Trường An Nguyệt

Chương 33



Sắc mặt của ngoại tổ cũng không lo lắng, làm ta không khỏi nắm chặt thanh kiếm bên hông mà phụ hoàng ban cho. Lão vừa có thể khuyên ta đi chết, cũng chưa chắc không thể tự mình ra tay, ở hậu cung của phụ hoàng thì lão còn kiêng kị mấy phần, nhưng ở Đông cung trong ngoài đều là người Chương gia, muốn giết một công chúa dễ như trở bàn tay.

“Tiểu Nghiên!” Thất ca đẩy cửa ra, phá vỡ thế giằng co giữa ta và ngoại tổ. Mũ rộng của huynh ấy có hơi nghiêng lệch, hiển lộ ra hoảng loạn hiếm thấy trong những năm gần đây.

Thất ca đứng trước mặt ta, giọng điệu mang theo vẻ cầu xin nói với ngoại tổ phụ: “Thái phó, để cho cô tiếp tục khuyên Tiểu Nghiên đi.”

Ngoại tổ vung ống tay áo hành lễ với thất ca rồi nhìn ta thật sâu, trầm giọng nói: “Lão thần cáo lui.”

“Huynh cũng đến đây để muốn ta chết sao?” Vừa nhìn thấy thất ca, thái độ quật cường khi đối mặt với Chương Tịch biến mất, lòng ta tràn ngập đau buồn và tức giận, nước mắt lưng tròng, siết chặt nắm tay mình, cố gắng kìm nén đau đớn ngăn lại những giọt nước mắt chảy dài. Ta không biết mình đã làm gì sai mà khiến huynh đệ song sinh ép ta đến mức này.

Thất ca lắc đầu, nắm lấy tay ta nhẹ nhàng nói: “Chỗ này lão ta mới vừa ngồi rất bẩn. Tiểu Nghiên vào phòng trong nói chuyện với cô.”

Đôi mắt ta đỏ hoe, đi theo thất ca vào phòng trong, các thái giám và cung nữ xung quanh lần lượt lui xuống, Tưởng Thụ Nhân có khuôn mặt tròn dễ chịu mang đến cho chúng ta hai tách trà.

“Tiểu Nghiên khóc thành như vậy, vẫn còn là một đứa nhỏ thôi.” Thất ca dặn dò Tưởng Thụ Nhân lui ra, lấy khăn tay sạch sẽ lau nước mắt cho ta, “Ta nghe từ một vị quan lớn tuổi trong cung nói Tiểu Nghiên và mẫu hậu giống như một khuôn khắc ra.” Mẫu hậu mà huynh ấy nhắc đến đương nhiên là chỉ thân sinh mẫu thân của chúng ta, Đại Chương thị.

Ta không thích bị người ta nói giống trẻ con nên vừa khóc vừa đáp lại: “Hai ngày nữa ta sẽ mười lăm tuổi. Hơn nữa, Thất ca cũng lớn bằng ta thôi.”

Thất ca lại cười, ngồi cạnh ta ở đầu giường, đưa trà trên bàn cho ta, “Đệ vẫn luôn như vậy ngoài miệng không chịu thua ai, không biết học được từ ai. Tiểu Nghiên, ngày đó ta không nên đánh đệ.”

Nghĩ đến cái tát đó, vụ án của Bố chính sử Bắc Trực Lệ và cuộc tranh cãi hôn sự của ta với Từ Quân Dật, lòng ta lại chùng xuống, ta cụp mắt, cầm tách trà không nói một lời.

“Ta chưa bao giờ cười như thế này khi Tiểu Nghiên không ở trong cung.” Thất ca vụng về chải tóc cho ta, hai người chúng ta tựa như quay về tuổi thơ, “Khi ta còn nhỏ, thường có người đến nói với ta, sớm muộn gì phụ hoàng cũng sẽ phế bỏ Đông cung lập Thụy Vương do Lưu quý phi sinh ra. Chỉ có ngoại tổ phụ nói cho ta biết, có Chương gia một ngày, không ai dám đụng đến ta.”

Vừa nghe đến Chương gia, ta lập tức quay mặt đi, không muốn nghe huynh ấy nói, thất ca cũng không để ý, tiếp tục lảm nhảm: “Không giống như Tiểu Nghiên, lúc di mẫu mới vào cung cũng muốn có một nhi tử cho riêng mình, không thân thiết với ta, mãi cho đến khi biết được ngay cả vào ngày mười lăm phụ hoàng cũng không muốn ở cạnh nàng, thì nàng mới cử hai cung nữ lớn tuổi ở Đông cung đến hỏi han, còn có những huynh đệ lúc nhỏ cùng nhau đọc sách tập võ chơi đùa, lớn lên gặp lại ta, trong ánh mắt luôn mang theo vẻ khinh thường, có lẽ là không lọt mắt Thái tử được Chương gia nâng đỡ mà thôi.”

Ta không biết phải khuyên nhủ huynh ấy thế nào, chỉ biết vỗ lưng an ủi. Nửa năm trước, vấn đề đau đầu nhất của ta là bài tập do nữ phó giao cho, bây giờ bên trong hỗn loạn bên ngoài nguy cấp, ngay cả ta cũng hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.

“Tiểu Nghiên là người duy nhất bên cạnh ta không thay đổi,” Thất ca ôm ta như khi ta còn nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Cô luôn mong ngóng Tiểu Nghiên hấp tấp xuất hiện, thêm chút tươi sáng cho Đông cung buồn chán.”

Ta không vui đẩy huynh ấy ra, có chút khó chịu nói: “Thất ca coi ta là người diễn tuồng à?”

Tâm tình ấp ủ đã lâu của thất ca bị ta cắt đứt, huynh ấy không khỏi ho khan vài tiếng, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta: “Đệ thường nói chuyện với Từ Quân Dật như thế này?”

Ta gật đầu, không cảm thấy có chuyện gì không ổn.

Thất ca thở dài, xoa đầu ta: “Có lẽ nên để Tiểu Nghiên làm Thái tử.”

Lúc này, ta đột nhiên cảm thấy tứ chi không còn sức lực, ý thức như bị hôn mê, trà mà Tưởng Thụ Nhân đưa cho ta có vấn đề! Chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, ta liều mạng muốn kêu cứu và kháng cự nhưng cơ thể lại ngã xuống giường, cuối cùng thất ca vẫn muốn giết ta sao?

“Tiểu Nghiên, cô sẽ không làm hại đệ, yên tâm ngủ đi.”

Ta không nói được nữa, nằm trên giường chìm vào giấc mộng sâu.

Khi tỉnh dậy, ta bị người đổi nam trang, ngồi trong một chiếc xe ngựa xóc nảy, có Quế ma ma và Trân Châu ngồi bên cạnh.

Ta dụi mắt, lại véo mình, sợ mình đang mơ, ta kéo rèm ra thì phát hiện xe ngựa đang đi qua khu chợ Trường An sầm uất, bên tai còn có tiếng rao hàng của người Hồ.

Quế ma ma đưa cho ta một chiếc hộp gỗ cẩm lai tinh xảo, nói: “Đây là của Thất lang quân để lại.”

Ta mở ra xem, bên trong có dẫn lộ thân phận của ta, Quế ma ma và Trân Châu, tám ngàn lạng bạc cùng với giấy tờ hai ngàn mẫu đất ở Chiết Giang và một lá thư: “Tiểu Nghiên ngây thơ không nên ở lại cung. Bên trong có hàng ngàn mẫu đất màu mỡ ở Giang Nam, cầu mong đệ đệ của ta suốt đời bình an, vui vẻ, đừng bao giờ đặt chân đến Trường An nữa.”

Trên tờ dẫn lộ có quan ấn của phủ nha Trường An vào tháng mười một năm ngoái, trong đó có ghi Lý Nghiên, nam, đến từ Ninh Ba, huyện Chiết Giang. Từ khi còn nhỏ ta đã nói với thất ca rằng mình không muốn mặc nữ trang nữa, muốn đi đến Giang Nam xinh đẹp, thì ra huynh ấy đã chuẩn bị cho ta từ rất lâu.

Xe ngựa ra khỏi cổng thành, rời khỏi bức tường cung điện đã giam hãm ta từ lâu, bầu trời không còn tràn ngập gạch đỏ ngói xanh, dường như ta đã có được tất cả những gì mình mong đợi bao nhiêu năm nay. Thế nhưng lòng ta lại trống rỗng, không còn dấu vết cá nhảy ở biển rộng, chim bay tự do trên trời cao. Thất ca đã suy nghĩ chu đáo giúp ta, cho dù Nhu Nhiên có xâm chiếm phương bắc, chiến tranh nổ ra, Giang Nam vẫn có thể dựa vào lạch trời của Trường Giang để yên ổn trong một góc giống như thời Nam Bắc triều.

Ta quay đầu nhìn lại, cố đô ngàn năm của Trường An vẫn còn đứng đó, từ sự hùng vĩ của nó vào thời nhà Hán và nhà Đường cho đến nỗi buồn hiện tại, nó đã xây dựng một sân khấu cho các đế vương, trình diễn những khúc ca bi tráng cảm động hết màn này lại đến màn khác.

“Dừng lại!” Ta hét lên, “Dừng lại, ta không đi!”

Phu xe là ca ca của Tưởng Thụ Nhân, là nhi tử của Tưởng Bình, hắn ta mở rèm, cung kính nói: “Thái tử đã nhờ người sắp xếp mọi việc cho công chúa ở Giang Nam.”

Ta không có kiên nhẫn giải thích với hắn ta nên nhảy thẳng xuống xe ngựa, chạy về phía thành Trường An, ngoài tự do ta còn muốn rất nhiều thứ, ta hy vọng sẽ không còn chiến tranh ở biên giới, dân chúng sẽ không còn ăn thịt lẫn nhau nữa. Ta hy vọng trong triều trị trong sạch, không còn tranh chấp đảng phái nữa. Ta biết mình quá ngây thơ, nhiều ý nghĩ của ta trong mắt mọi người chỉ là trò đùa, nhưng có một người sẽ không cười nhạo ta.

Đầu mùa xuân, dương liễu trên sông Bá nhẹ nhàng nhảy múa, khiến sợi bông bay bay khắp trời, ta dựa vào thân liễu th ở dốc, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Từ Quân Dật nhanh chóng bước tới, ôm chặt ta vào lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.