Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 61: C61: Chương 61



Sau đó Lộc Kim và Phó Ngọc nói, Hà Kỳ có vẻ không thích mình.

Phó Ngọc không nhận ra, nhưng nghĩ kỹ lại thì có vẻ đúng là có chút, cậu ta không thích mình nói “Lộc Kim học giỏi”. Một khi đem cậu ta ra so sánh với Lộc Kim, khuôn mặt nhỏ đẹp trai kia sẽ dài ra.

Lộc Kim nghe xong xoa trán, nói: “Cậu đúng là cây gậy thọc cứt.”

Phó Ngọc nhăn mặt, ra vẻ sắp nôn, “Hai người là cứt à?”

Lộc Kim:…

Ngày 19 tháng 3 là sinh nhật Lộc Kim, còn vài ngày nữa, Phó Ngọc cứ hỏi cậu muốn gì, Lộc Kim bị hỏi phiền rồi, muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy mặt hắn lại mềm lòng.

Sao hắn có thể đẹp trai đến vậy chứ.

Con người đối với những người đẹp trai có lòng khoan dung rất thấp.

Lộc Kim về suy nghĩ nghiêm túc, nói muốn đi ngắm bình minh.

Cách đây không lâu, cậu thấy trên mạng ảnh bình minh do cư dân mạng chụp, chỉ riêng bức ảnh đã khiến cậu đắm chìm trong đó, “Đại hội tuyên thệ” vừa kết thúc đã nâng cảm giác căng thẳng lên cao nhất, nếu có thể ra ngoài giải khuây thì thật là tốt.

Phó Ngọc cảm thấy ý tưởng này không tệ, nhưng đi ra ngoài vào thời điểm này, mẹ Lộc có thể sẽ không đồng ý.

Nhưng kết quả là mẹ Lộc đồng ý, nói chỉ cần có người lớn đi theo là được, Phó Ngọc biết vài ngày nữa ba Phó sẽ đi công tác, đích đến vừa khéo là nơi đó.

9 giờ tối ngày 18 tháng 3, bọn họ lên chuyến tàu từ Bắc Kinh đến An Huy. Ba Phó mang theo hai nhân viên đi cùng, ngoài ý muốn là không có thư ký Trần, Phó Ngọc không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng những chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn

Vì ba Phó đã đặt vé tàu trước, nên vé cho Phó Ngọc và Lộc Kim không nằm trong cùng một toa, nhưng vẫn là giường nằm, nằm ngủ một giấc là đến ngày mai.

Hai người đều là lần đầu tiên đi xa, tinh thần luôn duy trì sự phấn khích, vai kề vai nằm ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tối đen như mực chẳng nhìn thấy gì.

Nhưng trong lòng lại vui vẻ không tên, cảm nhận được chuyến tàu lướt êm trên đường ray, cảnh vật phía trước chưa biết đang chờ đợi bọn họ.

Vài giờ trước, khi bọn họ chuẩn bị lên đường, Phó Ngọc bị mẹ Lộc gọi sang một bên, đưa cho hắn hai bức thư, bảo lên tàu rồi mới mở ra.

Phó Ngọc hỏi đây là gì?

“Dù sao thì cũng không phải tiền.” Mẹ Lộc tinh nghịch chớp mắt với hắn, sau đó mỉm cười, đưa tay đẩy hắn ra ngoài, “Mau đi đi, lát nữa không kịp lên tàu mất.”

Vì tò mò quá nên trong lòng Phó Ngọc luôn để ý, đến ga tàu, chờ Lộc Kim đi mua nước, hắn mở bức thư của mình ra, mười dòng ngắn ngủn nhanh chóng đọc xong, hốc mắt từ từ ửng đỏ.

Lộc Kim mua nước về thấy vậy, lo lắng hỏi hắn.

Phó Ngọc giải thích một cách ngượng ngùng: Nhai kẹo cao su cắn phải lưỡi rồi.

Lộc Kim cực kỳ chê bai, nói nhai kẹo cao su mà cắn phải lưỡi thì hắn là người đầu tiên.

Phó Ngọc cười ngốc, cũng là người duy nhất.

Hắn xem xong của mình, còn của Lộc Kim, định lên tàu rồi đưa cho cậu, sau đó lại vì phấn khích mà trì hoãn.

Khoảng 11 giờ rưỡi, Lộc Kim hơi buồn ngủ, muốn nằm trở lại giường nghỉ ngơi, bị Phó Ngọc ngăn lại bảo chờ một chút, sau đó quay người đi ra ngoài.

Chờ mười phút mà hắn vẫn chưa về, Lộc Kim cho rằng hắn đi vệ sinh, hai mí mắt không biết từ lúc nào đã dính chặt vào nhau, chống cằm ngồi ở bàn lim dim ngủ.

Đột nhiên, một đứa trẻ chạy qua lối đi, tiếng bước chân và tiếng cười đùa đánh thức Lộc Kim, cậu mở mắt quay đầu nhìn lại, nghe thấy tiếng quát khẽ của người lớn.

Phó Ngọc còn chưa về, rốt cuộc hắn đã ăn bao nhiêu…

Vừa định nhắm mắt, một luồng sáng yếu lọt vào khe mắt, cậu mở mắt nhìn thấy Phó Ngọc bước vào, bước chân chậm rãi, xuyên qua ánh sáng nhìn về phía Lộc Kim.

Cuối cùng cũng di chuyển đến bàn, Phó Ngọc đặt bánh kem xuống, nói với cậu ta: “Chị tiếp viên không cho thắp nến, nên chỉ có thể dùng ‘cái này’ thay thế.”

Thứ phát sáng trông giống như nến kia, là que phát sáng hồi nhỏ hay chơi, Lộc Kim thấy thế không nhịn được cười che miệng.

Phó Ngọc chu môi gãi cằm, cảm thấy rất xấu hổ, đưa tay tháo mấy “cây nến” đó xuống, nói: “Nến không quan trọng, cậu ước đi.”

Lộc Kim nghe vậy ngồi thẳng dậy, chuẩn bị nhắm mắt thì bị gọi lại, bảo thời gian chưa đến, còn năm phút nữa.

Tận dụng năm phút này, Lộc Kim bắt đầu tra hỏi hắn, hỏi hắn chuẩn bị bánh kem từ khi nào, lại mang lên tàu bằng cách nào. Phó Ngọc không hề giấu giếm, kể một năm một mười, khiến Lộc Kim vừa bất lực vừa cảm động.

“Đếm ngược mười giây.” Phó Ngọc đột nhiên hét lên, “Nhanh nhắm mắt lại.”

Lộc Kim ngoan ngoãn nhắm mắt, nghe Phó Ngọc đếm ngược, thành tâm ước nguyện.

Vẫn chưa mở mắt, nghe thấy lời chúc mừng từ phía đối diện, “Kim nhi, sinh nhật vui vẻ.”

Lộc Kim mở mắt, nhìn vào đôi mắt của hắn, khóe miệng hơi cong lên, “Cảm ơn.”

Phó Ngọc lại giống như một ảo thuật gia, biến ra dao nĩa đưa cho cậu, “Nhanh cắt đi.”

Lộc Kim nhận lấy rồi ngẩn người ra, ngửa cổ nhìn hắn biến ra bằng cách nào, nhìn rồi lại chu môi cúi đầu, đặt dao nĩa lên bàn, nói: “Cứ cầm ăn luôn đi.”

Nghe lời nói hùng hồn của cậu, Phó Ngọc suýt chút nữa trượt xuống giường, vừa buồn cười vừa bất lực, “Cậu dịu dàng một chút đi.”

“Dịu dàng?” Lộc Kim kéo dài giọng hỏi.

“Ừm, nho nhã.” Phó Ngọc lập tức sửa lại.

Lộc Kim cúi mắt nhìn dao nĩa, lại nhìn bánh kem, đột nhiên nói: “Tôi không biết cắt, còn khá đẹp nữa, đừng cắt nữa.”

Phó Ngọc há hốc miệng, “Chỉ… chỉ nhìn thôi à, lại không phải là đồ giả.”

Lộc Kim nói: “Vậy cậu cắt đi.”

“Tôi cắt… được rồi, tôi cắt.” Phó Ngọc nhìn bánh kem nuốt nước miếng, cầm dao nĩa vung vài cái, chọn hướng hạ dao, bánh kem bị chia làm đôi.

Lộc Kim nhìn hắn, “Xong rồi?”

Phó Ngọc gật đầu.

Lộc Kim nheo mắt, “Đùa tôi à?”

Phó Ngọc giơ dao nĩa cười, giọng nói hơi lớn, người nằm giường trên của cậu đột nhiên động đậy.

Lộc Kim vội vàng làm một động tác “suỵt”, sau đó nói một câu bằng khẩu hình “Ăn đi”, tay vừa cầm nĩa thì thấy một bàn tay từ phía đối diện đưa tới, tiếp theo mũi cảm thấy lạnh, mùi sữa nồng nặc tràn vào trong lỗ mũi, sau đó là hai bên má.

Phó Ngọc vừa cười vừa bôi kem, còn ra hiệu cho cậu “đừng nói”, sau đó nghiêng đầu chỉ mắt lên giường trên, tay tiếp tục múc kem đưa qua.

Không thể nói, còn không thể phản kích sao.

Lộc Kim nhanh chóng múc một miếng kem bôi lên mặt hắn, Phó Ngọc không tránh né hoàn toàn, bôi đến tận khóe miệng, hắn thè lưỡi liếm vào miệng, sau đó thở dài một cách hạnh phúc “Thật ngọt”.

Lộc Kim cũng thấy thèm, cúi đầu liếm kem trên tay, lúc này phía đối diện lại tới…

Cứ như vậy, hai người vừa bôi vừa ăn, kem chơi hết sạch, chỉ còn lại bánh kem ở bên dưới không ai muốn ăn, đúng là lãng phí của trời.

Sáng hôm sau xuống xe, ba Phó thấy hai người ủ rũ cụp tai, bộ dáng như chưa ngủ dậy, đưa bọn họ đến khách sạn đã đặt trước, sau đó dẫn người đi họp.

Hai người tối hôm qua náo loạn đến tận sáng mới ngủ, đi vệ sinh rửa mặt dọa cho đứa trẻ khóc thét, bị người lớn “trách cứ” mấy câu, xấu hổ chạy về ngủ.

Kết quả không lâu sau bị gọi dậy xuống xe, bọn họ buồn ngủ không muốn ra ngoài chơi, nằm trong khách sạn ngủ đến sáu giờ chiều.

Phó Ngọc là người tỉnh dậy đầu tiên, gọi điện thoại gọi dịch vụ phòng, sau đó cố gắng gọi Lộc Kim dậy.

Nhưng Lộc Kim như thể mấy ngày không ngủ, mí mắt cứ trĩu xuống không mở ra được, lẩm bẩm đẩy hắn ra rồi xoay người tiếp tục ngủ, Phó Ngọc đành phải dùng “biện pháp cứng rắn”, cởi quần.

Cậu không dùng đến một giây để mở mắt, trừng mắt nhìn hắn, nhưng tay vẫn chậm hơn, quần ngủ bị hắn cởi xuống, còn cả quần lót nữa, Lộc Kim nắm chặt lấy viền quần.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

2. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
3. Hậu Cung Hài Tử Vương
4. Nữ Chính Bị Hoang Tưởng
=====================================

Nhưng Phó Ngọc lại cười rất vui vẻ, ngồi lên người cậu, cúi đầu, tìm đến môi bắt đầu cắn.

Mặc dù chỉ ngồi trên người, nhưng tư thế lại chiếm thế thượng phong, cổ tay bị hắn đè chặt, không thể cử động. Còn Lộc Kim vừa hôn đã mềm nhũn ra, căn bản không dùng sức phản kháng.

Hôn được hai phút, Lộc Kim đột nhiên trợn trắng mắt, Phó Ngọc vội vàng rời khỏi, đưa tay sờ mặt cậu, giọng cưng chiều: “Dùng mũi thở đi đồ ngốc.”

Lộc Kim hít thở không khí, giống như con cá rời khỏi nước lâu ngày được trở về với nước, ùng ục thổi bong bóng, sau khi thở đều thì trừng mắt nhìn hắn, giọng lạnh lùng: “Tránh ra.”

Phó Ngọc lăn khỏi người cậu, cẩn thận nhìn cậu, Lộc Kim không để ý đến hắn, tự mình mặc quần ngủ rồi xuống giường, lúc này có người gõ cửa, bữa tối hắn gọi đã đến.

Lộc Kim rửa mặt xong ra ngoài thấy Phó Ngọc ngồi trước bàn, trên bàn bày đầy thức ăn, hắn lau đũa cho cậu nói: “Tôi đã hứa với dì Nhậm là sẽ không làm bậy trước khi tốt nghiệp.”

Không, sẽ, làm, bậy, thế nào mới là làm bậy?

Lộc Kim không truy cứu vấn đề này, lại hỏi hắn: “Cậu đồng ý với mẹ tôi từ lúc nào?”

Phó Ngọc thành thật: “Hôm qua trước khi đi dì Nhậm đưa cho tôi hai lá thư, lá của tôi đã xem xong rồi, lá của cậu vẫn để trong cặp.”

“Thư?” Lộc Kim nghi hoặc nhìn hắn, “Đưa tôi xem.”

Phó Ngọc: “Ăn cơm trước đi, xem xong thì không thể ăn cơm đàng hoàng được đâu.”

Nghe hắn nói vậy Lộc Kim thấy không xem không được, thái độ kiên quyết cứng rắn, Phó Ngọc đành phải đứng dậy đi lấy cho cậu, đưa vào tay cậu rồi cầm đũa bắt đầu ăn trước.

Phó Ngọc không biết dì Nhậm đã viết gì, chỉ thấy Lộc Kim đọc được nửa chừng thì đột nhiên rơi nước mắt, hắn buông đũa và bát trong tay, im lặng nhìn cậu, không nói một lời an ủi.

Một lúc sau, hắn đi tới cầm lá thư, xem nội dung thì quả nhiên giống nhau, điểm khác biệt giữa lá thư của hắn và lá thư này, chỉ là cách xưng hô, từ tên thật đến tên thân mật rồi lại đổi lại.

Nhưng có hai chỗ giống nhau, cũng là chỗ khiến Phó Ngọc rơi nước mắt.

Một là mở đầu: Con trai thân yêu của mẹ

Một là lời kết: Mẹ yêu con

Hắn thật may mắn, mất đi mẹ ruột, lại gặp được mẹ Lộc, gặp được Lộc Kim.

“Tôi không biết mình bắt đầu thích cậu từ lúc nào, không biết là lần nào. Là khi cậu cười với tôi, hay là khi chịu ấm ức mà mắt đỏ hoe, hay là khi cãi nhau với người khác… Ngay cả con đường cậu từng đi qua, cái cây cậu từng trú mưa, cũng đều là phong cảnh độc nhất vô nhị của tôi.”

Lộc Kim hoàn hồn lại, nghe hắn lại tỏ tình, ngẩng đầu nhìn nhau một lúc, sau đó nhào vào lòng hắn.

“Cậu đừng nói nữa.”

Trái tim tôi không chịu nổi nữa rồi.

Bốn giờ sáng, Phó Ngọc và Lộc Kim bắt đầu leo núi, vì ở trong khách sạn trên núi, nên khi lên đến đỉnh núi, mới chưa đến bốn giờ hai mươi, phía chân trời mới chỉ lộ ra một chút ánh sáng trắng.

Hai người vừa đứng được một lúc thì một nữ sinh có vẻ là sinh viên đi tới, gõ ngón tay vào vai Lộc Kim, “Anh đẹp trai à, cho em xin phương thức liên lạc được không?”

Hai người nghe thấy tiếng thì quay lại, nhìn thấy nữ sinh lắc điện thoại, đây là bị tán tỉnh sao?

Lộc Kim không biết xử lý thế nào, quay đầu nhìn Phó Ngọc, đột nhiên hắn đút hai tay vào túi quần, gương mặt vui vẻ vừa nãy lập tức trở nên vô cảm, thay cậu trả lời: “Xin lỗi, cậu ấy không thể cho.”

Nữ sinh sợ hắn hiểu lầm là mình, giơ tay lên lắc lắc, “Không phải em muốn, là em xin giúp bạn em, bạn em sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa có người yêu.”

Phó Ngọc nhướng mày, “Em là sinh viên đại học?”

Cô gái gật đầu, “Đúng vậy.”

Phó Ngọc giật giật khóe miệng, “… Chúng tôi là học sinh cấp ba.”

Cô gái có vẻ không ngờ tới, cau mày, mím môi suy nghĩ một lúc, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp, “Tuổi tác không phải vấn đề đâu, em trai.”

“Nhưng mà, cậu ấy có bạn gái rồi.” Phó Ngọc đột nhiên thả quả bom.

Lộc Kim và cô gái cùng lúc sửng sốt, đồng loạt nhìn hắn.

“À… vậy à.”

Lộc Kim tiếp tục nhìn chằm chằm Phó Ngọc, ánh mắt chất vấn không tiếng động, bạn gái gì cơ?

Phó Ngọc thấy cô gái im lặng, hơi nghiêng đầu, nhướng nhẹ chân mày về phía cậu, khóe miệng nở nụ cười không phải cười. Sau đó quay đầu lại, trong tầm mắt một nam sinh ngẩng đầu nhìn sang, tiếp xúc với hắn trong chốc lát, ánh mắt dừng lại trên người cô gái.

Cô gái cúi đầu, cọ cọ đầu giày, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hai người, thật ra là một đôi đúng không.”

Lộc Kim và Phó Ngọc đều ngẩn ra, sắc mặt bắt đầu có chút hoảng loạn, cô gái vội vàng giải thích, “Là tôi đoán bừa, không có ý kỳ thị đâu.”

Lời giải thích của cô không khiến sắc mặt của hai người dịu xuống, mà nam sinh vừa xuất hiện trong tầm mắt của Phó Ngọc đi tới, nắm chặt lấy cánh tay của cô gái, “Em đừng làm loạn nữa, mau xin lỗi họ đi.”

Cô gái quay đầu nhìn nam sinh, sau đó bĩu môi, quay đầu lại nói với họ: “Xin lỗi.”

Lộc Kim lắc đầu, giọng nhàn nhạt: “Không sao.”

Sau đó, cô gái bị bạn trai kéo đi, trước khi đi còn nói một câu: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Nhìn họ đi xa, Phó Ngọc và Lộc Kim nhìn nhau cười, nắm tay nhau từ từ đi xuống núi.

Phía sau mặt trời mọc rực rỡ, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của cô gái, Lộc Kim mỉm cười: “Trăm năm… có thể sống đến lúc đó không?”

Phó Ngọc khẳng định: “Nhất định có thể.”

Lộc Kim tiếp tục cười, “Đến lúc đó sẽ già lắm.”

Phó Ngọc nắm chặt tay cậu, “Đừng lo, khi cậu già nhất định sẽ rất đáng yêu.”

【Chính văn hoàn】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.