Vũng Nước Đục

Chương 24: Camera



Tôi lăn lộn trên giường cả nửa tiếng vẫn không dám gọi điện cho anh tôi, tôi thật sự không nhớ được làm thế nào mà tối hôm qua tôi lại tới được đây, lại càng không nhớ khi say rượu tôi có lỡ lời hay thậm chí làm ra những chuyện quá đáng với anh tôi không, lỡ như sau khi tôi gọi cho anh rồi lại được bảo rằng tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa thì phải làm sao bây giờ. Tiếc là trong nhà anh tôi chắc chắn không gắn camera, nếu không tôi đã có thể xem coi tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi cầm điện thoại, cảm thấy cái này có thể gọi là sự tức giận của Schrödinger, chỉ cần tôi không gọi qua vậy có thể coi như anh tôi không giận.

Lăn qua lộn lại cả nửa ngày tôi mới bước ra khỏi phòng ngủ, vừa mới ra ngoài đã nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng bếp, tôi giật mình, phản ứng đầu tiên của tôi chính là có một vị người tình nào đó của anh đang ở trong nhà anh.

Ok luôn! Không ngờ thế mà đã mò đến tận cửa rồi!

Chắc chắn bây giờ anh tôi đang đi làm, anh tuyệt đối không thể nào đã cho tôi ngủ lại rồi mà còn chờ tôi dậy để làm bữa sáng cho tôi, ngay cả nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ đến việc đấy, vậy chỉ còn lại một khả năng đó là người tình nọ của anh có mật khẩu nhà anh và bây giờ đang chơi cosplay nàng tiên ốc.

Tôi nhíu mày đứng nhìn quanh phòng khách để tìm xem có cái gương nào không, tôi muốn nhìn thử bộ dáng hiện giờ của tôi trông như nào, có tiện để đối chiến với đồ yêu tinh đó không. Tôi rất muốn nhìn xem anh tôi thích kiểu người như nào. Nhưng tôi còn chưa tìm được gương thì người trong phòng bếp đã ló đầu ra.

“Ôi, cậu dậy rồi? Cậu là thiếu gia Trần nhỉ, ngài Châu có nói nấu cho cậu ít cháo là được, cậu có muốn ăn thêm gì không?”

Tôi thoáng ngẩn người khi nhìn thấy một dì gái khoảng bốn mươi tuổi, dùng đầu gối để nghĩ thì cũng biết dì gái này nhất định là được anh tôi thuê, thì ra anh cũng sẽ mời giúp việc, cũng đúng thôi, anh đâu thể nào tự mình quét dọn rồi nấu cơm được. Tôi hơi xấu hổ đưa tay gãi mũi, bật cười, “Không cần đâu dì ơi, làm đại vài món là được rồi ạ.”

Dì đáp một tiếng rồi vào lại phòng bếp.

Xấu hổ thật, suýt chút nữa là tôi đã hùng hổ xông vào phòng bếp biểu diễn một màn chia rẽ uyên ương rồi.

Tôi thử tưởng tượng cảnh anh tôi mời giúp việc, không hiểu sao lại thấy cái người Châu Bạc Tân này đã rơi xuống bên cạnh tôi ở trần gian. Thế mà lại mời giúp việc đó! Đây là chuyện mà chỉ có loài người mới làm, anh sẽ nói rõ với dì buổi sáng muốn ăn cái gì, dì sẽ nói cho anh biết mua thức ăn hết bao nhiêu tiền, việc này cực kỳ giống với một con người. Bây giờ tôi lại ghen tị với cả giúp việc, không muốn đi học mà chỉ muốn làm giúp việc cho anh tôi.

Khi tôi rửa mặt xong thì cháo cũng đã chín còn dì vẫn đang dọn dẹp vật dụng ở trong bếp. Trên bàn đặt cháo sườn bắp vừa mới được bắc xuống nghi ngút khói.

Tôi đi vào phòng bếp, có hơi gượng gạo đứng trước cửa nói chuyên với dì, “Dì làm việc ở nhà anh con bao lâu rồi ạ?”

Dì dừng công việc đang làm lại, suy nghĩ một chút, “Cũng khá lâu rồi, được hơn một năm. Ngài Châu… là người tốt, không có yêu cầu gì nhiều. Dì có hơi vụng về nhưng ngài ấy cũng không trách cứ dì.”

Không ngờ lại có người bảo anh tôi là người tốt, tôi tự động phiên dịch lại lời mà dì ấy nói: Châu Bạc Tân vốn không quan tâm năng lực của giúp việc ra sao, tóm lại chỉ cần một người quét dọn vệ sinh và thi thoảng nấu một bữa cơm là được, dù có không làm tốt thì cũng lười đổi người. Tôi bĩu môi, đích thị là phong cách của anh tôi rồi, là cái kiểu phong cách không quan tâm đ ến bất kì điều gì ấy.

Tôi li3m môi khiến vết thương trên môi hơi nhói lên. Chậm rãi bước lại gần dì với ý đồ kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn một chút, “… Lần nào dì tới nhà cũng đều có người khác ở nhà ạ? Là kiểu liệu thi thoảng sẽ có… ai đó mà không phải anh con ở trong nhà anh không ấy?”

“Người khác?” Dì hơi sửng sốt, cực kỳ chắc chắn lắc đầu, “Chưa từng có ai đến nhà ngài Châu cả.”

Tôi có hơi bất ngờ, “Tại sao ạ?”

“Hầy, tuy đã nói ngài Châu là một người rất tốt nhưng cũng có một tật xấu là quá mức sạch sẽ! Dù chỉ có một sợi tóc còn sót lại phòng tắm thôi cũng không chịu được, ngay cả một cọng tóc dính trên chai sữa tắm sẫm màu cũng…” Quả nhiên dì bắt đầu liến thoắng nói với tôi nhưng được nửa chừng lại nhớ tới quan hệ giữa tôi và anh tôi thì khựng lại.

Tôi vội nở một nụ cười cực kỳ thân thiện, “Dì cứ nói đi không sao đâu ạ, con biết rõ anh con có nhiều tật xấu hơn dì tưởng. Anh ấy cung xử nữ nên có hơi thích sạch sẽ.”

Vẻ mặt của dì có hơi ngượng ngùng cứ như đã mắc phải một sai lầm nào đó, liên tục xua tay, “Không đâu, không đâu.”

Tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ, dì hỏi ngược lại tôi, “Trước đây dì chưa từng nghe nói ngài Châu có em trai mà?”

“À, con vẫn còn đang đi học, trường con cách đây khá xa.” Tôi đáp.

Dì gật đầu, “Dì còn tưởng ngài ấy không có người thân.”

Tôi cho rằng dì đang thắc mắc quan hệ giữa tôi và anh tôi nên mới im lặng nên tôi nói, “Dì có gì muốn nói thì cứ nói ra đi ạ, con sẽ không nói anh ấy đâu, thật ra hai bọn con cũng không thân thiết với nhau mấy vì anh ấy không liên lạc với người trong nhà nhiều. Con chỉ hỏi dì để hiểu thêm về anh ấy hơn thôi.”

Ai ngờ dì lại kéo tôi qua, liếc về phía phòng khách và nói nhỏ bên tai tôi, “Ôi dào, để dì nói thật cho cậu nghe! Hình như hôm trước ngài Châu lắp camera ở nhà, hình như có cả ghi âm nữa nên không nói bừa được đâu.”

Tôi đứng thẳng người quay đầu nhìn về phía phòng khách.

Anh tôi lắp camera rồi? Có gắn camera thật kìa! Hôm trước, hôm trước chẳng phải là lần đầu tiên tôi lên giường với anh đấy sao, trùng hợp vậy à?

Dì vẫn đang thì thầm bên tai tôi, “Nếu không phải đã làm việc được hơn một năm rồi thì dì sẽ nghi ngờ là do ngài Châu không yên tâm về dì, cậu nói xem trong nhà cũng chẳng có người nào khác thì sao lại đột nhiên lắp camra làm gì, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, dì ở đây làm việc cứ luôn cảm thấy u ám.”

Tôi không cảm thấy u ám mà tôi chỉ kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, tôi rất muốn xem coi tối qua tôi đã vào đây bằng cách nào, nếu tôi say rồi thì anh tôi sẽ ôm tôi vào chứ? Hay là cõng vào? Tôi nắm lấy cổ tay của dì, cố gắng không tỏ ra quá phấn khích, giả vờ bình tĩnh hỏi, “Dì biết lắp ở đâu không ạ?”

Dì lắc đầu, “Sao dì biết được chứ, lúc dì đi vứt rác thì nhìn thấy một cái hộp được đóng gói rất kỹ lưỡng, dì sợ bên trong có đồ bị vứt nhầm nên mới mở ra xem.” Chắc dì vẫn nhận ra sự kích động của tôi nên đè tay tôi lại, vẻ mặt khó xử, “Ôi, cậu ngàn vạn lần cũng đừng có ra ngoài tìm, ngài Châu không cần đoán cũng biết là dì nói cho cậu biết, chắc chắn sẽ nổi giận.”

Sau khi rửa chén xong dì lại bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, ngay cả góc độ của con dao treo trên tường cũng được dì chỉnh lại, chẳng những thế động tác còn cực kỳ nhuần nhuyễn khiến tôi rùng mình, làm giúp việc cho anh tôi đúng là có hơi kinh khủng, nhưng chắc chắn anh rất hào phóng, một tháng tiền lương ít nhất cũng phải năm con số.

Lời nói của dì quả nhiên đã khiến tôi bình tĩnh hơn không ít, tôi phải giả vờ để anh không nhận ra việc tôi biết có camera. Sau đó sẽ lén lút lẻn vào thư phòng của anh rồi khẽ khàng mở máy tính của anh lên. Tôi thật sự có một loại linh cảm rằng khi tôi say thì nhất định anh sẽ dịu dàng với tôi hơn một chút, chỉ cần vừa nghĩ vậy thì tim tôi đã bắt đầu đập loạn.

Nhưng trước hết tôi phải ăn sáng đã, trong phòng khách còn gắn camera nên hành vi của tôi phải có tính logic, những gì tôi học được từ Tống Diệc Vi chẳng phải đã phát huy được công dụng rồi đấy sao.

Bàn tính xong thì tôi ra khỏi phòng bếp và ngồi vào bàn tự múc cho mình một chén cháo. Tuy anh tôi không đợi tôi thức dậy để nấu đồ ăn sáng cho tôi nhưng anh vẫn dặn dò dì, điều này đã đủ ngọt ngào với tôi rồi. Tôi vừa múc cháo vào trong chén vừa li3m môi, tôi cứ luôn cảm thấy vết thương trên môi tôi có hơi lạ, chẳng lẽ là do tôi uống nhiều quá nên vô tình đụng vào đâu đó? Nghĩ lại là thấy đau, tôi rùng mình ăn miếng bắp.

Sau khi dì dọn phòng bếp xong thì ra ngoài làm tôi lại nhớ ra một việc.

Vốn còn định lừa dì nói ra mật khẩu nhà anh nhưng xem ra bây giờ… Không, tôi mà không hỏi thì mới là lạ. Nếu tôi không biết về cái camera đó chắc chắc tôi sẽ phải hỏi về vụ mật khẩu, hành vi logic, hành vi logic. Tôi hắng giọng.

“Dì biết mật khẩu nhà anh ấy chứ ạ? Dì có thể nói cho con biết được không, tối hôm qua con uống quá chén, anh con có nói qua với con nhưng bây giờ con không nhớ nổi.”

Dì không một chút đề phòng đã thẳng thừng trả lời tôi, “Dễ lắm, mới một lần là dì nhớ rồi, 1212. Dì còn bảo ngài Châu không nên làm mật khẩu đơn giản như vậy, không phải chỉ cần kẻ trộm thử vài lần là vào được rồi sao? May là tiểu khu của người giàu nên người bình thường không vào được…”

Sau đó dì còn nói thêm gì đó nhưng tôi không nghe rõ, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, hỏi dì, “Anh ấy nói gì ạ?”

Dì không kịp phản ứng, “Hả? Ồ, mật khẩu ấy à, ngài ấy bảo như này là được rồi, là ngày lành tháng tốt.”

Tôi cụp mắt xuống lần nữa nhìn chằm chằm vào chén cháo sườn bắp trước mặt, bắp vàng óng, cháo đặc sệt, thịt sườn mềm rục tỏa hương thơm. Tôi chợt nhớ ra một hình ảnh, tối hôm qua tôi nắm tay anh khiến anh không thể nhập vân tay để mở khóa nhưng anh không buông tay tôi ra mà đưa tay trái lên để nhập từng con số một, vang lên bốn tiếng “tích, tích, tích, tích” thật dài – mà mãi đến sáng hôm nay mới bùng nổ trong tâm trí tôi.

1212, nếu đổi lại thành ngày thì chính là chủ nhật tuần sau, dù là đối với bất cứ ai cũng chẳng phải là ngày lành tháng tốt, nhất là với tôi.

Sau khi dì dọn dẹp xong hết thì sẽ đi về, sáng nào dì ấy cũng sẽ đến đây, dọn dẹp vệ sinh xong thì về, anh tôi rất ít khi ăn trưa tại nhà nhưng thi thoảng sẽ ăn tối tại nhà, khi cần nấu cơm anh sẽ nhắn tin cho dì.

“Ngài Châu có nói tối nay ngài ấy sẽ không về, ngài ấy bảo cậu nằm nghỉ cho khỏe rồi đi học đi.” Dì nói trước khi rời khỏi nhà.

Tôi lại giúp dì phiên dịch lại ý tứ của anh tôi: Tôi không muốn nhìn thấy cậu, dậy rồi thì nhanh chóng cút.

Cơ chế thưởng phạt của anh tôi đúng là lúc nào cũng có, cũng chẳng ngại người ta không hề ở trước mặt tôi nhưng vẫn sẽ luôn có biện pháp khiến tôi đau nhói. Anh đặt ngày giỗ của Châu Khinh La làm mật khẩu nhà chứ không phải sinh nhật của anh hay sinh nhật của tôi, đm, tôi cắn mạnh miếng sườn trong miệng.

Anh phạt cũng phạt rồi, dù sao cũng phải để em tự tìm ít ngọt cho mình chứ nhỉ?

Khi tôi thành công lẻn vào thư phòng tim tôi đã đập loạn cả lên, tai ù đi, vì để phòng ngừa sau này anh xem lại đoạn giám sát này rồi nghi ngờ nên thậm chí tôi còn diễn kịch trong phòng khách, hết sờ chỗ này rồi lại sờ chỗ nọ, khá thành công diễn một hình tượng em trai ngưỡng mộ anh trai lần đầu tiên đến nhà anh được tự do hoạt động nên nảy sinh lòng hiếu kỳ như nào, sau đó công khai bước vào thư phòng.

Tôi đứng trước máy tính hít một hơi thật sâu rồi ấn nút khởi động máy.

Không có mật khẩu, tôi có thể trực tiếp nhìn thấy màn hính chính ngăn nắp của anh tôi, hình nền là ảnh mặc định của hệ thống. Trên màn hình có một biểu tượng, tôi dành nửa phút để chuẩn bị tâm lý rồi nhấn vào, nhưng một giây sau tôi lại thấy trong đó có hai thư mục.

Hai cái?

Tôi mở một trong hai cái đó ra thì trước mắt tôi đột ngột xuất hiện một loạt video, nhiều đến mức con lăn chuột trượt vài lần vẫn không lướt xuống cuối được, video được đặt tên theo ngày tháng năm mà cái gần đây nhất là tối hôm trước.

Đầu tôi “oành” một tiếng, tay cầm chuột run lên.

Đây là Lệ Thủy Uyển, anh tôi lắp camera trong phòng khách của Lệ Thủy Uyển.

………

Tác giả có lời muốn nói:

Cưng tưởng hôm trước cưng nói chuyện với ảnh bằng voice call nhưng thật ra là video call đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.