“Tôi là đội trưởng đội nhà KG, bây giờ anh cũng ký vào KG.” Chu Thừa Nghiêu không có chút cảm xúc nào, “Chúng ta là một đội, cũng là người một nhà.”
Lúc đầu Evan định đi, nghe vậy lập tức ôm cánh tay đứng trước mặt, rất hứng thú vây xem, “Không phải nhà cậu — “
Đột nhiên Chu Thừa Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm lệ khí bắn thẳng qua, “Anh nên đi rồi.”
“Ai?”
Chu Thừa Nghiêu lấy điện thoại tìm số anh cả, Evan đẩy mắt lên mũi xoay người rời đi, gọn gàng mà linh hoạt, cực kỳ phóng khoáng.
Lâm Dã nhướng máy, hậu tri hậu giác kịp phản ứng vừa rồi Chu Thừa Nghiêu đang cố gắng giải thích, anh gục đầu xuống tiếp tục ăn cơm, như có chuyện suy nghĩ, Chu Thừa Nghiêu có ý gì đây?
“Cậu biết tôi từ trước hả?” Lâm Dã giống như vô tình hỏi.
“Tôi từng xem anh thi đấu.”
“Trận nào?”
“Tất cả.”
Lâm Dã khẽ giật mình, chợt liền nở nụ cười. Da của anh thiên trắng, đôi mắt trong veo, cười lên như ánh nắng sáng sớm, cả thế giới như sáng lên.
“À ra vậy.”
Bỗng nhiên Chu Thừa Nghiêu đứng dậy, hắn rất cao, khí chất nghiêm nghị. Lâm Dã ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Thừa Nghiêu cầm ly nước trên bàn uống một ngụm lớn, dời mắt, “Anh ăn cơm đi, tôi về căn cứ một chút.”
Chu Thừa Nghiêu sải đôi chân dài đi nhanh ra khỏi phòng bệnh, cửa phòng đóng lại, Lâm Dã tiếp tục ăn cơm.
Chu Thừa Nghieu là fan của anh? Ý nghĩ này nhanh chóng banh trướng, thậm chí có vẻ Lâm Dã hơi không biết xấu hổ, nhưng đây cũng là lời giải thích hợp lý nhất.
Cho dù sở thích Lâm Dã có lớn cũng không ăn hết nhiều món như vậy, cơm nước xong xuôi, anh gói đồ còn thừa lại xách ra ngoài, phía sau bệnh viện trong rừng cây nhỏ có rúc mấy chú chó nhỏ. Lâm Dã mở hộp đồ ăn để đồ thừa xuống, chó con trốn trong thùng giấy dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh, Lâm Dã đứng đi rời đi hai bước, chú chó nhỏ mới phụng phịu nhao lên giành đồ ăn.
Mấy ngày này không có điện thoại không có máy tính, Lâm Dã liền rảnh rỗi không có gì làm ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh thấy cái ổ chó nhỏ này. Lâm Dã ngó nhìn xung quanh, không thấy chó lớn.
Chó con đã ăn thịt xong chạy đến bên chân Lâm Dã chít chít gọi, Lâm Dã lui ra sau hai bước, mỉm cười, “Ngay cả mình tôi còn không nuôi sống nổi, đừng đi theo tôi.”
Chó con chắc vừa đầy tháng, ngồi còn không vững, tổng cộng có bốn con, uốn éo cái mông ngồi xổm trên đất dùng ánh mắt đen nhánh nhìn Lâm Dã. Một tay Lâm Dã đút túi, ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời nắng, bây giờ đã hai mươi độ, mùa hè.
Lâm Dã lướt qua chó con bỏ hộp cơm vào túi nhựa ném vào thùng rác, quay người về bệnh viện.
Buổi chiều lại làm kiểm tra chi tiết, kết quả là tốt, Evan vừa xem bệnh án vừa nói, “Một tháng tới không thể dùng máy tính, phải tới làm vật lý trị liệu đúng hẹn.”
“Khi nào tôi có thể xuất viện.”
“Ngày mai.”
“Cảm ơn.” Lâm Dã có chút sợ hãi với bệnh viện, anh ở bệnh viện đưa tiễn hai người thân, ở bệnh viện khiến anh luôn có loại cảm giác tuyệt vọng tới khó thở.
Lâm Dã đi hai vòng trong sân, mặt trời lặn xuống hẳn mới quay về phòng bệnh, lúc đẩy cửa nghe thấy tiếng vang trong phòng, Lâm Dã nhíu mày nhanh chóng đẩy cửa ra thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác cao bồi đưa lưng về phía anh đang làm việc trên bàn máy tính.
Bàn máy tính?
Bàn máy tính ở đâu ra?
Người đàn ông quay đầu, Chu Thừa Nghiêu. Hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, lộ ra một đoạn tóc đen cứng, tai trái lộ ra bông tai hột đen trông thật kiêu ngạo.
“Đây là cái gì?” Lâm Dã xem không hiểu nước cờ của Chu Thừa Nghiêu.
Chu Thừa Nghiêu nghe tiếng ngồi dậy, bên trong áo khoác cao bồi phối với áo thun đen, đường cong phần bụng hiện rõ, một góc của vạt áo được nhéo vào trong lưng quần một cách lỏng lẻo. Quần ống suông dưới thắt lưng phối với bốt ngắn rất bắt mắt, Chu Thừa Nghiêu là người đàn ông có đôi chân đẹp nhất Lâm Dã từng thấy.
Dài thẳng tắp.
“Buổi tối muốn phát trực tiếp.” Chu Thừa Nghiêu để máy tính lên bàn, quay người đi qua bên này. Lâm Dã lập tức tránh đường, lách mình qua một bên.
Chu Thừa Nghiêu cầm túi tiện lợi từ tủ cạnh cửa để lên bàn, lưu loát mở hộ cơm, “Ăn cơm.”
“Cậu phát trực tiếp ở đây?”
“Làm phiền anh nghỉ ngơi à?”
“Không phải.” Lâm Dã vội vàng lắc đầu, không đến nỗi làm phiền nghỉ ngơi, nhưng mà sao Chu Thừa Nghiêu muốn phát trực tiếp ở phòng bệnh của anh? Đây là cái sở thích kỳ quái gì vậy?
“Muộn chút Trần Kiệt sẽ đem đồ của tôi tới.” Chu Thừa Nghiêu đi tới trước máy tính kéo ghế ra ngồi xuống, nói, “Tối nay tôi ở đây.”
Lâm Dã: “???”
Chu Thừa Nghiêu cắm thêm bàn phím ở ngoài, mở thêm cái máy tính khác phát trực tiếp thử, khuôn mặt lãnh khốc của hắn đối diện máy tính, thản nhiên nói, “Làm phiền anh nghỉ ngơi thì nhắc tôi, phát sóng hai tiếng.”
Tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn hắn ký hợp đồng có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp.
“Tối cậu ở đây?”
Chu Thừa Nghiêu ngước mắt nhìn Lâm Dã chăm chú, mắt đen thâm thúy bình tĩnh, “Biểu hiện của tôi không đủ rõ ràng?”
Rất rõ ràng! Nhưng vì sao?
Lâm Dã cụp mi xuống, Chu Thừa Nghiêu dời mắt, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng rơi xuống trên bàn phím. Tốc độ tay của hắn rất nhanh, Lâm Dã nhìn chằm chằm tay Chu Thừa Nghiêu, bàn tay được thần lựa chọn.
“Ăn cơm.” Giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Nghiêu thêm chút cường thế, “Tôi phát trực tiếp.”
Lâm Dã tạm thời đè nghi vấn xuống, cậu ta phát trực tiếp mình vẫn nên ngậm miệng đi, mắc công đến lúc đó màn đạn xoát loạn. Loại nhiều fan như Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã sẽ bị phun chết.
“Đừng mở camera.”
Chu Thừa Nghiêu giương mắt, mắt đen nặng nề rơi xuống người Lâm Dã, hơi nghiêng đầu, lông mày sắc bén nhướng lên, ý tứ sâu xa nói, “Tại sao?”
Hắn vốn cũng không định mở camera.
Lâm Dã sờ mũi một cái, không hiểu sao cảm thấy giọng nói của Chu Thừa Nghiêu rất gợi cảm. Anh không muốn nói chuyện này với Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu đã mở phát trực tiếp, anh ngồi vào trước bàn ăn mở hộp cơm ra, “Cảm ơn bữa tối, ngày mai tôi có thể xuất viện.”
Chu Thừa Nghiêu mở camera, nháy mắt màn đạn che kín màn hình.
“Nghiêu gia mở camera rồi?”
“Đây là ở chỗ nào vậy? Không giống căn cứ.”
“T thần thịnh thế mỹ nhan, trời ạ, đẹp trai khiến tôi choáng váng đầu, muốn gả!”
“Hôm nay T thần muốn tổ đội với ai?”
“Bối cảnh này rất giống bệnh viện Trường Khang, Nghiêu gia bị sao vậy?”
Chu Thừa Nghiêu tùy ý chọn một cái mưa đạn, “Bạn nằm viện, tới bồi giường (*) sẵn tiện phát trực tiếp.”
(*) Bồi giường: lúc bệnh nhân nhập viện ở phòng riêng thường có thêm giường cho người thân có ở lại thì ở cho tiện chăm sóc người bệnh.
“Bạn? Bạn gì? Bạn trai bạn gái?”
Khóe miệng Chu Thừa Nghiêu hơi giương lên, gợi cảm lại chọc người, trong nháy mắt màn hình lại bị xoát đầy chi chít.
Chu Thừa Nghiêu mở trò chơi ra định chơi một người, hệ thống nhắc nhở, 3CKU gửi lời mời.
A Khốc là đại lưu lượng thứ hai của PUBG, fan hâm mộ cũng rất điên cuồng, Chu Thừa Nghiêu rất là khịt mũi coi thường, loại hàng đàn bà chít chít kia lấy ở đâu nhiều fan vợ chân tình như vậy?
“Tổ đội với Khốc thiếu của chúng tôi đi, xin cậu đó T thần!” Fan vợ của Khốc thiếu ngao ngao kêu thảm trên màn đạn.
Điện thoại di động vang lên, Chu Thừa Nghiêu cầm điện thoại lên thấy người gọi là A Khốc, lập tức nhíu mày rồi mới bắt máy, lạnh nhạt nói, “Nói.”
“Các cậu bắt đầu trận đấu tập vào ngày nào?”
Chu Thừa Nghiêu kẹp điện thoại, mở cài đặt điều chỉnh hình ảnh và độ nhạy, mặt không chút thay đổi nói, “Còn hai câu.”
“Đại gia chơi cậu!”
“Còn một câu.” Chu Thừa Nghiêu lãnh khốc vô tình, làm người có quy tắc, nói chuyện với phế vật chỉ nói ba câu.
“Đánh với tôi hai trận chơi đôi, tôi làm nhiệm vụ.”
“Nuốt lại câu th ô tục lúc nãy về.”
“Một chầu đồ ăn.”
Thành giao.
Quan hệ của 3C và KG cũng không tệ lắm, bọn họ thường xuyên đấu tập với nhau, Chu Thừa Nghiêu thỉnh thoảng cũng sẽ đánh vài ván giải trí với A Khốc. Trình độ A Khốc không tệ, không cản trở.
Chu Thừa Nghiêu cúp điện thoại tiếp nhận lời mời tổ đội, dư quang nhìn thấy Lâm Dã vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại, nhíu mày, thói quen của Lâm Dã rất không tốt, sau này phải làm anh bỏ thói quen không tốt.
“Cậu ở đâu vậy?” A Khốc hỏi, “Bối cảnh sao giống bệnh viện vậy?”
Chu Thừa Nghiêu không trả lời cậu ta, tiến vào sảnh chờ, nghiêng người dựa tay lên ghế.
“Cậu ở Giang thành?” A Khốc tiếp tục nói.
“Ừm.”
“Tối đi ăn đồ nướng không?”
“Không đi.”
Lên máy bay, Chu Thừa Nghiêu đánh dấu trụ sở huấn luyện, dành thời gian liếc nhìn màn đạn, có một nhúm nhỏ mưa đạn xoát rất chói mắt, “Khốc thiếu hẹn T thần ăn đồ nướng, chốt tổ hợp TK!”
“Hẹn hò! Hẹn!”
Cái quỷ gì?
Rơi xuống tòa nhà chính, Chu Thừa Nghiêu nhặt được shortgun quay người bắn lại ngã hai người, liền nghe A Khốc kêu thảm trong tai nghe, “Cứu tôi!”
Mưa đạn: “Nhanh đi cứu A Khốc nhà cậu!”
Chu Thừa Nghiêu quay người đi chỗ khác, A Khốc bị bổ chết.
A Khốc: “…”
Mưa đạn: “…”
Chu Thừa Nghiêu lên tầng hai nhặt được một cây AK, giết mười sáu người bắn hạ trụ sở huấn luyện. Bình thường A Khốc rất ít nói, nhưng đối mặt với Chu Thừa Nghiêu lại thành người nói nhiều nhất, Chu Thừa Nghiêu thực sự quá ít, ít có chút thảm.
“Nghiêu ca, các cậu còn nghỉ mấy ngày?”
Chu Thừa Nghiêu trầm mặc cầm súng một phát súng gi ết chết một con sói trên đảo, bo cuối xoát tới bờ bên kia. Lúc qua sông Chu Thừa Nghiêu bị bắn chết, màn hình tối xuống.
“Trận tiếp theo nhảy ở thành phố bỏ hoang.” A Khốc nói, “Trận rồi là sơ xuất, đánh ở thành phố bỏ hoang là nhà của tôi.”
Chu Thừa Nghiêu nói, “Tôi chơi một người.”
“Hả?” A Khốc còn chưa hả xong, Chu Thừa Nghiêu đã rời đội.
Chu Thừa Nghiêu mở chơi một người lần nữa, tắt camera, điện thoại vang lên, hắn cầm lên thấy là A Khốc, quay đầu nhìn Lâm Dã một chút rồi mới bắt máy, “Nói.”
“Chu đại gia! Chuyện gì vậy? Hãy để tôi chết được rõ ràng!”
“Bồi giường ở bệnh viện, âm thanh của cậu rất lớn, ồn tới anh ấy.” Chu Thừa Nghiêu lời ít ý nhiều, quả quyết cúp điện thoại, điều khiển trò chơi bắt đầu nhảy dù.
A Khốc bắt đầu oanh tạc Wechat: “Bồi giường? Bồi ai vậy? Có phải Thiên Minh miệng tiện bị cậu đánh gãy chân không? Mau nói để tôi ăn mừng vui vẻ.”
Chu Thừa Nghiêu không quan tâm, lại nhìn Lâm Dã, tin nhắn của A Khốc một tin lại thêm một tin, cực kỳ đáng ghét.
Lâm Dã đứng dậy đi lấy ly nước, lúc khom lưng lộ ra một đoạn eo trắng nõn, trắng quá mức, cực kỳ chú ý.
“Bồi ai vậy? Tôi vừa mới gọi Thiên Minh, cậu ta nhảy nhót tưng bừng không bệnh không đau.”
“Đối tượng.” Chu Thừa Nghiêu bấm điện thoại trả lời. “Của tôi.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Thừa Nghiêu: Tôi chỉ lập CP với vợ tôi.