– Lão đạo sĩ không biết điều, chúng ta đã cho mặt không biết xấu hổ!
Vẻ mặt Tiền Hổ thâm trầm, cương đao trong tay rung lên và lạnh lùng mắng:
– Các huynh đệ! Trói lão già này lại mang về cho ta, còn có hơn trăm dặm đường phải đi đấy!
– Đại ca cũng không trách được huynh đệ!
Tiền Hổ có phần không cam lòng, âm thầm nói nhỏ một câu.
Mấy tên thủ hạ đáp một tiếng rồi vung binh khí lên, chém về phía Thanh Vân đạo trưởng.
Thanh Vân đạo trưởng liếc mắt nhìn về phía bên ngoài cửa đình viện và khẽ thở dài, dưới chân bước chếch sang một bước, xuất hiện ở trước mặt hai tên sơn tặc lao tới, ngón tay khép lại thành kiếm, điểm ở dưới nách của đối phương.
– Ối!
Hai người kêu thảm một tiếng, đột nhiên ngã xuống đất.
– Ơ? Mẹ nó, lão đạo có chút công phu à!
Tiền Hổ thoáng ngẩn người ra, nhìn thấy người bị ngã xuống đất không nguy hiểm đến tính mạng thì có thể đoán trước được lão đạo không dám giết người, hai mắt lập tức lóe lên sự hung ác kêu lên:
– Tất cả cùng lên cho ta!
Nam tử gầy gò lúc trước thấy thế thì âm thầm lắc đầu. Lão đạo này cái chết hoặc bị thương thì còn có tác dụng gì nữa! Trong lòng hắn thấy bất đắc dĩ cũng không dám lắm miệng, cầm binh khí theo mọi người xông tới bao vây.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Huyền Nguyên Quan chớp hiện ánh đao.
Tiền Hổ cầm một thanh trường đao uy vũ đầy sinh lực, thế lớn lực nặng. Dưới chân Thanh Vân đạo trưởng di chuyển cực nhanh, lấy ngón tay làm kiếm, thi triển ra Huyền Nguyên Kiếm Pháp giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ.
Ánh đao của đám sơn tặc bay lượn, mỗi lần đều lướt qua sát bên cạnh Thanh Vân đạo trưởng.
Những sơn tặc này quanh năm sống trong cảnh đầu đao đẫm máu, mỗi người đều thâm hiểm, láu cá, bọn họ bắt nạt Thanh Vân đạo trưởng tuổi già, chỉ cùng Tiền Hổ vung vẩy binh khí dây dưa với Thanh Vân đạo trưởng. Binh khí vừa chạm tới Thanh Vân đạo trưởng liền rời đi để cho Thanh Vân đạo trưởng không có cách nào dễ dàng thi triển kiếm chỉ hay điểm huyệt.
Trong lòng đám sơn tặc hiểu rõ, Đại đương gia chỉ muốn dẫn lão đạo đi chữa bệnh cho người, nếu một đao giết chết Thanh Vân lão đạo thì bọn họ đi chuyến này xem như đã uổng công.
Tuy nhiên, mọi người cũng sợ nhị đương gia nổi giận. Dù sao trước mặt kẻ ác, bọn họ vẫn nên hầu hạ vị trước mắt này cho tốt rồi nói sau. Trong đầu bọn họ chỉ muốn cho lão đạo một đao, khống chế là xong chuyện. Nếu như nhị đương gia thật sự một đao giết lão đạo tất nhiên là chuyện giữa huynh đệ bọn họ, không liên quan tới mọi người.
Hai bên nhất thời giằng co.
Thanh Vân đạo trưởng tay không bị hơn hai mươi người bao vây xung quanh, vừa phải tránh né binh khí của đối phương, lại muốn đánh bại mấy người. Nhưng ông đã lớn tuổi rồi nên sức lực có phần không theo kịp, càng chưa nói tới chuyện phải đối mặt với một đám sơn tặc cùng hung cực ác. Chẳng bao lâu, thái dương của ông đã lấm tấm mồ hôi, tốc độ của bàn chân cũng chậm lại, hơi thở càng thêm hỗn loạn, không còn thoải mái như lúc mới bắt đầu nữa.
Tiền Hổ thấy thế thì cười hiểm ác, đao lớn càng được thế không nhường người, từng bước ép sát.
Thanh Vân đạo trưởng không nhịn được cơn giận. Đã bao nhiêu năm rồi ông chưa từng thật sự tức giận như vậy. Cả đời tu luyện, từ lâu trái tim cũng giống như đầm nước khô, sóng gió cũng không hề dao động. Bất luận thế tục cũng tốt, giang hồ cũng được, ông đã từng thấy hết mưa gió, cũng vượt qua nguy hiểm, không ngờ hôm nay lại bị một đám sơn tặc bắt nạt như vậy.
Mắt ông trợn trừng và hít một hơi dài, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, xoay người tránh thoát một đao dầy xảo quyệt của Tiền Hổ, bản thân đánh về phía hai người cầm đao tấn công bên cạnh.
Hai người này bất ngờ không kịp đề phòng, một người bị kiếm chỉ của Thanh Vân đạo trưởng điểm trúng nuốt xuống huyệt Thiên Đột, trong miệng kêu thảm một tiếng rồi ngã về phía sau, hai tay ném đao che cổ họng, mắt thấy không còn sức sống. Những người còn lại thấy thời cơ không tốt nên xoay người bỏ chạy về phía sau. Ánh mắt Thanh Vân đạo trưởng sắc bén, kiếm chỉ mang theo ảo ảnh di chuyển theo, nhanh chóng chỉ điểm về phía mạng môn sau lưng hắn, hắn kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
Công kích giết chết hai người, tâm thần Thanh Vân đạo trưởng không còn đè nén được nữa, gương mặt ướt đẫm mồ hôi đã thoáng ửng hồng. Lão đạo sĩ động sát cơ cũng là bất đắc dĩ, dây dưa tiếp như vậy, ông sớm muộn cũng phải giơ tay chịu trói, chỉ tự trách mình nhân từ nương tay, lúc xuống tay thì đã muộn rồi.
Nhìn thấy đồng bọn ngã xuống đã hoàn toàn không còn tính mạng, đám sơn tặc cũng hoảng loạn. Tiền Hổ thẹn quá thành giận, sớm quên mất lời căn dặn của đại ca Lưu Nhất Đao, ánh mắt càng thêm hung ác, trường đao mang theo tiếng rít chém về phía thắt lưng của Thanh Vân đạo trưởng.
Đánh bại hai người sau, Thanh Vân đạo trưởng mượn cơ hội điều chỉnh khí tức là lúc, trong tai bỗng nghe phía sau đao phong kéo tới, xung quanh đều đao thương ánh sáng sắc bén, lại không chỗ tránh né, hắn rơi vào đường cùng ngừng lại một hơi thở, dưới chân sai bước xoay người, số mệnh cánh tay phải, vung lên tay phải, bật hơi mở lời:
– Này!
Trong chớp mắt Thanh Vân đạo trưởng cũng dùng hết sức đánh một chưởng vào trên thân đao.
Rắc.
Trường đao gãy làm hai đoạn. Chuôi đao rời khỏi tay Tiền Hổ, đột nhiên lui về phía sau mấy bước mới lảo đảo đứng lại được. Hắn ôm lấy cánh tay tê dại, nhìn lòng bàn tay rách ra, chảy máu.
– Ôi! Tay của ta!
Tiền Hổ nghiến răng, hít sâu một hơi, ánh mắt hung ác có phần khiếp sợ, trừng mắt nhìn thanh đao gãy nằm trên mặt đất.
Mà Thanh Vân đạo trưởng giống như cây tùng đứng sừng sừng trong gió lốc, thân hình run rẩy, khí huyết dâng trào mãnh liệt, trong sắc mặt ửng hồng mơ hồ ẩn hiện màu xanh.
– Lão đạo sĩ thối! Không để cho ngươi biết chút lợi hại, ngươi sẽ xem danh hiệu của gia gia không ra gì!
Tiền Hổ thò tay nắm lấy thanh đáo lớn trong tay tên sơn tặc bên cạnh, mở miệng tức giận mắng. Một đám sơn tặc đi theo cũng chấn động kêu gào, vây chặt lấy Thanh Vân đạo trưởng.
Râu tóc Thanh Vân đạo trưởng muối tiêu, không biết đã trắng như tuyết từ khi nào, ánh mắt sâu như biển, trong thần sắc lộ ra sự kiên quyết, hừ lạnh một tiếng:
– Lão đạo tu hành các đời, dù chưa lập được đại đạo nhưng cũng sống tạm gần trăm tuổi. Trời đất bất nhân, chúng ta đều là quân tốt, hiểu tha được cho người thì nên tha. Các ngươi cũng không nên cố bắt nạt tuổi già, bắt nạt người không ra khỏi Huyền Nguyên Quan không, cố ép người tới cảnh sống chết. Lão đạo không phải người thích giết chóc, lại không phải không rành đạo giết chóc. Tới đi, tới đi! Ta sẽ tiêu hao hết sức sống chém giết một trận thoải mái cùng các ngươi! Cũng để cho đám rắn chuột các ngươi thấy được thủ đoạn lôi đình của lão đạo!
Giọng nói già nua của Thanh Vân đạo trưởng đầy sát ý, râu tóc bạc trắng dựng ngược, đôi mắt lạnh lẽo như tùng bách trên vách núi với khí thế ép người.
Thanh Vân đạo trưởng cùng sơn tặc liều mạng, đã cảm thấy sức lực chống đỡ hết nổi, thọ nguyên lại không nhiều, sức sống chỉ còn chờ hết. Mặc dù trong lòng không nỡ bỏ lại Tiểu Nhất, nhưng chuyện này dĩ nhiên không thể cách nào tốt hơn được. Đối với đám sơn tặc vốn ra tay không lưu tình, nhưng nhiều năm ông không tranh đấu cùng người nên khó tránh khỏi nhân từ nương tay, bây giờ hối hận thì đã muộn! Chỉ có thể lấy mạng liều mạng, tranh một đường sống cho Huyền Nguyên Quan đang xuống dốc và Tiểu Nhất.
Đám sơn tặc đã kiến thức qua, biết ở đây một đấu một thì không ai là đối thủ của lão đạo, cho dù là nhị đương gia cũng không được. Nhưng lão đạo sĩ muốn liều mạng, trong lòng mọi người khó tránh khỏi lo sợ.
Thấy mọi người khiếp sợ, Tiền Hổ sốt ruột. Hắn giương đao lớn trong tay và nghiến răng nghiến lợi kêu lên:
– Mẹ nó, hôm nay gia gia không để ý tới chuyện chết sống! Lão đạo có nói giỏi hơn nữa, gia gia cũng đánh cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Phì! Cầu xin tha thứ cũng không được. Gia gia phải chặt hai chân của lão đạo sĩ thối ngươi. Chơi liều mạng với gia gia à! Ngày hôm nay gia gia lại muốn mạng của ngươi! Gia gia chính là nhiều người bắt nạt lão đạo sĩ thối, ngươi chính là bắt nạt Huyền Nguyên Quan ngươi không có người đấy!
Dưới tiếng kêu gào của Tiền Hổ, đám sơn tặc như hổ đói rình mồi bắt đầu rục rịch.
Nhưng vào lúc này, một bóng người hiện lên.
Bốp.
Một cái tiếng tát tai vang lên.
– Ôi! Mẹ nó, ai dám đánh ta… ?