Thái Bình sơn trải đài ngàn dặm, ngọn núi dựng đứng, khe đá vách đá lởm chởm cùng cây cổ thụ che trời và vô số loài chim quý thú hoang hiếm. Tuy nhiên trong dãy núi cao chót vót chỉ có thợ săn hoặc người hái thuốc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở rìa ngọn núi lớn. Sâu bên trong Thái Bình sơn ít có dấu tích của con người.
Trong cánh rừng bao la vây quanh dãy núi đám, đột nhiên xuất hiện một bóng xám như giao long trong biển rộng, lúc ẩn lúc hiện.
Đảo mắt đã thấy bóng xám như làn khói nhẹ nhàng lướt về phía một vách núi rất lớn. Trong nháy mắt, trên vách núi đá xuất hiện một thiếu niên mặc áo choàng xám cũ, chỗ thắt lưng chỉ treo một cái bình hồ lô, mi thanh mắt sáng đầy vẻ hào hùng.
Đó chính là Lâm Nhất đang thoả thích chạy như bay ở trong cánh rừng bao la.
Nhìn màu xanh bạt ngàn dưới chân, trong lòng hắn rất vui sướng.
Hắn vẫn không thể thoả thích thi triển ra Ngự Phong Thuật, ở trong núi lớn không có bóng người, ở trên ngọn cây, giữa những khe núi sâu, hắn mới có thể chạy thoải sức, có phần sáng khoái khi cưỡi gió bay lượn.
Lâm Nhất muốn đi trấn Thiên Bình một chuyến. Hắn không đi theo đường núi bên ngoài, một là ở đó nhiều người không thể thoả thích thi triển Ngự Phong Thuật, một nguyên nhân khác là trấn Thái Bình ở phía tây dãy núi Thái Bình. Hắn đột ngột có ý nghĩ kỳ lạ nên theo phương hướng đại khái, từ trong dãy núi lao thẳng về phía trấn Thái Bình, thầm nghĩ lộ trình có lẽ sẽ ngắn hơn một chút.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời thì thấy đã qua buổi trưa.
Nhưng trong lòng Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu. Theo sức của đôi bàn chân của mình, cũng nên chạy được vài trăm dặm, vì sao còn chưa khỏi Thái Bình sơn? Hay mình chỉ lo thi triển Ngự Phong Thuật tận hứng nên đi nhầm đường?
Chỉ là chạy lâu như vậy, linh khí trong cơ thể đã giảm sút.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lâm Nhất cẩn thận nhìn phương hướng, điểm mũi chân một cái rồi chạy nhanh về phía trước như một làn khói.
Trên đỉnh núi cao, ngọn cây trong rừng lớn, phạm vi tầm nhìn trống trải, không dùng thần thức, hắn cũng có thể nhìn rất xa. Cây cối phía trước thưa dần nên Lâm Nhất rất vui vẻ, đoán chắc đã đến phía ngoài núi lớn.
Hắn lướt qua một ngọn núi, thấy trong rừng cây dưới chân núi thoáng hiện ra một con đường núi. Quả nhiên là vậy. hắn nghĩ thầm, cuối cùng cũng xuyên qua Thái Bình sơn này.
Chỉ là đường này xa hơn dự đoán. Lâm Nhất cũng không để ý tới điều này, hăng hái tăng cao, chân không chạm đất lại chạy xuống phía dưới.
Đi tới phía dưới mới nhìn thấy đường núi, hắn ổn định thân hình, liếc nhìn trước sau. Núi này đường ẩn vào trong cây cối, một mặt hướng về phía bắc, một mặt chạy xuôi xuống phía nam. Mình nên đi theo hướng nào đây?
Có đường có lẽ có người đi qua nên không thể lại tùy ý chạy phía trên rừng cây được, nếu không ai biết sẽ chạy đi đâu? Còn bị người đi đường gặp phải, gây kinh thế hãi tục cũng không tiện.
Trong lúc đang do dự, Lâm Nhất đột nhiên nhìn lại về phía bắc.
Chỉ một lát sau, một chiếc xe ngựa xuất hiện ở trên đường núi.
Xe ngựa có bốn người. Phía trước là một người trung tuổi trắng mập hẳn là dẫn đầu bốn người, người này có vẻ mặt hòa nhã. Bên cạnh là một lão già gầy gò nhỏ bé, trong tay cầm roi ngựa lái xe. Phía sau xe còn có hai nam tử đi theo, cơ thể cường tráng, thắt lưng dắt binh khí.
Nhìn thấy có người cản ở trên đường, hai người phía sau bước vài bước đến trước mặt xe ngựa, tay ấn binh khí, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Lão già đánh xe cũng vội vàng kéo dây cương, dừng xe ngựa lại.
– Vì sao tiểu huynh đệ lại cản đường đi của chúng ta vậy?
Trên xe ngựa, người trung niên mở miệng hỏi. Giọng ông ta có chút run rẩy, trên mặt tươi cười rất gượng gạo.
Lúc này Lâm Nhất mới phát giác mình đứng ở giữa đường, không phải ngăn cản lối đi của người ta sao! Ở đây cũng không biết là đến chỗ nào, đừng để người ta xem mình thành cướp đường mới tốt. Hắn ôm quyền nói với đối phương:
– Tại hạ không phải cố ý ở đây chặn đường, ta là thợ săn trong núi muốn đi trấn Thiên Bình. Bình thường không ra khỏi núi, hôm nay ra khỏi núi lại không phân rõ phương hướng, ha ha!
Nói xong, hắn lại lúng túng nở nụ cười.
– A!
Người trung niên trầm ngâm một chút. Ông ta thấy quần áo Lâm Nhất quá cũ, dáng vẻ cũng giống với tiểu tử sống trong núi, trên người không có vật gì khác chỉ treo trên thắt lưng một cái hồ lô kỳ lạ cổ quái, dường như cũng tin tưởng lời của đối phương.
– Đây đúng là đường đi tới trấn Thái Bình, tiểu huynh đệ đi theo đường này về phía trước là được.
Vẻ tươi cười của người trung niên đã không thấy nữa, thần thái làm mất đi vẻ hòa nhã.
Lâm Nhất vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng thấy người ta không muốn nhiều lời nên không thể làm gì khác hơn là lùi sang một bên, nói:
– Mời các vị đi trước!
Nam tử trước mặt quay đầu ra hiệu, người trung niên gật đầu và vung tay lên, xe ngựa lại chậm rãi đi về phía trước.
Lúc xe ngựa đi qua bên cạnh, hai nam tử cầm vũ khí với vẻ mặt đề phòng, làm cho trong lòng Lâm Nhất thầm cười gượng. Vẫn không xem mình là người tốt, mình lại càng không thể đi một đường với người ta, hắn không thể làm gì khác hơn chờ cách xe ngựa đi xa mới một mình đi tới.
– Chưởng quỹ! Tuy chỗ này là giáp ranh giữa hai nước có hơi hoang vắng, một đường đi tới thật ra cũng không sao.