Ngọc Lạc Y quên mất việc chém giết với hắc y nhân, kinh ngạc vì hành động của Lâm Nhất. Trong hang dần hiện ra vài bóng người, cũng là gương mặt ngạc nhiên, chỉ có trong con ngươi của bạch y nữ tử là trong kinh ngạc lộ ra sự vui vẻ mơ hồ…
Động tĩnh lớn như vậy cũng đã làm cho một người một thú quan tâm. Ai cũng có chút bất an, cũng không thể quản hết được, tiếp tục giằng co lẫn nhau…
Rơi xuống như lưu tinh, kiếm hồng nhoáng lên hiển hiện ra thân ảnh của Lâm Nhất. Cũng đạp không mà đến, trường kiếm của hắn chỉ thiên, mang theo một người chậm rãi hạ xuống.
Hắc y nhân kia biến sắc, thần sắc khó tin. Y lui về phía sau mấy bước, thất thanh nói:
– Là tiểu tử ngươi ư? Lại là Trúc Cơ? Sao lại có dáng vẻ ngự kiếm phi hành này? Còn nữa, Mạc sư huynh cùng Ba sư đệ đâu rồi?
Ngự kiếm phi hành là dáng vẻ gì, thân làm tu sĩ lại có thể không biết. Ta lại không có thời gian thử nghiệm! Hai chân đứng vững, Lâm Nhất cũng không để ý tới hắc y nhân một bụng nghi vấn đó mà ánh mắt nhìn quanh. Nhìn thấy quần áo Ngọc Lạc Y nhuốm máu, tóc mai mất trật tự, vừa mừng vừa sợ lại khó có thể tin lắc đầu liên tục; trong cái hang ba bốn thước sau lưng, thần sắc Lan Kỳ Nhi suy yếu, nhưng ánh mắt lại mỉm cười. Miệng của Thu Thái Doanh nửa há, chỉ lo trừng mắt đẹp lên nhìn; Mộc Thiên Viễn cũng toàn thân là máu, ngạc nhiên nhìn. Sâu trong cái hang, người đang ngồi xếp bằng chính là Tiển Phong vẻ mặt âm thầm.
Nhìn tình hình của đám đông trong mắt, thần sắc Lâm Nhất lạnh nhạt đi tới bên cạnh Ngọc Lạc Y. Buông Ngô Thất đang túm trong tay xuống, lúc này hắn mới xoay người nhìn hắc y nhân kia, khóe miệng nhếch lên, lạnh giọng nói:
– Ngự kiếm phi hành, có thể bay là được! Ba Quế và Mạc lão nhi đều đã bị giết! Muốn báo thù, cứ tìm ta!
Hắc y nhân có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, căn bản không để ý tới thanh niên như Lâm Nhất mới tân tấn Trúc Cơ. Ân oán của Thịnh Truyền Chi và Kim Ngô giống như hai cao thủ Kim Đan đang quyết đấu. Chuyện không liên quan này, gã không muốn dính vào. Chỉ cần giết hết đám đang trốn trong hang này chính là lập được công lớn rồi. Nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ kia không đáng để lo, nhưng lại có một nam một nữ đang bị thương ở trong hang kia chống đỡ sau lưng. Nếu không, làm sao cần phải khổ cực như vậy. Chỉ là không ngờ tới, tiểu tử áo bào tro lại xông vào vào lúc này, còn dám mượn cơ hội này để nói dối dọa dẫm.
Cười một tiếng, hắc y nhân nói:
– Thật là một tiểu tử cuồng vọng vô tri! Ngươi có thể thoát được cái mạng trong tay Ba sư đệ đã là một chuyện đáng cảm thấy may mắn, sao lại dám vọng ngôn nói đã giết Mạc sư huynh?
Theo gã thấy, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ muốn giết một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đơn giản là người si nói mộng. Cho dù là đám Ngọc Lạc Y, mặc dù không biết Lâm Nhất làm thế nào thoát thân đến tận đây nhưng cũng không tin hắn có thể giết hai tu sĩ Trúc Cơ, chỉ coi như hắn nói vậy có dụng ý khác.
Bàn tay Lâm Nhất mở ra để lộ ba chiếc nhẫn. Hắn tùy ý ném vật trong tay ra, khóe mắt khẽ nhướng, nói với hắc y nhân:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Ngươi biết thứ này không?
– Đây là linh khí phòng thân “Cửu Liên Hoàn” của Mạc sư huynh, ngươi có được từ chỗ nào?
Thần sắc của hắc y nhân biến đổi, lên tiếng chất vấn.
Khẽ gật đầu với đối phương một cái, Lâm Nhất lại lấy ra tam diện tiểu kỳ, nhoáng trên tay rồi liền thu vào, mang theo khẩu khí khó đoán, nói:
– Những thứ đồ ngổn ngang này, Mạc lão nhi không dùng được nữa…
Lúc này, gương mặt của người áo đen mới khiếp sợ. Gã lần nữa quan sát Lâm Nhất, mang theo thần sắc kinh hoảng nói:
– Chẳng lẽ ngươi che giấu tu vi?
– Hừ!
Thần sắc Lâm Nhất như trước, múa trường kiếm trong tay, lạnh giọng trả lời:
– Ngươi nói xem?
Lại bước lên mấy bước, quay đầu lại nhìn một cái, hắc y nhân cắn răng nói với Lâm Nhất:
– Coi như ta ngu ngốc, có mắt không nhìn ra cao nhân, vậy liền cáo từ…
– Từ đã…