Lâm Dã xoa nhẹ lỗ tai, lỗ tai nóng hổi, nóng đến toàn thân anh đều không thoải mái. Chu Thừa Nghiêu có ý gì? Lâm Dã hắng giọng một cái, “Không thể đi.” Nói xong lại thêm một câu, “Tôi sẽ phải phẫu thuật sớm nhất có thể.”
Chu Thừa Nghiêu mời anh đi Berlin xem thi đấu? Sao Lâm Dã lại cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ!
Chu Thừa Nghiêu đã làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng, Lâm Dã không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đi suy đoán ý nghĩ của Chu Thừa Nghiêu, dù sao vị thần tiên này còn làm chuyện hiếm thấy, rạng sáng ở quán lẩu giả bộ mình là tài xế DiDi. Còn lấy sinh nhật Lâm Dã làm mật khẩu máy tính hắn, nện cho Lâm Dã mấy chục vạn tăng nhân khí, chuyện nào mang ra ngoài cũng làm cho người khó có thể hiểu được.
Lâm Dã đi ra thang máy, nhìn thấy tờ thông báo lần nữa, “Trong ký túc xá không thể dùng máy tính à?”
“Có thể, chỉ là máy tính phòng huấn luyện cấu hình cao hơn.” Giọng điệu Chu Thừa Nghiêu bình thường, giống như tờ thông báo kia là cái rắm.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Dã đi ra ngoài.
“Phòng của tôi đối diện phòng anh, mật khẩu giống với mật khẩu máy tính, anh thiếu gì cứ qua đó lấy.” Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Chu Thừa Nghiêu truyền tới, “Tới phòng rồi sao?”
“Ừm.” Lâm Dã luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, mở cửa đi vào để bàn phím xuống nói, “Cậu gọi điện thoại cho tôi là để xác nhận tôi có tới ký túc xá hay không?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, Lâm Dã cũng cảm thấy hỏi câu này quá lớn mật, dù sao bọn họ cũng không thân quen như vậy, “Tôi — “
“Hôm nay Trần Kiệt về nhà, giờ này tòa nhà này không có ai.” Giọng nói lạnh lùng của Chu Thừa Nghiêu lại vang lên, chậm rãi, “Nghe nói anh sợ tối.”
Lâm Dã: “…”
Lâm Dã muốn đập đầu vào tường chết cho rồi, Chu Thừa Nghiêu lo anh sợ hãi mới gọi cuộc điện thoại này?
Mẹ kiếp! Đầu điên!
“Hả?” Lâm Dã cầm điện thoại đóng rèm cửa, hung hăng xoa nắm tóc, vò thành đầu ổ gà lung tung lang tang, “Tôi sợ bóng tối… Hả?”
“Lúc trước xem mấy bài phỏng vấn của anh, anh nói vậy.”
Lâm Dã hoàn toàn quên mất, chợt cảm thấy ngượng ngùng, anh cũng không phải cô gái nhỏ, còn muốn Chu Thừa Nghiêu gọi điện cho mình để tăng thêm dũng khí, “Vậy… Cảm ơn cậu.”
Thật chu đáo, Chu Thừa Nghiêu chu đáo nhiệt tình khiến Lâm Dã muốn khóc.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, xác định được thời gian phẫu thuật thì gọi cho tôi.”
“Ừm.”
“Vậy đi ngủ đi.”
Câu này làm anh càng không tự nhiên, Lâm Dã tiếp tục vò đầu chó của mình, “À, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Lâm Dã ném di động lên giường, hung hăng xoa đầu một trận, mặt ngốc trệ nhìn chằm chằm màn cửa trước mặt suy nghĩ. Không thể phủ nhận, giọng nói của Chu Thừa Nghiêu rất êm tai, Lâm Dã có chút thanh khống.
Lúc hắn nói ngủ ngon tim Lâm Dã có chút loạn nhịp, giognj nói đó như là dây đàn trêu chọc trái tim Lâm Dã, toàn thân anh tê tê dại dại tay chân như nhũn ra.
Cái quái gì vậy?
Lâm Dã ôm mặt hít sâu một hơi, bình thường chút.
Chu Thừa Nghiêu thưởng thức kỹ thuật chơi game của anh, coi anh là bạn bè, thoải mái dâng tặng, Lâm Dã phải bình thường chút.
Lâm Dã lại mò tới điện thoại, tìm số Chu Thừa Nghiêu gửi tin nhắn, “Quên mất bên cậu là giữa trưa, buổi trưa vui vẻ.”
Wechat vang một tiếng đinh, Lâm Dã cầm lên thấy Chu Thừa Nghiêu gửi tới một đống túi biểu cảm, mềm manh manh nằm cọ xát trong lòng bàn tay, híp mắt nhu nhu meo một tiếng.
Ngao!
Nghiêu ca cạo đầu đinh mặt lãnh khốc mềm nhu meo meo, trong nháy mắt thanh máu của Lâm Dã trống rỗng. Đưa tay che mũi, một lúc lâu sau mới đưa tay lên che mắt hít sâu một hơi, phong cách nói chuyện phiếm của Chu Thừa Nghiêu dễ thương vậy sao? Muốn sờ đầu của hắn quá sao giờ?
Lâm Dã để điện thoại xuống vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong đi ra đã là rạng sáng hai giờ, Lâm Dã lau khô tóc cầm điện thoại trên giường lên lại nhìn thấy cái bánh bao trắng của Chu Thừa Nghiêu, anh lưu gói biểu cảm vào vị trí đầu thanh biểu cảm.
Tin nhắn của Chu Thừa Nghiêu gần như là lập tức tới, “Còn chưa ngủ?”
Không dễ thương, trước mắt Lâm Dã như hiện ra bộ dạng lạnh lẽo cứng rắn tới đau đầu của Chu Thừa Nghiêu, vô cùng hung dữ, che dấu cảm xúc ném điện thoại qua một bên vùi đầu đi ngủ.
Căn cứ hết sức yên tĩnh, không có cặp vợ chồng sát vách cãi nhau không ngừng, không có mùi dầu gay mũi của cửa hàng 4S trên đường, không có tiếng rao hàng ồn ào, Lâm Dã ngủ tới mười một giờ sáng ngày thứ hai.
Lúc điện thoại kêu anh vẫn còn đang mơ ngủ, một lúc lâu sau mới lấy điện thoại trên đầu giường, người gọi là Trần Kiệt.
“Dã ca, anh nên đi bệnh viện.”
Lâm Dã hoảng hốt một chút, đưa tay hung hăng xoa nhẹ mặt một trận, cầm điện thoại nhìn con số trên màn hình, kinh sợ đến mức bật dậy khỏi giường, “Được rồi, cảm ơn.”
“Anh tới phòng ăn ăn cơm trước đi.”
“Được.”
Lâm Dã dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, lúc thay quần áo cầm điện thại lên nhìn nhiệt độ bên ngoài, đổi thành bộ áo vệ đen mới bước nhanh ra ngoài. Đi thang máy đến lầu một, đụng phải đứa trẻ trước mặt, Lâm Dã nghiêng người nhường đường.
“Anh là Hawk?”
Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đứa nhỏ. Đứa nhỏ nhuộm mái tóc màu vàng mặc áo sơ mi, nhìn khoonng ra là ai, nhếch miệng lên lông mày cũng giương lên, dò xét Lâm Dã, “Sao anh lại ở KG?”
Lâm Dã không biết cậu, ngữ khí của cậu bé này cũng không phải rất hòa nhã, thế là anh nhíu mày quay người đi ra ngoài.
“Anh ở KG làm hậu cần?” Đứa nhỏ cao giọng, nở nụ cười, “K thần ở KG làm hậu cần à? Anh còn nhớ tôi không?”
Lâm Dã không trả lời cậu, nhanh chân rời đi, đứa bé ở sau lưng chậc một tiếng, “Phế vật hết thời giả bộ cái gì chứ?”
Lâm Dã nhanh chóng nghe thấy cậu cầm điện thoại gửi ghi âm cho người khác, “Cậu đoán xem tôi gặp ai ở KG? Chính là Hawk vương, mẹ kiếp! Sống!”
Lâm Dã gặp Trần Kiệt ở cửa nhà ăn, Trần Kiệt đang hút thuốc nhìn thấy Lâm Dã lập tức dập tắt, đứng lên nở nụ cười xán lạn, “Dã ca.”
“Chào buổi sáng.” Lâm Dã nở nụ cười với Trần Kiệt, ánh nắng chiếu xuống đất như pha lê, da thịt vốn trắng noãn của Lâm Dã lóe lên tầng sáng, lông mi của anh rất dài, như lông vũ, đôi mắt trong veo không lẫn chút tạp chất. Ngũ quan thanh tú bởi vì cười mà trông nhu hòa, trong khoảnh khắc vô cùng say lòng người.
Trần Kiệt choáng váng, nhanh chóng phản ứng lại, nói, “Ăn cơm trước đi.”
Hôm nay Lâm Dã biến tóc mái ngang trán thành tóc mái xéo, lộ ra cái trán trơn bóng cùng với đôi mắt xinh đẹp, rất phù hợp. Trần Kiệt nhìn thêm chút mới bưng đồ ăn để trước mặt Lâm Dã, “Tôi đã hẹn với bác sĩ, ăn xong rồi qua.”
“Cảm ơn.” Lâm Dã ăn gì cũng rất nhanh, kinh nghiệm làm đội viên đánh chức nghiệp mấy năm đủ để anh đặc biệt quý trọng thời gian, ăn cơm là để lấp đầy dạ dày, dành nhiều thời gian hơn vào huấn luyện.
Trần Kiệt lại đi lấy hai chai nước, quay về đặt một chai trước mặt Lâm Dã, “Cảm thấy thế nào? Thích nghi được không?”
“Rất tốt, cảm ơn.” Lâm Dã nhanh chóng ăn xong, uống nước xong đứng lên nói, “Tôi tự đi được rồi.”
“Tay của anh không thể lái xe.” Trần Kiệt nói, “Tôi chở anh qua.”
“Tôi có thể bắt xe.”
“Không an toàn.”
Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu: “??”
Anh nhìn yếu ớt đến vậy sao? Hôm qua Chu Thừa Nghiêu nói anh ban đêm sợ tối, hôm nay Trần Kiệt lo lắng anh đi ra ngoài không an toàn.
“Ý của tôi là, thêm một người thì thêm sự chăm sóc, bây giờ tôi cũng không có việc gì.” Xém chút Trần Kiệt cắn lưỡi mình, “Tôi chở anh đi đi, anh có chỗ nào không ổn tôi có thể giúp một tay.”
“Vậy cảm ơn nhiều.”
Trần Kiệt lái chiếc Audi màu trắng ngày hôm qua, Lâm Dã ngồi với ghế phụ kéo đai an toàn thuận miệng hỏi, “Hôm nay căn cứ có người từ bên ngoài câu lạc bộ đến à?”
“Hôm nay ngôi sao lớn của giới giải trí tới phỏng vấn.” Trần Kiệt nói, “Sao vậy? Anh gặp rồi à?”
Lâm Dã nghĩ tới scandal của mình, nhíu mày lại, “Gặp được người tóc vàng, chuyện này truyền ra có ảnh hưởng tới nhân khí của KG không?”
“Tóc vàng là người thuyết minh phát sóng trực tiếp ký hợp đồng với Hải Loan, hôm nay là buổi phỏng vấn của cậu ta, tên là Thụy Khắc.” Trần Kiệt lái xe ra khỏi căn cứ, “Gặp thì gặp, sớm muộn gì cũng công bố, Hawk sẽ chỉ tăng thêm, không có ảnh hưởng.”
Lâm Dã nhướng mày, sự tự tin này bản thân anh cũng không dám.
Chạy xe lên cầu vượt, Trần Kiệt mở nhạc nói, “Hai năm này anh làm gì? Không chú ý tới giới eSport à? Thụy Khắc là bình luận viên Tuyệt Địa Cầu Sinh.”
“Chỉ chú ý đỉnh Kim Tự Tháp.” Lâm Dã giật khóe miệng, giương mắt, chợt cười nhạo, “Những người khác không có hứng thú.”
Trần Kiệt sững sờ, nhanh chóng nhìn Lâm Dã một chút, trên mặt Lâ Dã chợt lóe lên chút kiêu căng, lại biến thành bộ dạng mềm mại, miễn cưỡng dựa vào ghế ngồi.
Trần Kiệt hắng giọng một cái, cười nói, “Đỉnh Kim Tự Tháp, chính là Nghiêu ca của chúng tôi sao?”
Lâm Dã quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Biển quảng cáo to lớn ven đường là Chu Thừa Nghiêu mặc đồng phục đội của KG, hắn nghiêng đầu đứng đấy, đôi mắt không bị trói buộc khẽ nâng, bộ dáng kiêu ngạo nhìn toàn bộ thế giới như hạt cát.
“Có thể để cho tôi biết, ít nhất phải đứng ở phía trên này.” Lâm Dã nhìn biển quảng cáo càng ngày càng xa, nghĩ đến bộ dáng khinh miệt vừa nãy của nhóc tóc vàng, anh cũng từng mơ ước được đứng phía trên này, bây giờ mơ ước đó ngày càng xa vời. Đỉnh Kim Tự Tháp, xa không thể với. Từ này về sau, chỉ còn lại cô đơn cùng cực cùng với không cam lòng.
Trần Kiệt quay đầu nhìn, cười híp mắt lại, ngạo kiều nói, “Toàn bộ giới eSport, đây là người duy nhất.”
Đại ngôn của nhãn hiệu ô tô bậc nhất, biển quảng cáo làm người ta chú ý nhất Giang Thành, “Vua PUBG mới.”
Điện thoại Lâm Dã vang lên, anh cầm lên thấy là Lý Dương, Lâm Dã híp mắt lại cúp máy, điện thoại vang lên lần nữa, Lâm Dã híp mắt bắt máy, con hàng này dám gọi điện thoại cho mình, gan lắm.
“Lâm Dã, mày không thể làm việc tuyệt tình như vậy.”
“Tao tuyệt mẹ mày!” Lâm Dã đột nhiên mở miệng.
Dọa Trần Kiệt kế bên run tay một cái, xe xém chút lệch ra khỏi đường cao tốc, anh ta vội vàng chỉnh thẳng tay lái, nhìn về phía Lâm Dã. Lâm Dã dựa vào kính xe, khuôn mặt nhợt nhạt như sắp mọc lông, tóc mái dài rũ xuống mắt.
Bên kia điện thoại Lý Dương như cũng không ngờ tới Lâm Dã sẽ mắng chửi người như vậy, dù sao Lâm Dã mất tích hai năm, nhìn giống nắm bột dễ nhào nặn khi dễ. Thế là cậu ta dừng một lát, nói, “Chúng ta dù sao cũng là bạn bè, cậu lại làm vậy với tôi? Bây giờ tôi không thể livestream, công ty cũng muốn hủy hợp đồng với tôi, toàn giới chế giễu, cậu muốn giết tôi thật sao?”
“Cậu chết cũng xứng đáng, Lý Dương, trước đây tôi có nói với cậu, làm người đừng quá ngu xuẩn.” Ngón tay thon dài của Lâm Dã gõ kính xe, “Cậu không nhớ kĩ.”
Lâm Dã cầm điện thoại điều chỉnh tư thế ngồi, hai năm này đúng là anh sống cũng không giống người. Ngơ ngơ ngác ngác, có chút sức thở gấp là được, ai là gì anh cũng không quan tâm, những người đó liền giậm đạp anh không chút giới hạn. Lâm Dã cảm thấy mình như một con chó ngoan ngoãn, bị buộc đến mức này, cũng muốn cắn đầu đám kia xuống, “Cậu lừa tôi như vậy, tôi không cầm dao đâm chết cậu là còn hiền, ai cho cậu lá gan còn dám tới tìm tôi.”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Thừa Nghiêu: Tôi muốn gặp bà xã!!!!!!