Trong vẻ mặt Lưu Cự Hổ có phần không cam lòng nói:
– Thương Hải bang ngươi cũng là một bang phái lớn lại để Bài bang ta ra mặt, vị này khó tránh khỏi trò đùa rồi
– Ha ha! Lưu Phó bang chủ không nên buồn bực, lại nghe Thạch mỗ nói đã.
Vẻ mặt lạnh lùng của Thạch đường chủ tự nhiên cũng phát ra tiếng cười, chỉ là càng thêm thâm trầm.
– Thiên Long phái thu được đan dược và thần binh từ ngoài biển, đều là bảo vật mà người trong giang hồ nằm mơ cũng muốn có! Cứ mười năm, bọn họ lại sẽ rời bến một lần, mỗi lần đều có thể mang về đan dược củng cố, bồi dưỡng bản nguyên, nâng cao công lực. Ngoài ra, còn có thần binh lợi khí mà trong chốn giang hồ khó có được. Được trợ lực này khiến cho Thiên Long phái một nhà độc tôn ở trong chốn giang hồ. Cửu Long sơn cũng được người giang hồ gọi là thánh địa của giang hồ. Tuy Thiên Long phái vẫn được cho là hành sự bí ẩn, nhưng đừng quên vùng duyên hải Đại Thương triều lại là thiên hạ của Thương Hải bang ta. Mỗi lần bọn họ rời bến, hai ba năm sau mới có thể trở về. Nhưng mỗi lần bọn họ trở về, Thiên Long phái chung quy sẽ xuất hiện một nhóm cao thủ có võ công và thần binh lợi khí chưa từng thấy qua. Vì vậy, Thương Hải bang chúng ta sớm đã có quan tâm, đồng thời phát hiện một vài điểm thú vị trong đó.
Nói đến đây, Thạch đường chủ dừng lại một chút, liếc nhìn Lưu Cự Hổ.
Lưu Cự Hổ nghe rõ ràng lại càng kinh ngạc không thôi. Suy nghĩ một chút cũng đúng. Người trong giang hồ có ai không nóng mắt trước đan dược cùng thần binh. Có những bảo vật này sẽ tiết kiệm bao nhiêu năm khổ cực! Võ công chính là chỗ dựa lớn nhất của người giang hồ! Nghĩ đến đây, trên mặt y càng thêm nóng lòng hỏi:
– Không biết Thương Hải bang lại phát hiện ra điều gì?
Theo Biện bang chủ căn dặn, sau khi truyền ra những lời này đi thì sợ rằng trong chốn giang hồ sẽ xuất hiện một cuộc hỗn loạn. Thấy dáng vẻ của đối phương quả thật giống như bang chủ tính toán, Thạch đường chủ càng thêm thán phục trước mưu lược của bang chủ. Sắc mặt hắn không đổi, nói tiếp:
– Bọn họ rời bến mang theo hàng hóa là vật liệu đá, là ngọc, mỗi lần rời bến hàng hóa đều như nhau.
Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn phía xa và nói vô cùng chắc chắn:
– Thương Hải bang ta kết luận, bọn họ chính là sử dụng những hàng hóa này để đổi về đan dược thần binh!
Lưu Cự Hổ ngạc nhiên hỏi:
– Hàng hóa này rốt cuộc có gì kỳ lạ mà có thể đổi về bảo bối như vậy?
Người này nhìn như lỗ mãng nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, nếu không làm sao có được thân phận của Phó bang chủ. Y nghe Thạch đường chủ nói như thế, lại đoán được dụng ý khi Thương Hải bang bảo mình ra mặt.
– Chúng ta cũng không biết nó rốt cuộc là gì! Hàng hóa này nhìn như bình thường nhưng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Trên gương mặt lạnh lùng của Thạch đường chủ lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
– Nếu như biết được manh mối của hàng hóa này, lại hiểu rõ nơi bọn họ rời bến, cho dù không thể tự mình rời bến giống như bọn họ, cũng có thể mượn điều này để ép bọn họ, dùng chung bảo vật đoạt được từ trong tay họ!
Lưu Cự Hổ nói xong, trong ánh mắt lộ ra sự hưng phấn cùng tham lam.
Thạch đường chủ gật đầu nói:
– Không sai! Có Thương Hải bang ta ở sau lưng vạch kế hoạch về chuyện này, ta cũng không tin không làm được gì. Chỉ cần để chuyện này truyền đi cho thiên hạ đều biết rõ. Đồng đạo trong giang hồ còn có thể ngồi yên, còn có thể tiếp tục nén giận để cho Thiên Long phái ở trên cao sao?
– Được! Bài bang ta chỉ nghe lệnh Thương Hải bang. Sau này, khi thu được lợi ích từ Thiên Long phái, mong các ngươi đừng quên một phần cho Bài bang ta là được.
Hai mắt Lưu Cự Hổ sáng lên, nói với Thạch đường chủ.
– Đó là chuyện tất nhiên! Cùng tiến cùng lùi với quý bang cũng là ý của bang chủ nhà ta, chúng ta muốn người trong thiên hạ đều biết hiểu chuyện này. Hì hì! Đến lúc đó, bọn họ muốn lừa dối cũng không được.
Nói đến đây, Thạch đường chủ không nhịn được liền cười thâm hiểm.
…
Hai người không ngờ cuộc nói chuyện cơ mật như vậy cuối cùng lại bị người nghe trộm.
Khi Lâm Nhất thi triển thuật cưỡi gió lao nhanh như tên bắn, gặp phải rừng cây nhỏ liền định bay lên không trung lướt qua trên ngọn cây. Trong thần thức, cậu chợt phát giác ngoài hai mươi trượng phía trước có hai người đang nói chuyện. Ai sẽ ở chỗ yên tĩnh này chứ? Trong đầu vừa thoáng nghĩ, Lâm Nhất đã thi triển thuật ẩn thân, rơi vào bên rừng cây và nghe rõ ràng lời hai người nói chuyện.
Đợi hai người rời đi một lúc lâu, Lâm Nhất mới hiện thân và trầm ngâm suy nghĩ.
Thanh đoản kiếm mình nhìn thấy ở trong tay tiểu cô nương mặc áo xanh chỗ tửu lâu Thái Bình kia, có phải là thần binh mà hai người này nói tới không? Người tu tiên sử dụng pháp khí ở trong chốn giang hồ là thần binh lợi khí thật sự! Còn nữa, Thiên Long phái đi tới biển đông, qua lại phải mất hai ba năm. Có phải chỗ bọn họ đi là Đại Hạ Quốc – nơi có người tu tiên tồn tại không? Nếu như vậy, mình có thể theo người Thiên Long phái đi vào, ngược lại cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức. Nhưng Thiên Long phái dựa vào đâu mà dẫn đường cho mình? Nếu như mình đi tìm Đại Hạ Quốc? Mình thật sự không biết cách đi thế nào.
Nhưng dù sao cũng không thể tìm tới sơn môn của Thiên Long phái, nói rõ thân phận của mình, làm cho đối phương tôn thờ và đưa mình qua Đại Hạ!
Nếu thân phận người tu tiên của mình bị người trong giang hồ biết được, lại sẽ như thế nào? Cho dù công pháp mình tu luyện không có tác dụng với bọn họ, nhưng bọn họ có tin hay không? Mình lập tức sẽ trở thành vì đích ngắm cho mọi người, đối mặt với mọi người trong giang hồ điên cuồng vì lợi, toàn thân mình có là sắt thì có thể chịu được mấy cái đinh? Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhất không khỏi cảm thấy hoảng sợ!
Lời của sư phụ dường như vẫn còn văng vẳng ở bên tai, không thể quên được!
Suy nghĩ một lát, trong lòng Lâm Nhất có chút tính toán, thân hình bắn lên, bay nhanh về phía trước như chim vậy.