãy mới nhắc đến vu sư đúng không?” Ngụy Nhược Cẩn lúc này mới phản ứng kịp là Lận Hành hỏi chuyện. Mắc bệnh không tìm đại phu đến chữa bệnh mà tìm vu sư làm gì cơ? Hơn nữa vu sư hình như là danh xưng từ thời cổ xưa rồi mà. “Vu sư không phải là người chủ trì lễ tế sao?”
“Không chỉ có như thế, họ cũng có thể chẩn bệnh cho người khác. Nếu ngay cả vu sư cũng không có cách chữa thì…”
“Để ta đi xem thử. Vu sư không có cách không có nghĩa là ta cũng không có cách.” Lận Hành còn chưa nói hết đã bị Ngụy Nhược Cẩn ngắt lời.
Khoé miệng Lư Phong nhẹ nhàng cong lên, quả nhiên là thứ miệng còn hôi sữa, chỉ có thể nhất thời làm ra chuyện điên rồ!
“Không thể, quân tử không nên đứng dưới bức tường nguy(*), xin Ngụy công tử cân nhắc lại.” Trần Uy cũng chắp tay, hắn là có ý chân thành. Thái độ vừa rồi của Ngụy Nhược Cẩn đối với Lư Phong hắn đều nhìn thấy cả, nếu Lư Phong không muốn, vậy thì chi bằng để hắn tới.
(*) câu này trong tiếng Trung là 君子不立危墙之下. Mình không biết nên dịch sao nên để nguyên phần dịch thô. Đại ý của câu này là: quân tử cần biết tránh xa những nơi nguy hiểm. Câu này có 2 mặt ý nghĩa: một là cần chú ý tới những hiểm nguy tiềm tàng trước khi nó xảy ra hoặc cần suy đoán những hiểm nguy có thể xảy ra, hai là cần phải rời đi nếu thấy có nguy hiểm.
“Đa tạ công tử, đa tạ vương gia!” Doãn Hải cúi người, chân thành nói lời cảm ơn.
“Cậu… cậu có hiểu rõ đó là dịch bệnh hay không? Sao cậu lại có thể…” Lận Hành có chút gấp gáp mà kéo tay Ngụy Nhược Cẩn. Cậu cũng không phải là vu sư mà rõ ràng chỉ là một vị công tử, sao lại không yêu quý sức khoẻ của mình như vậy chứ.
Ngụy Nhược Cẩn cười với y, nói: “Không cần phải gấp gáp. Có phải là bệnh dịch hay không, ta phải đi xem trước rồi đưa ra kết luận sau. Ta sẽ không coi thường sức khoẻ của mình. Hôm qua ngài có nói, Tây Bắc này là Tây Bắc của ngài, cũng là Tây Bắc của ta mà, có đúng không?”
“Ta có nói như vậy, nhưng mà-“
“Vậy được rồi, ta vì Tây Bắc của ta làm một ít việc trong khả năng cho phép thì có gì mà không được chứ?” Ngụy Nhược Cẩn vậy mà cảm thấy mình nhìn ra được biểu cảm lo lắng trên vẻ mặt lạnh của Lận Hành, cười thêm lần nữa.
“Nếu đã như vậy thì để ta đi cùng cậu!”
Hết chương 3