Vân Việt Vãng Sự

Chương 17: Huynh trưởng, ta muốn hắn!



“Bát đệ, ngươi đang ở đâu?” 

Chiêu Thuỵ vừa chạy vừa kêu, tiễn phục trên lưng đã lệch đi, trán hắn cũng vương đầy mồ hôi. Thân là một bạn nhỏ béo, đối với Chiêu Thuỵ, chạy bộ chính là chuyện kinh khủng nhất. 

Chạy mãi chạy mãi, trước mắt rộng rãi sáng sủa, Chiêu Thuỵ thấy chắn ngay trước mặt mình là một dòng sông. Hai bên bờ sông sáng sủa rực rỡ, ánh mặt trời lấp lánh phản chiếu trên từng đợt sóng gợn. Hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn xung quanh mới thấy Chiêu Linh và thị vệ cũng đều đang đứng cạnh bờ sông. 

Trên tay Chiêu Linh là một con thỏ rừng đã chết. Mắt y mở to, nhìn chằm chằm về phía bên kia bờ sông, mặt mày tràn đầy kinh ngạc. 

Bọn họ cùng truy bắt một con thỏ rừng trúng tên, bất tri bất giác đã đi tới bên sông. 

Con sông này chính là Quái thuỷ, nơi bọn họ đang đứng là mạn phía Nam, cây cối rậm rạp. Bên mạn Bắc của Quái thuỷ, bờ sông mọc cơ man nào là lau sậy, cạnh đó là một vùng bình địa, trên đất bằng có hơn hai mươi căn nhà tranh bện cỏ, thấp bé rách nát. 

“Bát đệ!” Chiêu Thuỵ vung tay lên, vẫy về phía Chiêu Linh. 

Chiêu Linh vẫn không có phản ứng. Ánh mắt y hướng về phía mạn Bắc, không nhúc nhích.

Y đang làm sao vậy?

Bên kia bờ sông có gì kỳ quái sao?

Chẳng phải chỉ là mấy căn nhà tranh bện cỏ thấp bé thôi sao? Nơi ấy hẳn là nhà của những Nô nhân trong Hữu uyển, những binh lính bình thường cũng chẳng thèm nhìn mấy căn nhà cỏ rách nát này, còn không bằng nhà vệ sinh đâu đấy. 

Chiêu Thuỵ nghĩ như vậy. 

Hắn tới bên cạnh Chiêu Linh, hỏi: “Bát đệ sao thế?”

Chiêu Linh phục hồi tinh thần lại, đưa con thỏ đã chết cho thị vệ. Y nói với Chiêu Thuỵ: “Ta muốn qua bờ bên kia.”

Thượng lưu ở mạn Nam có một bến tàu nhỏ, một chiếc thuyền đang neo đậu ở đó, còn có hai tên lính trông coi. Chiêu Linh sai khiến thị vệ: “Gọi binh sĩ chèo thuyền qua đây.” 

“Đi gọi thuyền nhanh lên.” Chiêu Thuỵ cũng muốn qua sông chơi, vội vã thúc giục thị vệ. 

Rất nhanh binh sĩ đã lái thuyền gỗ tới. Chiêu Linh, Chiêu Thuỵ và vài thị vệ nữa cùng lên thuyền qua sông. 

Thuyền vừa dừng ở mạn Bắc, Chiêu Linh đã không chờ được nữa mà nhảy khỏi thuyền. Y đi thật nhanh về phía trước, sải bước rất lớn. Chiêu Thuỵ không muốn đuổi theo, một mình đi dạo ở bên sông. 

Chiêu Linh vô cùng bồi hồi, đi tới bên cạnh một trong những căn nhà tranh nho nhỏ này. Y đột nhiên dừng bước. Căn nhà tranh trước mắt tựa hồ chẳng có gì bất đồng so với những mái nhà còn lại, điểm khác biệt duy nhất, đó là phía sau căn nhà đó có một cây ngô đồng. 

Cây ngô đồng cao to, cành lá xanh um rậm rạp tựa chiếc ô đang bung mở thật lớn. Trên cành cây điểm xuyết đầy những búp hoa ánh vàng.

“Đúng là nơi này.” Chiêu Linh tự lẩm bẩm. 

Núi cao phủ trắng khói sương, quả nhiên chính là núi Nam; người lúc đầu cùng bầu bạn trong căn nhà tranh, hoá ra chính là Nô nhân nơi Hữu uyển.

Giấc mộng hoá thành chim chóc khi còn nhỏ, người và vật đều thật sự tồn tại; mà mộng, cũng không chỉ là mộng. 

Chiêu Linh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cành ngô đồng cao chót vót. Y vẫn còn nhớ, khi mình bị giam vào lồng trúc treo lên thân cây, dưới những gợn mây ngày ấy, cây ngô đồng đang nở hoa. 

Đứa bé trai kia từng khiến y hái quả mơ, quả dâu mang tặng, cũng từng dự định muốn giam cầm y lại. 

Chiêu Linh đi vòng qua nhà tranh bện cỏ, tới bên một gian nhà. Y ghé vào bên cửa sổ, thăm dò bên trong phòng, nhìn thấy một tấm giường đất vô cùng quen thuộc. 

Đã từng có một nam hài bị quất roi nằm trên chiếc giường đất nho nhỏ ấy, thương tích chất chồng. 

Sau đó, nam hài kia lớn rồi, mà những năm qua, y cũng đã lớn rồi. 

Những năm còn nhỏ, y còn muốn mang nam hài vào trong Vương cung, trị thương cho hắn, có gì ăn ngon, chơi vui đều sẽ chia cho hắn. 

“Người ở nơi này đâu?” Chiêu Linh hỏi binh lính dẫn y qua sông. Binh lính vẫn luôn theo sát bên cạnh y, chờ người sai bảo. 

Rõ ràng trong phòng đều có người, còn có rất nhiều vết tích sinh hoạt, chẳng qua lúc này chỉ có thân ảnh của những Nô nhân già yếu bệnh tật, không gặp được thanh niên trai tráng. 

Binh sĩ trả lời: “Hồi bẩm công tử, ngày hôm trước bọn họ đi tới bãi săn dưới núi Nam, hôm nay vẫn còn chưa trở lại.” 

Xem ra thanh niên trai tráng đều bị gọi đi trùng tu bãi săn, tới khi bắt đầu săn bắn còn phải phụ trách xua đuổi con mồi tiến vào trong bãi săn, tạm thời vẫn ở nhà tranh lớn nơi phụ cận bãi săn, toàn bộ đều chưa quay trở lại. 

“Bát đệ, huynh trưởng đang gọi chúng ta!”

Chiêu Thuỵ chạy chầm chậm về phía Chiêu Linh, dùng sức vung vẩy cánh tay. 

Chiêu Linh ngẩng đầu nhìn về phía bên kia bờ sông, quả nhiên thấy Thái tử và mấy tên thị vệ đang đứng ở bờ sông. Thị vệ dắt bốn con chó săn, chó săn đang sủa ăng ẳng về phía nước sông. 

Bọn họ đã đi săn thú từ sáng sớm, Chiêu Linh và Thái tử giữa đường thì tách nhau ra. 

“Chúng ta quay lại.” Chiêu Linh gọi binh sĩ chèo thuyền, để bọn họ đưa mình trở về mạn Nam. 

Vượt qua dòng sông, Chiêu Linh và Chiêu Thuỵ hội họp cùng Thái tử. Thái tử hỏi: “Sao lại chạy qua bờ sông bên kia?” 

Sau khi suy nghĩ một chút, Chiêu Linh vẫn không trả lời. Y không biết tại sao mình lại không nói cho huynh trưởng nghe, trước đây bọn họ cũng chưa từng giấu giếm nhau điều gì. 

Chuyện hôm nay, trở thành một bí mật nhỏ trong lòng y. 

***

Đoàn người quay trở về trại, từ xa xa đã trông thấy căn nhà tranh ở tạm của những nô lệ kia trên đường đi tới bãi săn. Chiêu Linh đột nhiên trỏ vào nhà tranh lớn, nói: “Huynh trưởng, ta muốn quay lại.” 

Thái tử chẳng bất ngờ chút nào, hỏi: “Muốn mang tên nô lệ Việt nhân từng đấu trâu kia đi?”

“Ta sợ tới muộn sẽ có người khác nhìn trúng trước, huynh trưởng, chúng ta mau đi đi.” Chiêu Linh kéo một cánh tay của Thái tử, vô cùng nôn nóng. 

Thái tử bị Chiêu Linh kéo đi, cười cười bảo: “Chớ vội, không ai giành với ngươi.” 

Bọn họ đi tới trước gian nhà tranh. Thái tử gọi binh lính trông giữ Nô nhân tới, ra lệnh cho hắn gọi tên nô lệ Việt nhân đối đầu với trâu rừng đêm qua ra. 

Không bao lâu sau, binh sĩ dẫn một thiếu niên Việt nhân bị thương đi tới. 

Đây là một thiếu niên thân thể cao gầy, mặt mày uể oải mang theo thần sắc bệnh tật, ước chừng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mày kiếm mắt sáng, trông còn vô cùng anh tuấn. 

Nếu là Nô nhân khác, đột nhiên bị binh sĩ áp giải từ trong nhà tranh lớn ra ngoài, dẫn tới trước mặt Thái tử Dung Quốc, hẳn là đã sớm sợ đến mềm chân, đứng cũng chẳng nổi, run lẩy bẩy. 

Nô nhân này thì ngược lại. Hắn chẳng chút sợ hãi, bình tĩnh thong dong, còn dám lén lút đánh giá những người cao quý trước mặt. 

Từ cái nhìn đầu tiên, dựa vào trực giác, Thái tử đã cảm thấy nô lệ Việt nhân này trông rất quen mắt. Nhìn đến lần thứ hai, y mới xác nhận được. 

Nhất thời, sắc mặt Thái tử nghiêm nghị, quay đầu nói với Chiêu Linh: “Người này không được, chọn một người khác.” 

“Vì sao không được, ta chỉ muốn hắn!” Chiêu Linh cuống lên, bật thốt. 

Vì sao không được?

Giờ phút này, Thái tử không tiện nói ra.

“Huynh trưởng, ta đã cứu mạng hắn, hết thảy của hắn đều phải thuộc về ta! Ta không muốn những người khác, ta chỉ muốn hắn!” Lúc này, Chiêu Linh một lòng một dạ chỉ muốn mang người đi. Nếu là bình thường, hẳn y đã phát giác ra, tiến tới nhỏ giọng dò hỏi nguyên do với huynh trưởng rồi. 

Thấy đệ đệ phản ứng kịch liệt như thế, lại nghĩ tên Việt nhân này rất có thể chính là nam hài đệ đệ gặp được trong mơ khi còn nhỏ, trực giác của Thái tử không khỏi cho rằng, đây chính là nghiệt duyên. 

“Huynh trưởng.” Chiêu Linh kéo nhẹ ống tay áo Thái tử, ngữ khí mang theo khẩn cầu. 

Từ nhỏ đến lớn, y muốn cái gì sẽ có được cái đó, y thực sự rất muốn mang tên Việt Nô này đi. 

Thái tử không nhìn nổi nhất là bộ dạng tội nghiệp của thân đệ đệ, hơi nhướng mày, cuối cùng cũng chỉ vào nô lệ Việt nhân kia, hạ lệnh cho thị vệ bên cạnh: “Dẫn hắn tới đây.”

Việt Tiềm hiểu được Dung ngữ, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Thị vệ của Thái tử chấp trụ hai cánh tay hắn, hắn rõ ràng có ý đồ phản kháng, lại bị áp chế vô cùng mạnh mẽ. 

Nhìn  về phía thiếu niên Vương tộc đã từng cứu trợ mình, hiện tại lại muốn mang mình rời đi, trong lòng Việt Tiềm chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng. 

“Đi mau, lằng nhằng cái gì!” Thái độ của thị vệ vô cùng thô lỗ, đẩy mạnh Việt Tiềm về phía trước. 

Việt Tiềm vẫn đứng bất động. Hắn quay đầu nhìn về phía nhà tranh, thấy Phàn Ngư đang đứng ở đằng kia, hoang mang bất an trốn sau một thân cây lớn, lén lút quan sát, không dám lại gần. 

Chiêu Thuỵ thấy Việt Nô này không nghe lời, liền đề nghị: “Hắn là Việt nhân, không hiểu được những lời chúng ta nói. Ngươi lấy roi quất hắn, hắn sẽ biết là phải đi.” 

“Không cho đánh!” Chiêu Linh cản lại, biểu tình rất không vui. 

Thái tử đột nhiên nói: “Hắn nghe hiểu.” 

Nếu Thái tử đã nhận ra đây là nhi tử của Quốc quân Vân Việt Quốc, người đã lén lút dùng lồng trúc bắt chuột mấy năm trước, chắc chắn y cũng sẽ nhớ ra hắn biết ngôn ngữ Dung Quốc. 

Chiêu Linh nghe huynh trưởng nói như vậy, trong lòng nhất thời nóng lên, đi tới trước mặt Việt Tiềm, hỏi hắn: “Tên ngươi là gì?” 

Việt Tiềm vốn định làm bộ không hiểu Dung ngữ, giả câm giả điếc, để thiếu niên Vương tộc này vì ngôn ngữ không thông mà từ bỏ ý niệm mang hắn đi. Có điều trước mắt không giả bộ được nữa, trí nhớ của Thái tử Dung Quốc quá tốt. 

Việt Tiềm không đáp. 

“Tên của ngươi là gì?” Chiêu Linh dò hỏi lần thứ hai, âm sắc trong trẻo lại ôn hoà, hàm chứa tình cảm. 

Ánh mắt y trong veo, hệt như đôi mắt của Phượng Hoàng nhỏ, dáng dấp như đã từng quen biết, phảng phất tựa một cố nhân. Thực sự quá hoang đường.

Việt Tiềm vẫn không trả lời. Hắn không chỉ không trả lời, còn không để ý tới người đang hỏi. 

Một nô lệ không coi ai ra gì, kiêu căng khó thuần. 

Thái tử nháy mắt với thị vệ, lạnh lùng nói: “Một thớt ngựa tồi thì cần phải bị thúc giục.” 

Hai thị vệ đang giữ cánh tay Việt Tiềm lập tức ấn mạnh hắn xuống mặt đất, bắt Việt Tiềm phải quỳ xuống. Thấy thái độ của hắn cứng rắn, sống chết cũng không quỳ, họ càng sử dụng nhiều khí lực hơn, mạnh mẽ ấn người xuống đất. 

Hôm qua Việt Tiềm vừa bị trọng thương, thân thể vẫn tương đối suy yếu, mà thị vệ lại cường tráng, bốn cánh tay lực lưỡng. Việt Tiềm không kháng cự nổi, bị ấn quỳ gối xuống trước mặt Chiêu Linh. 

Chiêu Linh đối diện với ánh mắt của Việt Tiềm, ánh mắt kia lạnh như băng, hệt như dao sắc, không khỏi hơi run lên. 

Người này, đã không còn là nam hài cứu trị chim non bị thương trong ký ức, vì không muốn chim nhỏ chịu đựng giam cầm mà thả nó ra khỏi lồng, để nó tung cánh bay xa nữa rồi. 

Ta… Phải… 

Ngươi không nhận ra ta sao?

Cổ họng Chiêu Linh như nghẹn lại, thần sắc ảm đạm. 

Đương nhiên hắn chẳng thể nhận ra. Hắn chỉ biết tới chim nhỏ, chứ hắn đâu có biết đến người. 

Phàn Ngư thấy Việt Tiềm bị ấn quỳ trên đất trước mặt thiếu niên Vương tộc kia, trong lòng vừa lo vừa sợ, cả người cũng run rẩy. Y vốn nghĩ rằng, thiếu niên Vương tộc hôm qua đã cứu trợ Việt Tiềm cũng ở đây, hẳn là hắn sẽ không bị kéo đi giết hoặc nhận hình phạt tra tấn nghiêm khắc gì đó, nhất định là chuyện tốt. Thế nhưng lúc này, y cũng chẳng xác định rõ ràng được. 

Lại thêm việc Phàn Ngư không hiểu Dung ngữ, căn bản không biết những Vương tộc Dung Quốc này đang muốn nói gì, muốn làm gì, lòng hệt như có lửa đốt. 

“A Linh, nô lệ này kiệt ngạo khó thuần, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ.” Thái tử có ý định nhắc nhở đệ đệ, người này thật sự không thích hợp. 

Chiêu Linh tâm ý không đổi, dứt khoát nói: “Huynh trưởng, ta chỉ muốn hắn.” 

Y không nhìn phản ứng của nô lệ Việt nhân kia nữa, nhưng nhất định sẽ không để hắn ở lại Hữu uyển làm Nô nhân. 

Việt Tiềm đang ra sức giãy giụa. Hắn muốn thoát khỏi tay thị vệ, muốn đứng lên, nhưng tất nhiên là thị vệ không chịu buông tay. Việt Tiềm rốt cuộc cũng chịu mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Buông tay.” 

Hắn nói bằng Dung ngữ. 

Trong lòng Chiêu Linh thoáng chốc mừng như điên, ra mệnh lệnh cho thị vệ: “Buông hắn ra.” 

Không còn trói buộc, Việt Tiềm đứng lên, hô về phía Phàn Ngư đã sợ đến không biết phải làm thế nào: “Bọn họ muốn mang ta ra khỏi Hữu uyển. Ngươi trở về nói với Thường phụ, bọn họ thưởng thức ta, đã dẫn ta đi.” 

Những lời này Việt Tiềm nói bằng Vân Việt ngữ, Vương tộc Dung Quốc ở đây nghe không hiểu. 

Trong lòng Việt Tiềm lúc này chỉ có một ý nghĩ, không thể để cứ như vậy mà bị mang đi, khiến cho Thường phụ lo lắng sợ hãi được. 

Phàn Ngư ý thức được ly biệt sắp tới, lệ rơi đầy mặt, nhất thời không biết lấy dũng khí từ đâu đến, đi từ phía sau gốc cây to ra, hô lên với Việt Tiềm: “Ngươi yên tâm đi cùng bọn họ, ta sẽ chăm sóc Thường phụ!”

Việt Tiềm gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa. 

Chiêu Thuỵ buồn bực hỏi người bên cạnh: “Hắn nói gì vậy?”

Chiêu Linh nhẹ giọng: “Là Vân Việt ngữ, chắc là đang cáo biệt cùng đồng bạn.” 

Đồng bạn đang đứng trước nhà tranh lớn, cũng chính là người hôm qua Việt Tiềm liều mình cứu mạng. 

Thái tử hừ nhẹ một tiếng. Tình cảm giữa Việt Nô với nhau, thế mà còn rất chân thành. 

Cũng chỉ có y mới biết, Việt Nô bị bọn họ mang theo có thân phận gì. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.