Tuý Quỳnh Chi

Chương 30: Một chén trà ngon



Sở Lâm Lang chớp mắt mấy cái, nhất quyết không thừa nhận, khăng khăng một mực nói rằng mình vừa rồi chính là không muốn sống.

Nàng nức nở: “Con người mà, cũng có lúc nghĩ quẩn trong lòng, may mà ta gặp được đại nhân, ngài cứu mạng ta, sau này ta phải sống cho thật tốt!”

Tư Đồ Thịnh biết nữ tử này nhanh nhất là thay đổi sắc mặt, thái độ trước mặt người khác cũng có thể tuỳ ý mà mềm cứng. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ có ngày nàng lại tính toán trên đầu hắn.

Hắn cũng thật hồ đồ! Sao lại cảm thấy mụ hồ ly này có chút gì đó giống mẫu thân yếu đuối của mình?

Mẫu thân hắn nếu có được một nửa sự tinh ranh của con buôn như nữ tử này, sao đến mức bị người ta tính kế thảm thương đến chết?

Nghĩ vậy, nàng nói vừa rồi định vớt châu chấu nghe cũng không quá gượng ép, hoang đường.

Xem ra là hắn quá rảnh, xen vào chuyện không nên xen vào!

Nghĩ vậy, hắn nhấc chân định rời đi.

Kỳ thực Sở Lâm Lang cũng không hy vọng vị này có thể giúp đỡ mình.

Nhưng Tư Đồ Thịnh vì vụ kiện của thân thích Tạ gia mà gây thù với Lục hoàng tử, quan hệ với Chu Tùy An cũng không tốt. Cho dù hắn không giúp, chắc cũng chỉ lấy chuyện Chu gia ra làm trò cười, sẽ không thông báo cho Chu gia hay Tạ gia.

Sở Lâm Lang dứt khoát coi ngựa chết như ngựa sống, xem có thể khóc lóc mà khiến hắn mềm lòng, kéo thêm chút trợ lực cho mình hay không.

Quan trọng nhất là, nàng vừa rồi không phải là cầu xin tình cảm, chi bằng nói là thể hiện sự yếu thế đi.

Chỉ cần nghĩ đến hắn không muốn người khác biết chuyện cũ của hắn ở Giang Khẩu, thậm chí không tiếc gì mà đốt đi vết bớt, Sở Lâm Lang trong lòng cũng có chút run sợ.

Nên nàng muốn biểu thị lập trường của mình với Tư Đồ Thịnh, nói rõ rằng sau khi nàng hoà ly với Chu Tùy An thì cũng sẽ không có liên quan gì khác với người chốn quan trường ở Kinh thành nữa.

Thậm chí nàng sẽ không ở lại Kinh thành, cũng xin Tư Đồ đại nhân yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.

Hơn nữa Tư Đồ Thịnh dường như rất mềm lòng trước việc thấy phụ nhân khóc lóc. Dẫu sao năm lần bảy lượt rơi vào tay hắn, hắn đều nhẹ buông tay, mở lưới cho nàng.

Hơn vào Tư Đồ đại nhân vừa rồi hiểu lầm nàng nhảy hồ, không suy nghĩ nhiều đã ra tay cứu, càng chứng minh vị Thiếu khanh thủ đoạn tàn nhẫn này đôi khi cũng có lúc mềm lòng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, tuy Tư Đồ Thịnh không đồng ý nhưng vẫn lịch sự, chu đáo hộ tống nàng về thành.

Sở Lâm Lang không mong có người thay nàng lội nước đục nhà họ Chu, chỉ lại cảm tạ Tư Đồ đại nhân ơn “cứu mạng”.

Tư Đồ Thịnh cũng rất biết khách sáo, lúc chia tay hắn nói với nàng: “Hôm nay ta còn có công vụ quan trọng… Chuyện của ngươi, để qua mấy hôm nữa rồi nói…”

Sở Lâm Lang cười, không để mấy lời khách sáo từ chối này vào lòng.

Khi về đến Chu gia, trời đã rất khuya.

Triệu thị vừa ăn cơm xong, thấy Sở Lâm Lang giờ này mới về, bà rất bất mãn, sai bà tử gọi Sở Lâm Lang qua hỏi chuyện.

Nhưng không ngờ Chu Tùy An bên cạnh lại bực bội ngăn bà tử lại rồi vội vàng một mình đi đến phòng Sở Lâm Lang.

Từ sau khi nhận được mảnh giấy Tạ nhị tiểu thư sai tiểu thị đưa cho hắn ban chiều, Chu Tùy An gần như không động đũa ăn cơm tối, giờ trong lòng hắn là nỗi xấu hổ xen lẫn giận dữ, chỉ muốn đối mặt hỏi Sở Lâm Lang có thật sự muốn hoà ly với hắn không.

Còn chuyện Tạ nhị tiểu thư nói, Sở Lâm Lang cầm kéo, liều mạng với nàng ta, Chu Tùy An cũng có chút nửa tin nửa ngờ.

Bởi vì trong trí nhớ của hắn, Sở Lâm Lang chưa bao giờ là người ác độc như vậy, dùng kéo muốn mổ bụng người lại càng khó tưởng tượng.

Nhưng không ngờ, Sở Lâm Lang sớm đã tan cuộc với Tạ nhị tiểu thư lại giờ này mới về.

Khi hắn về đến phòng, Sở Lâm Lang đã thay xong y phục ra ngoài, nàng đang dẫn bọn người Hạ Hà thu dọn mấy rương y phục.

Sở thị thích đẹp, nàng rất thích màu đỏ thẫm, hồng tươi sặc sỡ, y phục tuy sặc sỡ nhưng lại không có mấy bộ, y phục của nàng cộng lại còn không bằng một nửa số Chu Tùy An sắm cho mình, vì sáng sớm trước khi ra cửa, nàng đã sắp xếp ra rồi nên cũng dễ thu dọn.

Chu Tùy An phất tay đuổi lui đám nha hoàn, có chút không dám tin mà nói: “Nàng thật sự… muốn hoà ly với ta?”

Sở Lâm Lang không dừng tay, chỉ bình tĩnh nói: “Thai lớn không đợi người, chúc mừng Chu lang song hỉ lâm môn, thê thiếp cùng vui, một lần được hai hài tử. Chúng ta phu thê một hồi, chia tay trong vui vẻ. Nô gia không có tài, nên nhanh chóng nhường vị trí này cho người hiền thục, cũng miễn cho chàng khó xử.”

Chu Tùy An nghe vậy đầu liền ong một cái, hắn gấp gáp nói: “Chẳng lẽ Tạ Du Nhiên ép buộc nàng? Sao nàng ta có thể như vậy, ta đã nói rõ với nàng ta…”

Sở Lâm Lang lười nghe lời nói nhảm, nàng đột ngột ngẩng đầu cắt ngang hắn: “Nói rõ cái gì? Nàng ta làm thê, ta làm thiếp? Chàng nghĩ đến tình phu thê nhiều năm nên thưởng ta một bát cơm ăn ở Chu gia? Chu Tùy An, chàng đừng quá đáng!”

Chu Tùy An bị nàng nói có chút xấu hổ tức giận, hắn cố gắng tìm lý do cho mình: “Sở Lâm Lang, nàng cũng biết mình vẫn luôn không thể sinh nở, phạm vào điều đầu trong thất xuất (*). Nhưng ta biết đức hạnh nhà mẫu thân đẻ của nàng, nàng nếu bị hưu trở về nhà, nhất định sau này sẽ không có những ngày tháng tốt nên ta mới có thể dung nàng đến giờ. Ta chỉ nhất thời say rượu mới gây ra sai lầm, sao nàng không thể vì ta mà suy nghĩ, giúp ta vượt qua cửa ải này? Đóng cửa lại sống qua ngày, trong nhà ai có thể thật sự có thể lấy nàng làm thiếp mà sai khiến chứ? Tình sâu nghĩa nặng của phu thê bao năm, sao nàng có thể không đoái hoài?”

(*Thất xuất: Bảy lí do để bỏ vợ thời cổ đại. Trong đó thứ tự các điều lần lượt là: Không sinh được con, ghen tuông, ác độc, d@m đãng, bất kính với cha mẹ, ông bà, gây bất hoà trong gia đình và trộm cắp.)

Thấy hắn nói lý lẽ chính đáng như vậy, Sở Lâm Lang nhất thời nở một nụ cười, nàng lạnh lùng nói: “Chàng cũng hứa hẹn với Tạ tiểu thư như vậy sao? Nên nàng ta mới cho rằng đã nắm thóp ta, mở miệng liền ban thưởng cho ta làm thiếp? Thứ mặt mũi các người cho thật đáng giá đấy!”

Chu Tùy An lúc đầu chỉ là nói qua loa với Tạ Du Nhiên, bảo nàng ta thương hại xuất thân thê thảm của Sở thị, nào ngờ Tạ Du Nhiên lại lấy xuất thân của Sở thị ra để uy hiếp!

Chu Tùy An lúc đầu qua lại với Tạ Du Nhiên phần nhiều là do bị Tạ nhị tiểu thư khinh thường, bị k1ch thích d*c vọng chinh phục. Nếu nói hắn có bao nhiêu si mê Tạ nhị tiểu thư thì cũng không hẳn.

Chỉ là hắn cũng không ngờ, sự tình từng bước lại diễn biến đến mức này. Hắn càng không ngờ, mình bị con tiểu yêu nữ Tạ Du Nhiên kia nắm thóp.

Lúc đầu khi bọn người Sở Lâm Lang vừa vào Kinh, Tạ Du Nhiên ở yến tiệc của vương phi đã dò hỏi mẫu thân hắn Triệu thị, khi nghe nói hôm đó hắn say rượu mà ngủ lại phòng Sở thị đã nổi cơn thịnh nộ với hắn, bảo hắn không được ngủ lại phòng thê thiếp, nếu không nàng ta sẽ đi tâu với Lục điện hạ.

Bị ép bất đắc dĩ như vậy hắn mới lạnh nhạt với Lâm Lang mà ngủ lại thư phòng. Nhưng chịu quản thúc khắp nơi như vậy khiến trong lòng hắn thấy rất khó chịu.

Hắn vốn hy vọng Sở Lâm Lang có thể lại thi triển tài trí, thay hắn âm thầm che giấu chuyện xấu này, nào ngờ Sở Lâm Lang lại không biết điều mà chỉ gây rối thêm.

Hắn cố gắng giải thích một hồi rồi bất đắc dĩ nói: “Phu thê nhiều năm như vậy rồi, nàng không thể vì ta mà suy nghĩ, tạm thời để bản thân chịu thiệt sao?”

Sở Lâm Lang cười, chỉ là bên má vô tình cười ra chút nước mắt: “Ta không vì mà chàng suy nghĩ sao? Ta chính là quá vì Chu gia mà suy nghĩ, mới từng bước đi đến ngày hôm nay…”

Vốn tưởng mặc cho hắn nạp thiếp là có thể giữ vững được cuộc sống hòa bình giả tạo này.

Nhưng cuối cùng, Chu Tùy An từng bước ép nàng vào đường cùng, rồi lại nói là lỗi của nàng?

Chu Tùy An thấy Sở Lâm Lang rơi lệ cũng ngượng ngùng dời tầm mắt nhưng vẫn tiếp tục bằng giọng điệu cứng nhắc: “Hơn nữa nàng xem nàng nói gì đi, lại còn liệt ra đơn đòi bồi thường gì với nàng ta! Mấy lời đòi tiền bạc nhà Tạ gia là loại lời lẽ gì? Nàng ta lấy đâu ra được?”

Sở Lâm Lang há miệng như con sư tử, đòi cửa hàng với giá trên trời như vậy khác gì tống tiền? Như vậy chẳng phải sẽ làm mất thể diện hắn ở Tạ gia sao.

Hơn nữa hắn vốn không muốn hoà ly, nếu hoà ly với Sở thị rồi quay đầu lại cưới Tạ Du Nhiên, chẳng phải hắn sẽ trở thành kẻ bội tín vong nghĩa, vừa có vinh hoa liền vứt bỏ chính thê sao!

Đến lúc đó, thanh danh của hắn còn đâu?

Sở Lâm Lang vốn không nghĩ sẽ nói chuyện với Chu Tùy An ra kết quả gì. Nàng quá hiểu vị phu quân này của mình, tuy hắn coi trọng thể diện nhưng cả đời từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều không thể tự mình quyết định được gì.

Nên chuyện hoà ly, nàng chỉ đơn giản là vòng qua hắn, trực tiếp nói với Tạ gia.

Cái gọi là đàm phán phải có qua có lại, giống như làm ăn buôn bán, đưa ra giá cao một chút mới tốt cho việc mặc cả sau này.

Còn những cửa hàng giá trên trời nàng đòi nhà họ Tạ kia, cũng chỉ là hư trương thanh thế. Chu Tùy An muốn giữ thể diện với nhạc phụ tương lai, Tạ gia nhất định sẽ hy vọng âm thầm giải quyết được chuyện này.

Chỉ là Tạ gia là nhà võ tướng, dùng văn hay võ để giải quyết cũng khó nói.

Nàng không có chỗ dựa, phải để lại nhiều chỗ trống để còn xoay sở, như vậy mới tiện thương lượng tiếp.

Sở Lâm Lang kỳ thực không có lòng tham, nàng chỉ muốn lúc hoà ly lấy lại hai cửa hàng mình kinh doanh ở Chu gia.

Đây là thứ nàng dựa vào của hồi môn ít ỏi của mình, từng chút một kinh doanh ra, cho dù lấy đi cũng không thẹn với lòng.

Chỉ là nếu như vậy cũng chính là cắt đứt tài lộ của Chu gia, nàng không nên ở lại Chu gia nữa, nếu không để Triệu thị biết, nhất định sẽ làm ầm lên với nàng, cũng không thể thuận lợi đem cửa hàng dưới danh nghĩa Chu gia cho nàng.

Nàng bây giờ không muốn lãng phí lời với mẫu tử nhà họ Chu một chút nào nữa, mấy ngày nay nàng dạo chơi quanh Kinh thành, ngoài xem xét vài cửa hàng, kỳ thực cũng để thuận tiện thuê một căn nhà tạm trú. Giờ nàng thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị dẫn theo hai nha hoàn tạm thời dọn ra ngoài trước.

Chu Tùy An tức giận nói một hồi lại thấy Sở Lâm Lang đã đóng gói xong hành lý, hắn tức giận giật lấy hành lý trong tay nàng: “Ta không đồng ý, nàng vẫn là phụ nhân Chu gia. Không có sự cho phép của phu quân, sao nàng dám dọn ra ngoài!”

Sở Lâm Lang từ từ đứng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt Chu Tùy An, nàng gằn từng chữ: “Chàng không để ta đi, vậy coi chừng ta đến cửa Tạ gia gõ mõ đánh trống, khóc lóc om sòm một trận!”

Sở Lâm Lang vốn là người ngang ngược vô cùng, chỉ là mặt này nàng đều dành cho người ngoài, chưa từng lộ ra trước mặt Chu Tùy An.

Mà giờ đây, nàng không còn phải che chở hắn nữa, càng không cần duy trì dáng vẻ phu nhân hiền lành ngày xưa.

Chu Tùy An bị bóp đúng chỗ đau, không khỏi co rúm lùi bước lại, Sở Lâm Lang gọi tiểu thị khiêng rương y phục của nàng ra ngoài.

Mà xe ngựa nàng sớm thuê đã đang đợi ở cổng nhà họ Chu. Sở Lâm Lang mang theo đồ đạc của mình cùng hai nha hoàn lên xe ngựa.

Mãi đến khi ồn ào ở cổng, Triệu thị mới biết Sở Lâm Lang bỏ nhà ra đi, bà nhờ bà tử dìu đến trước cổng, nhìn nhi tử mình đứng ngây ra ở cửa, vừa kinh ngạc vừa giận dữ nói: “Đêm hôm khuya khoắt, nàng ta đang làm trò gì vậy!”

Còn tiểu cô Chu Tú Linh cũng nắm tay Diên nhi đứng ở cửa không biết phải làm thế nào.

Tẩu tử vốn luôn là người sáng suốt, cho dù bị bà bà mắng cũng chưa bao giờ đỏ mặt, sao hôm nay lại lặng lẽ cuốn hành lý bỏ đi?

Diên Nhi ra muộn, nhìn theo xe ngựa Sở Lâm Lang chạy đi, xổ chân muốn đuổi theo lại bà tử bên cạnh vội kéo lại.

Nhưng Diên Nhi vẫn không chịu không buông tha mà hét về phía xe ngựa: “Mẫu thân! Mẫu thân, mẫu thân muốn đi đâu, dẫn Diên Nhi theo với!”

Chu Tú Linh cũng gấp gáp nói: “Đại ca, sao huynh lại chọc tẩu tử giận vậy? Trời muộn thế này, sao huynh có thể mặc kệ tẩu ấy một mình ra ngoài?”

Nhất thời, tiếng khóc la vang khắp ngõ vắng, Triệu thị chê mất mặt, sai người hầu lôi Diên Nhi về, quát mắng nàng xong lại vội sai người đóng chặt cửa rồi kéo riêng nhi tử vào nhà, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.

Chu Tùy An cũng biết giờ giấu không được nữa, đành cúi đầu ủ rũ kể ra chuyện ngông cuồng hắn một mình gây ra ở Kinh mấy tháng nay.

Ngay cả Triệu thị nghe xong cũng ù tai, ngã thẳng ra sau, bà tức giận đánh Chu Tùy An: “Đồ vô dụng, ngươi lấy tiền đồ tốt đẹp của mình ra đánh cược à!”

Nhưng mắng một hồi, trong lòng bà lại có chút manh nha – Nghe ý đó, Tạ nhị tiểu thư thầm để ý nhi tử mình, quyết không lấy ai ngoài hắn!

Nếu có thể vượt qua chuyện này, giải quyết thật viên mãn, đây quả là một mối nhân duyên không tồi!

Phải biết nhi tử bà đang lên như diều gặp gió, sau này tiền đồ vô lượng, sớm đã không phải thứ như nữ tử nhà bán muối như Sở thị kia có thể xứng đôi! Chỉ là không biết Tạ gia biết rồi có đến gây chuyện không.

Trong lòng bà nhất thời không nắm chắc, chỉ nửa mừng nửa lo đi vòng quanh, cuối cùng bà hạ quyết tâm: “Nàng ta muốn hoà ly, cũng không phải chúng ta hưu nàng. Đã như vậy thì sớm hoà ly đi, miễn cho trước mặt Tạ gia chúng ta không có lời giải thích!”

Chu Tùy An bị bà đi vòng quanh đến phiền lòng, chỉ bất đắc dĩ mà nhắm mắt nói điều kiện hoà ly của Sở Lâm Lang.

Thế là Triệu thị không đi vòng nữa, bà trợn mắt đập bàn: “Nàng ta si tâm vọng tưởng gì vậy! Không nói đến Tạ gia dựa vào gì mà bồi thường cửa hàng cho nàng, chỉ riêng hai cửa hàng nhà ta trên khế ước cũng là tên con, đó là chuyện kinh doanh của Chu gia, không phải của hồi môn của nàng ta! Sở gia lúc đầu có cho được thứ rách nát gì đâu? Vậy mà nàng ta cũng dám lấy hai cửa hàng ra đổi?”

Ngoài việc bổng lộc của Chu Tùy An vốn không trợ cấp được cho nhà bao nhiêu, chính hắn tiêu xài cho việc giao thiệp cũng không đủ, việc chi tiêu ăn mặc trong nhà vẫn luôn trông cậy vào hai cửa hàng ở quê đó.

Sở thị ghen tuông, làm lỡ việc nhi tử bà nối dõi tông đường thì thôi, không bỏ nàng ta đã là tốt lắm rồi. Giờ nàng ta đòi hoà ly, người đi thì cũng được, nhưng muốn lấy cửa hàng, cho dù người giời có đến cũng không mang đi được!

Chu Tùy An lúc này hoàn toàn không muốn nghe mẫu thân mình lải nhải, giờ trong đầu hắn hồi tưởng lại đều là cảnh Lâm Lang vừa rồi không thèm ngoảnh đầu lại mà lên xe, nương tử hắn chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm không cần hắn nữa ư?

Không nói đến việc Chu gia người ngã ngựa đổ, Sở Lâm Lang lúc này ngồi trên xe ngựa trong lòng cũng trống rỗng.

Mấy câu gọi với theo của Diên Nhi vừa rồi, nàng đều nghe thấy, chỉ là cố kìm nén lắm mới không thò đầu ra.

Nàng biết, nàng có luyến tiếc cũng không thể mang Diên Nhi đi. Dù sao đứa trẻ đó cũng không phải con ruột mình, Chu gia có chết cũng sẽ không để nàng mang đi.

Hơn nữa, tiền đồ của bản thân nàng giờ cũng chưa rõ, làm sao dám mang hài tử ra ngoài cùng mình chịu khổ?

Nhìn quanh mấy cái rương không lớn trong xe ngựa, đây là những gì còn lại sau tám năm kinh doanh hôn nhân của nàng, ngoài ra chỉ còn một trái tim trống rỗng, còn có chút buồn bã khó nói.

Nhưng Sở Lâm Lang không muốn tiếp tục thưởng thức bi thương, đợi xe ngựa dừng lại, nàng liền xuống xe đánh giá nơi sẽ ở trong một thời gian tới.

Chu Tùy An liên tục dời nhà hai lần, thêm vào khoản tổn thất vì tửu lâu trước đó, còn có tiền cho tỷ tỷ mượn, tiền bạc của nàng cũng không còn nhiều, lại thêm việc tiền thuê nhà Kinh thành đắt hơn chỗ khác nhiều, nàng cũng chỉ có thể tìm chỗ tạm trú trước.

Nhưng Hạ Hà vào trong sân nhỏ, lay cánh cửa kêu cót két rồi lại nhìn giấy dán cửa sổ cũ nát bị ánh đèn hun đen trong căn nhà nhỏ và vài món đồ đạc cũ kỹ, không khỏi hà mồm ngây người.

Còn Đông Tuyết lại lanh lẹ tay chân, múc nước ở giếng trước cổng sân rồi lau dọn sơ qua căn nhà, lại lấy nệm mang theo trải giường, sau đó nói với Sở Lâm Lang: “Đại nương tử, người nằm nghỉ trước đi.”

Cảnh Sở Lâm Lang nhảy hồ ban ngày còn rõ mồn một, Đông Tuyết trong lòng còn thấy sợ hãi, nàng chỉ muốn đại nương tử mau chóng ngủ, tránh cho suy nghĩ lung tung.

Tuy ván giường có hơi cứng, chăn đệm mang theo cũng không đủ dày, bên cạnh là tiếng hai nha hoàn bổ củi nhóm lửa, nhưng rồi Sở Lâm Lang cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Dường như mấy ngày nay, lần đầu tiên nàng có thể ngủ yên ổn như vậy.

Chỉ là ngủ đến nửa đêm lại nghe thấy cổng ngoài sân có tiếng bước chân lộn xộn, tiếng ồn ào phiền nhiễu, rồi sau đó là tiếng đập cửa thình thình.

Giờ sân nhỏ này chỉ có ba nữ tử, nửa đêm nghe tiếng gõ cửa như nghe tiếng gõ của âm phủ, đánh chết cũng không dám mở cửa.

Nhưng ác quỷ ngoài cửa vẫn không chịu buông tha, tiếng đập cửa đã đổi thành tiếng đạp cửa, có người lớn tiếng: “Ống khói nhà có khói bốc lên lại không ai ra mở cửa, nhất định có uẩn khúc, người đâu, đạp cửa này ra!”

Ngay sau đó là một tiếng ầm, cánh cửa lớn không mấy chắc chắn bị người ta đạp bay. Thậm chí còn suýt đập trúng Hạ Hà đang đứng giữa sân, dọa đến nỗi nàng ôm Đông Tuyết phía sau kêu la ầm ĩ.

Sở Lâm Lang lúc này cũng xõa mái tóc dài rồi khoác áo ra, cố gắng trấn định nói: “Người đến là ai, sao dám tự tiện xông vào nhà dân!”

Nàng thấy người vào đều mặc quân phục, hẳn không phải là kẻ xấu.

Nhưng tên cầm đầu lại nói với thái độ rất hách dịch: “Chúng ta phụng mệnh truy bắt thích khách, trong sân có người, sao vừa rồi các ngươi không trả lời? Trong nhà còn có ai đều ra nói chuyện!”

Nghe Sở Lâm Lang nói chỉ có ba nữ tử, viên quan binh cầm đầu mặt đầy nghi hoặc: “Chủ hộ đâu? Ta thấy trên danh sách hộ tịch có nam đinh mà!”

Đang lúc Sở Lâm Lang vất vả giải thích mình không phải chủ nhà, chỉ là tạm thời thuê ở đây, đột nhiên có tiếng truyền đến: “Ngươi… sao lại ở đây?”

Sở Lâm Lang ngẩng đầu nhìn, đúng là Tư Đồ Thịnh mới gặp ban ngày đây mà. Lúc này hắn còn mặc quan phục đỏ thắm, đầu đội mũ quan, rõ ràng đang làm công vụ.

Tư Đồ Thịnh không ngờ hắn sẽ gặp Sở Lâm Lang ở đây, nhưng khi nghe nàng thuê sân này liền hiểu ra.

Nàng nói hoà ly, quả thật liền hành sự như gió bão, ngay tối hôm đó đã dọn khỏi Chu gia.

Chỉ là nàng mới đến, hẳn không biết ở địa giới Kinh thành, nữ tử độc thân không có khế ước nhà và hộ tịch thì nửa bước cũng khó đi.

Nghĩ vậy, hắn vẫy tay cho đám quan binh vừa xông vào lui ra rồi nói với Sở Lâm Lang: “Mấy người đó là mượn từ doanh trại, hành sự có hơi thô lỗ, kính xin Sở phu nhân thứ lỗi.”

Sở Lâm Lang cũng biết nói lý với mấy tên lính tráng vô lại cũng không ra gì. Chỉ là cửa lớn hỏng rồi, nửa đêm tìm đâu ra thợ sửa? Trong nhà không có nam nhân, làm việc nặng cũng bất tiện.

Nàng tưởng Tư Đồ Thịnh có công vụ trong người hàn huyên vài câu với mình rồi sẽ đi.

Nào ngờ hắn nhìn cánh cửa lớn đổ rầm xuống đất rồi liền nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi đến chỗ để giỏ dụng cụ bên cạnh sân, tìm búa và mấy cái đinh rỉ sét rồi xắn tay áo, lộ ra cánh tay dài rắn chắc, cầm búa đập cạch cạch rồi sửa cánh cửa nứt vỡ trên mặt đất.

Trong mắt Sở Lâm Lang, tuy hồi nhỏ hắn thô lỗ nhưng khi lớn lên luôn toát ra khí chất nho nhã đoan chính, đôi bàn tay to lớn kia tuy thon dài nhưng lại thích hợp cầm bút mực hơn.

Nhưng giờ nhìn hắn mặc quan phục Đại lý tự Thiếu khanh, xắn tay áo ngồi xổm dưới đất thành thạo vung búa lại là một phong cách hài hoà ngoài ý muốn.

Sở Lâm Lang vội sai Hạ Hà lấy ghế đẩu cho Tư Đồ đại nhân, còn nàng thì vào phòng, thắp một ngọn nến rồi quay ra sân ngồi xổm bên cạnh hắn, tự tay cầm đèn cho Tư Đồ Thịnh.

Đợi thấy tay nghề hắn rất thuần thục, Sở Lâm Lang nhịn không được mà nói: “Không ngờ ngài còn biết làm mộc!”

Tư Đồ Thịnh ngẩng mắt liếc nhìn Sở Lâm Lang đang ngồi xổm đối diện hắn.

Lúc này dưới ánh nến, tóc nàng có hơi rối, đột nhiên khiến gương mặt trông trẻ hơn nhiều, không nhìn ra nàng đã gả chồng, khuôn mặt trắng trong như trăng sáng trên trời.

Hắn cúi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Hồi nhỏ nhà nghèo, cái gì cũng phải tự tay sửa…”

Sở Lâm Lang mím môi, giờ nàng mới nhớ ra, hồi nhỏ hắn quả thật rất đảm đang. Sau này bà mụ giúp đỡ hai mẫu tử hắn cũng không làm nữa, mọi việc nhà đều do hắn làm.

Có lần qua tường rào, nàng thậm chí còn thấy dáng vẻ của tiểu tử thối đang vá y phục cho mẫu thân hắn.

Nhưng hai người đều ngầm hiểu rằng tuyệt đối không nên nhắc lại chuyện cũ, nên lúc sau chỉ còn nghe thấy tiếng búa leng keng.

Tư Đồ Thịnh làm việc gọn gàng như xử án, một lúc đã treo lại cánh cửa lên.

Sở Lâm Lang cảm tạ Tư Đồ đại nhân, theo thói quen nàng lại khách sáo: “Bận rộn nửa ngày, đại nhân có muốn uống chén trà rồi hẵn đi không?”

Lời này của nàng hoàn toàn không có thành ý gì. Tư Đồ Thịnh có công vụ khẩn cấp, lại sửa cửa một hồi lâu như vậy, theo lý, tuyệt đối sẽ không lưu lại chỗ nàng lâu.

Tiếc là nàng quên mất tật xấu mặt dày của Tư Đồ Thịnh, nếu có thể uống trà nhà người ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Thế là, vốn đã quay người định ra cửa, hắn lại quay lại rồi nói một tiếng làm phiền, sau đó rửa tay rồi thản nhiên ngồi trong sảnh nhỏ đợi uống trà.

Thế là, không chỉ Sở Lâm Lang mà ngay cả Hạ Hà và Đông Tuyết cũng ngây người.

Ba phụ nhân chen chúc trong chiếc bếp nhỏ chật hẹp vừa đun nước vừa thì thầm: “Tư Đồ đại nhân này nhìn thì sáng suốt mà sao làm việc lại không câu nệ tiểu tiết vậy, nửa đêm, hắn ta uống trà quái gì trong nhà phụ nhân?”

Sở Lâm Lang vừa dọn ra khỏi Chu gia, ngoài một túi gạo nhỏ để nấu cháo, làm gì có trà?

Nhưng nàng đã giữ người lại thì phải nghĩ cách lấy ra thứ để uống, nàng đành bốc một nắm gạo bỏ vào nồi, rang chín rồi pha trà gạo để uống.

Tiếc là nàng lâu ngày không làm món này, gạo rang đến cháy khét, khi pha nước sôi liền đen thui một mảng, ngửi mùi cũng không thấy ngon.

Dù vậy, Tư Đồ Thịnh dường như cũng không để ý, hắn cầm chén trà một cách tao nhã, dáng vẻ say sưa thưởng thức.

Căn phòng Sở Lâm Lang thuê quá mức đơn sơ, ngay cả cái bàn tử tế cũng chưa sắm, khi uống xong trà, chén trà phải để lên ghế đẩu.

Còn Thiếu khanh đại nhân cao lớn cũng co đôi chân dài, ngồi xổm trên cái ghế đẩu thấp. Ghế không đủ khiến cho Sở Lâm Lang đứng một bên tiếp khách cũng ngượng ngùng.

Cứ như vậy thêm mấy lần, Sở Lâm Lang muốn mở miệng đuổi người nhưng vừa mở lời, bên kia lại nhấc chén trà rồi nhấm nháp không ngừng, như thể thứ đang uống kia là rượu Long Tuyền ngon lành.

Sở Lâm Lang không tiện làm hắn mất hứng, nàng đành phải kiên nhẫn đợi hắn uống xong một chén trà gạo sền sệt.

Đúng lúc này, quan binh đi lục soát khắp nơi phía xa dường như lại phát hiện ra gì đó rồi vang lên một tiếng hô hoán.

Theo lý, Tư Đồ Thịnh nên qua xem nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ mang ánh mắt trầm tĩnh, thong thả ngắm nhìn mạng nhện treo trên xà nhà…

Sở Lâm Lang biết, hắn tuyệt đối không phải người lơ đễnh như vậy.

Ý nghĩ trong đầu nàng chợt động đậy, muốn thử đoán ý đồ của hắn.

Nàng vừa rồi đã chú ý, những người từ Đại Lý Tự hắn dẫn đến vẫn đứng canh ở ngoài cửa mà không rời đi.

Còn những tên lính mặc quân phục kia rõ ràng không phải là người của Đại Lý Tự. Giờ đây, đám quan binh kia đi khắp nơi đập cửa quát tháo, lục soát còn tích cực hơn cả nha dịch của Đại Lý Tự.

Có lẽ sửa cửa, uống trà đều là cái cớ, người phải bắt tối nay nhất định là người không thể đụng. Tư Đồ Thịnh đang trốn ở chỗ nàng để tránh hiềm nghi đây mà!

Nghĩ rõ điểm này, Sở Lâm Lang cũng không vội đuổi người nữa, chỉ lẳng lặng rót đầy chén trà sền sệt cho hắn.

Lần này, Tư Đồ Thịnh lại nhướn mày nhìn Sở Lâm Lang một cái rồi mở miệng nói: “Vị trà này… không tệ, sao phu nhân không uống?”

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.