Đại Thành gọi thêm vài người “anh em” lớn hơn chúng tôi vài tuổi, lớn tuổi nhất hai mươi sáu. Về cơ bản bọn họ đều đã tiếp quản việc làm ăn của gia đình, ngoài mặt chơi khá ổn, ý của Đại Thành là muốn vui chơi phong phú phải chơi theo bọn họ.
Tôi gật bừa, cũng không quan tâm theo ai đi đâu. Mấy chỗ quán bar, club gì đó chúng tôi từng đến đều chẳng có gì thú vị, vì mấy người bọn tôi vẫn đang là học sinh cấp ba nên trừ khi tự dẫn người theo chơi hoặc hẹn gặp mặt trực tiếp với người ta ở đây, còn không bên quán sẽ không dẫn người ra cho chúng tôi chọn lựa, lỡ như xảy ra chuyện sẽ khó mà có ai chịu trách nhiệm được. Tôi bị Đại Thành choàng bả vai, cậu ta hạ giọng thì thầm bên tai tôi, hỏi, “Anh sao vậy, hôm nay đổi tính à, trước đây lúc em gọi người tới thì anh có bao giờ thèm tham gia đâu.”
Tôi nghe cái giọng địa phương chẳng biết học được ở đâu của cậu ta, mất kiên nhẫn “chậc” một cái, “Tôi là thánh chắc?”
“Vâng vâng vâng, anh Trần của em, f*ckboy thành phố Mạch.” Cậu ta hèn hạ giơ ngón tay cái với tôi.
Tôi cười rồi mắng một tiếng, theo chân mấy người đằng trước tiến vào club.
Cách bài trí chói mù cả mắt, vừa vào cửa đã có hai người đẹp với dáng người khiến người ta trầm trồ tiến lại gần, ngoan ngoãn gọi “thiếu gia”. Vậy mà lại gọi là thiếu gia, lần đầu tiên tôi đến kiểu club này nên có hơi ngạc nhiên. Club này quả thật rất biết cách nắm bắt trái tim đàn ông, các cô nàng gọi bạn là “thiếu gia”, nâng bạn lên thành người tri thức “ôn, lương, cung, kiệm, nhượng”[1], một giây sau bạn lại cởi bỏ quần áo của ai đó, cũng như cởi lớp áo khoác “thiếu gia” biến thành “cầm thú”.
[1]ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhượng
Tôi có hơi nghĩ xấu.
Thú thật, đây là lần đầu tiên tôi hẹn bạn tình nên tôi phải tự tìm một chỗ dựa tinh thần cho mình, chẳng hạn như câu nói vớ vẩn kiểu “đây là sai lầm mà đàn ông đều mắc phải” để làm lý do, mặc dù tôi đang độc thân và bản thân chuyện này cũng không có gánh nặng đạo đức. Lần nữa tôi cảm nhận được tôi và anh tôi không giống nhau, anh thì vô đạo đức còn tôi từ trên xuống dưới đều là hai chữ đạo đức.
Ánh đèn trong phòng riêng tối hơn bên ngoài rất nhiều, ba người trước mặt hẳn là khách quen, bọn họ dáng vẻ thoải mái ngồi vào sô pha và lấy ra ba điếu thuốc trong bao, sau khi châm lửa khói thuốc lượn lờ mới giơ tay chào Đại Thành “Nhóc Thành, mấy anh em tốt của cậu đều tới cả rồi, sao không giới thiệu chút đi?”
Bọn họ cũng đưa một điếu sang cho Đại Thành, là phép xã giao tương đối cao, Đại Thành nhận lấy rồi kéo tôi sang.
“Đây là anh Trần, Trần Lễ, cả cái danh lam thắng cảnh ở phía Bắc đều là của nhà anh ấy đấy.” Đại Thành lấy ra một địa danh mà mọi người ở thành phố Mạch đều biết để giới thiệu tôi.
Người ngồi trên sô pha lộ ra vẻ đã tỉnh ngộ cứ như thể đây là lần đầu tiên gặp tôi, thật ra lúc đầu vừa gặp mặt anh ta đánh giá tôi thì tôi biết anh ta đã nhận ra tôi rồi, biết cách giả vờ thật đấy. Tiếp đó anh ta rít một hơi rồi “phà” ra, “Cái khu đó, tôi nhớ hẳn là của nhà họ Liễu nhỉ?”
Lông mày Đại Thành nhíu lại, vô thức nhìn về phía tôi. Tôi lấy điếu thuốc từ trong túi ra, tự châm cho mình rồi ngồi xuống sô pha, trên mặt không tỏ vẻ gì. Tôi thường xuyên quan sát sắc mặt của anh tôi nên bây giờ có thể bắt chước giống đến vài phần sự tinh túy của gương mặt than, “Liễu Phường là mẹ tôi.”
Anh ta bấy giờ mới cười “ồ” một cái, tiến lại gần nắm tay tôi, “Cậu xem, sớm đã nói ra thì không phải được hơn rồi sao, công tử nhà họ Liễu, rất vui được gặp cậu.”
Tôi nắm tay anh ta, giọng điệu không chút thân thiện, “Tôi họ Trần.”
Tên này là Lý Châu, công tử thứ hai của nhà họ Lý, thích chơi xe, việc làm ăn trong nhà cũng liên quan đến xe, không nằm trong cùng phạm vi với chúng tôi.
Nhà giàu thế hệ thứ hai cũng là một vòng luẩn quẩn. Nhà tôi chủ yếu thiên về ngành du lịch, vì thành phố Mạch được bao quanh bởi những cánh đồng lúa mạch nên mấy năm nay phát triển mạnh ngành du lịch, mà cả một cánh đồng phía Bắc kia đều được mẹ tôi mua lại. Ban đầu là Trần Chí Viễn tặng bà một miếng, sau đó mẹ tôi cảm thấy cánh đồng lúa mạch rất có tiềm năng phát triển nên đã thẳng tay tiêu tiền thu mua lại toàn bộ mảnh ruộng kia, kẹp mảnh ruộng của Trần Chí Viễn ở bên trong khiến nó nhỏ bé không đáng kể.
Đại Thành, cũng chính là Từ Ngọc Thành, gia đình mở khách sạn, hai nhà chúng tôi tích hợp khu du lịch và nghỉ dưỡng. Nhà Tam Tử làm về chụp ảnh nghệ thuật, địa điểm đẹp và nghệ thuật nhất ở thành phố Mạch chính là cánh đồng lúa mạch. Tên của Tam Tử là Ninh Tu Viễn, gọi là Tam Tử vì cậu ta là con thứ ba trong nhà, trên cậu ta còn có một người anh và chị.
Tuy nói chúng tôi và Lý Châu không nằm trong cùng một phạm vi nhưng ở thành phố Mạch chỉ có vài người tiêu biểu trong ngành mới được nêu tên, có ai mà chẳng biết ai. Lý Châu với cái dáng vẻ hơn người như vậy chơi xe sang cỡ nào, anh ta không đi du lịch hay không dùng bữa ở nhà hàng chắc?
Nhưng đám người Lý Châu đó đúng là khách quen của club này.
Một dàn người đẹp nhanh chóng được đưa đến trước mặt, Lý Châu nhìn lướt qua, dường như không có mấy hứng thú lại cúi đầu châm thuốc, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dẫn các nàng tiến vào rất nhanh đã hiểu được ý tứ của anh ta, phất tay để một dàn người đẹp lui ra ngoài, người đẹp còn chưa đi hết Lý Châu đã mở miệng, “Chị, chị thế này là làm mất thể diện tôi rồi, hôm nay tôi dẫn theo bạn bè tới chơi.”
Người phụ nữ che miệng cười, “Lý công tử, Lý công tử của tôi à, ngài đây là có gu kén chọn nên cũng chẳng hiếm lạ gì người mà người khác phải tranh giành. Chờ tôi đi gọi xem, nhất định sẽ khiến ngài nở mày nở mặt trước bạn bè.”
Người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ tươi, chân mang cao gót giẫm lên thảm nhung lẫn với tiếng nhạc nền không nghe ra được tiếng bước chân, lắc mông bước ra ngoài. Ba người Lý Châu tán gẫu về một ngày của bản thân, tôi và Đại Thành cũng nói về một ngày của mình, rõ là cùng đi chơi nhưng lại phân chia rõ ràng, cũng không biết sao Đại Thành làm quen được với bọn họ.
Đại Thành cũng có hơi khó chịu vì ban nãy Lý Châu nói tôi là người nhà họ Liễu. Cậu ta thầm chửi một câu tục tĩu, cậu ta không dám thẳng thừng dụi tắt điếu thuốc được Lý Châu châm cho nên ước chừng chỉ còn rít được năm đến sáu lần mới dụi vào gạt tàn, đốm lửa chìm vào trong nước phát ra tiếng “xèo xèo”. Sau đó lại gần xin lỗi tôi, “Anh Trần, em không ngờ tên này lại hèn hạ vậy, em với tên đó cũng không thân, trước đây thường gặp được trên sân trường vì người cũng rất hào phóng nên em vẫn luôn gọi tên đó một tiếng anh.”
Tôi thờ ơ gật đầu, không có ý trách cứ Đại Thành.
Có ai mà không biết ai, trong nhà người nào cũng có chút chuyện xấu, người có tiền ở thành phố Mạch đều hiểu rõ chuyện này. Những người nằm trong cùng một phạm vi như tôi, Đại Thành và Tam Tử, địa vị của chúng tôi chỉ phụ thuộc vào trong nhà có bao nhiêu tiền, nhiều tiền hơn là có thể làm anh, thật ra Tam Tử lớn hơn tôi và Đại Thành những vẫn gọi chúng tôi là anh; và trái lại trong cái phạm vi này như tôi và Lý Châu, chúng tôi chỉ quan tâm xem nhà ai có nhiều chuyện xấu hơn, trong nhà tôi chuyện xấu lại rất nhiều nên tôi cũng chỉ có thể nằm yên mặc kệ trào phúng.
“Là ai vậy, hôm nay tôi đến đây là để lộ mặt thôi, chị đừng hòng đẩy tôi ra…”
Một giọng nói xen vào trong tiếng nhạc nền mập mờ trong căn phòng riêng, giọng nói trong veo, không phải là kiểu nũng nịu kệch cỡm. Tôi ngước mắt nhìn về phía cửa, trông thấy người phụ nữ vừa mới đi ra đẩy một người mặc sườn xám màu trắng đi vào. Chân vừa dài vừa thon, trắng đến phát sáng, đường cong cơ thể được sườn xám phô bày hết mức, quan trọng là gương mặt nọ nhìn có hơi quen mắt.
Tôi tạm thời chưa nhớ ra, huých nhẹ Tam Tử ngồi bên cạnh, “Diễn viên? Cậu có quen không?”
Cô nàng nói được một nửa đã ngừng, ánh mắt hình như dừng trên người tôi. Tôi không hiểu lắm, bình tĩnh đối diện tầm mắt với cô nàng, biết tôi sao? Dựa theo định lượng mà nói, hẳn cô nàng nên đi lấy lòng bọn người Lý Châu.
“Đm, thật hay giả vậy, anh không biết Mễ Kiều hả! Là người diễn vai Hoàn Ngọc đó.” Giọng điệu Tam Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cậu ta nói Hoàn Ngọc thì tôi biết, gương mặt tiểu nha hoàn trên TV và gương mặt trước mắt này chồng lên nhau, một diễn viên trẻ tuổi nổi lên từ vai diễn nha hoàn trong phim cổ trang vào mùa hè năm ngoái. Nhưng tôi không biết gì nhiều về giới giải trí và cũng thật sự không biết Mễ Kiều là ai, địa vị cũng không cao, sau một phen phất lên thì bây giờ chắc hẳn cô nàng có thể coi như là người nổi tiếng trên mạng.
“Lý công tử dẫn theo bạn bè tới chơi, kêu em tới tiếp thì oan ức lắm sao?”
Người bước vào không chỉ có mỗi Mễ Kiều mà phía sau Mễ Kiều còn có hai người đi theo, bọn họ hiển nhiên không nổi tiếng bằng cô nàng nên ngoan ngoãn cúi đầu, lúc Mễ Kiều nói chuyện hai người bọn họ đều không dám xen ngang.
Mễ Kiều ngồi cạnh Lý Châu nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía tôi. Lý Châu không ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được tâm tư của Mễ Kiều không nằm trên người anh ta. Anh ta cười khẽ, bàn tay ôm lấy vai Mễ Kiều, lúc đầu bàn tay còn đặt ở nơi được che bởi lớp vải sườn xám, sau đó di chuyển dần xuống cánh tay trần của Mễ Kiều. Cố ý thở dài một hơi, “Hầy, không thể không phục được, có phải mấy cô gái như các em đều thích người trẻ tuổi không?”
Mễ Kiểu không nhìn tôi nữa, không nặng không nhẹ đẩy Lý Châu một cái, thuận thế lui người ra khỏi lòng bàn tay anh ta, “Lý công tử nói gì vậy, chẳng qua em thấy tiểu công tử nhà họ Trần rất có duyên nên nhìn thêm hai lần thôi mà, sao ngài lại ghen cả sang đây rồi.”
“Hahahaha được, lời đã nói ra, nếu tôi không tặng cho Trần Lễ vậy chẳng phải tôi không phải người anh tốt rồi sao.” Lý Châu nhìn tôi, không nhìn ra ẩn ý gì.
Tôi không hiểu cô nàng có ý gì, người đã ở bên Lý Châu mà giờ lại chạy sang bên tôi thì chắc chắn sẽ đắc tội Lý Châu.
Nhưng hôm nay tôi chỉ đến để chơi, gặp phải kẻ hèn như Lý Châu biết chắc sẽ gặp xui nên cần gì phải làm hỏng thú vui của bản thân. Tôi không ngại làm mất lòng anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không dám đụng đến nhà họ Liễu, nếu anh ta muốn trút giận lên người Trần Chí Viễn vậy càng tuyệt. Tôi bật cười, đuổi Tam Tử đang ngồi kế đi rồi nắm tay Mễ Kiều kéo đến bên cạnh.
“Tiểu công tử Trần.” Mễ Kiều ngoan ngoãn gọi.
Tôi đã quen với ánh sáng lờ mờ trong phòng riêng, sườn xám màu trắng giống như một con bướm đêm nhẹ nhàng đậu lên người tôi và chẳng ai lại đi từ chối bươm bướm đậu lên người mình. Tôi nắm tay cô nàng, cô nàng không từ chối, tôi ôm bả vai cô nàng, cô nàng cũng không từ chối, ngoan ngoãn đến mức không giống một con bướm, trông có vẻ mưu mô. Tôi nghiêng đầu ghé đến bên tai cô nàng, “Không sợ làm mích lòng Lý Châu?”
Nàng cười cong mắt, “Sợ chứ, sao lại không sợ được. Lý Châu là khách quen ở đây, anh phải bảo vệ em thật kỹ đó.”
“Chị ký hợp đồng với Cực Ánh nhỉ.” Tôi nói.
Cơ thể Mễ Kiều hơi cứng lại, vài giây sau lại thả lỏng, “Tiểu công tử Trần ra ngoài chơi dù sao cũng phải cho em chút ưu ái chứ?”
Lý Châu chủ động bắt chuyện với bọn Đại Thành, hai người vào tiếp khách chung với Mễ Kiều bước vào, có vài người đến khu karaoke bật một loạt bài hát về tình yêu. Không biết là ai bật đèn khiến từng chùm tia laser chiếu loạn trên đầu cô nàng, lúc thì chiếu lên mặt Mễ Kiều, lúc thì chiếu lên mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo xinh đẹp bị ánh laser chiếu thành những vệt sáng đang thản nhiên xin lấy lợi ích từ chỗ tôi.
Tay vòng qua sau bả vai cô nàng, ngón tay nắm lấy lọn tóc để chơi đùa, “Tôi không lên giường với nghệ sĩ dưới trướng Cực Ánh.”
Gương mặt xinh đẹp nhanh chóng rạn nứt, “Em vì anh từ chối Lý Châu vậy mà giờ anh lại không đồng ý?”
Tôi nghe mà buồn cười, nhướng mày, vẫn tiếp tục nghịch lọn tóc, sửa lại lỗi sai trong lời cô nàng, “Chị làm vì bản thân.”
Lúc đến club là đã gần chín giờ, tiêu tốn thêm một tiếng ở trong phòng riêng. Mễ Kiều đứng dậy, lấy cái túi to bằng bàn tay của cô nàng lên từ sô pha, trước khi đi ra ngoài còn chào hỏi Lý Châu một tiếng, “Lý công tử, em đi dặm lại lớp trang điểm.”
Trong lòng Lý Châu đang ôm một người. nghe thấy lời này liền liếc nhìn tôi, bật cười, “Còn trang điểm cái gì nữa, cứ vậy đi theo Trần công tử về phòng thì còn cần trang điểm lại nữa à!”
Bọn họ cười rộ lên, Mễ Kiều đỏ mặt mỉm cười rời khỏi phòng riêng.
Tôi lấy ra một điếu thuốc, vừa rồi ôm Mễ Kiều cũng chưa hút được điếu nào, chỉ toàn hít vào khói thuốc của bọn họ, bây giờ miệng có hơi ngứa ngáy. Vừa mới đưa vào trong miệng thì Đại Thành đã vỗ vai tôi, “Đi đây, giải tỏa chút.”
Hai người bọn họ đều đã đi vệ sinh, tôi cũng không muốn ở riêng một phòng với đám người Lý Châu nên bèn đứng dậy đi vệ sinh chung, đứng ngoài cửa chờ Đại Thành và Tam Tử. Tàn thuốc rơi lên bình chữa cháy ở trước cửa, Đại Thành vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh nam liền nghe thấy âm thanh truyền ra từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh không đóng chặt cửa.
“Hầy, nếu thực sự em trai của Châu tổng nguyện ý bao cô thì tốt rồi, nếu không hiện tại cũng chẳng phải sẽ không nhận được chút gì…”
“Chẳng phải cậu ta chỉ là thằng con hoang không cha à, tiền và quyền lực đều là của nhà họ Liễu, cậu ta ở nhà họ Liễu chắc cả cái đầu còn không nhấc nổi ấy chứ? Đã vậy còn sĩ diện, còn tưởng bản thân là công tử là thiếu gia, tôi từ chối Lý Châu để sang ngồi cạnh cậu ta là cho cậu ta thể diện nhiều cỡ nào vậy mà cậu ta lại nói không được, tôi bực mình muốn chết rồi này!”
“Kiều Kiều, cô nhỏ giọng chút đi!”
“Phiền chết đi được, vốn còn muốn thông qua cậu ta để có quan hệ với Châu Bạc Tân, nếu cứ kéo dài thêm nửa năm nữa tôi sẽ chỉ còn là người nổi tiếng trên mạng mất, cũng nửa năm rồi chưa có xuất diễn mới tìm tôi.”
“Cô phải biết hài lòng vì những diễn viên nhỏ như chúng ta được một lần phất lên chứ…”
Hai người phụ nữ này hẳn đang ở bên trong dặm lại lớp trang điểm, không biết trong chốc lát nữa có ra ngoài hay chưa, tôi không vì những lời này mà lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, vẫn lạnh mặt dập đầu lọc lên bình chữa cháy khiến tàn tro nóng bỏng rơi vào trong.
Đại Thành không dám mở miệng nói, chắc trong lòng cậu ta hối hận muốn chết rồi, nếu không phải do cậu ta rủ rê thì chắc chắn tối nay sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tam Tử vừa bước từ trong ra, không để ý đến bầu không khí ngượng ngùng này mà huých vai phải của Đại Thành, “Đi thôi, làm sao đấy?”
Đại Thành thụi vào bụng cậu ta một cái để cậu ta nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tam Tử đi vệ sinh xong cũng xả cả não của cậu ta ra ngoài, khó hiểu nhìn chúng tôi, “Anh Trần, sao vậy, quay lại đi chứ?”
Cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh nữ dừng lại, im ắng đến mức chỉ cần rụng một sợi tóc cũng đủ để đinh tai nhức óc.
Tôi ném đầu lọc, ngón cái và ngón trỏ miết vào nhau, mỉm cười, “Đi thôi.”