– Đây là Thúy nhi – muội tử ngươi, ha ha! Đúng là về nhà rồi, Tiểu Nhất mau vào!
Nam tử cười một tiếng, trong ánh mắt đầy vẻ xúc động cùng trìu mến.
Nam tử kia chính là chú ruột của Lâm Nhất. Phụ nhân họ Trương là thím của Lâm Nhất. Thiếu nữ tên là Thúy nhi đã mười hai tuổi là nữ nhi duy nhất của vợ chồng bọn họ.
…
Mọi người trong nhà ngồi quanh bàn đá ở dưới cây lớn ăn cơm tối.
Lâm Nhất lặng lẽ ăn.
Cơm nước đơn giản nhưng hắn ăn thấy rất ngon.
Thúy nhi hài lòng gắp thêm thức ăn cho ca ca.
Phu thê Lâm Khai Cừ vừa ăn, vừa vui vẻ nhìn cháu trai của mình.
Bọn họ không ngờ sau nhiều năm như vậy, con của đại ca còn có thể tìm tới cửa. Thấy quần áo cháu trai cũ nát nhưng nét mặt hiên ngang, lời lẽ cử trì cũng có vẻ trầm ổn của người lớn, trong lòng hai vợ chồng càng thêm vui mừng.
Trong nhà đột nhiên thêm một ca ca, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Thúy nhi vẫn rất cao hứng. Người ca ca này cười rất ấm áp làm cho nàng cảm thấy thân thiết.
Thúy nhi ở bên cạnh không ngừng gắp thêm thức ăn, sau đó đôi mắt to đẹp lộ ra vẻ vui mừng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.
Lâm Nhất cũng cảm giác như mình đang ở trong giấc mơ, cảm nhận tình thân của thúc phụ cùng thím, cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của bọn họ. Hắn lặng lẽ ăn cơm, cảm nhận tình thân vừa chân thành lại rất xa lạ này.
Ở trong thế gian này, người thân duy nhất là sư phụ. Sư phụ đi khiến Lâm Nhất cảm thấy cô đơn.
Trong U Minh, sư phụ từng nói qua về chỗ này.
Thung lũng Tiểu Thiên… Là nơi mình sinh ra, nơi này là nhà của mình! Hắn không chút do dự, cũng không ngờ sau khi giữ đạo hiếu cho sư phụ ba năm, theo tiếng gọi trong giấc mơ lại tìm tới đây. Tìm đến người thân thật sự của mình ở trong thế giới này.
Thím nói trông hắn có vài phần tương tự với phụ mẫu hắn, chỉ là dáng vẻ phụ mẫu thế nào thì vẫn không thể biết được, Lâm Nhất cũng chưa từng nghĩ tới mình làm thế nào để chứng minh sự thực mình chính là con cháu Lâm gia. Phu thê Lâm Khai Cừ cũng không nghi ngờ lai lịch của đối phương, sau một lát kinh ngạc lại cứ vậy mà mừng rỡ tiếp nhận đứa cháu này.
Điều này đối với Lâm Nhất và phu thê Lâm Khai Cừ là tự nhiên như vậy.
Ngoại trừ huyết mạch tình thân khó có thể vứt bỏ, có lẽ bọn họ đều là người kham khổ bần hàn, bọn họ tin tưởng tình thân tồn tại trên thế gian này, tin tưởng vào tình thân quý giá!
…
Sau khi ăn xong, mọi người vào nhà chính.
Một ngọn đèn được đốt lên, chiếu sáng cả gian phòng ấm áp.
Đối mặt với ánh mắt ân cần của cả nhà thúc phụ, Lâm Nhất nói sơ qua những gì mình gặp được trong mười mấy năm qua. Thật ra cũng không có gì đáng nói, chỉ là hàng ngày sống cùng sư phụ, phần lớn đều sống ở trên núi. Hắn thấy những chuyện này đều rất bình thường, nhưng lại làm cả nhà thúc phụ thấy rất ngạc nhiên.
– Tiểu Nhất biết võ công? Chà chà! Không đơn giản đâu!
Lâm Khai Cừ nghe nói Lâm Nhất theo sư phụ tập võ liền khen không dứt miệng.
Cùng văn phú võ, nhà người nghèo có ai có tiền thừa để đi tập võ đâu! Chỉ nhà có tiền mới có thể nhắc tới võ công.
– Chỉ là một vài công phu Đạo gia thô thiển, không đáng để nhắc tới!
Lâm Nhất lắc đầu, khiêm tốn nói.
– Ca! Bây giờ ca là đạo sĩ sao?
Thúy nhi tò mò hỏi. Lâm Nhất mỉm cười, không biết nên đáp lại như thế nào.
– Ca ca ngươi không làm đạo sĩ, sau này phải lấy vợ sinh con, sống thật tốt!
Lâm Khai Cừ lớn tiếng nói và cười ha hả nhìn Lâm Nhất.
Trước đó mình không có con trai nên trong lòng luôn áy náy, bây giờ nhìn thấy cháu trai, Lâm Khai Cừ nhận định đây là ông trời mở mắt, Lâm gia cuối cùng cũng có người kế nghiệp.
Thúy nhi đã cười tới mức đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết, cười hì hì nhìn Lâm Nhất giống như không bao giờ nhìn đủ vậy.
Vẻ mặt của Lâm Nhất lộ vẻ lúng túng, chỉ có cười không nói.
– Phụ thân của Thúy nhi! Tổ tông phù hộ mới để cho cháu Tiểu Nhất bình an trở về. Bây giờ Tiểu Nhất cũng mười sáu tuổi, nên tìm một người thành thật làm cháu dâu, để cháu có thể sống vui vẻ!
Trương thị ở bên cạnh nói, Lâm Khai Cừ cũng khẽ gật đầu, ừ một tiếng biểu thị tán thành.
– Đại ca cùng nhà ta còn có hai ba mẫu, cả nhà ta chỉ có bốn miệng ăn cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Chỉ là nhà của đại ca trước kia đã không có người ở mười năm, từ lâu ít tu sửa, không thể vào ở được…
Trương thị nói xong, gương mặt thoáng lo lắng.
– Không sao, Thúy nhi ở cùng phòng với chúng ta, Tiểu Nhất lại ở phòng phía tây!
Lâm Khai Cừ vẫn ôn hòa nói.
– Tốt! Ca ở phòng phía tây. Ta thu dọn giúp ca!
Thúy nhi vui mừng nhảy dựng lên.
– Muội tử hãy khoan đã!
Lâm Nhất vẫn đang lặng lẽ cảm nhận tình thân chưa bao giờ có. Thấy thế, hắn mới lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay ngăn cản Thúy nhi, khẽ hỏi:
– Thúc phụ! Thím! Ta có thể đi xem không… ?
– Ngày mai lại xem! Trời đã tối rồi…
Lâm Khai Cừ trừng mắt với Trương thị có chút trách cứ.
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, nói:
– Mong thúc phụ thông cảm cho sự sốt ruột của Tiểu Nhất!