Lâm Dã trầm mặc, anh nhìn Chu Thừa Nghiêu chăm chú, trái tim có chút rút đau.
“Gạt tôi đi.” Chu Thừa Nghiêu che dấu cảm xúc, ngồi thẳng, mắt đen sắc bén nhìn thẳng Lâm Dã, “Tôi cho anh dưỡng lão, chó của anh tôi cũng nuôi cho anh, tôi nuôi anh cả đời.”
“Tôi không phải đang nói đùa, tôi đề nghị cậu suy nghĩ lại một chút, điều tra thêm bệnh tâm thần phần liệt, đây không phải việc nhỏ.” Lâm Dã nói, “Cậu chưa từng thấy người tâm thần phân liệt, phát bệnh không có cách nào khống chế bản thân, sẽ ném đồ sẽ mắng người. Khi đó, tôi không phải tôi, cậu hiểu không?”
“Vậy thì có làm sao? Bất kể anh như thế nào thì cũng là anh.” Chu Thừa Nghiêu nói, “Mười bảy tuổi tôi đã biết anh, đến bây giờ năm năm. Anh ra sao, anh là ai, tôi vẫn thích anh.”
Tròng mắt Lâm Dã đỏ hoe, mím chặt bờ môi, anh muốn cười nhưng không cười ra, anh có thể nói Chu Thừa Nghiêu ngây thơ, nhưng nói không ra, anh biết Chu Thừa Nghiêu nghiêm túc, nghiêm túc với tình cảm này.
Chu Thừa Nghiêu đứng dậy đến trước mặt hạ tay xuống, đặt lên tóc Lâm Dã, cúi người nhìn thẳng Lâm Dã: “Nếu anh không tin, tôi có thể tìm luật sư tới chứng nhận. Quãng đời còn lại tôi nuôi anh, tôi đã quyết tâm rồi.”
Mặt đối mặt một hồi lâu, Lâm Dã nắm chặt tay lại buông ra.
“Những lời tôi vừa mới nói là nói xạo, nếu như tôi phát bệnh, cậu hãy đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.” Lâm Dã gượng gạo kéo khóe miệng lên, nói: “Tôi cảm tạ cậu.”
Tay Chu Thừa Nghiêu hạ xuống che mắt Lâm Dã, Lâm Dã rất yên tĩnh, ngoan ngoãn từ từ nhắm hai mắt.
“Chu Thừa Nghiêu, người phát bệnh rất kinh khủng, bọn họ cái gì cũng không biết, người bên cạnh vô cùng thống khổ, hơn nữa không phải thống khổ nhất thời, mà là cả đời, cho đến chết mới có thể giải thoát.” Lâm Dã thở dài, nói, “Tôi có thể lừa cậu, nhưng tôi không muốn.”
Chu Thừa Nghiêu quay đi vò bới đầu tóc rối bời, hắn cưỡng ép đem cảm xúc áp xuống, một lần nữa nhìn Lâm Dã, tiếng nói khống chế rất tốt, bình thản không gợn sóng, “Hiện tại đồng ý với tôi, chúng ta cùng một chỗ, chuyện sau này tôi và anh cùng nhau đối mặt.”
“Không đáng, cậu có thể tìm được người tốt hơn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Thừa Nghiêu cúi người hôn lên môi Lâm Dã, Lâm Dã cứng đờ, hắn đụng phải bờ môi Lâm Dã. Nghiêng đầu xuống, ngậm môi dưới Lâm Dã, buông ra, “Có đáng hay không là chuyện của tôi, là quyết định của tôi, anh quyết định không được.”
Đại não Lâm Dã uỳnh một tiếng nổ tung, giống như trong màn đêm tối tăm, bỗng nhiên dấy lên vô số pháo hoa. Pháo hoa nở rộ, chiếu sáng bóng tối, sáng như ban ngày.
“Tôi cảm thấy đáng.” m thanh trầm thấp của Chu Thừa Nghiêu ngay bên tai, hắn nói: “Nghe rõ chưa? Lâm Dã, tôi chỉ muốn anh, bất luận tương lai anh như thế nào, với tôi nhất định phải là anh.”
Chu Thừa Nghiêu thả tay xuống, Lâm Dã kinh ngạc nhìn hắn, Chu Thừa Nghiêu nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, anh suy nghĩ thật kỹ rồi cho tôi câu trả lời, tôi chờ anh.”
Chu Thừa Nghiêu đi ra cửa, cửa phòng đóng lại, Lâm Dã giơ tay lên sờ môi, hồi lâu anh đem mặt vùi vào lòng bàn tay. Rất loạn, Lâm Dã loạn cực kỳ, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tắm rửa đi ngủ.
Lúc rạng sáng, Lâm Dã nhận được tin nhắn của Chu Thừa Nghiêu, “Không cần lo lắng anh rời đi sẽ tổn thương tôi, anh không tổn thương tôi được, tôi không yếu đuối như anh tưởng.”
Lâm Dã đặt điện thoại vào ngực xoay người nằm ngủ, điện thoại lại vang, Lâm Dã cầm lên, tin nhắn từ Chu Thừa Nghiêu: “Đừng đem tôi tưởng tượng thành thánh nhân gì, tôi không phải người tốt lành gì, cũng đầy đủ tự tin, anh sẽ không trở thành gánh nặng cho tôi.”
Lâm Dã nhắm mắt lại, nhìn thời gian trên điện thoại, rạng sáng sáu giờ, Chu Thừa Nghiêu một đêm không ngủ sao?
“Tôi chỉ là muốn ở bên anh.”
Lâm Dã nhét điện thoại xuống dưới gối, vùi đầu ngủ tiếp.
Chín giờ anh mới dậy, không kéo rèm cửa, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ to, Lâm Dã xoay người ngồi ở trên giường. Tay phủ lên trên trán, mấy giây sau xoay người rời giường mở ba lô từ bên trong lấy ra thẻ ngân hàng cất vào túi quần, nhảy xuống giường giẫm lên dép lê tiến vào phòng tắm.
Mấy người KG đều không ăn sáng, Lâm Dã một mình ăn một phần bữa sáng lớn, lại thêm một ly nước mang theo đi vào phòng huấn luyện, đẩy cửa ra không kịp đề phòng nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu ngồi trước vi tính.
Lâm Dã khẽ giật mình, nhìn cái đầu gai cứng rắn lạnh lùng của Chu Thừa Nghiêu, c ắn môi dưới đi vòng qua kéo ghế dựa eSport của mình ngồi xuống, Chu Thừa Nghiêu nhìn lại. Lâm Dã thoáng giật mình, đánh rơi con chuột, anh vội vàng nhặt lên.
“Bọn họ còn chưa dậy?”
“Ừm.” Chu Thừa Nghiêu đang livestream.
Lâm Dã nhìn thấy mưa đạn trong livestream trên máy tính của hắn, “Có thể tắt hai phút không?”
“Tôi offline trước, năm phút sau lại tiếp tục.” Chu Thừa Nghiêu giải thích với màn đạn một câu, tắt livestream, cũng thoát khỏi trò chơi quay đầu nhìn Lâm Dã, “Chuyện gì?”
Lâm Dã từ trong túi lấy ra hai tấm thẻ để trước mặt Chu Thừa Nghiêu, “CCB là thẻ nhận tiền livestream, ICBC [1] là thẻ lương.”
[1] Ngân hàng Công thương Trung Quốc (ICBC) là một ngân hàng Trung Quốc. Đây là ngân hàng lớn nhất Trung Quốc và cũng là lớn nhất thế giới xét về tổng tài sản. Nó cũng là một trong những ngân hàng thương mại quốc doanh thuộc Big Four, là nhóm bốn ngân hàng lớn nhất Trung Quốc. ICBC đứng đầu thế giới theo bảng xếp hạng The Banker thống kê 1.000 ngân hàng lớn nhất thế giới và cũng đứng số 1 thế giới trong danh sách Forbes Global 2000 nhiều năm trở lại đây.
Chu Thừa Nghiêu giương mắt lên, mắt đen bắn thẳng qua, “Ừm?”
“Mật khẩu đều là sáu số sáu, cậu giữ giúp tôi, tương lai nếu tôi thật sự có vấn đề, cậu liền ném tôi vào bệnh viện tâm thần, dùng tiền trong này.”
“Có ý gì?”
“Không thể để cậu chịu thiệt.”
Chu Thừa Nghiêu rủ mắt đen xuống, nhìn chằm chằm hai tấm thẻ.
“Tất cả mật khẩu thanh toán của tôi đều là cái này, mật khẩu điện thoại cũng vậy.”
Hầu kết Chu Thừa Nghiêu chuyển động, ngón tay thon dài xẹt qua mặt bàn, dừng lại ở hai tấm thẻ ngân hàng.
“Em tỉnh táo một ngày em thích anh một ngày.” Lâm Dã nói: “Em chỉ có thể làm được như vậy, ngoài ra em không có cách nào.”
Chu Thừa Nghiêu nắm chặt hai tấm thẻ, Lâm Dã nói: “Anh theo em người chịu thiệt là anh, em chỉ là một tên nghèo, không có gì có thể cho anh, đây chính là toàn bộ gia sản của em.”
Chu Thừa Nghiêu nhếch miệng lên, đem một tấm thẻ trong đó trả lại, “Cầm.”
Lâm Dã không nhận: “Em không có chỗ dùng tiền.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thật không sợ anh cuỗm tiền của em bỏ trốn?” Chu Thừa Nghiêu đau lòng sau đó lại có chút tức giận, người này làm sao lại thành thật như vậy? Nếu là đổi thành người tham tiền, Lâm Dã có thể bị hố chết.
Lâm Dã chợt nở nụ cười, mặt mày cong cong, “Vậy anh cuỗm đi.” Anh đem tấm thẻ còn lại cũng giao cho Chu Thừa Nghiêu, “Em không cần tiền mới có thể để trong thẻ, em có Alipay [2] với Wechat Pay [3].”
[2] Alipay (支付宝): là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2004 bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba. Vào năm 2015, Alipay chuyển trụ sở chính sang Phố Đông, Thượng Hải, công ty mẹ Ant Financial của nó vẫn giữ trụ sở tại Hàng Châu. Alipay đã vượt PayPal để trở thành nền tảng thanh toán di động lớn nhất thế giới năm 2013. Đây là dịch vụ thanh toán di động số một thế giới và là dịch vụ thanh toán lớn thứ hai toàn cầu.
[3] Wechat Pay (微信支付): là một dịch vụ thanh toán di động và ví kỹ thuật số của WeChat có trụ sở tại Trung Quốc cho phép người dùng thực hiện thanh toán di động và giao dịch trực tuyến. Đối thủ cạnh tranh chính của WeChat Pay tại Trung Quốc và dẫn đầu thị trường về thanh toán trực tuyến là Alipay của Tập đoàn Alibaba.
Chu Thừa Nghiêu: “…”
Hoàn toàn không còn cách nào khác.
“Em ước gì anh đem tiền của em cuỗm đi.” Lâm Dã lại ngồi trở lại, nói: “Tiền với em mà nói không quan trọng, đủ sống là được.”
Ánh nắng chiếu vào từ cửa lớn, tóc Lâm Dã mềm mại dán trên da thịt trắng noãn, lông mi dài ẩn hiện trong ánh nắng. Anh bật máy tính lên đăng nhập vào trò chơi, ngón tay dài nhỏ đánh bàn phím phát ra tiếng vang.
“Vậy thì cái gì quan trọng?” Chu Thừa Nghiêu hỏi.
Lâm Dã híp mắt cười, không trả lời vấn đề này, mở livestream của mình ra, “Anh còn livestream không?”
“Ừm.”
Lâm Dã mở livestream ra, lại mở trò chơi, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một cái bóng, Lâm Dã bỗng nhiên ngẩng đầu. Thấy đỉnh đầu Chu Thừa Nghiêu, cánh tay chống trên bàn máy tính, khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt.
Pass chương 53: ailema
Cổ họng Lâm Dã phát khô, hầu kết lăn lộn, “Đội trưởng.”
Chu Thừa Nghiêu khí thế hùng hổ, lại chỉ nhẹ nhàng dán lên môi Lâm Dã, chỉ áp xuống, bọn họ cũng không nhúc nhích.
Lông mi Chu Thừa Nghiêu thật dài, Lâm Dã chớp mắt một cái, môi Chu Thừa Nghiêu thật mềm. Trên người hắn có mùi hương rất dễ chịu, có phải lát nữa hắn sẽ xoay một chút không? Sao hắn còn chưa động? Cứ như vậy thôi à? Thắt lưng Lâm Dã kẹt trên bàn, dư quang nhìn thấy livestream.
Bỗng nhiên đẩy ra Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu li3m qua khóe miệng ngồi xuống lại, đuôi lông mày giương lên, cười có chút tà khí.
Lâm Dã mặt đỏ tai hồng hung hăng ho khan một tiếng, phát hiện phòng livestream không có người mới thả phào một hơi, “Mới mở livestream, em sẽ bị cấm livestream.”
Lâm Dã hiện tại da đầu tê rần, bị Chu Thừa Nghiêu hôn tới hoa mắt chóng mặt. Anh hung hăng chùi môi, đầu vẫn loạn, môi lúc đầu có tế bào chết, anh chà một hồi thì càng thảm, sắp chảy máu.
Chu Thừa Nghiêu mở livestream ra, dư quang nhìn thấy môi Lâm Dã, nhíu mày nhìn mưa đạn.
“Vừa mới nói chuyện chính là K thần sao? Thanh âm thật dễ nghe, sao T thần không mở camera.”
“Các anh tắt màn hình năm phút đi làm cái gì rồi?”
“K thần livestream ở đâu? Bây giờ livestream à?”
“Kênh livestream của K thần tên là KG-Hawk, các cậu có ít quà dư có thể tặng cho K thần.” Chu Thừa Nghiêu mở miệng, tiếng nói trầm thấp êm tai, là âm thanh nam thần tiêu chuẩn, “Số phòng vẫn lấy như cũ.”
Số của KG là ID được cấp bởi Quả Dứa.
Lâm Dã đến ký sau liền không có ID, trải qua thỏa thuận, Lâm Dã vẫn dùng số phòng livestream lúc trước.
Chu Thừa Nghiêu mở kênh livestream ra thêm một cái quảng cáo ở trên cùng: “Kênh livestream của K thần: KG-Hawk, số phòng: 55007.”
Để quảng cáo lên, mưa đạn của Chu Thừa Nghiêu đều điên rồi.
“Lần đầu tiên thấy cái quảng cáo lớn như vậy ở kênh livestream của T thần!”
“Trời ạ! K thần quá có sức hút rồi! T thần kéo băng biểu ngữ ra sức đề cử.”
“Anh Nghiêu, bưu kiện của anh tới rồi, để ở đằng sau.” Trần Kiệt ôm một đống hộp đồ vào cửa, nói: “Sao mua nhiều đồ vậy?”
“Tới giúp tôi rút thưởng màn đạn.” Chu Thừa Nghiêu đẩy bàn phím ra đi đến đống bưu kiện, từ bên trong lôi ra son dưỡng môi mở hộp ra rồi mở bọc hàng ra vặn ra ngửi một cái, là mùi vị hắn thích, mùi hương thoang thoảng.
“Rút bao nhiêu? Đệt! Anh Nghiêu cái băng biểu ngữ trong kênh livestream của anh là ai làm?” Trần Kiệt mở kênh livestream ra liền bị băng biểu ngữ dọa sợ, kiểu chữ lớn như thế, phong cách màu đỏ như máu dễ thấy như thế.
“Anh Nghiêu, anh bán vị trí của băng biểu ngữ này cho công ty quảng cáo, anh sẽ phát tài đó.”
“Màn đạn rầm rầm tên phòng của Hawk cộng thêm số phòng, rút mười cái 1221.” Tiếng Chu Thừa Nghiêu nhàn nhạt, nói: “Chân ái vô giá, đây là phúc lợi tôi tặng riêng cho K thần.”
Trần Kiệt xém chút phun ra máu, chỉ muốn chửi mình lắm miệng. Không còn dám hỏi, sợ giây tiếp theo Chu Thừa Nghiêu thật sự sẽ tỏ tình trước mặt mọi người, cậu ta có thể sẽ bị Lý Phi đá ra KG. Cài đặt rút thưởng xong, Trần Kiệt nói: “Tại sao là 1221?”
“Sinh nhật K thần.” Chu Thừa Nghiêu đi tới đem son dưỡng để lên bàn Lâm Dã, cúi người, tay chóng lên tay vịn ghế eSport của Lâm Dã, cúi đầu thấp bằng đầu Lâm Dã nhìn ống kính chào hỏi, tiếng nói trầm thấp êm tai, “Xin chào mọi người, tôi là TigerK. Hawk vừa mới bắt đầu livestream, hi vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn.”
Cái tư thế này, thật sự giống như Chu Thừa Nghiêu ôm Lâm Dã, Lâm Dã cảm nhận được hơi thở trên người của hắn, nóng bỏng, lỗ tai Lâm Dã đỏ lên.
Số người trong phòng livestream càng ngày càng nhiều, Lâm Dã kiên trì làm bộ như thể không có gì, “Cảm ơn mọi người, cũng cảm ơn TigerK.”
Chu Thừa Nghiêu dùng cái tư thế này quay đầu nhìn Lâm Dã, tiếng cười nặng nề giống như phát ra từ khoang bụng, có chút khàn giọng, “Cảm ơn như thế nào? Hả?”
Hôm nay Chu Thừa Nghiêu không biết uống lộn thuốc gì, buổi sáng sáu giờ bắt đầu livestream, hai mắt fan của hắn buồn ngủ tới nỗi thành gấu trúc, giãy dụa bò dậy coi livestream. Không thể chịu đựng được, cho dù fan có bất diệt thì cũng không giống được tuyển thủ chuyên nghiệp, người người rạng sáng livestream.
Chín giờ rưỡi Chu Thừa Nghiêu mới nói câu nói đầu tiên, hắn lại dừng livestream năm phút, chín giờ năm mươi, tất cả mọi người ở kênh livestream của Hawk thấy được Chu Thừa Nghiêu, đang ra sức giúp K thần, thật sự rất không thoải mái.
Khuôn mặt đẹp quá đáng của Chu Thừa Nghiêu hàm chứa ý cười, tiếng nói trầm, “Xin chào mọi người, tôi là TigerK, đây là kênh livestream của K thần.”
Sức chịu đựng của trưởng fan của TigerK sắp thăng tiên, chỉ xém chết tại chỗ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Dã cũng xém chút chết tại chỗ, Chu Thừa Nghiêu kề sát vào tai anh nói chuyện.
Kênh livestream liên tục được tặng tên lửa, Chu Thừa Nghiêu lại nói hai câu, mới buông tha Lâm Dã trở lại vị trí của mình.
Bên kia Trần Kiệt đã phát thiết lập rút thăm trúng thưởng ra ngoài, “Vậy tôi có việc đi trước đây?”
“Cho Tiểu H ăn chưa?” Chu Thừa Nghiêu mở trò chơi ra mời Lâm Dã, hỏi: “Thức ăn cho chó ăn loại nào?”
“T thần nuôi chó sao? Là con hôm qua A Khốc đăng Weibo sao?”
“Há há, dáng dấp như thế nào?”
“Cầu T thần tung ảnh chụp.”
“Tiểu H chụp hình không ăn ảnh, rất đáng yêu, ” Chu Thừa Nghiêu mở ra camera, quay đầu nói với Trần Kiệt: “Đem Tiểu H ôm tới, để mọi người nhìn xem Tiểu H nhà chúng ta.”
Trần Kiệt: “. . .”
Sao vẻ mặt của anh giống như đang khoe khoang con trai là sao?
Rất nhanh Trần Kiệt liền đem Tiểu H ôm lấy, Chu Thừa Nghiêu thả nó ở trên bàn, nhìn kỹ chó cũng không có xấu như vậy, Trần Kiệt lại để một bịch thịt bò viên vào tay Chu Thừa Nghiêu.
Mưa đạn trong nháy mắt cười như điên, tất cả đều là ha ha ha ha.
“Sở thích của T thần thật đặc biệt.”
Chu Thừa Nghiêu cầm một viên thịt bò viên đút cho Tiểu H, ngước mắt nhìn về phía ống kính, mưa đạn lại là một mảnh gào thét. Chu Thừa Nghiêu mặc rất đơn giản chỉ là áo thun đồng phục của đội, giá trị nhan sắc của hắn rất cao, vẻ mặt hững hờ kết hợp với giọng nói trầm thấp từ tốn, gợi cảm khiến cho người ta run chân.
“Cầu T thần mở camera nhiều nhiều.”
“Muốn ăn thịt bò viên trên tay T thần.”
Tay Chu Thừa Nghiêu cực kỳ đẹp, thon dài mà lại trắng, nắm vuốt thịt bò viên ôn nhu đút cho chó con. Lâm Dã quay đầu nhìn hắn một cái. Ừm, thịt bò viên trên tay T thần, ai mà không muốn ăn?
Anh hiếm khi lướt màn đạn của mình, có người đang bình luận: “Ở bên T thần đều đang bình luận cầu ăn thịt bò viên, tôi chỉ muốn cầu K thần thay tôi sờ tay T thần một cái.”
Sờ thì có thể sờ, nhưng không thể sờ trước ống kính. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sẽ bị cấm kênh Livestream.
Thuộc về YHSQ [4].
[4] YHSQ: là từ tiếng lóng trên mạng, từ này có nhiều nghĩa, đặt vào mỗi hoàn cảnh sẽ là một ý nghĩa. Trong hoàn cảnh này là tình sâu khắc mãi.
“Nhảy chỗ nào?” Lâm Dã mở ra che dấu cảm xúc, nhìn màn hình vi tính.
“Sân bay.” Chu Thừa Nghiêu đánh dấu chỗ, đưa chó cho Trần Kiệt, đứng dậy đi rửa tay. Đường bay là từ cảng G đến Ita Power, sân bay cần phải bay cao, Chu Thừa Nghiêu rút khăn giấy lau khô tay mở hộp kẹo cứng ra lấy một viên tiện tay liền đưa tới bên miệng Lâm Dã.
Mưa đạn Lâm Dã: “!!! Đút kẹo?? A a a a a! Đạp tới mặt chó thật rồi!”
Lâm Dã đột nhiên quay đầu đụng vào ngón tay Chu Thừa Nghiêu, kẹo ô mai tản ra mùi chua ngọt. Lâm Dã lại lập tức nhìn về phía màn hình, anh đang nhảy dù, tim cũng sắp nhảy ra từ trong cổ họng rồi, ngậm lấy kẹo cứng c ắn môi dưới, nhìn đường bay Chu Thừa Nghiêu đã nhảy chậm một trăm mét, Lâm Dã đ è xuống trái tim đập nhanh, tỉnh táo nhắc nhở Chu Thừa Nghiêu, “Đội trưởng, bay qua rồi.”
———-
Tác giả có lời muốn nói
Lâm Dã: Có phải anh ấy không biết hôn môi phải xoay chút không?
Chu Thừa Nghiêu: …