Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 2: C2: Thế giới thứ nhất 2



THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Thiếu niên như đau đến chẳng còn sức, thuận theo dựa vào ngực Tần Tri.

Thiếu niên trong ngực mảnh khảnh, mềm mại vẫn chưa hết tính trẻ con. Có lẽ vì thường xuyên uống thuốc bắc để bồi bổ cơ thể nên có mùi cây thuốc nhàn nhạt.

Theo bản năng đỡ lấy người ta, nhưng nghĩ đến thói ở sạch và tính cách trong lời đồn của cậu chủ nhỏ, cánh tay đang ôm Tô Đoạn của Tần Tri lập tức cứng đờ.

Hắn gần như suy nghĩ theo phản xạ rằng liệu mình có chọc giận cậu chủ nhỏ vì chuyện này không, nếu như chuyện này bị truy cứu…

Vì bị anh cả nhắm vào, giờ hắn không tìm được việc làm ở bên ngoài, tuy công việc hiện tại phải cúi mặt phục vụ người khác nhưng tiền lương vô cùng hậu hĩnh, hắn rất cần số tiền này để trang trải tiền thuốc men cho mẹ.

Bên bệnh viện không thể chậm trễ quá lâu… Huống chi sắp phải nhanh chóng chuẩn bị phí phẫu thuật.

Tần Tri ôm cậu chủ nhỏ cả người toàn mùi thuốc, lơ là nghĩ.

Chẳng qua hắn chỉ lơ là trong giây lát, rất nhanh thôi sắc mặt tái nhợt cùng vẻ mặt đau đớn của người trong lòng đã cướp đi tất cả sự chú ý của hắn, không nhớ nổi những băn khoăn khác nữa.

Sau một hồi đau đớn mãnh liệt ập đến, Tô Đoạn mới kiểm soát được thân thể đôi chút, nhưng cậu cũng không tỏ ý Tần Tri buông ra, mà là ngẩng đầu lên, mấp máy môi khó khăn tìm từ nói: “Đỡ, đỡ tôi… Ngồi dậy.”

Tần Tri nghe cậu nói vậy, cánh tay lập tức nghe lệnh hơi dùng sức đỡ cậu lên ghế ngồi xuống.

Hắn nhìn thiếu niên co rụt vào trong ghế, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy thì không khỏi mím môi.

Mặc dù nghe đồn cậu chủ nhỏ xấu tính nắng mưa thất thường, nhưng người đẹp luôn có ưu thế trời sinh. Tựa như dáng vẻ tiều tùy đáng thương đó, dù thế nào cũng không thể khơi dậy lòng cảnh giác của người ta được, trái lại làm người ta không kìm được mà đau lòng cho cậu.

Không biết Tần Tri lấy lá gan từ đâu ra, vội nói với cậu chủ nhỏ câu dài nhất từ khi gặp mặt đến nay: “Tôi đỡ cậu đến sô pha ngồi rồi gọi bác sĩ.”

Hôm qua hắn mới đến, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, có nhiều việc quản gia chưa dặn dò hết với hắn nên hắn không biết thuốc của Tô Đoạn để ở đâu, mà quản gia lại đang xử lý công việc bên ngoài, vì vậy hắn đành phải ra ngoài tìm người hỏi.

Nhưng chiếc ghế này vừa cứng vừa trơn, không có tay đỡ, bây giờ cậu chủ nhỏ mềm oặt ẹo, hắn sợ hắn đi rồi để lại cậu chủ nhỏ ngồi một mình sẽ dễ bị trượt xuống sàn.

Cậu chủ nhỏ đang bị đau đến chẳng nói nên lời mở mắt ra, đôi mắt đen láy ươn ướt vì đau ấy nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.

Tần Tri đỡ người ấy ngồi lên sô pha, chỉnh cho cậu ngồi ở tư thế khó bị ngã, sau đó xoay người đi ra ngoài tìm ai đó.

Sau khi Tần Tri đi rồi thì hệ thống bỗng lên tiếng: “Ký chủ ơi ký chủ à.”

Tô Đoạn hỏi: “Có chuyện gì đấy?”

Hệ thống nói: “Thật ra tụi mình có hệ thống trung tâm mua sắm xây dựng dựa trên kết quả nghiên cứu ngắn hạn. Ký chủ có thể dùng điểm kinh nghiệm để mua các vật phẩm hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ, bao gồm cả thuốc giảm đau.”

Hệ thống vừa nói kéo ra một bảng có nhiều vật phẩm trên đó, nhưng chúng đều hiện màu xám, rõ là chưa mua được.

Hôm qua Tô Đoạn chưa hề nghe nó nhắc về hệ thống mua sắm, lần đầu tiên cậu biết mình còn có thể dùng công đức – nhưng hệ thống gọi là điểm kinh nghiệm – để mua đồ trên đó.

Hệ thống này là một hệ thống rèn luyện, sự xuất hiện đột ngột của một cửa hàng hay thứ gì đó luôn mang đến cho cậu cảm giác lẫn lộn kết hợp giữa tu chân và công nghệ.

Tuy thân thể còn đau nhưng khi nghe nó nói xong cậu vẫn nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Nhưng tôi không có điểm kinh nghiệm.”

Nhiệm vụ đầu tiên còn chưa hoàn thành kia kìa, điểm kinh nghiệm hiện giờ của cậu bằng không, có thể nói là hai bàn tay trắng.

Hệ thống nói: “Đúng thế, một ống thuốc giảm đau chỉ cần mười điểm kinh nghiệm. Mười điểm kinh nghiệm này thật ra cũng không đến nỗi nhiều. Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống sẽ tự động đánh giá hiệu suất và kết quả của ký chủ, theo thứ tự từ thấp đến cao D, C, A, B và S. Nếu một nhiệm vụ được đánh giá từ A trở lên, ký chủ sẽ được ít nhất năm nghìn điểm kinh nghiệm. Tất nhiên, tạm thời bây giờ ký chủ chưa trả nổi mười điểm kinh nghiệm này.”

Hệ thống tạm dừng, giọng nói điện tử dường như trầm xuống: “Tôi vừa thử, hệ thống không có chức năng ghi nợ nên đổi thuốc giảm đau thất bại mất rồi.”

Tô Đoạn im lặng một chốc: “Không sao, thật ra tôi không đau lắm.”

Cậu nói thật, cậu là một cây linh thảo bất động, lúc mới sinh ra ý thức, linh lực còn yếu lắm, không thể tự bảo vệ mình, thế nên cậu cũng từng bị người hay động vật làm tổn thương, chút xíu đau đớn này chẳng là gì cả.

Sở dĩ trông cậu đau như thế là vì vẫn chưa quen với thân thể của con người.

Hệ thống: “Ký chủ khỏi cần an ủi tui QAQ”

Tô Đoạn cổ lỗ sĩ đã ngủ say hàng ngàn năm, hoàn toàn đi lệch đường ray với thế giới hiện đại nhìn kí tự khóc ở cuối của hệ thống, không khỏi rơi vào trầm tư: “…”

Chẳng lẽ người ở tinh tế tương lai rất hay giao tiếp bằng mấy kí tự cảm xúc này hả?

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, cậu cảm thấy hệ thống này… Có vẻ khá tình cảm thì phải?

Hệ thống còn nói: “Ký chủ cố lên nhé! Hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này sẽ mua được nhiều thuốc giảm đau lắm đó.”

Tô Đoạn nói: “Ừa.”

Tân Tri đi chưa quá năm phút đã quay về cùng quản gia, quản gia đưa thuốc cho Tô Đoạn rồi gọi bác sĩ.

Tinh thần của Tô Đoạn không tốt, thuốc giảm đau có cả thành phần thuốc ngủ, sau khi giảm đau thì bị quản gia bắt ăn nửa chén cháo, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi, ngủ thẳng đến chạng vạng mới dậy.

Tần Tri đi theo quản gia bận rộn suốt. Lần đau dạ dày này của Tô Đoạn vẫn là bệnh cũ, bác sĩ nói có lẽ do ban đêm cậu bị lạnh, nhưng bệnh không nghiêm trọng, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thôi. Nếu muốn chắc chắn thì uống thuốc.

Quản gia không dám lơ là bèn nhờ bác sĩ kê thuốc.

Bác sĩ kê thuốc bắc, sáu thang, uống hai lần sáng tối trong ba ngày.

Tô Đoạn dường như luôn phải uống thuốc bắc quanh năm suốt tháng.

Vì khả năng miễn dịch kém nên Tô Đoạn luôn phải uống thuốc bắc từ thuở còn bé.

Thuốc Tây tác dụng nhanh nhưng lại có tác dụng phụ nghiêm trọng. Thuở nhỏ Tô Đoạn đã yếu ớt, tác dụng phụ của thuốc Tây thể hiện vô cùng rõ ràng trên người cậu, lâu ngày, đơn thuốc của Tô Đoạn dần đổi thành thuốc bắc.

Nhưng điều đáng chú ý của thuốc bắc là nó rất đắng. Dù là người lớn có sức chịu đựng cao cũng sẽ nhăn mặt nhăn mũi khi uống, vị đắng đọng lại mãi trên đầu lưỡi, như thể tất cả vị giác chỉ cảm nhận được mỗi mùi vị đó vậy.

Hồi bé Tần Tri từng uống đôi ba lần, đến giờ vẫn nhớ cái vị đắng thấm đến tận tim gan kia.

Nhưng khi Tô Đoạn uống, cậu chỉ hơi nhíu mày rồi tiếp tục nâng chén uống. Tuy uống chậm nhưng vẫn uống hết nước thuốc nâu sẫm nào trong chén.

… Cậu ấy không thấy đắng sao?

Tần Tri suy tư mấy giây mới nhận ra có lẽ từ nhỏ Tô Đoạn đã quen uống đắng nên vẻ mặt mới dửng dưng như thế.

Nhưng lần đầu tiên uống nó, chắc hẳn cậu sẽ không quen.

Tô Đoạn đưa chén thuốc cho hắn, từ từ dùng khăn giấy lau miệng rồi đưa lại cho hắn, đợi mấy giây, thấy Tần Tri không làm gì nữa mới nhắc nhở: “Trái cây.”

Lúc này Tần Tri mới chợt nhớ ra, vội vàng đưa đ ĩa mứt trái cây đã chuẩn bị sẵn bên cạnh cho cậu.

Ánh mắt Tô Đoạn nhìn quanh đ ĩa mứt trái cây, chọn một miếng cỡ vừa rồi bốc lên bỏ vào miệng.

Trái cây được ngâm rồi chế biến ra màu hổ phách ngọt ngào, không còn thấy giống ban đầu nữa.

Theo lý mà nói, Tô Đoạn là thực vật, hẳn phải hiểu biết đôi chút về đồng loại của mình, nhưng tiếc là sau khi Trái Đất sụp đổ, Tô Đoạn ngủ say quá lâu, ký ức về quá khứ của cậu như bị một tấm màn che phủ, trở nên mơ hồ và quên rất nhiều chi tiết.

Có điều những ký ức đó chẳng có gì đáng nhớ, là một cây thuốc bắc không thể hóa người nhưng lại sinh ra trí tuệ, cuộc sống thực ra rất nhàm chán. Việc cậu làm nhiều nhất bấy lâu nay không gì khác hơn là quan sát các loại động thực vật xung quanh, thỉnh thoảng dùng một chút linh lực để “biến mất” khỏi tầm mắt của con người khi họ đến gần, tránh bị hái đi phơi khô làm thuốc.

Cho mứt trái cây vào miệng vài giây, một mùi vị ngọt mà không ngấy lan ra từ đầu lưỡi, nhanh chóng xua tan vị đắng của thuốc bắc.

Tần Tri dọn dẹp đồ đạc rồi quay qua nói với Tô Đoạn đang cúi đầu phồng má ăn trái cây: “Cậu chủ, tôi đi xuống trước.”

Tô Đoạn vẫn đang đắm chìm trong cảm giác lần đầu tiên được ăn đồ ngọt, đầu óc cứ như được rót nước đường. Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng đảo miếng trái cây khắp miệng, không hơi đâu mà nói chuyện – Mà cậu cũng chưa quen với việc nói chuyện – Bèn gật đầu đại một cái.

Tần Tri bưng chén thuốc còn sót lại nước thuốc màu nâu và cái đ ĩa còn sót lại trái cây ra khỏi phòng, đóng cửa cho cậu chủ nhỏ để cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi đóng cửa phòng lại, hắn muộn màng nhận ra rằng từ đầu đến cuối cậu chủ nhỏ này nghe lời đến lạ, bảo gì làm nấy, không hề hung dữ vui giận thất thường như lời đồn, thậm chí còn lười nói.

Chẳng lẽ những lời đồn đó nói sai rồi?

Nếu một người đồn thì có thể là do thành kiến, nhưng hầu như ai cũng bảo thế, còn thẳng thừng cảnh báo cho hắn. Thế nên chỉ nói là do thành kiến hoặc hiểu lầm thì đúng là lạ quá.

Tần Tri không đoán ra được.

Tô Đoạn lại đổ bệnh. Mặc dù với Tô Đoạn, cứ dăm ba bữa lại bệnh một lần cũng không có gì lạ, nhưng sau khi quản gia thông báo cho chủ nhà, Tô Đoạn bỗng nhận được cuộc điện thoại từ nước ngoài của cha mẹ cơ thể này.

Cha mẹ Tô rất quan tâm đ ến cậu con trai nhỏ ốm yếu nhiều bệnh. Dẫu đang ở nước ngoài nhưng chỉ cần Tô Đoạn bệnh nhẹ một xíu thì vẫn lo lắng vô cùng.

Cuộc gọi vừa kết nối, mẹ Tô bèn huyên thuyên với Tô Đoạn, hỏi cậu còn đau không, sao lại bất cẩn bị cảm thế này,…

Tay Tô Đoạn cứng ngắc cầm điện thoại, nghe giọng nữ nhẹ nhàng không ngừng hỏi han quan tâm mình mà vẻ mặt thoáng chút bối rối.

Cậu là Tô Đoạn, nhưng không phải “Tô Đoạn”. Dù rằng cậu có ký ức của nguyên chủ, nhưng hai người đang nói chuyện với cậu kỳ thực không phải cha mẹ cậu.

Cậu là một người rất lạnh nhạt, trước sự quan tâm của “người mẹ” xa lạ này, cậu không biết nên nói năng thế nào nữa.

Mẹ Tô nói một tràng dài, ấy vậy mà không nghe cậu đáp lại, bèn ngờ vực hỏi: “Đoạn Đoạn, sao thế con? Sao con không nói gì với mẹ hết?”

Tô Đoạn tìm trong trí nhớ của nguyên thân, chậm rãi tìm ra một lời giải thích hợp lý: “Con mệt ạ.”

Cậu vừa nói mệt, mẹ Tô thấy thương vô cùng, vội bảo cậu nghỉ ngơi, bà không nơi chuyện với cậu nữa mà đưa điện thoại sang cho cha Tô, cha Tô hỏi thăm cậu đôi câu rồi cúp máy luôn.

Cha mẹ Tô vừa cúp máy, Tô Đoạn chưa kịp nghỉ ngơi thì anh cả của cậu – Giờ là người nắm quyền công ty Tô thị trong nước đã trở về nhà Tô.

Khác với em trai có sức khỏe kém và tướng mạo xinh đẹp, Tô Tranh chẳng những cao lớn khỏe mạnh mà còn có một khuôn mặt hết sức lạnh lùng. Tuy chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã cực kỳ có uy thế, nhìn bên ngoài khác hẳn với Tô Đoạn.

Nhưng có lẽ do bầu không khí gia đình hòa thuận, Tô Tranh trông cứng rắn, không hợp tình người nhưng vô cùng thương gia đình, đặc biệt là với cậu em trai ốm yếu hay bệnh. Vừa nghe tin cậu bị ốm, họp xong bèn vội vã về nhà, thậm chí chưa kịp thay âu phục.

Nghe quản nói cậu cả Tô đã về, Tô Đoạn đang làm ổ trên giường định đi ngủ không khỏi sầu não.

Khó lắm mới nói lừa được cha mẹ Tô cách xa một đại dương qua điện thoại, giờ thì người anh cả mà nguyên thân thường gặp đã về, cậu phải làm gì mới không lộ sơ hở đây?

Tác giả có lời muốn nói: Anh công hồn nhiên chẳng hay biết mình đang ôm người bạn đời tương lai trong tay: Hôm nay vẫn lo mất việc.jpg

___

21/10/2023.

12:02:32.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.