Vũng Nước Đục

Chương 26: Kẻ có tội



Buổi chiều Đại Thành đến trường nhưng tôi thì không mà lại quay về Lệ Thủy Uyển.

Trước khi bước vào tôi đã đứng trước cửa một lúc lâu để chuẩn bị tâm lý xong hết rồi mới mở cửa. Như thường lệ, vừa vào sẽ treo chìa khóa lên móc treo ngay cửa sau đó cúi đầu thay giày, khi ngẩng lên… tôi vẫn không kiềm được nhìn lướt về phía cầu thang, chỉ liếc một cái đã nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cũng may mẹ tôi đang ngồi trên sô pha, bà nghe thấy tôi về nên quay lại, lo lắng hỏi: “Tiểu Lễ?”

Ngón tay tôi níu áo khoác trên người, có hơi không thoải mái vì biết tôi có nói cái gì thì cũng đều sẽ bị ghi lại và bị anh tôi nghe thấy nên tôi im lặng không trả lời. Nhưng mẹ tôi không biết về sự tồn tại của camera nên vẫn nói chuyện giống mọi khi.

“Sao con lại đến chỗ của anh con? Vài bữa nữa là đến ngày giỗ của mẹ thằng bé…”

“Mẹ!” Tôi vội ngắt lời bà, vô thức liếc nhìn lan can tầng hai.

Liễu phường ngập ngừng dừng lại không nhận ra được sự kỳ lạ của tôi. Bởi vì không riêng gì hôm nay mà trước kia tôi cũng không thích nghe bà nói về những chuyện này, không thích nghe về chuyện nhà họ Liễu lại càng không thích nghe bà thốt ra cái tên Châu Khinh La. Bà lập tức dịu mặt lại, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn, thương lượng với tôi, “Con không thích nghe vậy mẹ không nói nữa, mấy ngày nữa con có muốn ra ngoài chơi không? Mẹ dẫn con đi chơi giải sầu vài ngày được chứ?”

Tôi nghe bà nói, lông mày nhíu lại, “Mấy ngày nữa? Dạo này ở trường không được nghỉ mà.”

“Mẹ sẽ xin nghỉ cho con.”

Tôi nhìn bà, vẻ mặt người phụ nữ mệt mỏi, lông mày và ánh mắt lộ vẻ buồn bã nhưng khí chất lại rất dịu dàng như thể có thể bao dung mọi thứ. Đôi khi kiểu khí chất như vậy lại khiến người ta cảm thấy đáng ghét vì khi bà ấy bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc, mắng chửi thì bà cũng chỉ biết im lặng chấp nhận. Khi một người đáng thương đến cùng cực thì sẽ trở thành đáng giận. Tôi kìm nén sự khó chịu trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi bà, “Mẹ không muốn để con về quê với anh.”

Liễu Phường lặng lẽ nhìn tôi thật lâu mới nói, “Con mười tám tuổi rồi, thằng bé không muốn nhận con làm em trai vậy con lấy tư cách gì để đi cúng bái mẹ của thằng bé đây?”

Tôi quên bén đi vụ camera.

Không kiềm chế được sự bực bội nên tôi siết chặt nắm đấm để không phải hất văng bình hoa trên bàn xuống đất. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được tại sao Liễu Phường lại luôn không cảm thấy bà ấy chính là người có tội trong khi tôi luôn cho rằng tôi là kẻ có tội, thế mà bà lại dám hỏi tôi lấy tư cách gì để đi cúng bái Châu Khinh La. Sao bà dám.

Tôi đi lòng vòng tại chỗ nhưng không tìm được thứ gì giúp tôi phát ti3t cảm xúc, trong cái nhà này món nào cũng đắt tiền, đcm nó. Tôi đá mạnh vào sô pha nhưng Liễu Phường vẫn yên ổn ngồi trên đó, thậm chí cả một sợi tóc của bà cũng không lay động. Tôi li3m môi nhìn vào gương mặt bà, “Đúng là mẹ mà, hay lắm, tuyệt vời con mẹ nó luôn.”

“Mẹ cũng đừng có mà quay về Lệ Thủy Uyển nữa, mẹ về đây làm cái quái gì chứ? Tôi không chào đón mẹ, Trần Chí Viễn cũng không hoan nghênh mẹ, mẹ có nhà riêng của mẹ và cũng có cả người tình của riêng mẹ, hai người cứ trải qua cuộc sống vui vẻ của riêng hai người đi. Sau này bớt quản tôi lại, coi như tôi xin mẹ đó.”

“Mẹ à.”

Đôi mắt của Liễu Phường như đang mưa nhưng không rơi xuống mặt bà mà bị hốc mắt giữ lại, diện tích ngập quá nhỏ, nhỏ đến mức tôi chỉ thấy bà rất đáng ghét. Một người phụ nữ chưa bao giờ thấy mình sai như bà chỉ biết cho rằng cả thế giới đều có lỗi với bà, được lắm chứ. Bà cứ luôn bảo mình là một người phụ nữ, là một người mẹ, rồi sao nữa? Hai cái từ “phụ nữ” và “người mẹ” vốn rất tốt đẹp nhưng lại bị bà dùng làm bia đỡ đạn, kinh tởm.

Khi bước lên cầu thang tôi bỗng chợt nhớ đến cái camera.

Bước chân tôi khựng lại rồi dùng tốc độ nhanh nhất để bước tiếp, đóng sầm cửa, một tiếng “rầm” ngăn cách thế giới bên ngoài.

Tôi không biết liệu anh tôi có nhìn thấy cảnh vừa rồi không.

Chắc bây giờ vẫn chưa, chắc anh nghĩ tôi đang đi học nhưng có lẽ buổi tối anh sẽ xem được, rồi đoạn video này sẽ được anh lưu vào máy tính, trong cái thư mục đó sẽ xuất hiện thêm một đoạn video có tên là “30/11”. Tôi lăn lộn trên giường, không hiểu sao ý nghĩ này lại khiến sự bực bội ban nãy của tôi bình tĩnh lại hơn không ít, tôi không khỏi cảm thấy bản thân cũng rất bi3n thái, nếu người khác gặp phải kiểu tình huống này có lẽ họ sẽ báo cảnh sát nhưng tôi lại có cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Tôi nghĩ nếu một ngày nào đó mà vài ngày liền ở Lệ Thủy Uyển không có ai, cả Trần Chí Viễn và Liễu Phường đều không trở về, dì cũng không tới thì dù cho tôi có chết ở trong nhà cũng sẽ bị anh tôi phát hiện ra đầu tiên.

Chủ nhật tuần sau là ngày giỗ của Châu Khinh La.

Châu Khinh La được chôn cất ở quê nhà, tro cốt được mẹ của Châu Khinh La đến nhặt, mười tám năm trước bà ấy và anh tôi rời khỏi thành phố Mạch để mang tro cốt về quê.

Thật ra anh tôi chưa bao giờ nói anh sẽ không rời xa tôi mà chỉ là do trước đây tôi ích kỷ tự cho là vậy, anh là anh trai tôi còn tôi là em trai của anh, hai chúng tôi không thể nào tách rời nhau được. Nhưng tôi nghĩ đây chỉ là mong muốn khờ dại của riêng tôi, anh muốn cách tôi thật xa nên tôi phải tìm ra mối ràng buộc vĩnh viễn không cách nào xóa bỏ giữa hai chúng tôi.

Tôi “đã giế t chết” mẹ của anh tôi, tôi “đã gi ết chết” Châu Khinh La.

Ngày tôi sinh ra trên thế giới này là lần đầu tiên Châu Khinh La tự sát, bất thành.

Một tháng sau đó cũng chính là ngày 12 tháng 12, lần thứ hai Châu Khinh La tự sát, thành công.

Tôi chưa từng gặp người phụ nữ đó nhưng tôi biết khi còn trẻ bà ấy rất dịu dàng và xinh đẹp dẫu cho có bị Trần Chí Viễn và Liễu Phường, còn có cả tôi khiến bà trở thành người điên. Tôi đã tham gia vào vụ “mưu sát”, ba người chúng tôi hợp sức dồn ép một người phụ nữ đến với cái chết, đầu tiên là hủy hoại rồi sau đó tước đoạt tương lai của bà. Thậm chí kể từ khi tôi chưa được sinh ra trên đời thì tôi đã mang trên người thân phận hung thủ rồi, tôi cam nguyện nhận tội.

Tống Diệc Vi đã nhiều lần muốn sửa lại nhận thức của tôi rằng Châu Khinh La tự sát, hung thủ chỉ có một người là Châu Khinh La.

Tôi cho rằng chị ấy không đúng nên tôi nhìn vào mắt chị và hỏi, “Louise, tuy rằng chị luôn miệng bảo hung thủ chính là bản thân bà ấy nhưng trong lòng chị cũng hiểu rõ mà, hung thủ không phải bà ấy mà là ba người chúng tôi, ba người chúng tôi sẽ chẳng ai thoát được tội cả.”

“Cưng à, chị hoàn toàn hiểu ý của em, đây là gông cùm đạo đức, em muốn đeo vào thì cứ đeo vào, muốn bỏ xuống cũng sẽ bỏ xuống được.”

Tôi luôn nghĩ rằng tôi chính là kẻ có tội và tất cả những người biết chuyện cũng sẽ nhận định như vậy, kể cả Châu Bạc Tân.

Tôi cứ tưởng cơ chế thưởng phạt mà Châu Bạc Tân tạo ra cho tôi là bởi vì tôi là kẻ có tội, anh cao cao tại thượng hưởng thụ sự nịnh nọt của tôi dành cho anh rồi thản nhiên đẩy tôi ra xa.

Hôm nay tôi mới biết đó không phải cơ chế thưởng phạt anh tạo ra cho tôi, mà nó là cho chính anh.

Châu Bạc Tân mới là kẻ có tội, anh yêu hung thủ gi ết chết mẹ anh, yêu em trai của anh.

Chủ nhật trong nhà không có ai, vài ngày trước tôi đã đuổi mắng Liễu Phường, bà ấy thật sự sẽ không bao giờ quay về Lệ Thủy Uyển nữa. Mỗi ngày Trần Chí Viễn đều sống vui vẻ, thường xuyên không thấy người đâu, hôm nay đi đánh golf, ngày mai đến trường đua đua ngựa với người khác, ngày mốt lại giả vờ bay đi xem triển lãm tranh nghệ thuật gì đó.

Đại Thành và Tam Tử đến Lệ Thủy Uyển chơi, sau khi Đại Thành vào nhà liền thay giày rồi “áu” một tiếng ngã người lên sô pha, tôi vô thức liếc về phía cầu thang.

Tôi đã quen với việc mấy ngày hôm nay thường xuyên nhìn về phía cầu thang, chắc chắn anh tôi biết tôi phát hiện ra camera rồi nên hành động của tôi ngày càng thản nhiên, có đôi lúc còn ngây người nhìn về hướng đó.

Nhưng kể từ ngày hôm ấy chúng tôi không còn liên lạc gì với nhau nữa. Anh không về Lệ Thủy Uyển, tôi cũng không nhắn tin cho anh.

Tôi không nói cho hai người bọn họ biết việc Châu Bạc Tân lắp camera ở Lệ Thủy Uyển. Tuy tôi đã tự thề với mình phải thẳng thắng thật thà hơn với bạn bè nhưng việc này có liên quan đến chuyện riêng của anh tôi, với cả hai người bọn họ vốn đã cho rằng anh tôi là trai đểu, hơn nữa cái chuyện này, quá tuyệt, đã trai đểu còn bi3n thái, không tẩy trắng nổi.

Ba người chúng tôi đang cùng nhau ngồi la liệt trên sô pha bấm điện thoại thì Đại Thành đột nhiên cảm thán: “Hầy, vừa nghĩ đến việc sẽ không còn chủ nhật tuần sau nữa là tao lại đau lòng, vốn đã hẹn đấu bóng rổ rồi nhưng đành cam chịu thôi.”

“Mùa đông mà mày cũng không ngại lạnh.” Tôi đảo mắt.

“Ở bên trong nên cũng ổn mà. Chủ yếu là do có có đội cổ vũ, trong đội đó có nhiều người đẹp lắm đó! Để tao tìm ảnh cho mày xem, là người nổi tiếng á.” Đại Thành lấy điện thoại ra định đưa tôi xem, tôi lập tức ngồi thẳng dậy, “Không cần, tao không có hứng thú.”

Tam Tử cầm lấy nhìn lướt qua, “Đúng là rất đẹp, bao nhiêu tuổi đấy?”

“Hình như hai mươi hay mười chín gì đấy?” Đại Thành lướt xem video của cô nàng, khá tiếc nuối nói, “Không có cơ hội để gặp người thật mà chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp của cô ấy thôi, shhh… Ấy anh Lễ, hầu hết những người nổi tiếng ở thành phố Mạch đều dưới trướng Cực Ánh nhỉ, đến khi tao mà bằng được anh mày thì tao thích cô nào là tao hẹn với cô đó luôn.”

Tôi hoảng sợ chửi cậu ta, “Đầu mày toàn ch1ch choạt thôi đấy à.”

Đại Thành vô tội gào lớn, “Hẹn hò! Hẹn hò! Chỉ là trong sáng hẹn hò thôi, là cái kiểu tay cũng không nắm ấy! Cái đcm, hóa ra trong lòng mày tao là kiểu người như vậy.”

Chủ đề có đề cập đến anh tôi nên Tam Tử ngập ngừng nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, tôi bị nhìn đến mức khó chịu bèn hỏi cậu ta, “Có chuyện cứ nói.”

“Chủ nhật tuần sau lại phải về quê của anh mày à? Lần này mày có về không?”

Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm điện thoại tuy vốn cũng chẳng đọc vào nội dung trên đó, “Tất nhiên là có.”

“Trước đây mày không biết là mày thích anh ấy, nhưng bây giờ… chẳng phải mày đi chỉ tự chuốc ngược vào người đấy sao, hay là thôi đừng đi.” Tam Tử nói.

Đại Thành cũng xích lại gần, “Tình huống nhà mày thật sự rất phức tạp, trước đây mày không thích anh ấy thì thôi không sao, giờ mày cũng đừng nghĩ đến người mẹ đã mất của anh ấy làm gì, có liên quan gì đến mày đâu, nếu không việc mày thích anh ấy cũng mệt mỏi quá. Tình yêu, chẳng phải đó là chuyện vui à? Không vui thì ngưng, thật đấy.”

Đại Thành nói rất tùy ý, dù sao cũng không phải là nói trước mặt anh tôi nhưng tôi biết sớm muộn gì anh cũng sẽ nghe được. Tôi túm gối ôm ném bừa lên người cậu ta, “Tao rất là vui luôn, lần sau có cơ hội tao sẽ kể cho tụi mày nghe, lần này tao chắc chắn phải đi.”

Ngày 12 đến rất nhanh.

Năm mười sáu tuổi tôi theo anh tôi về quê để cúng bái Châu Khinh La, khi ấy anh không thèm quan tâm tôi nên tôi buộc phải nắm chặt hết những cơ hội được ở cùng anh. Hơn nữa khi tôi đưa ra đề nghị được đi chung với anh, tôi hoàn toàn không ngờ đến việc anh sẽ đồng ý nhưng anh lại đồng ý với tôi, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng anh làm vậy để tôi sám hối về mọi chuyện trước phần mộ của Châu Khinh La, tôi đại diện cho bản thân, đại diện cho Trần Chí Viễn, đại diện cho Liễu Phường.

Hai người bọn họ không ai cảm thấy tội lỗi, chỉ có mình tôi đến đó.

Xe của anh tôi đậu trước cổng Lệ Thủy Uyển, tôi đứng cạnh cửa ghế lái phụ đưa tay mở cửa xe nhưng không mở ra được.

Châu Bạc Tân đang hút thuốc.

Đã hai tuần rồi chúng tôi chưa nói lời nào hay gặp nhau dù chỉ một lần. Tôi gõ lên kính xe khiến động tác của anh khựng lại như vừa bừng tỉnh, anh ngập ngừng quay sang nhìn tôi, ánh mắt ấy cho tôi cảm giác anh vốn tưởng tôi sẽ không đến nhưng tôi lại đột nhiên xuất hiện.

Tôi làm khẩu hình với anh qua lớp kính xe, “Anh ơi, mở cửa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.