Tử Dương

Chương 580: � Chương cuối: Thiên địa



Dịch giả: phuongkta1
Biên: argetlam7420

Điền Vấn Dương ngạc nhiên trố mắt nhìn Mạc Vấn, “trưởng Tiên, cái này, cái này…”

“Đường đường là nam nhi mà ngay cả người đàn bà cũng không quản được, mặc kệ ả tùy ý làm bậy, ức hiếp cha mẹ hại chết thê thiếp, chính là do có hạng người nhu nhược như ngươi tồn tại, mới khiến cho thiên hạ có nhiều người đàn bà chanh chua và đanh đá như thế, ngươi tự quay về đi, dọc đường rèn luyện một chút dũng khí, cứng rắn xương cốt.” Mạc Vấn trầm giọng nói ra.

“Trưởng Tiên nghe ta giải thích đã.” Điền Vấn Dương xấu hổ cúi đầu.

“Sai chính là sai, còn tìm kiếm cái cớ giải vây cho chính mình, sai càng thêm sai.” Mạc Vấn sắc mặt càng lạnh lẽo.

Điền Vấn Dương thấy Mạc Vấn tức giận, trên trán ngay đổ đầy mồ hôi, “Đúng, đúng vậy, trưởng Tiên giáo huấn rất đúng, xin hỏi trưởng Tiên nơi này là nơi nào.”

“Biển Nam Hải, lên đường đi, trên đường không thể cưỡi ngựa ngồi xe.” Mạc Vấn cưỡi mây bay lên trời.

Điền Vấn Dương kinh hoàng quỳ xuống, cung kính đáp lại.

Lên tới không trung, Mạc Vấn bay về phía tây nam, không được uống rượu của Khổng Tước Vương rồi, trong lúc rảnh rỗi chỉ có thể tới Lĩnh Nam dùng miệng xin rượu thịt.

Lĩnh Nam là nơi thâm sơn cùng cốc, người nghèo đất cằn cỗi, núi non hiểm trở, từ xưa chính là chỗ để triều đình lưu đày tội thần, Lưu Thiếu Khanh trước kia đã từ chối chức quan nhỏ ở Thiên Đình, lựa chọn xuống trần đảm đương chức Sơn thần Lĩnh Nam, gã lựa chọn như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là Lĩnh Nam cách Nam Hải rất gần, thuận tiện cho gã gặp gỡ Ngao Nhu.

Lưu Thiếu Khanh tuy là Sơn thần nhưng lại là Thiên Tiên, có thân xác hiển nhiên sẽ có chỗ ở, muốn tìm được chỗ ở của gã cũng không hề khó, giờ ngọ, Mạc Vấn tìm được Lưu Thiếu Khanh.

Lúc Lưu Thiếu Khanh là người thường thích làm lớn thích công to, nhưng chỗ ở sau khi thành Tiên lại cực kỳ đơn sơ, chỉ có bảy gian phòng trúc phía Bắc dưới chân núi, hướng mặt trời ấm áp, chung quanh phòng xá có rừng trúc vườn rau, cũng có vài mẫu ruộng đồng, lúc Mạc Vấn đi tới Lưu Thiếu Khanh đang cùng Quỳnh Dao gánh nước từ trong khe nước phía tây tưới rau.

“Thiếu Khanh, Thiên Khu chân nhân tới.” Quỳnh Dao ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Tới thì tới rồi, còn muốn ta phải chạy ra tận cửa chào đón sao.” Lưu Thiếu Khanh gánh thùng gỗ đi về phía vườn rau.

“Vẫn còn bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Mạc Vấn cười hạ xuống, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu mặc dù là Thiên Tiên, nhưng lại nhậm chức thổ địa Sơn thần, không thể tùy ý rời khỏi khu vực mà mình quản lý, những năm này hắn không chủ động thăm viếng, Lưu Thiếu Khanh hiển nhiên không vui, chẳng qua từ chuyện này cũng có thể nhìn ra Lưu Thiếu Khanh vẫn đang rất nhớ Mạc Vấn đấy, nếu không cũng sẽ không bởi vì hắn không tới thăm mà trong lòng tức giận.

“Những năm này không có tin tức, ta còn tưởng rằng ngươi gặp bất trắc.” Lưu Thiếu Khanh để gánh xuống, đi ra vườn rau gặp mặt Mạc Vấn.

“Nói năng lỗ mãng như thế, sao có thể là đạo lý đãi khách.” Mạc Vấn đưa tay chào hỏi Quỳnh Dao, nàng mỉm cười đưa tay, đáp lễ lại.

“Vậy tay không mà đến là đạo lý làm khách đấy hử.” Vẻ mặt Lưu Thiếu Khanh vẫn lạnh nhạt như trước.

“Sao không thấy Ngao Nhu ở đây.” Mạc Vấn thấp giọng hỏi.

“Nàng cũng không thường lui tới.” Lưu Thiếu Khanh đưa tay chỉ về phía phòng trúc, hai người cất bước đi đến, trong lúc đi đường Lưu Thiếu Khanh lại nói, “Quỳnh Dao không thể mãi mãi trường thọ, Nhu nhi suy nghĩ rộng lượng, có lòng đợi sau khi Quỳnh Dao giá hạc sẽ chuyển đến nơi này.”

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, Ngao Nhu tuy là Long Nữ Nam Hải, nhưng lại không hề điêu ngoa cường thế, thực sự đáng quý.

“Chuyện kia kết thúc như thế nào.” Lưu Thiếu Khanh hỏi.

“Chuyện gì.” Mạc Vấn dừng lại trước phòng đợi Lưu Thiếu Khanh đi trước, Lưu Thiếu Khanh tiến lên mở cửa phòng mời Mạc Vấn đi trước, Mạc Vấn cất bước tiến vào phòng, chỉ thấy trong phòng bố trí vô cùng đơn giản, không hề có vật dụng dư thừa, đơn giản sạch sẽ lại thanh nhã.

“Hàng năm ta đều phải lên trời báo cáo công tác đấy.” Lưu Thiếu Khanh nói ra, ngụ ý là tất cả hành động của Mạc Vấn từ Thiên Đình trước đây gã đều biết rõ.

Mạc Vấn thở một hơi thật dài, lúc này mới mang chuyện trải qua trước kia cùng với việc Tổ Sư ra mặt nói giản lược cho Lưu Thiếu Khanh biết rõ.

“Con gà mái kia thật đáng giận, vì sao ngươi không lấy tính mạng của mụ.” Lưu Thiếu Khanh tức giận bất bình.

“Giết mụ cũng là chuyện vô nghĩa, huống hồ mụ đã thân bại danh liệt, ta không muốn làm cử chỉ tiểu nhân bỏ đá xuống giếng như vậy.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra, Thải Y đạo cô thực sự đáng hận, nhưng dựa theo luật pháp Thiên Đình, mụ bị lột bỏ chức vị, bị phạt tự suy nghĩ trăm năm, có thể coi là đã nhận trừng phạt, thứ gọi là “Thiên tử phạm pháp cũng xử như thứ dân” chẳng qua chỉ là nói miệng, chưa có triều đại nào thực sự thực hiện.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy chậm rãi gật đầu, “hành động như thế không phù hợp với tính cách của ngươi.”

Mạc Vấn cũng thuận theo đó gật đầu, mọi thứ đều có công bằng, không thể nghiêm khắc với người khác lại rộng lượng với mình, mất đi chừng mực.

Trong lúc hai người nói chuyện, Quỳnh Dao đưa nước trà tới, “Trong nhà không có vật gì đãi khách, lấy lá trúc thay trà, xin chân nhân đừng trách.”

“Giải nhiệt mát gan, rất tốt, rất tốt.” Mạc Vấn tiếp nhận chén trà từ tay Quỳnh Dao, người đời thường nói gần son thì đỏ gần mực thì đen, Quỳnh Dao vốn cực kỳ thô kệch, nhưng sau khi đi theo Lưu Thiếu Khanh lại bị gã tiêm nhiễm, cử chỉ ngôn ngữ đều ngày càng trở nên khéo léo.

“Nàng khách khí với hắn làm gì, nhanh đi chuẩn bị rượu và thức ăn, đúng rồi, lúc làm cá đừng bỏ gừng vào, hắn không ăn được gừng.” Lưu Thiếu Khanh khoát tay áo với Quỳnh Dao.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng ấm áp, trước kia quan hệ giữa hắn và Lưu Thiếu Khanh cũng không tốt mấy, sau khi hắn giữ chức hộ quốc chân nhân nước Triệu thì Lưu Thiếu Khanh đã từng có ý đồ ám sát hắn, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, hai người đã thành bạn chí cốt. Cái gọi là bạn bè cũng không phải là không có mâu thuẫn, mà là dù có mâu thuẫn nhưng đến cuối cùng vẫn là bạn bè.

“Ài.” Lưu Thiếu Khanh nói xong, thở một hơi thật dài.

Mạc Vấn biết rõ vì sao Lưu Thiếu Khanh thở dài, Lưu Thiếu Khanh biết rõ hắn không thích ăn gừng là lúc ngồi chung bàn ăn uống ở Vô Lượng Sơn, chắc chắn Lưu Thiếu Khanh đang nghĩ tới các lão sư cùng mấy vị đồng môn khác ở Vô Lượng Sơn. Ba vị lão sư Vô Lượng Sơn đã sớm giá hạc nhiều năm, kết cục của mấy vị đồng môn cũng không giống nhau.

Không bao lâu thì đồ ăn bưng tới, mặc dù vẻ ngoài của Quỳnh Dao thô kệch, nhưng khả năng nấu nướng lại rất khá, lúc cô còn ở Thái Ất Sơn từng sống một mình, hiển nhiên thành thạo nấu nướng. Cá rô hấp hoa, măng thái mảnh xào chay, thịt dê sấy khô, khoai sọ Lĩnh Nam, tuy chất lượng bình thường nhưng lại nhiều món, lúc hai người cạn chén thì Quỳnh Dao cũng không ngồi cùng bàn, mà ở bên hầu hạ nước trà, trước sau bận rộn.

“Rượu tiên nhân này vốn là hũ đầy đấy, hai năm trước Thiên Tuế đến đây chơi, chúng ta uống hết nửa vò, giờ còn lại chừng này.” Lưu Thiếu Khanh chỉ vào vò rượu giống như cái vạc nhỏ, nói với Mạc Vấn.

“Thiên Tuế đã từng tới đây?” Mạc Vấn cảm thấy ngoài ý muốn.

“Từng tới, gã có thể đã bị chúng ta hại khổ rồi.” Lưu Thiếu Khanh rót rượu cho Mạc Vấn.

“Có liên quan gì đến chúng ta.” Mạc Vấn không hiểu hỏi.

“Sông Hoàng Hà chảy về Đông Hải, thuộc sự cai quản của Long Tộc Đông Hải, chúng ta giúp đỡ Nam Hải tranh giành cái Thần khí gọi mưa kia, Thiên Tuế tuy không xuất chiến, nhưng lại là đồng môn của ta, khó tránh khỏi bị Đông Hải cùng Thủy tộc Hoàng Hà ghi hận xa lánh, cộng với thời điểm tận thế chúng ta khiến cho khu vực Bích Thủy Đàm mưa xuống trước tiên, dẫn tới bách tính bốn phương tiến đến, gây ra nào động rầm rĩ ồn ào làm cho gã không thể tĩnh tâm, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi chỗ ở cũ dời đi nơi khác.” Lưu Thiếu Khanh nói ra.

“Gã chuyển đến nơi nào.” Mạc Vấn cười hỏi.

“Trước kia từ quận Cán tìm được một cái hồ lớn cư trú, về sau lại ngại chỗ đó thỉnh thoảng có người tiến đến chèo thuyền du ngoạn bắt cá, gã bèn đi về phía tây nam, cuối cùng tới nơi nào ta cũng không thể biết được, lần trước đến đây chính là đang hướng về phía tây này.” Lưu Thiếu Khanh nói xong, bưng chén cùng uống với Mạc Vấn.

“Không muốn phát triển, chỉ mong an nhàn.” Mạc Vấn lắc đầu cười nói.

“Y vốn chính là loài máu lạnh, thích yên tĩnh lười vận động, một con rùa thì có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì?” Lưu Thiếu Khanh lại rót rượu lần nữa.

Mạc Vấn gật đầu đồng ý, mỗi người có một chí hướng riêng, gặp được điều gì, sẽ trải qua chuyện gì, sẽ được thứ gì, sẽ mất đi cái gì đều là do tính cách quyết định, tính tình khác nhau của người đời quyết định vận mệnh của riêng họ.

“Những năm này ngươi đã làm những gì.” Lưu Thiếu Khanh hỏi.

“Đi loanh quanh khắp nơi, tuyên truyền giảng giải pháp môn tu hành nội đan, chỉ điểm đồng đạo tu hành Tam Muội chân hỏa.” Mạc Vấn nói ra.

“Ngươi đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, cần gì phải chuyên cần như thế.” Lưu Thiếu Khanh nhếch miệng.

“Ta muốn thỉnh cầu Thiên Đình thả A Cửu về thế gian, nếu như vô công trong trời đất, thiếu tình cảm của muôn dân trăm họ, sao có thể mở miệng xin được.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra, tu vi tinh thâm sẽ giúp con người tự tin nhưng cũng không phải là cái cớ để hoành hành ngang ngược.

“Có chút thời gian ta thực lòng bội phục ngươi, đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không mang tuyệt kỹ mình khổ tâm nghiên cứu sáng tạo công bố rộng rãi.” Lưu Thiếu Khanh tự mình uống một ly, sau khi đặt chén rượu xuống lại nói, “Ngươi chuẩn bị khi nào lên trời.”

“Ta đã đạt thành nhận thức với Phật giáo, cùng sống sót cùng tồn tại, mặc dù giáo lí của bọn họ nhiều có sai lầm, nhưng vẫn có tác dụng rất lớn trong việc trấn an dân tâm, giảm bớt giết chóc. Quyền lực nắm giữ trong tay rất ít người, chân tướng cũng thế, xe kéo tám ngựa vẫn luôn có bốn con ngựa phụ, chỉ cần bốn con ngựa chính luôn luôn kéo thẳng, những con ngựa bên ngoài sẽ không thể kéo xe đi lệch.” Mạc Vấn nói ra.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy chậm rãi gật đầu, gã đương nhiên biết rõ bốn ngựa cùng tám ngựa trong miệng Mạc Vấn ám chỉ cái gì.

“Pháp thuật nội đan cùng Tam Muội chân hỏa kia cũng đã được đồng đạo nắm rõ, mặc dù có được diệu pháp, nhưng có thể chứng đạo phi thăng hay không còn phải nhìn thiên phú bản thân cùng với việc cần cù, đã có được pháp môn tu hành nội đan, hiển nhiên không người nào tu hành ngoại đan nữa, hành động lần này chính là tạo phúc cho ngàn vạn di loại trong thiên địa.” Mạc Vấn lại nói.

Lưu Thiếu Khanh một lần nữa gật đầu.

“Một thời gian nữa ta sẽ đi Thiên Đình một chuyến, thỉnh cầu Thiên Đình ân chuẩn.” Mạc Vấn nói ra, hắn cũng không báo cho Lưu Thiếu Khanh biết chuyện nước Đại đã bắt đầu xuất binh thống nhất phương bắc, bởi vì Bồ Kiên dưới sự phụ tá của Lưu Thiếu Khanh mới thành lập ra nước Tần, nếu Lưu Thiếu Khanh biết vận mệnh nước Tần không dài sẽ khó tránh khỏi tâm tình sa sút.

“Chúc ngươi đạt được ước muốn.” Lưu Thiếu Khanh nâng chén.

Mạc Vấn bưng chén cùng Lưu Thiếu Khanh đối ẩm.

Sau buổi cơm trưa Mạc Vấn đứng dậy cáo từ, vợ chồng Lưu Thiếu Khanh ra tận cửa đưa tiễn.

Sở dĩ Dạ Tiêu Diêu lựa chọn vùng Mạc Bắc, so với Lưu Thiếu Khanh cũng không khác lắm, một là vì quản hạt cương vực rộng rãi, trong quá trình sinh hoạt không cảm thấy chật hẹp, hai là vì bọn họ có thể ở gần người nhà một chút, Ngọc Linh Lung năm đó đã đợi chờ ở Vô Nhai Sơn ngay biên giới Mạc Bắc.

Mạc Bắc nhiều cát nhiều gió, cây cỏ ít hơn nhiều so với khu vực Trung thổ, lúc chạng vạng tối Mạc Vấn đi tới Vô Nhai Sơn, quả nhiên một nhà Dạ Tiêu Diêu đều ẩn cư ở đây.

Bó gối nói chuyện, hiển nhiên sẽ nói đến những chuyện mà hai bên gặp phải trong những năm này, chợt một câu nói bâng quơ của Dạ Tiêu Diêu khiến cho Mạc Vấn cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ngươi chắc chắn nhìn thấy cô gái tóc đỏ ở đạo tràng của Sư tôn chính là con phượng hoàng từng bị cầm tù ở đầm lầy đảo hoang?” Mạc Vấn hỏi.

“Hẳn là cô ta.” Dạ Tiêu Diêu nhẹ gật đầu, “lúc hai người chúng ta tiến đến thì người này đang quỳ ở phía dưới pháp tọa, vệt nước mắt trên mặt chưa khô, cũng không biết là đến nghe giáo huấn hay là đến kêu khổ.”

“Ngươi cũng đã biết ân oán trước kia giữa nàng và Thải Y đạo cô mà.” Mạc Vấn đáp lại, sở dĩ Thải Y đạo cô ra tay với mẹ con Tần Vân, nguyên nhân rất lớn chính là cô gái tóc đỏ kia tiết lộ một ít tính xấu bất nhân của mụ, mà cô gái tóc đỏ lại chính là người được hắn thả ra khỏi nơi giam cầm.

“Chúng ta tới quá muộn, không nghe được đoạn hội thoại trước đó.” Dạ Tiêu Diêu lắc đầu nói ra.

“Sau đó thì thế nào.” Mạc Vấn truy vấn.

“Chúng ta tới, sư tôn liền bảo cô ta rời đi.” Dạ Tiêu Diêu đưa tay bưng chén trà trên bàn gỗ lên, “Từ lúc nào ngươi trở thành người hiếu kỳ như vậy, cố ý thám thính chuyện xấu năm xưa của người khác.”

“Mạc Vấn, A Cửu đang ở Địa phủ, ngươi có tính toán gì không.” Ngọc Linh Lung ở bên nói xen vào.

“Ta đã trải đường đi thật tốt, đưa thuyền vào nước, chuyện kế tiếp ta không còn muốn tự mình nhúng tay, một lát nữa ta sẽ đến Thiên Đình, thỉnh cầu Thiên Đình thả A Cửu về.” Mạc Vấn nói ra.

“Có chắc chắn không.” Ngọc Linh Lung hỏi.

“Nàng có khi nào thấy hắn làm chuyện mà không chắc chắn chưa.” Dạ Tiêu Diêu cười nói.

Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, không tiếp lời Dạ Tiêu Diêu.

Đến canh hai, Mạc Vấn đứng dậy chào từ biệt.

Rời khỏi Vô Nhai Sơn, Mạc Vấn cưỡi mây bay thẳng lên Thiên Đình.

Một đám Thiên binh Nam Thiên Môn nhận ra Mạc Vấn, thấy hắn đến thì như lâm đại địch, xì xào bàn tán, “Gia hỏa này lại tới làm chi.”; “Đừng lên tiếng, hắn tới.”

Mạc Vấn dừng trước Nam Thiên Môn, đưa tay nhìn về phía bắc, vận khí phát ra tiếng, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Mạc Vấn chỉ niệm một lần đạo hiệu rồi im lặng, có mấy lời không cần phải nói ra miệng, Ngọc Đế chính là Đại La Kim Tiên, Đại La Kim Tiên biết được trước sau, biết rõ vì sao hắn đến đây, cũng biết những năm này hắn đã làm thứ gì, biết rõ kế tiếp hắn có thể làm chuyện gì.

Sau đó nửa nén hương, một vị Thiên quan già tay nắm vải lụa vàng đi vội tới, đến trước mặt Mạc Vấn dừng bước nói ra, “Chúc mừng chân nhân, Ngọc Đế có chỉ cách chức Tiệp Dư, xuống tụ họp cùng chân nhân.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn lại xướng đạo hiệu.

“Bổn quan đi truyền chỉ cho Âm Ti, mời chân nhân hạ phàm chờ tin lành.” Lão Thiên quan đưa tay chỉ về phía nam.

Mạc Vấn từ Thiên quan kia trở lại thế gian, lăng không đứng thẳng, bình tĩnh đợi chờ.

Vào lúc canh ba, trăng sáng nhô cao, A Cửu cưỡi mây đi tới, không quá vui mừng đến phát khóc, mà chỉ mỉm cười gặp mặt. Thiên Khu là Thiên, Thiên Tuyền là Địa, dù có chia lìa, nhưng cuối cùng cũng có lúc tụ họp.

Giờ Thìn ngày tiếp theo, nước Tấn, quận Mân, trong thành Tuyền Châu.

“Trước tiên đi gặp người này, buổi chiều lại đi quận Nam tìm Vô Danh.” A Cửu xinh đẹp cười nói.

“Người nào?” Mạc Vấn chậm rãi theo A Cửu đi về phía trước.

A Cửu mỉm cười không đáp.

Không bao lâu hai người đi tới bên ngoài một tòa lầu, nơi này là một học đường, một lão tiên sinh đang ngồi tại bục giảng, rung đùi đắc ý giảng Luận ngữ, dưới bục có hơn mười cái bàn thấp bé, một đám trẻ em đang ngồi, trông đứa nào cũng quần áo gọn gàng, hẳn là con cái nhà giàu.

“Gã ở đâu.” Mạc Vấn cuối cùng cũng biết được A Cửu muốn dẫn hắn tới gặp ai.

A Cửu chỉ một đứa trẻ béo mập đang dựa vào bàn ngủ say ở hàng cuối cùng….

KẾT THÚC


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.