– Thấy tiểu huynh đệ sống trong núi lại tuấn lãng, khí độ bất phàm, võ công cũng không kém, không biết sao lần này lại đi tới trấn Thái Bình vậy?
Mặc dù Tiếu chưởng quỹ có vẻ mặt khôn khéo nhưng cũng là người hiền lành, hẳn là một người làm ăn đàng hoàng.
– Ta là một tiểu tử trong núi, làm gì có võ công gì trong người chứ.
Lâm Nhất cười khẽ lắc đầu, suy nghĩ một lát mới hỏi tiếp:
– Tiếu chưởng quỹ là người của trấn Thiên Bình, không biết có nghe nói qua về thung lũng Tiểu Thiên không?
– A! Thung lũng Tiểu Thiên?
Tiếu chưởng quỹ trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói:
– Ta nhớ ra rồi, cách trấn Thái Bình về phía bắc hơn mười dặm hình như có một nơi như thế. Không biết… ?
– Tìm người thân!
Giọng điệu Lâm Nhất bình thản nói.
– Vừa lúc tiện đường, đến nơi ta sẽ nói cho Lâm huynh đệ biết.
Tiếu chưởng quỹ sảng khoái nói.
– Vậy cảm ơn Tiếu chưởng quỹ trước!
Trên mặt của Lâm Nhất lộ ra vẻ tươi cười.
– Lâm huynh đệ! Chúng ta coi như là kết giao sinh tử, đừng quá khách sáo làm gì!
Tiếu chưởng quỹ trở nên thân quen hơn rất nhiều.
– Tiếu chưởng quỹ là người của trấn Thái Bình, giờ lại đi đâu vậy?
Lâm Nhất thuận miệng hỏi.
Tiếu chưởng quỹ chỉ coi là mình gặp phải tiểu tử trong núi chưa trải sự đời, vừa hết khiếp sợ lại khôi phục bản sắc của người buôn bán, cũng nói nhiều hơn.
Hóa ra lần này bọn họ đi tới hướng bắc, thông tới Hạt Điền Quốc.
Hạt Điền Quốc không lớn, nhiều núi lại nổi tiếng về sản xuất ngọc, ngọc của Hạt Điền Quốc được cả thiên hạ nghe đến. Vì vậy, thương nhân buôn bán đồ ngọc ở các nước phần nhiều đều nhập hàng từ Hạt Điền Quốc. Tiếu chưởng quỹ cũng mở cửa hàng ngọc ở trấn Thiên Bình, bởi trấn Thiên Bình cách Hạt Điền Quốc rất gần, mượn ưu thế về địa lý nên cửa hàng vận chuyển ngọc tới cho thương gia các nước, việc kinh doanh cũng không tệ.
Lần này Tiếu chưởng quỹ tự mình đi tới Hạt Điền Quốc chọn mấy khối ngọc thượng đẳng chở về Thương quốc. Chỉ đợi mời thợ khắc ngọc khắp xong sẽ bán ra, thu được lợi ích không nhỏ. Không ngờ mới qua Hạt Điền Quốc bước vào Thương Quốc, bọn họ lại gặp phải sơn tặc. Cũng may là gặp được Lâm Nhất ra tay trợ giúp, giúp ông ta tránh được tai họa này.
Nghe đối phương kể xong, trong lòng Lâm Nhất thầm kinh ngạc. Mình ở trong núi lớn chỉ lo vùi đầu chạy, lại đi tới giáp hai nước. Nơi này cách trấn Thái Bình tới hai trăm dặm đường. Nói cách khác, hắn chạy hơi quá rồi.
Một khắc qua đi, xe ngựa lại lên đường, Lâm Nhất không rời xa xe ngựa, mà đi theo sát ở phía sau.
Qua mười mấy dặm, trời tối xuống, đường núi cũng dần dần sáng tỏ.
Xe ngựa ra khỏi rừng cây, phía trước là một mảnh đất trống, một bên có những tảng đá lớn nằm rải rác.
Tiếu chưởng quỹ nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt mệt mỏi nhưng không mất hòa khí nói với Lâm Nhất:
– Ra khỏi đường nhỏ của núi rừng này liền tới đường lớn. Nơi này cách Thiên Bình hơn trăm dặm, cũng là một ngày đi đường. Bây giờ trời đã tối nên nghỉ tạm, cũng tiện để sáng mai chạy đi.
Lão già đánh xe vội vàng thu xếp xe ngựa. Mặc dù trên người Mã Hổ cùng Vương Nhị bị thương nhưng không có gì đáng ngại, cũng tìm chút cỏ khô và củi đốt một đống lửa, ngồi xuống đất. Đêm trong núi ẩm ướt, có đống lửa cũng có thể tránh bị muỗi đốt. Mấy người đều mệt mỏi rã rời không chịu nổi, ngồi quanh một chỗ và ăn lương khô.
Lâm Nhất lại tự mình đi tìm một chỗ khô mát, ngồi xếp bằng dựa lưng vào tảng đá lớn. Lão già đánh xe cho lo cho gia súc xong, tặng hắn mấy miếng thịt khô cùng một túi nước sạch.
Tiếu chưởng quỹ thật ra đã đi nằm từ sớm, kéo gỗ khò khò. Lão già đánh xe dựa vào bên cạnh xe ngựa ngủ gật. Con ngựa ở cách đó không xa còn đang lặng lẽ nhai ăn cỏ. Mã Hổ cùng Vương Nhị, một người ngủ, một người ngồi ở bên cạnh đống lửa, trong lòng ôm thanh đao, cảnh giác quan sát xung quanh. Gác đêm chính là chuyện của hai người nên chỉ có thể thay phiên nhau nghỉ tạm.
Hai mắt Lâm Nhất khép hờ, ngồi xếp bằng, thần thức vô tình hay cố ý tản ra xung quanh.
Hai ba năm qua, hắn có thói quen ngồi tĩnh tọa, cũng rất ít nằm xuống ngủ. Sau khi nhập định thì linh đài tỉnh táo, kinh mạch linh khí tự động vận chuyển một đêm, tinh thần sẽ sảng khoái, cảm giác sức lực tốt hơn gấp trăm lần.
Tuy nhiên ở chỗ này, Lâm Nhất không dám khinh thường, linh khí ở bên trong thân thể vận chuyển hai vòng thì ngồi một mình như ngủ lại không phải ngủ.
Bóng đêm càng lúc càng thêm thâm trầm.
Côn trùng trong núi sâu kêu vang, trên mảnh đất trống lại là yên tĩnh, chỉ có đống lửa trại thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách.
Lâm Nhất đang nhắm mắt dưỡng thần, chân mày bỗng nhiên thoáng động.
Mặt đất mơ hồ có một chút chấn động, chỉ một lát sau dần dần vọng tới những tiếng “Ầm ầm“.
Người ôm đao trong lòng không biết là Mã Hổ hay Vương Nhị nghiêng đầu dường như đang nghe ngóng. Lát sau, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, vội vàng đánh thức người nằm bên cạnh.
– Mã Hổ, dậy đi!
Hóa ra người nằm ngủ là Mã Hổ, người canh giữ hẳn là Vương Nhị. Mã Hổ rầm rì một tiếng, dường như chưa tỉnh ngủ, cả người ngẩn ra, rồi bỗng nhiên hắn bò dậy, cầm đao ở trong tay.
Lúc này mặt đất chấn động mạnh. Lão già đánh xe cũng dụi mắt, mờ mịt nhìn ra xung quanh.
Vài tiếng ngựa hí, từng tiếng móng ngựa gõ mạnh lên trên mặt đường, xông qua đêm tối và mang theo từng khói bụi cuốn tới.
Tiếu chưởng quỹ cuối cùng cũng bị tiếng động bất ngờ vang lên làm giật mình tỉnh giấc. Ông ta vẫn nằm trên mặt đất, vẻ mặt lo sợ không yên…