EDIT:hyaya05
Bia mộ của Phó Dung nằm trên tầng cao nhất của toàn bộ nghĩa trang.
Được dựng lên từ sáu năm trước, vào thời điểm này hàng năm, Diêu Châu và thuộc hạ đều đến đây để tỏ lòng thành kính.
Đây đáng lẽ đây là người họ hận nhất trong đời, nhưng họ phải biết ơn sự nuôi dạy của ông ta.
Khi Diêu Châu đi đến bước này rồi, lòng hận thù sẽ không còn là động lực thúc đẩy hành động của hắn nữa.
Mỗi mùa thu, hắn sẽ đến bái lạy trước mộ để tự thức tỉnh, cái tên Phó Dung nhắc nhở hắn đã bò ra từ đâu, dù có đi bao xa cũng phải nhớ tới máu và bụi dưới chân mình.
Bốn người chỉ đứng trước bia mộ, không ai thắp hương, cũng không ai lên tiếng.
Hơn 20 năm trước, Phó Dung lần lượt nhận nuôi bảy đứa, hiện tại chỉ còn lại bốn đứa.
Sống là một loại bằng chứng và một loại tra tấn.
Mọi thứ về người chết đều được người sống nhớ đến đó là một loại tra tấn không tên.
Chỉ ở lại hai ba phút, nhóm người đã ngầm hiểu ý đi xuống cầu thang của nghĩa trang.
Diêu Châu cùng Cảnh Xuyên ở cuối cùng, Diêu Châu chủ động nói: “Cảnh, nhận việc, thưởng gấp đôi.”
Không cần suy nghĩ, Cảnh Xuyên trả lời: “Việc của ai? Của cậu, anh không lấy.”
Cảnh Xuyên là thợ săn tiền thưởng, không phải thuộc hạ của Diêu Châu.
Họ là những đường thẳng song song không có lợi ích giao nhau.
Ở cùng Cảnh Xuyên, Diêu Châu thoải mái hơn, gọi một tiếng anh Cảnh, Cảnh Xuyên hào phóng tiếp nhận.
Diêu Châu tựa hồ đã đoán trước được anh ta sẽ nói lời này, cho nên thay vì ép buộc hắn chỉ nói: “Nghĩ lại đi? Tháng trước ta kết hôn không đến uống rượu, không bằng lấy việc này bồi thường”
Cảnh Xuyên nghe được manh mối, hỏi: “Lâm gia thiếu gia có thể có tác dụng gì với anh?”
Diêu Châu cười nói: “Đây chính là cậu ta đề ra điều kiện kết hôn, hiện tại hôn sự kết thúc, đến lúc thực hiện khế ước.”
-
Khoảng một giờ sau, Diêu Châu cùng một người khác trở về nhà.
Đã đến giờ ăn trưa, Lâm Ân bị dì Anh gọi từ trong phòng ngủ ra, cậu đang ngồi trong phòng ăn uống cháo.
Trước cửa có tiếng động, dì Anh chạy ra đón.
Diêu Châu rời nhà nửa ngày đã trở về, trước đây gần như chưa từng xảy ra chuyện này.
Dì Anh nhìn thấy hắn đi vào cửa liền kinh ngạc, càng thêm ngơ ngác khi thấy Cảnh Xuyên đi theo phía sau, bất an xoa xoa tạp dề nói: ” Dì chỉ nấu cháo cho thiếu gia ăn, còn các cậu về dì cũng không chuẩn bị trước.”…”
Diêu Châu cũng không có quá để tâm, nói: “Nấu cái gì đó tùy ý cũng được, không cần vội.” Sau đó lại hỏi dì Anh: “Lâm Ân đâu?”
Dì Anh chỉ vào trong bếp: ” đang ăn cơm trong nhà ăn, cậu có muốn gọi c ậu ấy tới không?”
Diêu Châu nói: “Ăn xong kêu cậu ta ra phòng khách.”
Dì Anh vội vàng quay lại bếp chuẩn bị bữa trưa.
Một lúc sau, Lâm Ân bước vào phòng khách.
Cậu không biết buổi trưa Diêu Châu sẽ về nhà, cũng không biết sẽ có khách, cậu bây giờ đang đứng ở cửa phòng khách, trước mặt bày một chậu cây liên cầu cành lá xòe rộng.
Lâm Ân thấp giọng hỏi Diêu Châu: “Tôi có cần thay quần áo không?”
Lời nói vừa dứt, Cảnh Xuyên ngẩng đầu liếc cậu một cái.
Tuy rằng anh ta đã nghe Jasmine và Lance nhắc đến bạn đời của Diêu Châu, nhưng sự xuất hiện của Beta trước mặt hắn vẫn khiến Cảnh Xuyên kinh ngạc.
Đương nhiên, không thể gọi là nhếch nhác, Lâm Ân mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần tây ở nhà, trông như một học sinh sạch sẽ, trên cổ thứ duy nhất đeo trên cổ là một chiếc vòng cổ trông rất đắt tiền.
Cảnh Xuyên biết Diêu Châu đối với người bên gối có một số thói quen.
Diêu Châu chưa bao giờ cho ai cái gì, chỉ đưa tiền.
Trong bốn người cùng lớn lên, Diêu Châu là người đặt tình cảm vào một vấn đề gì đó rất ít, hầu như là không,chỉ cần là việc có thể giải quyết bằng tiền hắn nhất định sẽ không để tình cảm dính vào.
Nhưng chiếc vòng cổ trên cổ Lâm Ân là do Diêu Châu mua.
Cảnh Xuyên trong đầu có một ý nghĩ, nhưng anh ta không xác định, cho nên cũng không nghĩ tới.
Diêu Châu không cho Lâm Ân thay quần áo, trên cổ Lâm Ân có vết hôn và vết cắn, áo thun cổ tròn cũng không che được những vết này.
Diêu Châu gọi cậu đến bên cạnh mình, Lâm Ân do dự một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.
Ánh nắng buổi trưa rất tốt, xuyên qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách, những vết tích trên cơ thể Lâm Ân càng rõ ràng.
Diêu Châu có thể nhìn thấy, đương nhiên người khác cũng có thể nhìn thấy.
Diêu Châu chỉ vào Cảnh Xuyên, nói với Lâm Ân: “Cảnh Xuyên, thợ săn tiền thưởng giỏi nhất trong ngục tối, đã từng nghe qua cái tên này chưa?”
Vừa mở miệng liền khen ngợi Cảnh Xuyên, Cảnh Xuyên vừa nghe liền mỉm cười.
Lâm Ân sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên nói: “A”, vốn là lảng tránh ánh mắt trở nên nghiêm túc chân thành, yên lặng nhìn về phía Cảnh Xuyên.
Tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng Lâm Ân biết Cảnh Xuyên đến từ đâu.
Khoảng hai năm trước, có người nói với Lâm Ân rằng người đó đã nhìn thấy một người trông giống Kỳ Ân Mỹ trong viện dưỡng lão ở khu 19.
Lâm Ân nôn nóng lần theo manh mối và cố gắng tìm Cảnh Xuyên để anh ta tiếp nhận đơn hàng này.
Công việc tìm kiếm người cuối cùng đã bị bỏ dở vì cậu không đủ khả năng chi trả mức thù lao tối thiểu 20 vạn.
Trong hơn một tháng kết hôn, Lâm Ân chưa bao giờ có cơ hội hỏi Diêu Châu khi nào hắn có thể bắt đầu điều tra tung tích của mẹ mình.
Không ngờ Diêu Chu lại tìm tới Cảnh Xuyên trước, nhờ anh ta hỗ trợ tìm người.
Lâm Ân có chút không xác định, quay đầu hướng Diêu Châu hỏi xác nhận: “Là anh mời anh ta điều tra mẹ tôi sao?”
Diêu Châu đang ngồi, Lâm Ân cũng đứng ở bên cạnh hắn, ở trước mặt Cảnh Xuyên, Diêu Châu ôm Lâm Ân nói: “Cảnh Xuyên muốn hỏi cậu một số chi tiết, vì vậy cậu ngồi ở đây nói cho anh ấy biết.”
Nói xong, Diêu Châu đứng lên, để lại Lâm Ân và Cảnh Xuyên một mình trò chuyện.
Lâm Ân rất thận trọng, ngồi ở một bên trên ghế da, lễ phép gật đầu với Cảnh Xuyên: “Làm phiền anh”
Diêu Châu rời phòng khách đi làm việc ở thư phòng trên lầu hai, không lâu sau, dì Anh lên lầu mang bữa trưa cho hắn, Diêu Chu hỏi: “dì đưa cho Cảnh Xuyên chưa?”
Dì Anh nói: “Tôi đã đưa cho cậu ấy trước và cậu ấy đang ăn.”
Dì Anh là một trong những người hầu được Phó Dung thuê để chăm sóc một số trẻ mồ côi.
Bởi vì Phó Dung keo kiệt, cho quá ít tiền nên một số người giúp việc khác nhanh chóng nghỉ việc, chỉ có dì Anh là tốt bụng không thể bỏ rơi mấy đứa nhỏ, bà đã chăm sóc chúng sáu bảy năm với một số tiền nhỏ, cuối cùng bởi vì trong nhà an bài kết hôn mà gả đi tha hương.
Sau này Diêu Châu tình cờ biết được chồng bà chết bà về thành phố ngầm tìm việc, lúc đó Phó Dung đã chết vì bệnh tật, danh tiếng của Diêu Châu dần dần tăng lên, gia đình thiếu người hầu đáng tin cậy nên hắn đưa ra lời đề nghị gấp đôi tiền lương cho dì Anh, mời bà làm việc tại nhà.
Sau khi dì Anh trở về, bà cũng chưa bao giờ hỏi Diêu Châu về tung tích của ba đứa trẻ còn lại.
Trong lòng bà đoán được điều gì đó, nhưng lại không muốn,sợ hãi không dám xác nhận.
Ở tuổi của dì Anh,bà đã trải qua quá nhiều sự sống và cái chết, có một số sự thật mà bà thà không biết còn hơn.
Dì Anh từ trên lầu đi xuống, đi ngang qua phòng khách liền nghe thấy Lâm Ân hỏi Cảnh Xuyên: “Anh…!quen biết Diêu tiên sinh rất nhiều năm sao?”
Nói xong chuyện của mẹ mình, Lâm Ân thấy Diêu Châu còn chưa xuống lầu, liền không nhịn được hỏi một chuyện không liên quan đến việc tìm kiếm.
Cảnh Xuyên đặt đ ĩa cơm đã ăn xong sang một bên, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: “Chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên gặp mặt…!Để tôi nghĩ lại, lúc tôi mười tuổi, Diêu Châu năm tuổi, là người trẻ nhất trong chúng tôi.”
Cầu thang và phòng khách cách nhau một bức tường, dì Anh nhẹ nhàng bước về phía nhà bếp, mơ hồ nghe thấy Lâm Ân hỏi lại: “Khi còn nhỏ, Diêu tiên sinh là người như thế nào?”
Dì Anh vào bếp, không còn nghe thấy câu trả lời của Cảnh Xuyên nữa.
bà bước đi rất nhẹ nhàng, tựa người vào mép bếp còn ấm, thở dài nghĩ đến cậu bé năm tuổi ngày xưa rất thông minh và dễ thương, ai ngờ lại trở thành một người quyết đoán như vậy.
Cảnh Xuyên không có trả lời vấn đề Lâm Ân, anh ta mỉm cười một chút, nhìn Lâm Ân, “không bằng đi hỏi Diêu Châu?”
Biết mình đã vượt quá giới hạn, Lâm Ân ngoảnh mặt đi và nói: “chỉ là tôi thuận miệng anh không cần để ý”
Thái độ của Cảnh Xuyên khá thân thiện, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Ân vài giây, sau đó đột nhiên nói: “Tiểu thiếu gia, cứ coi như tôi nói đùa vài câu không cần để ý, cậu có thể coi như không nghe thấy.”
Lâm Ân ngước mắt, Cảnh Xuyên ném khăn giấy trong tay, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn: “Diêu Châu là truyền kỳ, muốn leo lên hắn cũng có rất nhiều người.
Mặc kệ cậu nghĩ mình có thể toàn thân mà lui, hay là nghĩ có thể đi theo bên người hắn một thời gian dài, nhớ rõ một điều bảo vệ trái tim mình cho tốt”.
Lâm An chưa hiểu ngay câu nói này, Cảnh Xuyên có thể thấy rõ sự nghi ngờ hiện lên trong mắt cậu.
Cảnh Xuyên hỏi cậu: “Đã hai mươi chưa?”
Lâm Ân trả lời: “Ba tháng trước tôi đã bước sang tuổi mười chín.”
Cảnh Xuyên không hỏi thêm nữa, trước khi đứng dậy nói với Lâm Ân: “Lúc Diêu Châu mười chín tuổi, hắn đã dẫn chúng hoành hành ở khu Đông.”
Đang nói, trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý thoáng qua.
Nó không nhằm vào Lâm Ân mà là một phản ứng sâu sắc liên quan đến quá khứ.
Cho dù trọn vẹn mười năm trôi qua, Cảnh Xuyên hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống như vậy, có một số chuyện vẫn sẽ không biến mất.
Cảnh Xuyên nói xong liền đi vào bếp nói chuyện với dì Anh thêm vài câu.
anh ta không chào hỏi Diêu Châu, từ phòng bếp có một cửa phụ dẫn ra sân sau, một lúc sau, Lâm Ân nghe được tiếng sủa dữ tợn, biết Cảnh Xuyên đã đi qua cửa hông.
Lâm Ân ngồi trong phòng khách không lâu, cảm thấy mình nên cảm ơn Diêu Châu nên đi lên lầu hai gõ cửa thư phòng.
Diêu Châu đang trả lời điện thoại thì mở cửa cho cậu, có lẽ vì không muốn Lâm Ân nghe được nội dung cuộc gọi nên Diêu Châu cầm điện thoại đi ra ban công.
Lâm Ân khá hiểu chuyện, đứng ở cửa, mấy phút sau, Diêu Châu nói chuyện điện thoại xong quay lại, thấy Lâm Ân vẫn đứng yên như học sinh tiểu học, nói: ” không biết ngồi xuống sofa à”
Lâm Ân vẫn đứng, cơn sốt đã dịu đi nhưng giọng vẫn khàn khàn.
”Tôi tới đây để cảm ơn, không quấy rầy công việc của anh.” Lâm Ân vừa nói vừa đưa một tay ra sau lưng, chạm vào tay nắm cửa.
Diêu Châu đi tới giơ tay đóng cửa lại.
Hai người đều không lập tức nói chuyện.
Vẻ mặt Diêu Chu không có chút thay đổi, có thể gọi là nghiêm khắc, cũng có thể gọi là một loại lãnh đạm lười biếng, tóm lại hai loại khí chất này đặt trên người Diêu Châu luôn có thể tự nhiên hòa quyện vào nhau.
Lâm Ân trông không còn bối rối như mấy ngày trước nữa.
Cậu đã trải qua rất nhiều trong thời gian kết hôn, dần dần thích ứng với hoàn cảnh sống này, đã không còn tâm lý muốn trốn chạy khi nhìn thấy Diêu Châu như lúc đầu nữa.
Diêu Chu giơ tay bên kia lên, tùy ý móc chiếc vòng cổ trên cổ Lâm Ân.
Lâm Ân trời sinh da trắng, hắn đã gặp qua rất nhiều người, những omega xinh đẹp ngoài kia cũng không trắng bằng cậu.
Màu xanh sapphire rất hợp với cậu.
“Tiểu thiếu gia, nơi này của tôi không thịnh hành cảm ơn xuông.”
Có lẽ vì khoảng cách gần nên giọng nói của Diêu Châu nghe có vẻ quyến rũ hơn bình thường.
Lâm Ân không biết tại sao, lỗ tai có chút nóng lên.
Cậu tựa vai vào khung cửa, khàn giọng nói: “Tôi vừa khỏi sốt, nếu cảm ơn anh bằng cách khác…! Có thể tôi sẽ sốt lại…”
Liên tục hai ngày đều tới, Lâm Ân thật sự chịu không nổi.
Nhưng cậu cũng sợ Diêu Châu tức giận, nên giọng nói càng lúc càng nhỏ dần về cuối.
Diêu Châu vốn định đề cập đến một vấn đề khác với Lâm Ân, nhưng bây giờ Lâm Ân tự mình nói ra, Diêu Châu ngược lại cùng cậu nói đùa.
Không vội kết thúc cuộc trò chuyện, liền theo ý tứ của cậu hỏi: “Cậu có biết một Alpha có nhu cầu bình thường là như thế nào không?”
Lâm Ân gật đầu nhẹ và nói tôi biết.
Diêu Châu lại hỏi: “Vậy hai ngày liền không được, thậm chí là hai lần cũng không, cậu nói tôi bây giờ phải làm sao?”
Đối với Alpha cấp S, họ có khả năng tự chủ rất mạnh và sẽ không dễ dàng bị dẫn dắt bởi những h@m muốn cấp thấp.
Nhưng nhìn thấy Lâm Ân mím môi không nói, Diêu Châu nhớ lại cảnh Lâm Ân đưa tiền đuổi người, tâm trạng càng thoải mái, tiếp tục trêu đùa cậu.
Lâm ÂN đứng thẳng lưng trước cửa, không nói nên lời, trông rất xấu hổ.
Diêu Châu có chút ác ý đề nghị: “Có nên ra ngoài tìm người giải quyết không?”
Phản ứng của Lâm Ân thật khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, cậu lập tức trả lời: “Không được.”
Diêu Châu nhướng mày nhìn cậu, Lâm Ân thấp giọng lặp lại: “Không được, anh đã kết hôn rồi.” Dừng một chút, Lâm Ân lại nói thêm: “Tôi không có quan hệ tình cảm với ai khác sau lưng anh, anh cũng không thể.”
Cậu nói không trôi chảy, có lẽ vì chưa bao giờ nói những lời nghiêm túc như vậy với ai, đặc biệt là hai chữ “không được”, đoạn kết run run, không biết đã gom bao nhiêu dũng khí mới dám nói không với Diêu Châu.
Từ lần đầu tiên Diêu Châu gặp cậu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được hắn từ chối hắn có căn cứ như vậy.
Lâm Ân nói xong cũng không dám nhìn Diêu Châu, hô hấp có chút hỗn loạn.
Cậu tưởng Diêu Châu sẽ tức giận, không ngờ Diêu Châu lại mỉm cười, sau đó từ trong túi quần móc ra chiếc ví.
”Được rồi, vậy thì cảm ơn tôi bằng cách khác.” Diêu Châu không nói thêm gì về việc tìm người mà nhét thẻ phụ của thẻ tín dụng vào túi quần Lâm Ân, “Mấy ngày nữa đi cùng tôi đến một bữa tiệc, cẩn thận chọn quần áo”
Lâm Ân sửng sốt, cho rằng mình nghe không rõ.
Diêu Châu hỏi cậu: ” có người bạn nào biết cách ăn mặc không?”
Lâm Ân nghĩ đến Bạch Trăn ở phòng thiết kế, gật đầu và muốn trả lại tấm thẻ cho Diêu Châu.
Diêu Châu không cho cậu lấy thẻ ra, ấn một tay cậu rồi nói: “Mời bằng hữu giúp cậu xem quần áo có vừa vặn không, mua nhiều thêm mấy bộ.
Tôi mang cậu đi không phải tiệc tùng tùy tiện.”.