Tung Hoành Tứ Hải

Chương 9: 9: Beta Kia Không Phải Tính Tình Lãnh Đạm Sao



Diêu Châu chỉ thuận miệng nói về nhà ăn tối, nhưng Lâm Ân lại rất nghiêm túc.
  Chiều hôm sau, cậu từ chối các hoạt động nhóm và cố gắng về nhà sớm để nấu cơm.
  Cá mú được cậu lựa chọn kỹ càng hơn ở chợ hải sản, nấu cùng với hoàng kì và đỗ trọng*.

Canh cá đang sôi liu riu từ từ làm thơm cả gian bếp.

Nhưng khi sắc trời bên ngoài tối dần, trước cửa vẫn luôn vắng vẻ, không có tiếng xe cột đi vào.
*hai loại thuốc hay dùng trong thuốc bắc.
  Thấy Lâm Ân thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, dì Anh đã chủ động gọi điện cho trợ lý của Diêu Châu, đem điện thoại đưa cho Lâm Ân, cười động viên cậu: “Cậu có thể hỏi trợ lý của Diêu Châu tiên sinh, có thể do bận quá lên quên mất.”
  Người trợ lý nhanh chóng trả lời và nói với Lâm Ân qua điện thoại rằng Diêu Châu có một bữa tiệc quan trọng tối nay và không biết khi nào hắn sẽ trở lại.

Trước khi Lâm Ân có thể hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, trợ lý đã tắt điện thoại đi, Lâm Ân không nói chuyện trực tiếp với Diêu Châu.
  Thấy Lâm Ân bỏ điện thoại xuống, dì Anh có chút đau lòng vì hôm nay cậu đã bộn rộn cả chiều trong bếp, sau đó thuyết phục: “Không sao đâu, Diêu tiên sinh quanh năm suốt tháng cũng không có mấy lần ăn cơm ở nhà.”
  Không thể nói Lâm Ân thất vọng như thế nào, ít nhất là đối đầu với Diêu Châu cậu không có bất kỳ tình cảm nào.

Hai đêm qua, nghiêm túc nấu canh cho Diêu Châu, chỉ muốn cùng hắn hòa thuận hơn chút, để có thể hỏi khi nào thì bắt đầu điều tra vấn đề mà cậu quan tâm nhất.
  Thấy Diêu Châu không về, Lâm Ân tự mình uống nửa bát canh, phần còn lại để trong hộp giữ ấm.
  Đêm nay, Lâm Ân ở trong bếp đợi Diêu Châu đến tận đem khuya, cho đến khi những người bảo vệ đêm bên ngoài thay ca trực tiếp.

Cậu tắt đèn ở tầng một và đi lên thư phòng ngủ trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng làm việc.
  Ngày hôm sau, dì Anh đề nghị gọi lại cho trợ lý nhưng bị Lâm Ân ngăn cản.

Cậu cảm thấy nếu quá vội vàng chỉ khiến hắn nhanh buồn chán, nhưng cậu vẫn âm thầm nấu một nồi canh.
  Sau khi ăn tối một mình, Lâm Ân lấy chiếc máy ảnh cũ của mẹ để trong phòng làm việc và ra sân sau để chụp cảnh hoàng hôn.
  Khi Diêu Châu về đến nhà, những gì nhìn thấy là Lâm Ân đang nằm trên bãi cỏ và nhắm mắt vào chợp mắt.
  Mặt trời đã lùi phía tây, chiếu trên mặt cỏ.

Lâm Ân đặt máy ảnh lên ngực, gác một tay dưới gáy và để mặt trời phản chiếu vào mặt mình với vẻ mặt bình yên.
  Vệ sĩ đứng bên ngoài hàng rào yên lặng canh giữ nhà, cách đó bảy tám thước có một chuồng chó, hung thần bị xích sắt xây quanh cổ đang nằm bên ngoài nhà kho, cũng không quấy rầy đến Lâm Ân.
  Diêu Châu nghe Lâm Ân nói: “Lão Tùng, hết giờ làm việc rồi, không cần ở chỗ này.”
  Lâm Ân không mở mắt khi nói, vì vậy cậu không biết rằng Diêu Châu đã trở lại.
  Vệ sĩ Lão Tùng đứng sang một bên không nói lời nào, anh ta quy củ lễ phép, bây giờ lão đại đứng bên anh ta, không đến lượt anh ta nói chuyện.
  Lâm Ân có lẽ đã quen với sự im lặng của Lão Tùng nên tự mình nói chuyện: “Trước khi đến thành phố ngầm, cậu luôn cho rằng phong cảnh ở đây khác với ở khu thượng thành.

Giờ nhìn hoàng hôn, mới nhận ra rằng dù hoàng hôn ở đâu, tất cả đều như nhau…anh có muốn xem những bức ảnh tôi chụp không?”
  Lâm Ân vừa nói, vừa cầm máy ảnh quay lại.

Vừa nhìn thấy Diêu Châu, cậu đã giật mình đứng ngây ra đó.
  Lão Tùng khéo léo bỏ đi, để lại Diêu Châu và Lâm Ân đứng đối diện nhau qua hàng rào sân sau.
  Lâm Ân không nói “anh đã trở lại” với Diêu Châu như đêm trước.
  Cậu không phải là người nhạy bén kém, chú ý đến vẻ âm trầm xuất hiện trong mắt Diệu Châu, không dám đi lại gần chỗ hắn.
  Diệu Châu cũng không có đi vào sân sau, mà là đứng ngoài hàng rào.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Ân trong vài giây, và có một chút tức giận trong đôi mắt nâu mà chính hắn cũng không nhận ra.
  ”Phong cảnh giống nhau, vậy có gì khác nhau?” hắn hỏi Lâm Ân.
  Lâm Ân ngây người, cảm thấy rằng một cuộc đối thoại có tính nghệ thuật như vậy không nên xảy ra giữa họ.

Sau khi suy nghĩ về đề một lúc, Lâm Ân trả lời: “Những người ngắm cảnh có thể có tâm trạng khác khi ngắm cảnh.”
  Nói xong, có lẽ cảm giác thấy đứng cách Diêu Châu như vậy không thích hợp, nên chủ động đi tới.
  Diêu Châu thấy thế đẩy cổng hàng rào ra, Lâm Ân bước ra khỏi sân sau.

Lúc này, Hung Thần đang nằm bò trên sân đột nhiên lao đến, sủa như điên sau lưng Lâm Ân.
  Diêu Châu đã quen thuộc với tiếng chó săn từ lâu, nhưng vai của Lâm Ân ngay lập tức co lại.
  - Cậu sợ chó.

Để nhìn ngắm hoàng hôn, cậu lại sẵn sàng mạo hiểm để ở cùng Hung Thần trên sườn đồi ở hậu viện.
  Tình huống bất ngờ này đã thay đổi suy nghĩ của Diêu Châu về một Lâm Ân yếu ớt.
  Họ cùng nhau vào nhà, và những gì Lâm Ân nói với lão Tùng vừa rồi cứ như chưa từng xảy ra.

Diêu Châu không yêu cầu xem ảnh và Lâm Ân luôn giữ máy ảnh sau lưng.
  Ngay khi Diêu Châu bước vào nhà, hắn đã ngửi thấy mùi thơm.

Hắn tối nay về sớm, nhưng hắn không đề cập đến điều đó với Lâm Ân.
  ”Canh nấu xong chưa?” hắn hỏi Lâm Ân.
  ”Ừm.” Lâm ÂN đi VÀO bếp, “Anh có muốn một cái bát không?”
  Giống như đêm hai ngày trước, Diêu Châu kéo ghế ngồi xuống, lấy khăn giấy ra lau tay.

Lâm Ân vào bếp đi lấy canh.
  Khi Diêu Châu bắt đầu uống canh, Lâm Ân cũng ngồi ở bàn đối diện giống như hôm trước.

Chỉ là hôm nay trước bàn làm không có máy tính xách tay, chỉ có cuốn sách văn hóa tâm lí học, là môn học tự chọn của cậu.
  Lâm Ân rõ ràng cảm thấy không tự nhiên khi ở một mình trong phòng với Diêu Châu.

Nhưng cậu không tìm cớ trốn đi, chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi im, lâu lâu lại cắm cúi đọc sách.

  Lâm Ân thầm hy vọng rằng Diêu Châu sẽ ăn nhanh càng sớm càng tốt và kết thúc sự im lặng đáng xấu hổ này.

Nhưng Diêu Châu tựa hồ cố ý kéo dài, ăn được nửa bát canh liền hỏi Lâm Ân: “Còn có thể ăn cái gì?”
  Lâm Ân do dự nói, “dì Anh tối nay là sủi cảo hấp.

Nhưng chỉ còn lại phần tôi không ăn hết…”
  Cậu vốn tưởng Diêu Châu sẽ bảo cậu đi làm thêm phần đồ ăn khác, nhưng Diêu Châu có vẻ không quan tâm, nói: “Sủi cảo cũng được.”
  Lâm Ân không biết làm sao, đành đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy sủi cảo ra, cho vào lò vi sóng hâm nóng, đưa cho Diêu Châu.
  Diêu Châu ăn với tốc độ không nhanh không chậm mất mười lăm phút.

Vốn dĩ, Lâm Ân ăn còn thừa mười mấy cái sủi cảo, vậy mà hắn lại ăn hết.
  Cuối cùng, hắn đặt đũa xuống, không chớp mắt mà nói với Lâm Ân: “Sau này nếu cần gì cứ gọi thẳng vào số điện thoại của tôi, không cần chuyển qua trợ lý.”
  Sau đó, hắn ta giơ tay ra hiệu cho Lâm Ân, “Điện thoại di động.”
  Lâm Ân ngây người vài giây trước khi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa và đưa nó cho Diêu Châu.

Hắn nhập số điện thoại di động của mình vào danh bạ mới và ném điện thoại lại cho Lâm Ân.
  -
  Đêm nay không khí cũng không tệ lắm.
  Sau khi Diêu Châu ăn xong, đi lên lầu, và Lâm Ân ở trong bếp để dọn một số đơn giản.
  Một lúc sau, Diêu Châu thay thường phục, từ trên lầu đi xuống.

Hắn đến phòng khách để xem tin tức buổi tối, Lâm Ân được gọi đến bên cạnh ngồi xuống cùng hắn.
  Cuộc bầu cử Liên minh Alpha 5 năm một lần đến gần và cha ruột của Lâm Ân, Lâm Sùng Cơ, hiện là một trong những ứng cử viên nổi tiếng.

Hầu như tất cả các tin tức thời sự tối nay đều là về ông ta.
  Ngồi bên cạnh Diêu Châu, Lâm Ân không khỏi nhìn có vẻ lo lắng, lo lắng rằng hắn sẽ hỏi cậu về công việc ứng cử của Lâm Sùng Cơ.

Tuy nhiên, Diêu Châu chỉ im lặng xem bản tin và không nói gì nữa.
  Thời gian xem TV đơn giản này không kéo dài lâu, Lâm Ân đã sớm được Diêu Châu ôm vào lòng.
  Tin tức tố của Diêu Châu không được giấu đi như ngày thường.

Lâm Ân đến gần hắn và thấy mùi hương thoang thoảng của cây bách tán*.
* mình tra tiếng trung thì nó ra cây này
  Lâm Ân không hề hay biết, vòng quanh cổ cậu vẫn tiếp tục k1ch thích tuyến mà vốn dĩ không nên phản ứng.

Lâm Ân nhắm mắt lại, không hiểu mình chỉ là Beta, tại sao lại bởi vì tin tức tố của Alpha mà cảm thấy đầu óc choáng váng.
  Diêu Châu một tay đặt ở eo của đánh, “Ngồi lên.”
  Lâm Ân không phản kháng, những bài học trước đã dạy cậu rằng phản kháng là vô ích, Diêu Châu có rất nhiều cách để dạy cậu nghe lời.

Cậu ngoan ngoãn ngồi vào lòng Diêu Châu.
  Sau đó Diêu Châu hỏi: “Có biết thế nào là hôn môi không?”
  Câu hỏi thẳng thắn này khiến Lâm Ân không chống đỡ được, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, cậu lắc đầu nhỏ đến khó nhận ra.
  Diêu Châu tựa hồ tâm tình rất tốt, cũng cố ý muốn dạy cậu như thế nào là săn sóc hiểu chuyện bạn giường, nâng bàn tay lên lấy ngón đặt ở bên môi cậu, ra lệnh, “Há miệng.”
  Đôi môi của Lâm Ân hơi hé mở, ngón tay của người đàn ông đưa vào, đè đầu lưỡi của cậu chậm rãi đẩy vào.
Hai má Lâm Ân bị tác động không quá mạnh này khiến cho nóng lên, khó có thể ngồi yên, hô hấp trở nên có chút rối loạn.

Diêu Châu rất thích phản ứng của cậu, nắm lấy vai để ngăn cậu lùi lại và buộc cậu phải nâng cằm lên.
  Âm lượng của TV đã được giảm xuống và phòng của khách được bao phủ bởi một lớp mờ ảo bằng ánh sáng đèn nháy quang nhấp nháy.

Lâm Ân phát ra một tiếng r3n rỉ nhỏ trong cổ họng, ý thức của cậu cũng trở nên mơ hồ, cả người không còn phòng bị, từng chút một rơi vào sự kiểm soát của Diêu.
  Vừa lúc đó chuông cửa tự động vang lên.
  Trong lúc hoảng loạn Lâm Ân đã cắn phải ngón tay của Diêu Châu, cậu cố gắng nói “xin lỗi” một cách mơ hồ.

Diêu Châu rút tay ra, mỉm cười nhéo mặt Lâm Ân: “Không đau, không sao.”
  Nói xong, hắn ôm cậu đặt sang bên cạnh, đứng dậy đi ra mở cửa.
  Tòa nhà nhỏ độc lập này được bao phủ bởi một hệ thống giám sát viên hoàn chỉnh, trước khi mở cửa, Diêu Châu đã biết ai sẽ đến thông qua màn hình trực quan.
  Hắn mở cửa, và một mùi thơm nồng nặc xông vào.
  Ngoài cửa có một Omega gợi cảm đang đứng, vừa nhìn thấy Diêu Châu xuất hiện, liền không chút nào dự kiến ​​lao vào trong ngực Diêu Châu, thân thiết gọi: “Diêu tổng, một tháng rồi anh không gọi cho em, chẳng lẽ quên em rồi”
  Omega xuất hiện trước cửa nhà Diêu Châu tên là Mễ Kha, một trong những bạn tình cũ của Diêu Châu.

Lúc đầu, Diêu Châu cứu anh ta khỏi một tay buôn bán chợ đen, sau đó giúp anh ta mở một quán bar để anh ta có thể sống tự lập trong thành phố ngầm.
  Quán bar của Mike làm ăn rất phát đạt, Diêu Châu thỉnh thoảng vẫn đến đó để giải trí.

Đến rồi đi, Mike mấy lần chủ động theo đuổi hắn, cuối cùng trở thành người yêu của Diêu Châu như ý nguyện, mối quan hệ này kéo dài khoảng nửa năm.
  Kể từ khi hắn dự định kết hôn, Diêu Châu đã chia tay.

Chuyện này lúc đó giao cho Lance xử lý, mấy tuần không thấy Mike ở cửa, Diêu Châu cho rằng sự tình đã giải quyết ổn thỏa.

Tuy nhiên, tuần này Lance đã bị nhốt, có thể vì vấn đề bàn giao nào đó, Mike lại tự mình tìm đến cửa.
  Diêu Châu nắm lấy vai anh ta, không có ý định đẩy ra, cười như không cười nhìn Mike:”Có biết tôi kết hôn không?”
  Mike vòng tay ôm chặt lấy hắn, ngửa đầu lên cười quyến rũ, nhẹ nhàng nói: “Diêu tổng, em đọc báo lá cải thấy anh cưới Beta, có phải nhàm chán lắm không, Beta kia tính tình không phải lãnh đạm sao, thế cũng quá ủy khất chính mình rồi…”
  Lâm Ân sửa sang quần áo, từ phòng khách đi ra, đây là cảnh tượng mà cậu phải gặp.
  Một Omega nhỏ nhắn hương thơm ngát đang ôm chặt lấy Diêu Châu, đối Beta khinh bỉ nói những lời như vậy.
  Diêu Châu tựa hồ muốn đẩy đối phương ra, nhưng thái độ không rõ ràng, Omega vẫn như cũ treo ở trên người hắn.
  Lâm Ân có chút xấu hổ, cậu chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, đứng ở hành lang nhất thời không biết làm thế nào.
  Mike thực ra không phải được Diêu Châu gọi đến.
  Đám cưới vừa kết thúc, Diêu Châu cũng không muốn kiểu tình huống vô tình này k1ch thích Lâm Ân.
  Nhưng mà, hắn cũng không giải thích với Lâm Ân, loại sự tình này trước sau gì cũng sẽ xảy ra, sau này không thể hoàn toàn tránh khỏi.

Lâm Ân nên học cách thích nghi, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
  Diêu Châu nhìn MiKe với ánh mắt lạnh lùng hơn, nhưng MiKe rất hiểu chuyện, khi thấy Lâm Ân xuất hiện, anh ta không còn quấn lấy Diêu Châu nữa, anh ta đứng thẳng và lùi nửa bước, đồng thời đánh giá Beta trước mặt.
  Nếu ngoại hình hoàn hảo được 10 điểm thì M Ke sẽ cho Lâm Ân 5 điểm.
  Các Beta không có thân hình cân đối, không có ngoại hình như Omega, Lâm Ân trông đặc biệt gầy.
  MiKe tối nay đến tìm Diêu Châu, thay bộ quần áo lụa mỏng manh, thậm chí còn bôi một ít phấn lên cổ và xương quai xanh của anh ấy.

Còn Lâm Ân, mặc áo văn nghệ của câu lạc bộ trường, lập tức lép vế so với MiKe ăn mặc bảnh bao.
  Diêu Châu lúc này đối Mike nói: “Tôi tài xế đưa trở về, đêm nay không cần em.”
  Không khó để đoán ra ý đồ của MiKe, thà làm người tình bên cạnh Diêu Châu còn hơn làm chủ quán bar không người chống lưng.

Diêu Châu tựa hồ nể mặt chút tình cảm nên cũng không làm khó anh ta, cho nên hiện tại lặng lẽ ra ngoài cũng sẽ không để ý.
  Nhưng MiKe có chút không muốn, đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Ân với dáng vẻ học sinh, anh luôn cảm thấy mình vẫn còn chút cơ hội chiến thắng.
  Anh chủ nắm tay Diêu Châu, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Diêu tổng, chúng ta đều ở đây, anh để em về đi, trước đây anh không như vậy…”
  MiKe đang tự nói chuyện với hắn, nhưng Diêu Châu chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Ân.
  Hai người ở phòng khách mấy phút trước còn ở phòng khách thân mật tán tỉnh, Mike tới cửa làm cho hắn không đặt đề phòng.

Biểu cảm trên mặt Lâm Ân không được che giấu tốt, vừa xấu hổ, lại có chút tức giận.
  Diêu Châu bị kẹp ở giữa nhưng hắn lại tỏ ra khá bình tĩnh.

Lâm Ân thường nhìn lạnh lùng và thờ ơ, nhưng bây giờ lại có thể hiện ra một số cảm xúc sống động, Diêu Châu tự nhiên muốn xem thêm phản ứng của cậu, và hỏi hắn trước mặt MiKe, “Tiểu thiếu gia, anh ta có thể tiến vào không?”
  Khi nói điều này, giọng điệu của Diêu Châu có thể được gọi là thoải mái.
  Lâm Ân không ngốc, có thể nghe ra hắn là cố ý, nhưng vẫn vân đạm phong khinh.
  Lâm Ân hỏi thẳng Mike, “Anh về nhà mất bao nhiêu tiền?” Nói xong bắt đầu móc ví ra.
  Mike kinh ngạc nhìn Lâm Ân, sau đó đầu óc quay cuồng, cố ý báo giá cao ngất ngưởng, nói: ” 2 nghìn.”
  Từ Bar Street đến đây, giá vé chung chỉ 100 nhân dân tệ.

MiKe yêu cầu 2 nghìn, chỉ để k1ch thích Lâm Ân và khiến cậu mất mặt.
  Nếu anh ta khiến Lâm Ân mất mặt trước Diêu Châu, bản thân MiKe có thể không mất giá trị, nhưng điều đó chắc chắn sẽ khiến Diêu Châu cảm thấy chán ghét vị bạn đời mới cưới này.

Mấy kẻ quen l@m tình nhân như anh ta biết rất rõ những thủ đoạn và tâm tư này.
  Thật bất ngờ, Lâm Ân không từ chối anh ta, cúi đầu xuống và bắt đầu đếm tiền từ ví của mình.
  Bây giờ thanh toán di động đã được chấp nhận, hầu hết mọi người không có quá nhiều tiền mặt trong ví của họ.

Hoặc có thể do Lâm Ân không có nhiều tiền tiết kiệm, cậu lấy ra 1 nghìn5, sau đó bắt đầu đếm số tiền lẻ trong ví.

Truyện Quân Sự
  Diêu Châu nhìn chằm chằm cậu đếm tiền, ánh mắt chìm xuống.
  Họ mới cưới được vài ngày, Diêu Châu và Lâm Ân chưa bao giờ đề cập đến chủ đề tài sản, và Diêu Châu cũng chưa từng đưa tiền tiêu vặt cho cậu.

Nhưng Diêu Châu có trực giác rằng đây là toàn bộ số tiền trên người của Lâm Ân, và giờ cậu đã gom hết để đưa cho MiKe..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.