Vũng Nước Đục

Chương 47: Yêu



Tôi thậm chí còn nghĩ liệu đây có phải ảo giác không, tôi bị siết đến mức thấy đau, nhưng cũng có thể là không phải. Tôi nắm chặt áo khoác vest của Châu Bạc Tân trong tay, tôi biết nó sẽ bị tôi nắm đến mức nhăn nhúm, thậm chí còn có thể sẽ biến dạng và không ủi thẳng lại được. Không ủi thẳng được là tốt nhất, thế nhưng tôi lại nảy sinh h@m muốn xấu xa, tôi nhận ra tình yêu khi đi đến tận cùng hiển nhiên không phải là khao khát bảo vệ mà là khao khát hủy diệt.

Khi nghĩ đến việc đó tôi lại cảm thấy mình dị dạng.

Nước mắt giống như được mở chốt, không ngừng trào ra, tất cả đều rơi vào lồ ng ngực Châu Bạc Tân.

Tôi muốn mở miệng nói chuyện nhưng vừa mở miệng liền không nén được tiếng khóc nức nở. Đôi môi chưa kịp khép lại đã bị Châu Bạc Tân hôn lên, đôi môi nọ như đang muốn vỗ về, lau đi những giọt nước mắt trên môi tôi, đầu lưỡi mạnh mẽ chen vào cắt đứt tiếng khóc không ngừng của tôi. Nhưng nước mắt cứ rơi mãi, anh cũng chẳng thấy phiền, hôn môi đủ rồi thì hôn lên mắt tôi và lau đi những giọt nước mắt vừa chảy ra.

“Đừng khóc nữa.” Châu Bạc Tân thở dài.

Anh vừa thở dài liền khiến tôi sợ hãi vì cho rằng sau đó anh sẽ khó chịu. Tôi đột ngột ngậm miệng lại, mím chặt môi nhưng vẫn không kiềm được những giọt nước mắt liên tục tuôn ra, càng không kiềm lại được tôi càng hoảng, càng hoảng thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. Tôi buộc phải giải thích, tôi cũng đâu có muốn khóc đâu, khóe môi xụ xuống, “Em sai rồi, em không hề muốn khóc mà.”

Anh vốn đang ôm tôi bằng hai tay nhưng hiện tại lại buông một tay ra khiến tôi lập tức hoảng hốt, cũng may bàn tay nọ nhanh chóng xoa nhẹ hai má tôi. Tay anh rất nóng còn mặt tôi lạnh lẽo vương đầy nước mắt, nước mắt vừa khô đã trở nên lạnh băng. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi rồi lần nữa cúi đầu hôn lên môi tôi, “Cho em một cơ hội, nói rằng em yêu anh.”

Tôi lập tức mở to hai mắt, trong lòng giống như bị nhét một con thỏ cật lực nhảy loạn xạ muốn phóng ra ngoài khiến tôi vừa đau vừa rung động. Tôi không biết vì sao anh lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này với tôi, nhưng trước đây khi tôi muốn có cơ hội này thì anh lại không cho tôi, bây giờ anh cho phép tôi nói, tôi… tôi lắc đầu, càng ôm chặt anh hơn, tôi sợ anh sẽ đuổi tôi đi.

Không thể nói yêu được.

Tôi không biết tình yêu là gì, trong cơ thể tôi chảy dòng máu mà mỗi nhịp đập đều sẽ bơm ra một vũng nước đục chậm rãi ăn mòn biến tôi thành một con quái vật. Tình yêu của tôi không thuần khiết, nó là một căn bệnh không thể nói anh biết.

Nhưng điều này không có nghĩa là tôi không yêu anh, tôi nóng lòng muốn chứng minh cái gọi là “tình yêu” của mình nhưng lại không muốn anh bị “tình yêu” này vấy bẩn, tôi bất lực không nói nên lời, bó tay luống cuống, tôi vội ngẩng đầu muốn hôn lên môi anh nhưng chỉ hôn được tới cằm. Nụ hôn này có cảm giác không mấy mềm mại, có lẽ một lớp râu rất nông sắp mọc ra. Eo tôi chợt nhói, sau đó bị nắm cằm khẽ nâng lên, lần này tôi đã có thể chạm vào môi anh.

Bầu không khí xung quanh chúng tôi như đang nóng lên.

Cơ thể và trái tim tôi dần dần bắt đầu hoạt động và cảm nhận được sự ấm áp. Được Châu Bạc Tân ôm thế này có cảm giác như thể trên thế giới chỉ còn lại một chỗ nhỏ bé trong lồ ng ngực anh, tôi đang được an toàn. Tôi mất đi một cơ hội tỏ tình, chắc chắn sẽ rất hối hận nhưng nếu để tôi chọn lại một lần nữa thì tôi vẫn sẽ lắc đầu. Khóc đến mức nghẹt cả mũi, tôi bị ghì xuống để hôn, khó khăn hít thở, hôn đến mức oxy trong phổi đều bị ép cạn.

Thậm chí tôi cũng không biết mình đã vào trong nhà từ khi nào nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên tôi bị anh hôn thành cái dáng vẻ này ở huyền quan.

Trong đầu tôi thắp lên một cây pháo hoa cầm tay nổ lách tách, ánh lửa rất đẹp tựa như đang cháy lại từ đống tro tàn.

Thiếu dưỡng khí làm tôi khá mơ hồ, Châu Bạc Tân vững vàng nâng tôi lên, ấy mà trong lúc ngây ngẩn tôi vẫn còn đang suy nghĩ về cánh tay phải của Châu Bạc Tân ra sao rồi, có thể ôm tôi được sao, có thể bế được tôi lên à? Những nụ hôn tỉ mỉ rơi lên khắp người tôi, giọng nói của Châu Bạc Tân như được ngâm qua rượu khiến tôi nghe được hai câu sẽ chết chìm bên trong, anh kề sát bên tai tôi chậm rãi nói. Tôi nghĩ tôi chưa bao giờ nghe thấy anh nói nhiều đến vậy, mỗi một chữ đều khiến tôi muốn khóc.

“Anh đã tưởng Liễu Phường sẽ có thể chăm sóc em thật tốt, tưởng rằng tránh xa em ra sẽ giúp em không phải chịu nhiều uất ức đến vậy.”

“Bà ấy không bảo vệ được em vậy hãy để anh.”

“Đừng khóc nữa, bé yêu, đừng khóc.”

Có phải là anh không biết anh đang nói gì không hả, sao tôi lại không khóc cho được, tôi cảm thấy đêm nay tôi phải khóc đến mù thì mới đủ. Tôi vẫn không thể phát ra tiếng để trả lời nên chỉ mạnh mẽ lắc đầu. Không ai cần phải bảo vệ tôi, tôi sinh ra đã vậy, tôi sớm nên biết mình là ai, sớm nên gánh vác những chuyện trước đây với Liễu Phường, tôi không oán trách Liễu Phường.

Tôi càng không oán trách Châu Bạc Tân, nhưng bản thân anh lại như không ngừng được sự tự trách, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng anh cũng đang khóc, cũng chỉ là sự nghi ngờ vì tôi không nhìn rõ mặt anh. Giọng nói và hơi thở của anh phun trên môi tôi đều đang run rẩy, anh nói ít nhất ba lần “anh xin lỗi” và “anh sai rồi”.

Mặc dù tôi không biết anh đã sai ở đâu.

Sau khi tỉnh lại tôi có hơi nhức đầu, tôi chưa quên chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng chưa quên những lời Châu Bạc Tân đã nói, lại càng chưa quên đến cuối cùng tôi đã nắm lấy cổ áo Châu Bạc Tân và vùi mình vào lồ ng ngực của anh, nói mớ mấy câu như “em sợ”, “em cảm thấy tình yêu của em rất bẩn thỉu”.

Tôi muốn tìm điện thoại trên đầu giường nhưng sau khi lần mò cả nửa ngày mới nhớ ra tôi không mang theo điện thoại, trong phòng cũng không có đồng hồ, tôi vừa mở cửa bước ra ngoài liền nghe thấy trong phòng bếp phát ra âm thanh.

Khung cảnh này rất quen thuộc, lần trước tôi uống say cũng bước ra như thế này, còn tưởng đó là người tình của Châu Bạc Tân đến nhà anh. Tôi tiến vào phòng bếp, cứ ngỡ sẽ nhìn thấy giúp việc của Châu Bạc Tân nhưng đến khi trông thấy người ở trong bếp tôi liền đứng sững lại.

Châu Bạc Tân mặc áo sơ mi màu xám, cả người thả lỏng đứng trước bếp gas lướt điện thoại, ngón tay tùy ý lướt lên. Dù cho anh có đang thả lỏng nhưng vai và lưng vẫn giữ thẳng, sau khi nhìn thấy tôi thì động tác ngừng lại, cất tiếng: “Dậy rồi sao?”

Tôi nắm vạt áo len ngây ngẩn “vâng” một tiếng, không biết liệu có phải anh đang chờ tôi thức dậy để chuẩn bị đến công ty hay không. Trong lòng tôi căng thẳng, vừa mới nghĩ tới việc anh sắp phải rời đi tôi đã cảm thấy hoảng hốt và buồn bã muốn bám dính anh một bước cũng không rời.

“Lại đây.” Anh nói.

Tim tôi lỡ nhịp, dịch bước về phía anh. Tôi có hơi không dám nhìn anh mà chỉ mãi lắng nghe nhịp tim của mình, vừa mới tỉnh dậy vào buổi sáng mà trái tim đã tràn đầy nhiệt huyết khiến tôi gần như ù tai. Nhưng tôi chưa kịp chậm chạp bước qua thì điện thoại trong tay anh đã đột ngột vang lên. Vẻ mặt Châu Bạc Tân nhất thời đầy sự mất kiên nhẫn, anh nhíu mày lướt nhận cuộc gọi, có vẻ như là giọng nữ, âm thanh vừa hơi truyền ra một chút anh đã lập tức nhấn cúp máy.

Tôi có chút linh cảm, khẽ hỏi anh, “Là Liễu Phường ạ?”

Anh “ừ” một tiếng, dứt khoát tắt điện thoại ném lên bàn. Cũng không thèm xót điện thoại dù chỉ là một chút, nó phát ra mấy tiếng “lạch cạch” rồi mới thật sự nằm thẳng xuống. Tôi nghĩ nếu không phải đang ở trước mặt tôi, có lẽ anh đã thẳng tay đập nát điện thoại, tôi nhanh chóng đoán được chắc chắn anh đã chặn số của Liễu Phường nhưng Liễu Phường đổi không ít số điện thoại để gọi tới.

Tôi biết khi Liễu Phường trở nên cố chấp sẽ có dáng vẻ như nào, một ngày bà phải gọi cho tôi rất nhiều lần để hỏi xem tôi đang ở đâu.

“Bà ấy…” Tôi còn chưa kịp nói đã bị Châu Bạc Tân cắt ngang.

“Không phải là anh không cho bà ấy cơ hội, nhưng bà ấy không chăm sóc tốt được cho em.”

Tôi có hơi sửng sốt. Bấy giờ trong nồi đang tỏa ra một mùi rất thơm, thật sự rất thơm, không biết là đang hầm canh hay nấu cháo, do Châu Bạc Tân tự tay làm. Tôi thậm chí còn không biết anh biết nấu ăn, không biết liệu có phải anh vừa mới học hồi sáng này không.

Anh nói những lời kia với giọng điệu như thể Liễu Phường chăm sóc tôi là một cơ hội mà anh ban phát cho bà ấy, cứ như tôi không phải là con trai của Liễu Phường mà tôi vốn đã thuộc về anh. Tôi cắn đầu lưỡi để cơn đau thúc đẩy đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút bởi vì tôi cảm thấy tôi có hơi nghe không hiểu lời anh nói, tôi không biết vì sao anh lại đột nhiên nói như vậy.

Châu Bạc Tân nhìn tôi, đôi mắt đen kịt, “Người khác không chăm sóc tốt cho em được vậy hãy để anh.”

Tối hôm qua anh đã nói những lời này, hốc mắt tôi nóng lên, gục đầu xuống.

Nắp nồi bị hơi nóng bốc lên, “lốc bốc” kêu vang, tay Châu Bạc Tân lướt qua mặt vòng ra sau ôm lấy vai tôi và ghìm chặt tôi vào lòng anh, “Em không liên quan gì đến Liễu Phường, càng không liên quan đến Liễu Viên. Anh không muốn đôi mắt em nhìn người khác, em chỉ được phép nhìn mỗi anh.”

Tôi gật đầu mạnh một cái rồi lại gật đầu lần nữa.

Khi múc cháo thịt nạc ra khỏi nồi tôi mới nhớ ra quay lại nhìn đồng hồ, tôi vốn tưởng cùng lắm là chín giờ nhưng không ngờ đã hơn mười giờ. Bụng kêu ùng ục tôi ăn hai chén cháo mới dừng lại, mở to mắt nhìn Châu Bạc Tân thu dọn chén đũa rồi cầm laptop ngồi xuống bàn ở phòng khách. Dường như anh không có ý định đến công ty nên tôi yên tâm không quấy rầy anh mà lấy bừa một quyển sách triết học trên kệ để đọc.

Hoàn toàn đọc không hiểu, cũng không biết vì sao Châu Bạc Tân lại có loại sách này, thoạt nhìn anh cũng không giống người đọc được sách thể loại này.

Hơn nữa tôi cũng không đọc vào được, đầu óc vẫn rất hỗn loạn, tôi vô cớ rơi vào trạng thái hoảng loạn, thi thoảng lại liếc nhìn Châu Bạc Tân, nhìn ngũ quan xinh đẹp của anh bị màn hình chiếu ra sắc lạnh.

Khoảng một giờ chiều Châu Bạc Tân hỏi tôi có đói không.

Không biết đến lần thứ mấy tôi mới nghe thấy, mãi đến khi anh ngồi xổm trước mặt thì tôi mới chợt hoàn hồn, còn chưa kịp đáp lời đã bị ấn đùi xuống sô pha. Anh thở dài nắm cằm tôi kéo tôi xuống hôn môi với anh và giữ nguyên tư thế kề trán vào nhau để hỏi tôi, “Sao vậy em.”

Nhưng tôi không trả lời được, tôi biết tôi không thể lúc nào cũng lấy lý do “em cảm thấy em rất bẩn thỉu” ra để nói đi nói lại, tôi sợ anh sẽ thấy phiền.

Tôi đang im lặng thì Châu Bạc Tân bất chợt lên tiếng.

“Em có biết vì sao Hồ Khả Tình đột nhiên muốn ly hôn với Liễu Viên không?”

Tôi nhớ lại cái lần Trần Chí Viễn suýt phát điên lên vì Liễu Phường muốn đưa Liễu Viên cổ phần công ty thì có nhắc đến việc Liễu Viên sắp ly hôn. Tôi mở to hai mắt, “Là anh…”

“Ừm.” Châu Bạc Tân trầm giọng đáp, “Liễu Phường đã đồng ý với anh, bà ấy sẵn sàng kiện Liễu Viên, chỉ cần em muốn.”

Anh dừng lại, ngẩng đầu hôn tôi thêm lần nữa rồi mới nói tiếp, “Nếu như em không muốn thì khi không còn nhà họ Hồ ông ta cũng vẫn sẽ nhanh chóng bị nhà họ Liễu đàn áp, ông ta tưởng ông ta sẽ có thể nhờ cậy Hồ Khả Tình cả đời, người nhà họ Liễu đều sắp bị ông ta đắc tội gần hết rồi. Nếu em muốn, anh sẽ tìm cách để ông ta phải ở tù chung thân.”

Mũi tôi cay cay, suýt nữa lại bật khóc nên vội vàng sụt sịt mũi.

Châu Bạc Tân lại tiến tới hôn tôi, sau đó kề sát môi nở nụ cười, “Em biết rõ anh chưa bao giờ quan tâm đ ến người khác và chưa bao giờ là người tốt mà. Anh không quan tâm Liễu Phường vì việc đó mà phải trả cái giá như nào, cũng không quan tâm Hồ Khả Tình có vô tội hay không, anh chỉ quan tâm mỗi em.”

“Tối qua em bảo rằng em là một vũng nước đục, anh cũng vậy. Đừng cho rằng tình yêu của anh dành cho em là bình thường, Trần Lễ. Anh có khuynh hướng bạo lực, muốn huỷ hoại em. Anh sẽ theo dõi em, mấy giờ em về nhà, nói chuyện với ai và có quan hệ thân thiết với ai anh cũng đều muốn biết. Anh không muốn em kết bạn, không chỉ riêng bạn gái mà chỉ cần là người em quan tâm anh đều thấy chướng mắt.”

“Đã biết chưa? Yêu em là một vũng nước đục mà yêu anh cũng vậy.”

“Anh yêu em, em cũng phải yêu anh. Trần Lễ, dù có bẩn đến đâu cũng phải yêu, em có hiểu không?”

………

Tác giả có lời muốn nói:

Tui không biết Trần Lễ có hiểu không nhưng mà tui hiểu. Để tui giúp cưng phiên dịch lại cái nha: Hai người mấy cưng yêu nhau dữ lắm rồi đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.