Hồ Vạn Tài thấy không ai dám lên tiếng trả lời, vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo, mắng:
– Dấu đầu lộ đuôi, không tính là nam tử hán. Gia gia không tính toán với bọn đạo chích, hừ!
Hắn gỡ tay áo, cảm thấy đã tìm về chút mặt mũi nên định ngồi xuống.
– Trong miệng chó cũng có thể mọc ra ngà voi sao? Đánh ngươi một roi, tương thật sự coi mình là Đại Hắc à!
Giọng nói giễu cợt vừa nãy lại một lần nữa vang lên. Bên trong đại sảnh của tửu lâu lập tức vang lên tiếng cười lớn, còn có người vỗ bàn khen ngợi.
Hồ Vạn Tài xấu hổ, đồng thời trong đầu suy nghĩ, không khỏi thuận miệng nói tiếp:
– Đại Hắc là gì?
Lần này, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy người gây chuyện.
Trước một chiếc bàn vuông trong góc của đại sảnh có một người thanh niên mặc trang phục màu trắng, trên gương mặt anh tuấn có vẻ thản nhiên chế giễu, còn có chút khiêu khích quan sát Hồ Vạn Tài. Cùng bàn còn có hai nam tử cường tráng. Bọn họ hẳn là tùy tùng của người này.
– Đại Hắc sao? Đại Hắc là vật cưỡi của ta, ha ha! Ngựa của ta tên là Đại Hắc!
Trong lời nói của người thanh niên kia có ý giễu cợt, không nhanh không chậm khẽ cười nói.
Những tiếng cười nói dần dần dừng lại, đại khái mọi người cũng cười đủ, tất cả đều có tâm tư muốn xem náo nhiệt, nên chỉ ở bên cạnh nhìn.
Bị người vô cớ đạp lên trên mặt, Hồ Vạn Tài cảm giác vô cùng oan uổng. Nhưng bản thân Kim Tiễn bang mình đã đặt cược thì phải lấy được tiền, mặc kệ chuyện thất đức thế nào cũng kiếm! Người trẻ tuổi này có tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, khiến người ta đoán không ra sâu cạn. Hắn không dám tiếp tục mắng thì vẫn có thể nói ra những lời xã giao. Đây cũng là một loại khí phách giang hồ, mất người không mất mặt, mất mặt không ném tiền.
Hồ Vạn Tài tiến lên một bước, ưỡn ngực ôm quyền, cằm lại không thấy nữa.
– Tại hạ là Hồ Vạn Tài của Kim Tiễn bang, ra mắt vị huynh đài này! Hồ mỗ nếu có chỗ nào đắc tội, vẫn xin được chỉ giáo!
Nói chuyện xong, Hồ Vạn Tài lại hành lễ với mọi người xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, ta làm đủ lễ nghĩa giang hồ, ngươi còn có thể tìm được lỗi gì chứ?
– Ha ha!
Nam tử áo trắng cười khẽ và chậm rãi đứng dậy, miễn cưỡng giơ nắm tay lên nói:
– Chỉ giáo thì không dám, tại hạ chẳng qua thuận miệng nói một lời thật lòng mà thôi.
Mọi người nghe vậy lại trộm cười.
Nam tử áo trắng khoát tay áo, cũng không nhìn Hồ Vạn Tài và tự nói:
– Tại hạ là Tần Bộ Du của tiêu cục Long Thành. Các vị giang hồ đồng đạo tập trung vùng tây bắc của Đại Thương này, chắc hẳn là vì chuyện trại Hắc Phong bị tiêu diệt đúng không?
Bên trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, Tần Bộ Du nhìn lướt qua một vòng, cười lạnh nói tiếp:
– Mấy tháng trướcm tiêu cục Thái Bình hộ tống hàng hóa bị cướp, nhà đưa ra hàng hóa chính là tiêu cục Long Thành ta. Vì vậy, tiêu cục ta cùng tiêu cục Thái Bình liên thủ diệt trại Hắc Phong. Làm vậy, không chỉ là báo thù cho Viên tổng tiêu đầu bị thương nặng, cũng liên quan tới nghề nghiệp cùng danh dự của tiêu cục ta. Không biết lần này tại hạ nói như vậy, có thể giải đáp nghi ngờ cho mọi người không?
– Hóa ra là Tần thiếu tiêu đầu. Tại hạ là Cổ Thiên Thạch của Thiết Quyền môn!
Cổ Thiên Thạch đứng dậy ôm quyền nói.
– Cổ huynh, có lễ!
Tần Bộ Du cũng hào hiệp đáp lễ lại.
– Không biết lần này trại Hắc Phong cướp hàng hóa gì? Đông chủ của hàng hóa là ai? Tần thiếu tiêu đầu có thể nói cho chúng ta biết một chút không?
Cổ Thiên Thạch hỏi tiếp.
– Ha ha, mọi người cũng đều biết về quy định của tiêu cục rồi!
Tần Bộ Du không cười nữa, lắc đầu.
Mặt Cổ Thiên Thạch càng đỏ hơn, ngượng ngùng ngồi xuống.
– Theo lời đồn đại trong giang hồ, số hàng hóa này có liên quan đến hưng suy của các môn phái trong giang hồ, không biết thật giả thế nào?
Nam tử họ Lưu vẫn ngồi buồn chán không lên tiếng, đột nhiên đứng dậy, ồm ồm hỏi. Hình như sợ bị kéo quan hệ với đối phương, Hồ Vạn Tài vội vàng muốn tránh ra, nhưng dịch qua cũng không phải, ngồi yên cũng không được, trên gương mặt đầy vẻ lúng túng.
– A! Vị này là… ?
Tần Bộ Du nhíu mày. Đối phương trầm giọng đáp:
– Tại hạ là Lưu Cự Hổ của Bài bang!
– Vị Lưu huynh này sao? Ha ha! Thú vị!
Tần Bộ Du cười ha hả, vẻ mặt lại trở nên âm trầm, giọng điệu thay đổi đột ngột, lạnh lùng nói:
– Lời đồn đại trong giang hồ? Lưu huynh không phải là đứa trẻ ba tuổi, vậy mà cũng tin vào lời đồn đại này sao?
Lưu Cự Hổ vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Bộ Du, quyết không bỏ qua:
– Tại hạ chính là muốn biết rốt cuộc lời đồn này thế nào.
– Nực cười! Bản thiếu gia cũng muốn biết lời đồn từ đâu đến! Lưu huynh có thể nói kỹ được không?
Giọng điệu Tần Bộ Du nén giận, lạnh lùng nói:
– Hừ! Hạng người hóng nóng đuổi thối, bị lợi ích làm mê muội tâm can.
– Ngươi không phải không biết, mà là không muốn nói cho mọi người đi?
Lưu Cự Hổ thò tay cầm một thanh trường đao trên bàn lên, mặt không thay đổi nói với Tần Bộ Du:
– Vẫn mong Tần thiếu tiêu đầu chỉ giáo một chút.
– Ha ha! Được! Sủa inh ỏi không ngừng, cũng nên cho chút giáo huấn.
Tần Bộ Du nhìn chằm chằm vào đối phương, cằm hất lên và cười lạnh, đi ra ngoài. Hai tùy tùng theo sát phía sau.
Cánh tay to khỏe của Lưu Cự Hổ nắm thật chặt vào chuôi đao, trong vẻ mặt thật thà lại ngầm có sát ý. Hắn giống như một con mãnh thú bước theo ra ngoài.