*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC
Vừa mở mắt ra đã thấy một đôi mắt thú như vậy, lá cây của Tô Đoạn suýt thì bị dọa rụng hết!
– Nếu bây giờ cậu có.
Bất cứ ai thức dậy vào lúc nửa đêm và nhìn thấy một đôi mắt thú to lớn quỷ dị như vậy thì chắc chắn cũng không bình tĩnh nổi.
Ngay cả mắt cũng to thì có thể tưởng tượng ra cơ thể của loài động vật vô danh này phải to lớn đến nhường nào.
Nhất là trong mấy ngàn năm qua, Tô Đoạn không chỉ một lần bị yêu thú truy đuổi, cũng từ đó hình thành ám ảnh tâm lí với mấy yêu thú khổng lồ. Vì vậy nỗi sợ của cậu khắc sâu hơn người bình thường.
Sắc mặt dần trở nên tái nhợt, lại vì quá sợ mà không thể nói được gì, đầu óc Tô Đoạn trống rỗng mãi một lúc mới miễn cưỡng tìm về chút ý thức.
Nếu bây giờ cậu vẫn còn nguyên hình thì chắc đã dùng lá non ôm đầu rồi, chui đầu xuống đất, giấu mình thật sâu nhất có thể. Nhưng bây giờ cậu đang ở trong cơ thể con người, lại còn ở trong một căn phòng không rộng lắm nên chẳng trốn đi đâu được.
Sinh vật đột nhiên xuất hiện có vẻ không vội ăn thịt cậu, phát hiện Tô Đoạn đã dậy cũng không tấn công mà chỉ mở to đôi mắt to lớn đáng sợ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
Tô Đoạn ôm chặt chăn nhỏ của mình, trong đầu thầm hỏi hệ thống: “Hệ, hệ thống ơi, đây, đây là thứ gì vậy-“
Hệ thống đáp trong giây lát: “Ký chủ chờ lát nhé. Có thể cơ sở dữ liệu của hệ thống có vấn đề, thiếu một số dữ liệu thế giới, bản sao lưu nguồn số liệu đang kiểm tra.”
Tô Đoạn sợ tới nỗi sắp nấc lên: “Được, được, xin hãy nhanh lên.”
Trong khi chờ hệ thống cập nhật dữ liệu, Tô Đoạn căng thẳng mắt nhỏ nhìn mắt to với sinh vật to bự trước mặt, sinh vật kia chỉ chớp mắt, đôi mắt xanh băng nhắm rồi lại mở khiến Tô Đoạn sợ tới nỗi lấy chăn bọc mình kín mít.
Nửa phút sau, hệ thống thông báo: “Đã cập nhật thành công số liệu, hệ thống đã sửa lại dữ liệu thế giới. Ký chủ đừng hoảng sợ, con thú trước mặt cậu không phải là thú thật mà là một tinh thần thể* được tạo ra từ tinh thần lực. Nó không có ác ý gì với cậu nên chắc sẽ không tấn công cậu đâu.”
*Hình thể của tinh thần lực í, mọi người hiểu hông?
Tinh thần thể?
Tô Đoạn mù mờ trước danh từ mới đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu người này không có ác ý với mình thì Tô Đoạn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sợ làm phiền cái thứ to lớn trước mặt, nãy giờ cậu nhịn không dám thở theo tốc độ bình thường nên bây giờ thấy choáng váng, sắp thiếu oxy mất rồi.
Tô Đoạn mở miệng, thở gấp hai hơi.
Ai ngờ hai con mắt thú khổng lồ bỗng cử động tiến lại gần cậu, sau đó có thứ gì đó vừa lạnh vừa cứng chạm nhẹ vào má cậu, kèm theo một luồng hơi thở nóng hổi phả lên cằm và cổ Tô Đoạn, khiến cậu thấy ngưa ngứa.
Cái thứ này đang đánh hơi cậu-
“…” Nhận ra điều này, Tô Đoạn lập tức co rụt về hướng ngược lại, khi sống lưng đụng vào bức tường cứng, không thể lui nữa thì cậu mới dừng lại, trái tim vẫn đập thình thịch.
Nếu ngửi thấy cậu ngon miệng, phải chăng nó sẽ há mồm ăn mình luôn không?
Đầu đầu đầu đầu cậu còn không to bằng mắt nó, cắn một miếng không phải là hết luôn ư?!
Tô Đoạn cố nhịn muốn ngất đi, cẩn thận hỏi hệ thống: “Không phải cậu nói nó là ảo sao, ừ thì, cái tinh thần thể í, sao nó lại cảm nhận được hơi thở của tôi chứ?”
Hệ thống trả lời: “Là vầy, tinh thần thể là sản phẩm phối hợp chỉ xuất hiện sau khi tinh thần lực tiến hóa đến một giai đoạn nhất định, là sự phản chiếu của chủ nó trong thế giới tinh thần chiều cao, thường sống trong không gian chiều cao, chỉ xuất hiện trong thời không này khi tinh thần lực của chủ nó dao động tần suất cao. Toàn thân nó được ngưng kết từ tinh thần lực của người chủ, sức mạnh của nó cũng được liên kết với tinh thần lực của người chủ. Hầu hết tinh thần thể này chưa tiến hóa đến mức cho con người chạm thật, chỉ có một số ít người chủ có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể hiện thực hóa.”
Cố gắng nhanh chóng tiêu hóa ý nghĩa của hệ thống, Tô Đoạn chớp mắt, trong đầu đột nhiên có một suy đoán.
Đôi mắt của tinh thần thể này hình như cùng màu với Odrosse thì phải?
Hệ thống xác nhận suy đoán của cậu: “Con trước mặt cậu là tinh thần thể lần này của mục tiêu chữa bệnh Odrosse, một con rồng phương Tây màu đen khổng lồ.”
Tô Đoạn chớp mắt: “Ừ, cảm ơn cậu, tôi biết rồi.”
Hệ thống nói: “Xin lỗi nhiều lắm, vì bug lần trước của hệ thống chưa sửa hoàn chỉnh nên đã bỏ sót một số tin tức của thế giới QAQ.”
Tô Đoạn ra chiều thấu hiểu: “Không sao đâu, cậu là, ừm, hệ thống đời đầu mà phải không, có bug cũng bình thường thôi.”
Hệ thống: “Cảm ơn ký chủ. Lần sau kết nối với máy chủ, hệ thống sẽ nhớ kiểm tra sức khỏe toàn thân!”
Tô Đoạn: “Ừ ừ, cố lên.”
Thân thể Tô Đoạn thả lỏng một chút, cậu đổi sang tư thế ngồi tốt hơn cho cột sống, nhìn chằm chằm vào thứ to con trước mặt.
Nghe thấy tên Odrosse thì cậu không còn thấy sợ nữa, dù tinh thần thể trước mặt có đến gần cậu thêm chút nữa thì cậu cũng không còn căng thẳng và lo lắng nữa.
Nỗi sợ hãi tan biến, Tô Đoạn nhận thấy đôi mắt thú này vừa xuyên thấu vừa vô cùng đẹp, đôi mắt xanh thẳm dường như được tôi luyện từ băng tuyết, hai luồng sáng xanh đậm và xanh nhạt đan xen như băng trôi trên biển, khúc xạ các sắc thái khác nhau và một luồng ánh sáng nhạt mỗi khi thay đổi góc độ.
Con ngươi ở giữa thuần khiết không có tạp chất, hình thành một đường thẳng đứng mỏng manh đang không chớp mắt nhìn cậu.
Căn phòng tối đen như mực, cơ thể khổng lồ sau khi hóa thực thể của tinh thần thể đã chặn ánh trăng lọt qua khe cửa, vì thế cậu không thể thấy gì ngoài đôi mắt xanh lam sáng như bóng đèn đó.
Bởi vậy khi cái thứ lạnh băng đó lại chạm vào má cậu, Tô Đoạn tò mò giơ tay ra sờ mặt nó.
Đây là đầu của nó, phần chạm vào rất mát và cứng. Thì ra đây là cảm giác chạm vào vảy rồng sao?
Tô Đoạn chậm rãi di chuyển lòng bàn tay mềm mại của mình lên đó, trong đầu phác họa hình dáng của anh chàng to lớn này.
Cậu cảm nhận được một số vết chạm nông như nối, chắc là má, khi cậu sờ dọc theo thì có khe hở vô cùng rõ ràng.
Đây chắc là miệng, Tô Đoạn nghĩ bụng.
Trước khi cậu chạm vào cằm, tinh thần thể bỗng dụi vào má cậu.
Tô Đoạn nghiêng đầu khi bị đẩy, cảm giác lạnh buốt truyền dần xuống dưới, nó dụi tới dụi lui vào cằm và cổ cậu, dường như nó đang hưng phấn nên dụi càng lúc càng gấp gáp, hơi theo phả ra từ miệng mũi cũng càng lúc nóng rực, nóng đến khiến Tô Đoạn choáng váng.
Hai tay cậu ôm lấy đầu của nó, nhưng sức của cậu quá yếu nên không thể ngăn nó ngừng dụi và ủi vào cậu.
Hơn nữa bay giờ cậu đang co ro trong góc nên không có chỗ nào để trốn, khiến việc ngăn nó lại càng khó khăn hơn.
Hệ thống nói tinh thần thể là hình ảnh phản chiếu của người chủ, mùi trên con rồng này quả thực giống hệt mùi mà cậu đã ngửi thấy ở Odrosse, Tô Đoạn được bao bọc trong mùi hương quen thuộc nên khiến cả người ngày càng nóng hơn, cuối cùng khi bị cọ vào vành tai thì giật nảy một cái, đáy lòng nổ bùm bùm choáng váng, cảm thấy mình sắp nở hoa rồi.
Tô Đoạn: “…” Hình như nở thật rồi.
Kích thước của cậu và tinh thần thể của Odrosse chênh nhau hơi lớn, nếu thụ phấn thì cậu chết chắc luôn.
Nghĩ vậy, Tô Đoạn miễn cưỡng tìm về chút lí trí, dùng hết sức ấn mạnh vào cái mặt đầy vảy của tinh thần thể.
Tinh thần thể cuối cùng cũng bị đẩy sang một bên, ngừng ở đó nhìn Tô Đoạn.
Trong bóng tối, con ngươi màu xanh băng của quái thú lộ vẻ thèm thuồng rõ ràng.
Không hiểu sao Tô Đoạn thấy hơi ấm ức, hôm nay khi cậu tắm sạch sẽ trong phòng ngủ thì Odrosse không nhắc đến việc thụ phấn cho cậu, bây giờ cậu ngủ rồi thì lại để một tinh thần thể không thể nào thụ phấn cho cậu khiến cậu nở hoa.
Hệ thống hỏi: “Cậu cần mua một viên “rau chân vịt hàm lượng sắt gấp ngàn lần” không? Dù sự thật là cậu sử dụng rồi cũng không đánh lại tinh thần thể của mục tiêu, nhưng ít nhất có thể chạy trốn.”
Tô Đoạn: “…”
Tinh thần thể cứ vậy nhìn chằm chằm cậu nửa phút, rồi bỗng cúi thấp đầu chui cái đầu lạnh lẽo xuyên qua khe hở trong chăn bông.
“Ưm…”
…
Năm phút sau, hệ thống nhỏ giọng hỏi lại: “Cậu còn cần “rau chân vịt hàm lượng sắt gấp nghìn lần” không?”
Tô Đoạn càng nói nhỏ hơn, âm cuối dường như run run: “Tạm, tạm thời không cần…”
Hệ thống nói: “Ký chủ yên tâm, chương trình bảo vệ quyền riêng tư của hệ thống vẫn bình thường! Mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là tranh mosaic* trong mắt hệ thống! Hệ thống không nhìn thấy gì cả!”
*
“… Đương nhiên! Cũng không nghe thấy gì cả!”
Tô Đoạn nói nhỏ như muỗi: “Tôi biết rồi.”
Cậu nắm lấy mép chăn, nhắm mắt lại, không nhìn tinh thần thể đang tựa lên mép giường.
Cái đầu to của tinh thần thể dụi vào mắt cá chân của cậu qua một lớp chăn bông mềm mại, nhưng Tô Đoạn lại không thương tiếc giẫm lên chóp mũi nó.
Giận, cướp phấn hoa của cậu còn không trả cho cậu.
Tô Đoạn tức một mình trong chốc lát, khi cậu mở mắt ra lần nữa thì tinh thần thể đã biến mất, không biết đi khi nào, yên tĩnh như lúc nó đến vậy, trước mắt Tô Đoạn chỉ còn lại cửa phòng mở toang.
Ánh trăng mờ chiếu ánh sáng mờ ảo lên cửa.
Tô Đoạn rướn người nhìn quanh phòng, sau khi xác nhận cái thứ kia đã đi thì không biết vì sao lại trở nên tức giận hơn.
Cậu đứng dậy khỏi giường ra khóa cửa lại, sau đó giận dữ giặt sạch ga trải giường rồi mới tức giận quay về ngủ.
❀❀❀
Sáng sớm hôm sau, Odrosse tỉnh dậy trong tình trạng hơi choáng váng.
Hắn đỡ đầu, xâu chuỗi lại từng chút một giấc mơ đã tan vỡ đêm qua.
Trong mơ hình như cũng là đêm khuya, ánh trăng rất nhạt, tinh thần thể của hắn kéo đuôi đi vào một nơi hình như là… Vườn rau? Rồi chẳng biết ở đâu ra một loài cây kỳ lạ đen thui với hai chiếc lá non xanh biếc, bắt đầu vẫy đuôi dụi dụi vào cái cây kia, cuối cùng còn há mồm cắn lá non của người ta, để lại một vũng nước bọt ướt át trên lá.
Sau đó cái cây đen thùi lùi đó nhảy dựng lên, chính xác đánh vào mũi tinh thần thể của hắn, cuối cùng tức giận chui xuống đất không thấy đâu nữa.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không mà Odrosse cảm thấy mũi chua xót, hắn giơ tay xoa xoa mặt, cau mày.
Tất cả chuyện này là sao?
Khoan nói đến tại sao hắn lại đến một nơi không thể tưởng tượng nổi như vườn rau… Chỉ nói về cái cây kỳ lạ đó, hắn chắc mẩm rằng không có giống cây trồng nào trong đế quốc phát triển như thế.
Để mà phải nói thì cái cây kia trông hơi giống một loại cây gọi là “khoai tây”, nhưng nó sẫm màu hơn hẳn khoai tây.
Chẳng lẽ trong tiềm thức hắn muốn ăn khoai tây nên mới mơ giấc mơ kỳ lạ vậy à?
Không, hắn đâu có hứng thú gì với khoai tây, thực ra thì cũng không hứng thú với rau củ, dịch dinh dưỡng thông dụng cả đế quốc có thể đáp ứng đầy đủ như cầu lương thực của hắn.
Mặc dù mùi hương rau quả tươi hơn, nhưng thay vì lãng phí thời gian ăn mấy món chiên xào tinh xảo đó, hắn thà ăn dịch dinh dưỡng đơn giản rồi dành sức bắt tay vào công việc.
Dù chiến sự ở biên giới đã kết thúc và hắn đang trong kỳ nghỉ, không cần đến quân đội bộn bề công việc thường ngày, nhưng việc rèn luyện tinh thần lực và huấn luyện thực chiến cơ giáp vẫn là chuyện cần thiết.
Tóm lại, Odrosse chắc chắn hắn không có chấp niệm gì với khoai tây cũng như rau củ, hắn không hiểu tại sao tinh thần thể của mình lại thèm nhỏ dãi một củ khoai tây đen thùi lùi thế kia.
Hơn nữa cảnh trong mơ cũng rất kỳ lạ, một cái cây sao lại biết tức giận được nhỉ?
Còn biết cử động, biết hung dữ, tức lên sẽ đánh vào mũi hắn cái bốp.
♥♥♥
Giấc mơ là sự phản ánh mô hình hoạt động của vỏ não. Là một trong những người tiến hóa tinh thần lực đột biến, những giấc mơ của Odrosse đều có ý nghĩa đặc biệt, nhưng hắn thật sự không thể phân tích ra ẩn dụ trong giấc mơ lần này của mình là gì.
Hôm qua tinh thần thể của hắn quả là đã nóng nảy muốn ra ngoài, nhưng đó có lẽ là vì nô lệ nhỏ của hắn có mùi của người khác, sau khi cậu tắm rửa sạch sẽ thì tinh thần thể của hắn đã bình tĩnh hẳn.
Hắn không thèm suy tư về ý nghĩa sâu xa của giấc mơ nữa, Odrosse xoa chóp mũi có cảm giác hơi lạ, rồi vuốt mái tóc vàng nhạt bù xù trên trán vì ngủ cả một đêm ra sau đầu, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Cơm nước xong, cuối cùng Odrosse cũng nghĩ ra một công việc phù hợp khác cho nô lệ nhỏ của mình.
– Dọn dẹp phòng huấn luyện cơ giáp riêng của hắn.
Công việc không nặng nề, phòng tập được làm từ hợp kim cao cấp có độ cứng cực cao, được trang bị hệ thống giám sát tự động, các phụ kiện của hệ thống có chức năng tự làm sạch, chỉ có một số góc đặc biệt nhỏ cần phải vệ sinh thủ công.
Đương nhiên quan trọng nhất là không ai ngoài hắn được phép vào phòng huấn luyện cơ giáp nên tuyệt đối an toàn.
Ngoài thay đổi công việc, phòng ngủ của nô lệ nhỏ cũng cần phải chuyển đi, nơi Tô Đoạn ở bây giờ không có hệ thống báo động và giám sát kết nối với trung tâm điều khiển của phủ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì hắn không hay kịp.
Nói theo lý, nếu tất cả cửa phòng trong phủ này đều bị khóa thì không ai có thể mở được ổ khóa ngoại trừ người nắm giữ chìa khóa và tinh thần lực của chủ ngôi nhà này, nhưng lỡ nô lệ nhỏ bất cẩn làm mất chìa khóa thì sao?
Odrosse gọi cho quản gia hỏi về việc sắp xếp phòng ốc, cuối cùng sắp xếp Tô Đoạn vào ở nơi vốn là một phòng để đồ* nhỏ cạnh phòng huấn luyện cơ giáp, không chỉ thuận tiện cho công việc mà còn gần phòng ngủ của hắn, trong phạm vi cảm nhận của tinh thần lực nên nếu có động tĩnh gì thì hắn sẽ biết ngay thôi.
*Raw là 杂物室, dịch sang tiếng việt nó ghi là phòng tiện ích, là để mấy đồ cồng kềnh nặng như máy giặt hay mấy đồ không dùng đồ đó, mình không biết nó gọi là phòng gì nữa nên để là để đồ lun.
Quản gia nghe mệnh lệnh xong thì nhanh chóng dẫn Tô Đoạn đến.
Odrosse nhìn sắc mặt của cậu, không vội nhắc đến công việc mới và nơi ở mới mà là thấp giọng hỏi: “Tối qua cậu ngủ không ngon à?”
Tinh thần nô lệ nhỏ trông không tốt lắm, tóc đen mềm mại rũ xuống trán, khóe mắt hơi rũ xuống, đôi mắt đen xinh đẹp không còn sáng như hôm qua, cả người trông uể oải khó tả.
Tô Đoạn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh quen thuộc kia, rầu rĩ nói: “Ừ.”
Chẳng lẽ Odrosse không biết vì sao cậu ngủ không ngon à? Sao lại có thể vờ như không biết thế kia?
Hắn không định trả lại phấn hoa đã cướp của cậu hả?
Tô Đoạn hỏi: “Hệ thống ơi, sao ảnh lại trở nên hư hỏng như thế? Nói dối không chớp mắt luôn.”
Hệ thống lại đáp: “Phát hiện mục tiêu chữa bệnh không dao động cảm xúc như khi nói dối và che giấu, vì vậy không phải ảnh đang lừa cậu đâu ký chủ à.”
Tô Đoạn mờ mịt chớp mắt: “Nhưng thứ hôm qua… Không phải tinh thần thể của Odrosse sao? Thứ đó là tinh thần lực của ảnh mà, thứ chính ảnh điều khiển mà cũng quên được hả?”
Hệ thống nói: “Chuyện này có liên quan đến bệnh của mục tiêu. Sau khi hệ thống thay đổi dữ liệu hoàn chỉnh của thế giới, tôi đã hiểu rõ hơn về tình trạng của mục tiêu. Lần này mục tiêu mắc bệnh “thiếu hụt cảm xúc”, thực ra bệnh của ảnh liên quan đến cách nhận thức cảm xúc khác với người thường.
Hầu hết người bình thường sẽ tự tiếp nhận hoặc tạo ra cảm xúc, rồi truyền đến tinh thần lực chiều cao hơn và cộng hưởng với tinh thần thể; nhưng thứ tự của mục tiêu lại bị đảo ngược, bắt đầu từ tinh thần lực chiều cao, cũng chính là tinh thần thể tiếp nhận và tạo ra những cảm xúc bên ngoài, rồi mới truyền cho bản thân.
Mà lỗi xảy ra trong quá trình truyền này, do ngôn ngữ của không gian chiều cao và không gian chiều thấp không thể phân tích đầy đủ nên hầu hết cảm xúc sẽ sụp đổ khi chúng chảy từ tinh thần thể đến chính anh ấy. Bởi vậy cảm xúc mục tiêu cảm nhận được hết sức có hạn.”
Tô Đoạn: “…”
Tuy không hiểu lắm ý nghĩa của mấy từ mà hệ thống nói, nhưng cậu vẫn cố gắng nắm bắt trọng điểm, “Vậy nghĩa là giữa Odrosse và tinh thần thể của ảnh có vấn đề giao tiếp hả? Nên không biết hôm qua tinh thần thể của ảnh đến tìm tôi?”
Hệ thống nói: “Cậu hiểu vậy cũng được.”
Tô Đoạn hỏi dò: “Vậy muốn chữa tận gốc thì phải giải quyết vấn đề giao tiếp kém này đúng không?”
Hệ thống đáp: “Đúng rồi, theo lý là thế.”
Tô Đoạn rất sầu: “Nhưng tôi không hiểu tinh thần lực, ừm, với cả không gian chiều cao gì đó.”
Thật ra là chẳng hiểu mô tê gì cả, là một học sinh dốt thậm chí không hiểu hàm số ba chiều trong toán học nâng cao, cậu cảm thấy nhiệm vụ này chắc không khả thi quá.
Hệ thống an ủi: “Không sao đâu ký chủ, cậu đã quên công hiệu của mình rồi à?”
Tô Đoạn: “… Đâu có.” Là một cây thuốc bắc sinh ra linh trí, cậu đã nghe con người nói về vai trò của mình trong y học.
Hệ thống nói: “Nấm Phục Linh có tác dụng làm dịu. Mặc dù thế giới nhiệm vụ được xây dựng từ dữ liệu, nhưng ký chủ vẫn giữ được một số đặc điểm riêng khi gia nhập vào thế giới.”
“Cậu không phát hiện ra khi cậu ở bên mục tiêu chữa bệnh, cảm xúc của ảnh dao động không khác gì người bình thường hả? Khi đó, cảm xúc tinh thần thể truyền về cho mục tiêu không hề bị mất.” Hệ thống nói.
Tô Đoạn nói: “Nhưng tôi không thể luôn đi theo bên cạnh anh ấy từng giây từng phút được.”
Dù là giữa người yêu cũng sẽ có lúc ở một mình.
Hệ thống nói: “Ký chủ đừng lo lắng quá, theo hệ thống phân tích thì chỉ cần ký chủ giúp mục tiêu trải nghiệm phong phú cảm xúc, chắc điểm chữa bệnh cũng sẽ đạt điểm tiêu chuẩn trở lên, dù không thể trị tận gốc cũng không cần lo nhiệm vụ thất bại.”
Tô Đoạn vẫn cảm thấy như vậy không ổn lắm, nhưng hệ thống nói có vẻ rất có lý nên nhất thời cậu không biết nên phản bác từ đâu.
❦❦❦
Odrosse thấy nô lệ nhỏ rũ đầu, một chốc thì phồng má chả biết đang giận ai, một chốc thì cau mày lo đến phát sầu, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa bèn đưa tay sờ trán cậu: “Ngươi bị sao vậy? Bị cảm à? Đi lấy máy kiểm tra vật lý để kiểm tra nào.”
Tô Đoạn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của hắn thì nhỏ giọng nói không có, “Chả là do tôi ngủ không quen thôi, qua hai ngày nữa sẽ quen.”
Biết Odrosse không cố ý vờ như không có việc gì nên Tô Đoạn không còn giận nữa.
Odrosse không thấy trán cậu nóng nên cũng rút tay lại nói: “Vậy hôm nay ta sẽ đổi cho ngươi một nơi ở mới và một công việc mới.”
Tô Duẩn ngoan ngoãn gật đầu, tò mò hỏi: “Ở đâu ạ?”
Odrosse nói: “Ở tầng dưới, công việc của ngươi ở phòng luyện cơ giáp, mỗi ngày phụ trách dọn dẹp ở đó, hiểu chưa?”
Tô Đoạn gật đầu, chỉ cần không phải tưới nước cho bộ phận sinh sản của thực vật khác là được.
Odrosse lấy thiết bị kết nối riêng gửi tin nhắn cho quản gia, rồi dặn dò Tô Đoạn: “Ăn cơm xong thì bảo quản gia chuyển đồ của cậu sang phòng mới. Tôi đi đón khách.”
Tô Đoạn nói: “Được.”
Trong khi Tô Đoạn đang bận rộn trang trí căn phòng mới thì Odrosse đã gặp “vị khách” hôm nay của mình.
Người đến là em trai ruột của hắn, thân vương Arvid – Thân vương thứ hai của đế quốc.
Tướng mạo của anh có những điểm giống rõ ràng với Odrosse, nhưng đường nét dịu dàng hơn nên càng giống mẹ của họ – Hoàng hậu Sophie. Anh sở hữu đôi mắt xanh lục thuần khiết như đá quý giống mẹ mình, tính cách cũng hoạt bát hơn Odrosse.
Khi Arvid vừa thấy anh ruột của mình thì không vội nói chính sự mà đôi mắt xanh biếc chỉ nhìn qua lại hai lần quanh người hắn.
Chưa đến vài giây, một con rồng phương Tây lớn xuất hiện trong phòng, cái đầu to đánh hơi xung quanh Odrosse.
Mũi chân Odrosse khảy tinh thần thể phiền phức của em trai mình để nó đừng quấn lấy mình nữa, “Có chuyện gì mau nói đi, và thu nó về đi.”
Tinh thần thể của Arvid mất nết vươn cái đầu to quấn lấy bắp chân hắn.
Odrosse: “…”
Khác với người luôn thờ ơ như hắn, cậu em trai của hắn có phần hoạt bát hơn, tinh thần thể nhà người khác sẽ chỉ xuất hiện khi nó cực kỳ hưng phấn, còn của Arvid sẽ nhảy ra khi có chuyện hơi lớn. Khi còn nhỏ vẫn sống với nhau trong hoàng cung, Odrosse cứ bị nó quấn lấy làm phiền miết.
Arvid lấy làm lạ nhìn hắn hỏi: “Anh hai, không phải anh đang nghỉ phép sao? Sao lại thả tinh thần thể ra? Rồng của em ngửi thấy mùi của nó rồi.”
___
2/12/2023.
17:03:33.
___
Editor: Nay buồn nên đăng hai chương cho đỡ buồn 😔