“Không sao.” Lỗ tai Lâm Dã đỏ bừng, cúi đầu xuống nhanh húp xong cháo, thả cái muỗng xuống đứng dậy. “Tôi đi trước, hai người từ từ ăn.”
“Lâm Dã.”
Lâm Dã quay đầu, Chu Thừa Nghiêu đưa ly giữ nhiệt màu xanh đậm trong tay cho anh, “Cho anh này.”
“A?”
“Mua cho anh.” Chu Thừa Nghiêu nói, “Nhớ uống nước.”
Mặt Lâm Dã càng nóng lên, nhận cái cốc, “Cảm ơn.”
Cái ly cùng kiểu với Chu Thừa Nghiêu, chỉ khác màu sắc, Lâm Dã gật đầu, “Đi đây.”
Cầm cái ly nhanh chóng ra cửa, hôm qua dùng ly Chu Thừa Nghiêu uống nước, hôm nay hắn liền đưa mình một cái ly, có ý gì?
Lâm Dã rời đi, nhà ăn đưa Chu Thừa Nghiêu một phần sandwich, hắn cắn một cái, “Trò chuyện chuyện gì với anh ấy vậy?”
“Đưa cái ly?” Thẩm Mộc mở sữa bò, “Ngây thơ như vậy?”
“Cả một đời [1].” Chu Thừa Nghiêu thản nhiên nói, “Loại người độc thân hóa đá như anh quả thật không cần phải hiểu cái này, dù sao không ai đưa anh.”
[1] Một cái ly (一杯子) /yī bēizi/ = /yībèizi/ Cả một đời (一辈子)
Thẩm Mộc xém chút phun sữa bò ra ngoài, “Thật có thể nói nhảm!”
“Lâm Dã nói với anh cái gì?”
“Đưa cho tôi một hộp sữa bò.” Thẩm Mộc đứng dậy giơ sữa bò trong tay, nói, “Mùi vị không tệ.”
Thẩm Mộc thản nhiên ra khỏi phòng ăn.
Chu Thừa Nghiêu híp mắt lộ ra mũi nhọn hung ác, Lâm Dã đưa sữa bò cho Thẩm Mộc?
Chín giờ từ căn cứ xuất phát, Lâm Dã đeo ba lô của anh đi ở sau cùng lên xe, Thiên Minh nghiêng đầu nói chuyện với Hầu Tử ở hàng sau, dư quang quét qua thấy Lâm Dã xoát ngồi thẳng, “K thần đi cùng sao?”
Mộc lên xe bên Thiên Minh, ném ba lô cho cậu ta, “Cậu đây không phải nói lời thừa? Nhân viên dự thi toàn bộ thành viên đội một KG.”
Lâm Dã muốn ngồi hàng sau, Thẩm Mộc cười nói, “Tới tới tới, Lâm Dã ngồi với tôi.”
Chu Thừa Nghiêu mang theo ba lô mặt lạnh lên xe, nheo mắt nhìn Thẩm Mộc cắt ngang giữa hai người bọn họ, Thiên Minh đưa cho Chu Thừa Nghiêu một hộp kẹo cứng.
Hầu Tử và Tự Kình ở hàng sau cũng đều ngồi thẳng, nói, “Sớm a, huấn luyện viên, Nghiêu ca.”
Chu Thừa Nghiêu là ông chủ KG, Thiên Minh là thành viên vào đội sớm nhất KG, có thể ồn ào với Chu Thừa Nghiêu, Hầu Tử và Tự Kình vẫn rất cung kính với Chu Thừa Nghiêu.
“Chào buổi sáng.” Chu Thừa Nghiêu cứng rắn ngồi vào giữa Lâm Dã và Thẩm Mộc, để ba lô xuống dựa vào bên Lâm Dã, “Phì Phì đâu?”
Đang nói chuyện Lý Phi đã chạy lên xe, nói, “Đi đi đi, đi nhanh lên.”
Lái xe ra ngoài, Thiên Minh ở hàng sau nói, “Trình độ bảng B đều bình thường, hôm nay đối thủ mạnh nhất là ZA, chơi nó nha.”
“Cậu để đội mới KK ở đâu?” Hầu Tử dựa vào chỗ ngồi gối lên cánh tay, “KK lấy được thành tích hạng nhất ở đấu luyện, tay bắn tỉa của bọn họ thật mãnh. Vừa mười tám tuổi, tuổi trẻ, xúc cảm quá tốt rồi.”
“Lúc tôi mười tám tuổi trạng thái cũng tốt.” Thiên Minh xoẹt một tiếng, rắc rắc nhai kẹo, dời mắt, “Bây giờ những đội mới này đều ăn hoóc-môn k1ch thích à? Một người so một người mãnh.”
Hầu Tử liếc nhìn Thiên Minh, mười tám tuổi Thiên Minh quả thật đánh không tệ, nhưng vẫn luôn không có cơ hội thể hiện. Sau đó đội ngũ kinh nghiệm giải tán chuyển nhượng, lại đến Chu Thừa Nghiêu về nước thành lập KG, có cơ hội thể hiện. Nhưng lúc Thiên Minh và Chu Thừa Nghiêu thắng trận đầu tiên đã hai mươi tuổi, trong đội có càng nhiều đồng đội trẻ cường hãn hơn, Thiên Minh liền thành hạng chót.
“Người khác có ăn hoóc-môn k1ch thích hay không không liên quan tới cậu, cậu đánh chuyện cậu, thả ổn tâm tính.” Thẩm Mộc nói, “Không nên bị người khác ảnh hưởng tâm tính, KG có hai vị vương quán quân, sợ ai?”
“Hai quán quân mới càng áp lực hơn.” Thiên Minh không thể hút thuốc trên xe, chỉ có thể cắn kẹo, “Đánh trâu bò là phát huy bình thường, một chút sai lầm liền phun cả nhà cậu, cải bức [2].”
[2] Cải bức (菜逼): tiếng lóng Đài Loan là gà mờ.
“Cậu còn nói nhiều.”
“Một phát súng cậu không đánh chết hai người là cải bức, cậu không thể nổ đầu người cách tám trăm mét là cải bức, không cách nào đánh ra điểm cao là cải bức.”
“Cậu muốn nghĩ như vậy thì cậu đừng đi.” Ngữ khí Thẩm Mộc trầm xuống, quay đầu nghiêm túc nhìn Thiên Minh, “Có muốn đánh trận này không? Có muốn đánh tốt không?”
Thiên Minh ném mình về chỗ ngồi, xoay cổ tay nhắm mắt gật đầu.
Thẩm Mộc vỗ xuống tóc mái bồng bềnh của cậu ta, “Nghỉ ngơi một lúc.”
Áp lực của Thiên Minh lớn bọn họ đều có thể hiểu, kỳ thật thi đấu Berlin đánh không tốt, cuối cùng dựa vào Chu Thừa Nghiêu phát huy siêu trình độ xoay chuyển cục diện. Mỗi người đều kìm nén một hơi, bọn họ là đội quán quân, sẽ đánh trở lại ở Hoàng Kim Tái, đây là sân nhà bọn họ.
Hoàng Kim Tái đổi quy tắc.
Chuyện này đối với đội vận doanh mà nói, không thể nghi ngờ là tai họa.
Điểm xếp hạng quá thấp, rơi xuống đất liền muốn tìm đầu người, tiết tấu này quá nhanh. Trước kia còn có thể lượn vòng xung quanh đội ngũ bây giờ phải đổi chiến thuật, không kịp thời vào tâm bo có khả năng ngay cả bo cũng không vào được. Ngành thể thao điện tử vĩnh viễn không thiếu tuyển thủ thiên tài trẻ tuổi mới, hai chữ vệ miện nói dễ dàng, có thể làm phải bỏ ra quá nhiều.
Lâm Dã tựa trên cửa sổ xe nhìn xem bên ngoài, anh hiểu cảm nhận của Thiên Minh.
Điện cạnh tàn khốc.
Mười mấy tuổi vứt bỏ hết thảy vì mộng tưởng vào nghề, thứ cậu yêu quý là số liệu lạnh như băng, cậu vĩnh viễn không hâm nóng bọn chúng. Chờ lớn tuổi một chút, liền sẽ bị số liệu lạnh như băng này vứt bỏ.
Rất thực tế, đây là một ngành công nghiệp không có cây xanh.
Lâm Dã kéo nón áo khoác đồng phục đội lên che khuất mặt, nhắm mắt lại. Xe vững vàng chạy trên đường lớn, Lâm Dã buồn ngủ, bỗng nhiên xe chuyển hướng đầu Lâm Dã nhoáng một cái liền đụng vào trên kính, Lâm Dã nhíu mày mở mắt ra. Chu Thừa Nghiêu ở kế bên lại gần, Lâm Dã quay đầu nhìn sang.
Tay Chu Thừa Nghiêu liền để giữa đầu Lâm Dã và kính, Lâm Dã mím môi dưới, cuống họng phát khô. Khoảng cách sát như thế, anh nhìn thấy hầu kết Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã rũ mi xuống. Chu Thừa Nghiêu lót đồng phục đội trong tay đến kế bên đầu Lâm Dã, thu tay lại lại ngồi đoan chính trở lại, giọng nói trầm thấp, “Ngủ đi.”
Lâm Dã híp mắt, lập tức đưa tay kéo mũ thấp hơn, nhếch miệng lên dựa trên quần áo Chu Thừa Nghiêu. Trên đó có mùi hương Chu Thừa Nghiêu, mùi cỏ cây thơm ngát.
Ý cười Lâm Dã càng sâu, anh quay đầu chôn mặt trên quần áo Chu Thừa Nghiêu.
Đây là người đàn ông thần tiên gì!
Lý Phi quay đầu muốn nói chuyện với Chu Thừa Nghiêu, đột nhiên thấy cảnh này, kinh sợ đến mức cằm đều muốn rơi mất. Thẩm Mộc ở bên cạnh cũng thế, nửa ngày Thẩm Mộc mới hắng giọng một cái mở miệng, “Thu liễm một chút.”
Chu Thừa Nghiêu tay dài khoác lên bên người Lâm Dã, cơ hồ đụng phải tay Lâm Dã, miễn cưỡng nghiêng người dựa vào trên chỗ ngồi liếc xem Lý Phi và Thẩm Mộc, hừ nhẹ một tiếng.
“Canh chua cá.”
“Thứ đồ gì?”
“Vừa chua vừa đồ ăn vừa dư thừa.”
Lý Phi rụt đầu lại trong cơn đau tim, hít sâu điều chỉnh mình, Thẩm Mộc mở miệng, “Lâm Dã.”
Lâm Dã mở mắt ra, “Huấn luyện viên.”
Ngón tay thon dài của Chu Thừa Nghiêu để xuống đầu gối, ánh mắt chìm xuống, như có điều suy nghĩ nói, “Kiểu máy chủ lần trước anh vừa ý, công ty liên lạc với tôi, hiện tại có hàng.”
“Cậu muốn uống nước không?” Thẩm Mộc cười nói với Lâm Dã.
“Không cần, cảm ơn.”
“Vậy cậu ngủ tiếp đi.”
Ba giờ chiều bắt đầu trận đấu, hai trận bản đồ sa mạc thêm bốn trận hải đảo, tám người đứng đầu tiến vào bảng thắng lại đánh với tám người đứng đầu bảng A. Phải vào sân trước thi đấu lúc hai giờ, tuyển thủ thích ứng máy tính trước, Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu trên đài. Hắn đang điều chỉnh thiết bị, lúc Lâm Dã định dời mắt thì bỗng nhiên Chu Thừa Nghiêu nhìn lại, Lâm Dã nói khẩu hình, “Cố lên!”
Lâm Dã ngồi xuống lại, dự bị và huấn luyện viên, quản lý, hậu cần đều ở dưới đài.
Ba giờ, bắt đầu thi đấu trận đầu tiên.
Đường bay đúng quy đúng củ, từ E thành đến Los Leones, tất cả các đội đều có thể đến chỗ mình nhảy.
KG vẫn là chỗ cũ, trấn C ở bờ biển.
Bo thứ nhất xoát đến phía đông, trấn I ở tâm bo, một nửa là biển, rất có thể bo cuối sẽ ở gần quặng mỏ tỷ lệ rất cao. Thẩm Mộc ôm cánh tay đứng đấy nhìn màn hình lớn, ánh mắt ngưng trọng.
“KG không được vận may của bo chiếu cố, bây giờ cách bo xa nhất là KG và ZA, chỗ ZA nhảy là E thành.” Âm thanh bình luận viên truyền ra, “Nhưng mà hai chi đội này đều am hiểu lượn vòng ở biên, chuyện này đối với bọn họ mà nói không phải độ khó gì. Đội ngũ già, kinh nghiệm rất đủ vận may cũng không quan trọng với bọn họ tới vậy. Thành tích của ZA hai năm nay không tệ, có một chút đấu pháp đã từng của FW, tôi nói là đấu pháp thời kì đỉnh cao của FW.”
Một bình luận viên khác tên Quất Tử, nở nụ cười, “Đỉnh cao của FW vẫn còn, cậu muốn nói chiến thuật của FW sợ rằng sẽ bị fan ZA xé thành tia cá mực.”
Thẩm Mộc ở bên cạnh lúc đầu rất khẩn trương, nghe vậy xoẹt cười ra tiếng quay đầu nhìn Lâm Dã, “Nhắc tới cậu, K thần.”
Lâm Dã: “. . .”
“Cậu thấy cục diện bây giờ thế nào?”
“Khó mà nói.” Ống kính cắt đi, rơi xuống trên chiến đội KK, chiến đội KK ở thành C phía trên Los Leones, “Los Leones hai đội, một lát chắc chắn phải cản đường cướp bóc. KG hẳn là sẽ nhiễu, vừa vặn đụng vào KK.”
Biểu hiện của KK ở đấu luyện rất dũng mãnh, không thể xem thường chi đội mới này.
Thẩm Mộc ngồi xuống kế bên Lâm Dã, nhìn anh một cái, “Anh cảm thấy TigerK thế nào?”
“Mạnh.” Đây là lời nói thật, Lâm Dã nói, “Hạng nhất tay bắn tỉa.”
“Thiên phú thật tốt.” Thẩm Mộc cảm thán. Nhìn người trẻ tuổi trên đài, “Còn trẻ, trạng thái tốt, còn có thể đánh rất nhiều năm.”
Bỗng nhiên Lâm Dã có chút khó chịu, anh không có nhiều cơ hội.
Lưới điện co vào lần thứ nhất, KG bắt đầu dời đi, bọn họ đẩy tới dãy núi phía trên Los Leones, quả nhiên đụng phải chiến đội KK.
“Thực lực của KG am hiểu cách đánh đẩy tới này nhất, bọn họ giống xe ủi đất của Tuyệt Địa Cầu Sinh, đẩy một cái gặp một chiến đội, bọn họ sẽ đẩy xuống KK. TigerK ra tay rồi, hiện tại cậu ấy cầm M24 kính 8x, đây là súng TigerK am hiểu nhất, một phát trúng rồi! KK TG ngã xuống đất, cơ hội công kích rất tốt, TigerK động! TigerK quét ngã một người! Ba T của cậu vẫn là ba T của cậu ai nói đấu luyện không tốt chính là trạng thái xuống dốc ——” đột nhiên bình luận viên rống một tiếng, “Thiên Minh và Hầu Tử đổ, chuyện gì xảy ra? Ai nha! ZA bọc từ bên trái qua, ZA lặn lội đường xa tới nghe được tiếng súng tham gia khuyên can, TigerK có thể giết ra khỏi lớp lớp vòng vây không?”
Lâm Dã mím khóe miệng, Chu Thừa Nghiêu mang Tự Kình công KK, Chu Thừa Nghiêu một phát đánh rụng KK TG, trên cơ bản một đợt này là ổn. Nhưng Thiên Minh và Hầu Tử ở phía sau không coi chừng phần mông. Mười lăm phút sau, ZA và chiến đội KK trước sau bao bọc, KG hai giây đoàn diệt.
“KG đoàn diệt! Hạng mười sáu, ngã xuống đất đầu người bị ZA lấy đi, trận này hẳn là không điểm.”
“Không coi chừng phần mông, súng của Thiên Minh ngã ngựa ra ngoài.” Sắc mặt Thẩm Mộc âm trầm, đứng lên vân vê cổ tay lại ngồi lại, anh ta hít sâu một hơi, “Thiên Minh xảy ra chuyện gì?”
Chu Thừa Nghiêu hẳn là sắp xếp Thiên Minh và Hầu Tử nhìn bên trái, bên trái dễ thủ khó công, thả hai người nhìn ở vị trí này không có vấn đề gì. Thiên Minh sai lầm, Hầu Tử song quyền nan địch tứ thủ, cậu ấy chỉ đánh bại một người liền bị ZA phản công.
Trận đầu tiên không điểm.
Ống kính hiện trường rơi xuống trên người Chu Thừa Nghiêu, cánh tay thon dài của Chu Thừa Nghiêu ôm trán, hắn vuốt vuốt mi tâm. Thời gian ống kính rất dài, vẫn luôn không dời đi chỗ khác, phi thường tra tấn người.
Giải thích còn đang tất tất, “KG chết như vậy không có bất kỳ hiệu quả công kích nào, bọn họ nên trở về nhà luyện súng nhiều một chút.”
Lâm Dã mở blog chính thức ra, blog chính thức trên Weibo còn dừng ở bài giới thiệu lịch đấu Hoàng Kim Tái, bình luận ở dưới đã qua ngàn. Lâm Dã nhìn thoáng qua, phô thiên cái địa [3] tất cả đều là phun. Phun Chu Thừa Nghiêu chỉ huy có vấn đề, gió bão biến đồ ăn, phun bọn họ cầm quán quân liền bành trướng không huấn luyện thật tốt chỉ biết kiếm tiền phát trực tiếp. Phun Thiên Minh mộng du, Hầu Tử già làm trò bắn súng ngã ngựa.
[3] Phô thiên cái địa (铺天盖地) : ùn ùn kéo đến
Người khác mắng Lâm Dã không quan trọng, anh có thể phật hệ. Nhưng mắng Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã liền muốn XXX mẹ cậu ta.
Đổi chế độ thi đấu tương đương lại bắt đầu lại từ đầu, người chơi mây mở miệng là đến, hoàn toàn không coi tuyển thủ chuyên nghiệp là người.
Lâm Dã tạo acc nhỏ khẩu chiến với đám nhà nho ở dưới blog chính thức, lấy một địch trăm phun liền nửa tiếng, trận đấu đầu tiên kết thúc, ZA ăn gà lấy được mười tám điểm.
KG xếp hạng thứ mười sáu, không điểm.
Bản đồ sa mạc là điểm mạnh của KG, lẽ ra cầm điểm cao, nhưng hai trận đánh này vấn đề quá lớn, kết thúc một trận Thẩm Mộc đứng dậy xin lên đài, bước nhanh đi tới, Lâm Dã nhìn chằm chằm người trên đài. Bỗng nhiên Chu Thừa Nghiêu đứng dậy, hắn tháo xuống tai nghe rét lạnh đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay trở lại ngồi vào trước máy vi tính, hắn uống một hớp nước đập cái bình lên trên mặt bàn, tựa hồ phát sinh tranh chấp rất nghiêm trọng với Thẩm Mộc.
Lâm Dã cất điện thoại, quay đầu nhìn Lý Phi, “Chuyện gì xảy ra?”
“Không biết, tôi đi xem một chút.” Lý Phi chạy chậm chạy lên đài, tâm Lâm Dã đều nhấc lên, xảy ra chuyện gì? Rất nhanh Lý Phi liền chạy trở về, anh ấy mở ba lô ra thật nhanh lấy cái hòm thuốc ra.
“Thế nào?”
“Thiên Minh bị viêm dạ dày, hôm qua không cho cậu ta ăn cay nhất định không nghe, còn kiên trì ăn xong đồ nướng.” Lý Phi nói, “Cho cậu ta uống thuốc giảm đau trước, đánh xong tranh đấu lại đi bệnh viện.”