– Ha ha!
Ngô Đạo Tử ngửa đầu cười ha hả giống như nhìn thấy chuyện rất thú vị, mặt ông ta giả vờ thương xót nói:
– Thế đạo này thật cũng có thể là giả, giả cũng có thể là thật. Mà ngươi vu khống xong lại mộng tưởng hão huyền tiến Huyền Nguyên Quan ta sao? Tiểu tử, bần đạo chỉ điểm ngươi một chút, cũng để tránh cho ngươi đi lạc lối, nhầm người hại mình!
Nói xong, ông ta hất cằm lên, mấy sợi râu chuột thưa thớt dường như cũng động theo.
Đối mặt với Lâm Nhất không cam lòng, Ngô Đạo Tử vươn hai ngón tay ra, giả vờ trầm ngâm nói:
– Khi ngươi hai bàn tay trắng, muốn có được thứ vốn không thuộc về ngươi thì đơn giản có hai cách mà thôi. Đầu tiên, phải làm cho mọi người tin tưởng sự tồn tại của ngươi, ngươi có thể dùng hết mọi cách ngươi có để khiến cho người ta tin tưởng ngươi. Nhớ kỹ, không phải để người ta tin tưởng ngươi không giống người thường tới mức nào, cũng không phải tin tưởng ngươi xuất chúng. Mà là làm cho mỗi người đều biết tới sự xấu xa của ngươi, ti tiện của ngươi, còn có nô tính của ngươi, tồi tệ của ngươi. Lâu ngày, khi ngươi bị người khi dễ, tất cả mọi người hiểu rõ về ngươi, đều sẽ tin tưởng ngươi bị oan ức, sẽ đi trách người gây khó xử cho người. Ngươi mất đi, ai nói không phải một loại phúc duyên?
Ngô Đạo Tử nói cao hứng liền nói không ngừng, nước bọt bắn ra, thần sắc hưng phấn lại có chút dữ tợn. Không biết ông ta đang trút ra oán hận trong lòng mình, hay là thật sự thuyết giáo cho đối phương.
– Thứ hai, ngươi cũng không muốn quỳ gối, lại không có tài phú, như vậy ngươi chỉ có dựa vào hai nắm đấm và cương đao đi giết người, đi cướp của, ngươi cũng có thể nhận được tất cả những thứ ngươi muốn. Nắm đấm của ngươi đủ cứng, cương đao của ngươi rất nhanh, ngươi còn sợ người khác không tin tất cả những lời ngươi nói sao?
Ngô Đạo Tử giơ ngón tay lên trời, lúc này thà nói ông ta dạy dỗ tiểu tử nhà quê trước mắt, còn không bằng nói ông ta đang chỉ trời phẫn nộ chê bai tất cả những chuyện mình đã gặp phải!
Cảm thấy chưa thỏa mãn, Ngô Đạo Tử khống chế phẫn nộ đột nhiên dâng trào ở trong lòng, giả vờ nho nhã vuốt chòm râu, có chút ít bỡn cợt cùng chọc ghẹo mà liếc đối phương bực bội nói:
– Huyền cơ của bần đạo, phàm phu tục tử làm sao có thể hiểu được. Tiểu huynh đệ, duyên của chúng ta đến đây là hết, mời ngươi hãy trở về đi!
chân mày Lâm Nhất thoáng động, suy nghĩ một lát rồi gật đầu lẩm bẩm:
– Ngươi nói tuy có chỗ bất công, nhưng cũng không phải không có lý!
Ngô Đạo Tử nghe vậy thì thoáng ngẩn người ra. Ông ta không rõ trong lời nói của đối phương có ý gì, trong lòng sinh ra cảm giác bất an. Không chờ ông ta ngẫm nghĩ, chỉ thấy đối phương trừng mắt và giơ hai tay ra, độ điệp trong tay ông ta tự nhiên đi.
Cách không thu vật thần kỳ như vậy làm cho tiểu hài tử bên cạnh kinh ngạc hô lên một tiếng. Hai tay Ngô Đạo Tử trống không lại dọa cho giật mình. Ông ta không ngờ đồ trong tay mình tại sao lại tự động chạy mất.
Lâm Nhất nhìn đồ như gầm lụa trong tay. Đó thật sự là một phần độ điệp có quan ấn r huyện Tứ Bình, phía trên ghi chú rõ thân phận đạo sĩ của Ngô Đạo Tử. Mặc dù không biết nguyên nhân trong đó nhưng hắn lại tức giận. Huyền Nguyên Quan có lụi bại cũng là của mình cùng sư phụ, ai cũng không thể cướp nó đi được.
Vừa rồi tâm thần mình không ổn định, đang chìm trong xúc động của quá khứ lại đột nhiên bị chuyện chẳng biết tại sao này làm cho giật mình, hắn vẫn cảm giác có chút buồn cười. Nhưng đây là nhà của mình cùng sư phụ, sao có thể để người ta chiếm đoạt đi như vậy được. Thật buồn cười, nhưng cũng càng buồn bực hơn! Nếu đối phương miệng lưỡi lanh lợi, vậy cần gì phải phí lời như vậy!
– Nói rõ lai lịch của ngươi cùng độ điệp này cho ta!
Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, tức giận nói:
– Lâm Nhất ta là môn nhân duy nhất của Huyền Nguyên Quan đời hai mươi mốt, Huyền Nguyên Quan này mặc dù đã xuống dốc nhưng cũng không phải đám đạo chích nào cũng có thể tùy ý chà đạp được. Còn nữa, nắm đấu của ta cứng, nơi này do ta quyết định!
Lâm Nhất nhướng mày, không sẽ nói nhiều cùng đối phương, thò tay nhẹ nhàng chộp một cái đã ném cả tiểu hài tử cùng Ngô Đạo Tử vào trong sân. Hai người ngã nhào ở trong sân. Hắn lướt qua không trung, xoay người đã đứng ở trước đại điện.
Ngô Đạo Tử và tiểu hài tử bị ném chung một chỗ đỡ nhau dậy, hoảng sợ nhìn tất cả những điều này. Hai người thật ra không bị thương, hẳn đây là do Lâm Nhất khéo léo dùng lực tay mới được.
Tiểu hài tử bị hù dọa chỉ lo trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhất, trong ánh mắt thoáng sợ hãi rồi biến mất, chỉ còn vẻ kinh ngạc cùng hưng phấn.
Ngô Đạo Tử gian nan thở hổn hển, thầm nghĩ, nếu như thiếu niên này nói thật, mình thật đúng là cõng đến nhà rồi, đây không phải là đi loạn quanh nhà xí, không phải tự tìm chết cũng là muốn chết sao? Thiếu niên có thân thủ như thế, bóp chết mình là chuyện dễ dàng. Nghĩ đến đây, toàn thân ông ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.
– Ngô đạo trưởng, mong hãy để tại hạ giải thích!
Ánh mắt Lâm Nhất lạnh lùng đã dọa cho Ngô Đạo Tử run rẩy, ông ta thầm kêu khổ.
Ngô Đạo Tử ban đầu định trêu đùa tiểu tử nhà quê này một lúc, lại đuổi hắn đi là xong việc. Nhưng mặc cho lưỡi ông ta muốn nở hoa, giọng điệu lưu loát thì chung quy cũng phải khuất phục ở dưới cương đao cùng nắm đấm thép, đây cũng là sự thật không cần tranh cãi, cũng là tự mình mua dây buộc mình!
Mà thôi! Mà thôi! Mình còn dẫn theo đứa bé cũng không dám lại chọc cho thiếu niên này buồn bực nữa! Chuyện tu hú chiếm tổ chim khách vẫn khiến cho người ta thấy chột dạ! Cái này cũng không phải có lý là đạt được.
Thấy tình thế không ổn, gió chiều nào xoay chiều đó cũng được xem như thủ đoạn giữ tính mạng của Ngô Đạo Tử. Ông ta hoàn toàn không còn vẻ phô trương thanh thế trước đó, vội vàng đi tới vài bước, vẻ mặt khiêm tốn khom lưng thi lễ nói:
– Tại hạ đáng chết, mấy tháng trước nghe nói Thanh Vân đạo trưởng nơi này đã về cõi tiên mấy năm, Huyền Nguyên Quan không có một bóng người. Hai cha con ta lưu lạc đầu đường, không nơi về mới tới chỗ này tìm một nơi che gió che mưa chứ không có ý mạo phạm tiểu đạo trưởng. Mong tiểu đạo trưởng đại nhân đại lượng, buông tha cho phụ tử chúng ta, phụ tử chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Nói xong, trên mặt Ngô Đạo Tử lộ vẻ mờ mịt, chắp tay bái Lâm Nhất rồi khẽ thở dài, kéo đứa bé kia qua và xoay người định rời đi.
Lâm Nhất nghe vậy lại bất đắc dĩ, hắn lặng lẽ nhìn hai cha con này. Đứa trẻ được gọi là Thiên Phúc không nhịn được quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ lưu luyến và cô đơn, khiến người ta thấy không đành lòng.
– Khoan đã!
Lâm Nhất buột miệng nói.
Ngô Đạo Tử vội vàng quay người lại, trên mặt hiện ra vẻ kinh hoàng, bất an hỏi:
– Không biết đạo trưởng còn có chuyện gì nữa?
Lâm Nhất liếc nhìn đứa bé kia và khẽ nói:
– Hài tử này là con trai của ngươi sao?
Trên mặt Ngô Đạo Tử hiện ra vẻ lúng túng, miễn cưỡng cười gượng một tiếng, nói:
– Ôi! Đây là con trai ruột thịt của ta, năm nay mười tuổi, tên là Thiên Phúc.
Ông ta liếc nhìn thiếu niên đang trầm tư, do dự một lát mới nói tiếp:
– Ta quan sát thấy tiểu đạo trưởng hẳn là cao nhân ở ẩn, chẳng lẽ lại chắp nhặt với phụ tử ta sao! Vẫn xin tiểu đạo trưởng bỏ qua cho hai phụ tử ta, tại hạ vô cùng cảm kích!
Ngô Đạo Tử nói xong, lại khom người sâu xuống.
– Ta đáp ứng sẽ không làm khó hai cha con ngươi, chỉ là còn có chút chuyện không hiểu. Chẳng biết ngươi có thể nói kỹ cho ta nghe được không?
Lâm Nhất nhìn hai người nói.
Mặc dù trông Ngô Đạo Tử có vẻ hèn mọn gian xảo nhưng lại có vẻ thật lòng với con trai của mình. Mà đứa bé kia mi thanh mục tú không giống với phụ thân, có lẽ là giống mẫu thân. Nhưng đạo sĩ làm sao có thể cưới vợ được? Lâm Nhất động lòng trắc ẩn nhưng vẫn phải hỏi cho rõ.
Ngô Đạo Tử miễn cưỡng cười một tiếng, nói:
– Nếu đạo trưởng đã hỏi thăm, tại hạ không thể làm gì khác hơn là nói kỹ càng. Cũng được, xem như là số mạng vậy!
Ông ta chắp tay một cái, nói tiếp:
– Ta vốn tên là Ngô Đạo Thanh, từ nhỏ đã ngu dốt, sau khi nhược quán thì chuyên cần khổ đọc, cũng có được thân phận của người đọc sách. Không ngờ trên đường tới thăm bạn lại bị sơn tặc cướp lên trên núi, vì bảo vệ tính mạng, ta không thể làm gì khác hơn là cầu toàn. Mà ở nhà trong cảnh nghèo khó, thê tử bệnh nặng ấu tử khổ sở trông coi.
– Cũng may mấy năm trước sơn trại bị phá, tại hạ may mắn giữ được tính mạng chạy ra ngoài thì thê tử bị bệnh đã qua đời, chỉ để lại hài tử số khổ này của ta. Láng giềng ở quê nhà đồn tại hạ từng làm sơn phỉ nên người người xa lánh. Hai phụ tử ta không thể làm gì khác hơn là lưu lạc tha hương. Trên đường đi vừa khéo gặp được đồng môn khi còn đi học. Đồng môn này của ta giờ đang làm thư lại trong huyện nha, ta cầu hắn tìm một nghề cho ta. Bất đắc dĩ, ta theo phỉ mấy năm nên không có người nào dám cho ở lại, ta không thể làm gì khác hơn là cầu hắn làm độ điệp đạo sĩ cho ta, cũng tiện dắt con đi ăn xin sống qua. Phụ tử ta trên không mảnh ngói dưới không mảnh đất cắm dùi, nghe nói Huyền Nguyên Quan này xuống dốc lại không người chăm sóc, vì vậy mới…
Hóa ra đạo sĩ kia chính là Ngô tiên sinh trên trại Hắc Phong, là người rất nhanh trí nên bị sơn trại cướp lên núi, vì cầu sống chỉ có thể làm quân sư của sơn trại. Đợi sau khi tiêu cục Thái Bình phá sơn trại, ông ta cuối cùng trốn về nhà, nhưng phu nhân không ngờ đã chết bệnh, chỉ để lại một người con trai.