Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 11: Chương 11:



Lâm Dã nhìn điếu thuốc đã tắt trên bàn, vừa thất thần một chút thì có tiếng súng vang lên trong tai nghe. Lâm Dã phản ứng chậm một giây, trực tiếp bị bắn ngã.
 
“Thiên Minh đỡ súng.” Giọng nói lạnh nhạt nặng nề đầy nghiêm nghị của Chu Thừa Nghiêu, “Hầu Tử quăng khói cứu người.”
 
Tiến vào vòng mai phục, chỗ của Lâm Dã cũng rất xấu hổ, đối phương sắp xếp đầy đủ chỗ che chắn. Hoàn toàn có thể ở chỗ cao tập bắn, Lâm Dã cầm nửa mẩu thuốc lá, “Không cứu được, các cậu đi đi.”

 
Đang nói chuyện thì Hầu Tử cũng bị bắn ngã, Hầu Tử bị bắn chết. Khói dâng lên, Chu Thừa Nghiêu mượn khói cầm súng ngắm bắn nhắm liên tục bắn ngã hai người, hắn một bên quăng khói một bên lạnh giọng phân phó Thiên Minh, “Lại gần một chút, tôi đỡ súng.”
 
“Được.”
 
Lâm Dã cầm bật lửa, nhìn mình trên màn hình chỉ còn lại một tia máu, đối phương còn hai người. Anh sờ qua bật lửa lạch cạch một tiếng, ngọn lửa màu lam dâng lên cuốn lên điếu thuốc.
 
 
Chu Thừa Nghiêu đổi sang súng tự động bắn ngã người đỡ súng bên địch, nhào tới cứu Lâm Dã.
 
Một giọt máu cuối cùng, Lâm Dã nhìn ký hiệu đang cứu trên màn hình, khóe miệng giương lên.
 
Đời này cậu có từng làm người liều mạng?
 
Lâm Dã nhìn màn đạn, quả nhiên đều đang xoát câu này, Lâm Dã li3m môi, đặt bật lửa xuống, “Cảm ơn.”

 
“Uống thuốc nhanh đi, tôi đỡ súng.”
 
Bo thu vào, phía sau bo còn tiếng súng, trận này đánh quá lâu, đội khác nghe được tiếng súng cũng chạy tới. Lâm Dã để thuốc lá qua một bên, trước kia trong đội anh có vai trò là y tá, lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ này.
 
Đối diện đã cứu được một người, Thiên Minh đi phía sau cần phải có người phối hợp, Lâm Dã chần chờ một chút thì nhanh chóng mang súng lên phía trước, chơi liều thêm lần nữa, ai cũng không đi được.
 
Lâm Dã đấu súng trực diện hầu như chưa từng thua, đây là phản ứng của tay đột kích.
 
“Thiên Minh, ở trên.” Mệnh lệnh của Chu Thừa Nghiêu vang lên.
 

Cùng lúc đó, Lâm Dã trực tiếp nhào tới, bắn ngã hai người. Tiếng súng sau lưng, súng tự động của Lâm Dã hết đạn, quay người đổi súng một phát súng gi ết chết Độc Lang trong bo, vừa rồi Chu Thừa Nghiêu không có nước tăng lực, bây giờ bị Độc Lang ở phía sau bắn một phát, trực tiếp bị bắn ngã.
 
Thiên Minh huýt sáo, “Trâu bò!”
 
“Em đi cứu Nghiêu ca.”
 
Lâm Dã cất súng, lời ít ý nhiều, “Tôi đi.”
 
Lâm Dã cứu Chu Thừa Nghiêu, tốc độ nói rất nhanh, “Lát nữa tôi gọi điện thoại cho cậu.”
 
Chu Thừa Nghiêu ngồi xổm quấn băng gạt, Lâm Dã đã nâng súng chạy tới đỉnh đồi trước. Ngón tay thon dài của hắn vuốt v e con chuột, đóng mic đội, giọng nói trầm thấp hàm chứa ý cười miễn cưỡng nói, “Tâm tình tốt, rút thưởng chút.”
 
Màn đạn xoát cuồng nhiệt.
 
“Tâm tình tốt? Bởi vì K thần cứu anh?”
 
“Có gian tình!”
 
“Nghiêu gia có ý với K thần à?”
 
“Mật báo đi.”
 
Chu Thừa Nghiêu gọi trợ lý làm cái rút thưởng trong phòng phát trực tiếp, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Các cậu đừng qua bên K thần xoát màn đạn bừa.”
 
Tất cả màn đạn đều xoát vì sao.
 
Chu Thừa Nghiêu lại nhìn người nâng súng ở phía trước, giọng điệu chìm xuống ý tứ sâu xa, “Sẽ dọa anh ấy chạy.”
 
“Nghiêu gia anh sợ K thần chạy?”
 
“Nghiêu gia cũng sẽ sinh ra loại lo lắng này?”
 
Chu Thừa Nghiêu kiêu ngạo chảnh khốc, nhìn người đều nhìn thẳng, vậy mà lại nói ra lời này.

 
“Mở camera, tụi tôi sẽ ngoan ngoãn đánh bảng xếp hạng cho K thần, không làm những cái khác.” Màn đạn toàn xoát câu này.
 
Chu Thừa Nghiêu mỉm cười, mở camera lộ ra khuôn mặt tàn khốc góc cạnh rõ ràng, trong nháy mắt màn đạn che phủ giao diện trò chơi, Chu Thừa Nghiêu điều khiển trò chơi, chậm rãi nói, “Mở, nhớ đánh bảng cho anh ấy.”
 
Giọng nói trong trẻo xen lẫn khàn khàn do thuốc lá của Lâm Dã từ trong tai nghe truyền tới, lành lạnh, “Thiên Minh mở mic, hai người ngồi cùng một chỗ, tôi nghe thấy được.”
 
Chu Thừa Nghiêu: “…”
 
Màn đạn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
 
Màn đạn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
 
Màn đạn: “Nghiêu gia lật thuyền!”
 
Chu Thừa Nghiêu đổi tư thế ngồi, sờ mũi một cái, vò mẻ không sợ nứt mở mic đội nói một dãy số, “Mọi người ủng hộ phòng phát trực tiếp của Hawk nhiều hơn, tặng một chút quà nhỏ, quét nhân khí.”
 
Tay Thiên Minh run một cái súng liền cướp cò, nơm nớp lo sợ quay đầu tắt mic, “Nghiêu ca, cậu theo phong cách này từ lúc nào vậy?”
 
Chu Thừa Nghiêu mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, đôi mắt đen nhánh sâu lắng sắc bén, “Cái gì?”
 
Thiên Minh: “…”
 
“Phong cách của tôi có thay đổi?”
 
Đầu lưỡi của Thiên Minh sắp cắn rơi mất, anh trai tàn khốc như Chu Thừa Nghiêu vậy mà mở camera giúp Lâm Dã kéo người, toàn thân cậu đều nổi da gà, Thiên Minh cứng rắn vạch lên đầu mình một dao, nghiến răng nghiến lợi, “Không có!”
 
Trợ lý: “Nghiêu ca, rút bao nhiêu?”
 
“Hai mươi bảy vạn một ngàn bốn trăm bốn mươi mốt.”
 

Tay trợ lý run một cái, loảng xoảng một tiếng chặt chẽ vững vàng nằm sấp trên bàn, nửa ngày mới có chút run run vươn tay, “Phì gia! Cứu mạng!”
 
Chu Thừa Nghiêu: “…”
 
Có tiền đồ chút có được không? Một đám phế vật.
 
Tiến vào bo cuối, còn lại bảy người, Chu Thừa Nghiêu tìm chỗ uống nước. Điện thoại vang lên một tiếng, Chu Thừa Nghiêu cầm điện thoại lên thấy tin nhắn không đầu, “????”
 
Chu Thừa Nghiêu tắt camera, giơ tay sờ sờ cằm, híp mắt nhìn màn hình máy tính sâu xa.
 
“Ba đánh bốn, ở khu nhà.” Âm thanh Lâm Dã thiên lạnh, không cao.
 
Lâm Dã theo thói quen chức nghiệp cầm vị trí chỉ huy, Chu Thừa Nghiêu cũng không nói gì, trực tiếp nâng súng.
 
“Có thể công nhà.” Lâm Dã nói, “Căn nhà cuối cùng trong khu nhà.”
 
Chu Thừa Nghiêu đổi một khẩu súng liền vọt lên phía trước, Lâm Dã li3m khóe miệng, “Tôi xông vào trước, cậu đỡ súng.”
 
Đang nói, Lâm Dã đã ném bom vào, quay người sang bên cửa sổ khác trực tiếp nâng súng bắn. Oanh một tiếng, bom làm ba người chạy ra, trực tiếp đụng phải súng Lâm Dã, Thiên Minh ở vị trí hỗ trợ, Chu Thừa Nghiêu bắn súng ngắm giết người cuối cùng.
 
Lâm Dã hút xong đoạn thuốc cuối cùng, nói, “Chờ tôi năm phút, tôi xử lí việc riêng.”
 
Sau đó logout, đóng mic livestream, anh đi đến bên cửa sổ, bóp tắt đầu thuốc lá c ắm vào bình nước suối, gọi điện thoại Chu Thừa Nghiêu.
 
Chuông vang đến tiếng thứ ba, bên kia bắt máy, giọng nói trầm thấp truyền tới. Lâm Dã bỗng nhiên có chút khẩn trương, cái cảm giác nói không nên lời, rất hoảng. Rõ ràng vừa rồi ở trong game còn nghe được âm thanh của nhau, nhưng đơn độc gọi điện thoại lại là một loại trải nghiệm khác, Lâm Dã di chuyển hầu kết lên xuống.
 
“Tôi là Lâm Dã.” Lâm Dã nói.
 
Chu Thừa Nghiêu cầm điện thoại đứng dậy đi vào một gian phòng khác, nhấc chân đá cửa đóng lại, đi đến cửa sổ sát đất rộng lớn nhìn màn đêm xa xa phía trước, “Ừm.”
 
“Tới tìm tôi là ý của cậu à?” Lâm Dã xoa nhẹ xuống cổ tay phát đau, tháo băng vải ra lau thêm một tầng thuốc. Trong mùi thuốc gay mũi đó, Lâm Dã gọn gàng dứt khoát, “Tôi không thể đánh chức nghiệp.”
 
“Ừm?”
 
Lâm Dã trở về máy tính bật khung chat Wechat lên, gửi hồ sơ bệnh án qua, nói, “Bệnh án của tôi đã gửi qua Wechat cho cậu, không cần lãng phí thời gian ở chỗ tôi, KG là một chiến đội rất ưu tú.” Trong nháy mắt khi bệnh án gửi qua đó, Lâm Dã thở phào một hơi, anh ném mình lên ghế, quấn băng vải lên tay lần nữa, “Không nên đến tìm tôi.”
 
Yên lặng rất dài, Lâm Dã nghe được âm thanh Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu nói, “Mở video.”
 

Lâm Dã cười nhạo lên tiếng, đột nhiên cảm giác được không có ý nghĩa, Chu Thừa Nghiêu không tin à? Lâm Dã cầm điện thoại xuống cúp máy, mở Wechat ra gọi trò chuyện video.
 
Rất nhanh thì bên kia bắt máy, Lâm Dã để điện thoại lên bàn, gục đầu xuống vệ sinh băng vải.
 
Tóc Lâm Dã rất dài, che khuất mắt anh, anh mặc một bộ áo len màu xám, quần áo cũng lớn, lỏng lỏng lẻo lẻo mặc lên người, khiến cả người anh đặc biệt gầy gò.
 
Chu Thừa Nghiêu ngồi vào trên ghế salon, nhìn chằm chằm Lâm Dã. Cổ tay Lâm Dã rất nhỏ, xanh xao và ốm yếu, anh đưa tay đồng thời cũng giơ lên mắt. Đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy châm chọc, chán nản cười, nói, “Tôi rất cảm ơn các cậu đã để mắt tới, nhưng thật sự không cần phải đập tiền vào tôi.”
 
Bài trí sau lưng Lâm Dã lộn xộn, tay vịn ghế dựa máy tính tróc sơn nghiêm trọng, lộ ra một cỗ giá rẻ. Vượt qua cái ghế nhìn thấy phương tiện trong phòng, chính là một cái giường, không có gì cả.
 
“Hai ngày nay tôi ký chính thức với công ty livestream.” Đôi mắt Lâm Dã mờ mịt mông lung, cười cũng không phải là nụ cười nhẹ nhõm, nhếch miệng lên, nhưng vẫn là châm chọc, “Tiền các cậu tiêu cho tôi tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu, nhưng mà phải qua một đoạn thời gian, bây giờ tôi —— “
 
“Chụp hình toàn bộ bệnh án gửi cho tôi, càng kỹ càng tốt.” Chu Thừa Nghiêu đánh gãy lời Lâm Dã, “Tôi sẽ thảo luận thêm với bác sĩ của tôi, sau đó sẽ cho cậu câu trả lời, trong thời gian này cậu không nên ký với đài nào.”
 
Lâm Dã nhíu mày, anh từ trên Baidu biết KG là do một tay Chu Thừa Nghiêu sáng lập, năm ấy mới hai mươi hai tuổi. Mà có lý lịch rất trâu bò, học chuyên ngành kinh tế ở Cambridge, hai mươi tuổi về nước không biết đầu óc bị gì mà tiến vào ngành thể thao điện tử, gây dựng KG, năm đầu tiên liền lấy được chức quán quân thế giới.
 
Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu không tính là quen biết, bọn họ cũng cùng chơi chung mấy lần.
 
“Tại sao tôi phải làm theo lời cậu?” Lâm Dã lấy một điếu thuốc ra cắn, cầm cái bật lửa, nâng lên đôi mắt thờ ơ nhìn Chu Thừa Nghiêu trên video.
 
Anh hơi hơi nghiêng đầu, tóc mái chỉnh tề nghiêng qua một bên, lộ ra mày kiếm thon dài của anh. Khuôn mặt Lâm Dã rất thanh tú, có chút nét con gái, cái bật lửa bộp một tiếng giòn vang, ngọn lửa màu lam cuốn lên thuốc lá.
 
“Anh sẽ không cam lòng làm streamer.” Giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Nghiêu truyền tới, giống như một cây lưỡi dao, đâm thẳng trái tim Lâm Dã.
 
Tay Lâm Dã dừng lại, nhìn chằm chằm Chu Thừa Nghiêu trong điện thoại, Chu Thừa Nghiêu cũng nhìn anh, đối mặt rất lâu, Lâm Dã có chút bực bội đưa tay ném cái bật lửa lên bàn, vọt đứng dậy, “Cậu cho rằng cậu —— “
 
“Có cách trị.” Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Chu Thừa Nghiêu gõ nhẹ lên bàn, cặp mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho Lâm Dã tỉnh táo lại, “Cậu đồng ý không?”
 
Lâm Dã cầm thuốc lá xuống, hầu kết nhấp nhô, “Cái gì?”
 
“Bây giờ KG cần một người mạnh dự bị.” Ngữ khí Chu Thừa Nghiêu vẫn nhàn nhạt, nhưng ngữ khí và thái độ lại ở thế thượng phong, “Nếu như anh đồng ý tới, KG sẽ cung cấp cho anh điều kiện chữa bệnh tối ưu nhất.”
 
Lâm Dã lại ngồi trở lại, “Nghề thể thao điện tử, không thiếu tuổi trẻ có năng lực —— “
 
“Thiên tài lại là trăm năm khó gặp, tôi chướng mắt người khác.” Chu Thừa Nghiêu không tiếp tục hùng hổ dọa người, chầm chậm hạ cảm xúc xuống, mới nói, “Anh suy nghĩ đi, nếu muốn đánh chức nghiệp, KG nhất định là lựa chọn tốt nhất.”
 
Lâm Dã trầm mặc, Chu Thừa Nghiêu thu lại cánh tay thon dài, đổi tư thế ngồi, ánh mắt dời xuống tay Lâm Dã. Không biết Lâm Dã bôi thuốc gì, xanh xanh đỏ đỏ làm làn da càng thêm trắng bệch, ngón tay ốm yếu mười phần đáng thương. Chu Thừa Nghiêu nhíu mày, dừng lại hồi lâu mới mở miệng, “Anh đáng giá tốt hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.