Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 39: C39: Chương 39



“Tin đồn không phải do tôi tung ra.” Khương Tự nghe Phó Ngọc kể xong, đưa ra câu trả lời của mình.

Phó Ngọc nhìn cô không nói gì, Khương Tự biết hắn đang nghi ngờ, nhưng nghĩ đến lập trường của hắn, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng rắn: “Truyền ra ngoài cũng không sao, hơn nữa có vẻ không liên quan đến cậu.”

Xem này, vẫn để lộ đuôi rồi.

Phó Ngọc nheo mắt, môi cong lên, khẽ hừ lạnh: “Cậu ấy không có ý gì với cô, mà cô ở đây lại nói năng lung tung.”

Khương Tự không chịu nghe hắn nói xấu, bước lên một bước, mở to mắt trừng mắt nhìn hắn, nhướng mày cười: “Ít nhất thì tôi cũng quang minh chính đại, nói rằng tôi thích cậu ấy.”

Ánh mắt Phó Ngọc nhìn cô tối sầm lại, nghe rõ ràng ý ngoài lời của cô, yết hầu xinh đẹp trượt lên trượt xuống, nở một nụ cười rạng rỡ với cô, “Nhưng Lộc Kim không thích cô.”

“Thế thì cậu ấy cũng không thích cậu.” Khương Tự không hề kiêng dè nói lớn, lúc này người còn chưa đông, cô cũng không sợ người khác nghe thấy.

Phó Ngọc khoanh tay, vai dựa vào tường, nhìn cô, mỉm cười nhạt, “Ừ, trong lòng cậu ấy chỉ có học tập.”

May mà việc học ở cấp ba rất nặng, tin đồn yêu sớm dần dần lắng xuống, Lộc Kim không đi tìm Khương Tự để làm rõ, cũng không truy cứu “lỡ lời” của Chu Tồn, tâm trí cậu đều dồn vào việc học.

Còn Phó Ngọc thì ngoài việc không có tâm trí học hành, thì cái gì cũng có, cuối tuần nhất định phải đến tiệm trò chơi, quán net, buổi tối vẫn đến ăn chực như thường lệ. Mẹ Lộc dặn hắn đừng chỉ lo chơi mà quên mất việc học, Phó Ngọc vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối sẽ không.

Tin hắn mới lạ.

Tuần thứ hai, hắn đưa ra kế hoạch học thêm với Lộc Kim, định tiếp tục chế độ kèm cặp từ hồi cấp hai, tương ứng với đó là học phí một buổi cũng sẽ tăng lên.

Lộc Kim nghe xong không đồng ý, bài tập còn làm không hết, đâu có thời gian học thêm, bảo hắn đi tìm giáo viên. Hơn nữa cấp ba không giống cấp hai, các môn học đều khó hơn, cậu không tự tin có thể dạy hắn.

Phó Ngọc không biết suy nghĩ của cậu, hắn chắc chắn sẽ không tìm giáo viên, không cần thiết phải đi gây phiền phức, cho giáo viên, cũng cho bản thân, thế nên nói cùng nhau làm bài tập đi.

Lúc đầu Lộc Kim không đồng ý, chê hắn lúc nào cũng phá rối, Phó Ngọc thề bằng chiều cao của mình sẽ không, nếu không thì chiều cao sẽ mãi mãi chỉ có 173.

Có thể nói lời thề này rất chân thành, Lộc Kim cũng không do dự nữa gật đầu đồng ý, nhưng sau đó tự để bụng, cậu chuyển địa điểm học từ phòng mình sang phòng khách, dưới mí mắt của mẹ Lộc, Phó Ngọc không dám làm càn.

Phó Ngọc lấy bài tập đặt lên bàn, ngồi đối diện Lộc Kim, nhìn cậu trong lòng thầm nghĩ: Cao, quá cao, nể phục.

Vừa làm được nửa tiếng, mẹ Lộc bưng chậu đi ngang qua nói muốn cán vỏ sủi caot, đuổi hai người về phòng. Lộc Kim nghe nói là sủi cảo liền nhăn mặt, nghiến răng từng chữ một hỏi: “Tại sao lại ăn sủi caot.”

Mẹ Lộc trả lời đương nhiên: “Vì Tiểu Ngọc nói muốn ăn.”

Câu nói này đâm thẳng vào tim, Lộc Kim đeo cặp đi qua, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, cậu ấy là con trai của mẹ hay con là con trai của mẹ?”

“Ờ…” Mẹ Lộc xoa xoa bột trên tay, nghiêng đầu một bên về phía cậu, cười tủm tỉm nói: “Xin lỗi, hai đứa đều là con trai của mẹ.”

Phó Ngọc xách cặp đeo lên khuỷu tay, đưa tay khoác lên vai Lộc Kim, giọng điệu rất vui vẻ: “Sủi cảo ngon, sủi cảo ngon, tôi thích ăn sủi cảo nhất.”

Lộc Kim đứng im không nhúc nhích, oán trách nhìn mẹ Lộc, mẹ Lộc bị nhìn đến mức mềm lòng, dừng tay nói: “Được rồi, gói nhân rau thơm cho con, vào làm bài tập nhanh đi.”

Phó Ngọc từ bên trái vòng sang bên phải, cánh tay kẹp lấy cổ Lộc Kim, kéo cậu về phía phòng.

Đi được vài bước Lộc Kim quay người hất hắn ra, đẩy cửa ném cặp vào rồi quay lại túm lấy hắn, túm lấy cổ áo kéo hắn ngã xuống giường, sau đó buông tay đứng bên giường nhìn xuống hắn, nhìn một lúc rồi đột nhiên giơ chân đá vào chân hắn: “Cút khỏi giường của tôi.”

Phó Ngọc nằm ngửa trên giường vừa buồn cười vừa bất lực: “Là cậu ném tôi lên giường mà.”

Lộc Kim lạnh lùng nói: “Cho nên bây giờ bảo cậu xuống.”

Phó Ngọc: “…”

Cậu ấy lúc nào cũng có lý.

Phó Ngọc không hiểu ra sao lại bò xuống giường, đứng đối diện cậu, Lộc Kim hơi ngẩng đầu lên, liếc thấy khóe miệng hắn cong lên, lông mày lập tức cau lại, đột nhiên đẩy hắnntrở lại giường.

Hắn vừa mới đứng dậy thì lại bị đẩy ngã, trước sau không quá 30 giây, hắn ngơ ngác nhìn Lộc Kim.

“Làm bài tập.” Cậu lớn tiếng ra lệnh.

Làm bài tập thì làm bài tập, tại sao lại bắt hắn ngồi xuống?

Phó Ngọc thực sự không hiểu nổi cậu, càng ngày càng trở nên không đáng yêu, vừa nhìn bóng lưng cậu, vừa tủi thân lấy bài tập ra.

Một tiếng trôi qua, căn phòng chỉ còn lại tiếng bút bi cọ xát vào vở, Lộc Kim đã làm xong bài tập tiếng Anh. Cất bài tập tiếng Anh đi chuẩn bị đổi sang bài tập tiếng Trung thì mắt liếc sang bên cạnh, thấy Phó Ngọc một tay chống cằm, một tay cắn bút, cau mày suy nghĩ điều gì đó.

Lộc Kim vô thức duỗi cổ ra, thấy hình học toán học, rụt cổ lại, dùng ánh mắt liếc nhìn hắn.

Hắn vẫn thích làm khoa học tự nhiên trước, văn học luôn để đến cuối cùng, dù sao không làm loạn là được.

Sau đó bút carbon viết được một nửa thì hết nước, Lộc Kim mở hộp bút lấy ngòi bút ra thay, thay xong quay lại nhìn Phó Ngọc, hắn đã đổi vở bài tập toán lúc nãy, đang làm tiếng Anh.

Đang định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên thấy hắn đột nhiên tăng tốc độ viết, tốc độ đó chỉ có thể là đang vẽ bậy, cậu đột nhiên đưa tay rút quyển sách tiếng Anh ra, Phó Ngọc giật mình, phản ứng lại liền hoảng hốt muốn giật lại.

Phản ứng này làm tăng thêm suy nghĩ của Lộc Kim, cậu dùng sức, mắt cũng trừng to nhìn hắn, trừng đến khi hắn rụt tay lại, cậu cầm lấy, cúi đầu xuống, thấy chỗ trống viết đầy tên cậu.

Phó Ngọc vội vàng thò tới giải thích: “Cái đó, tôi đang nghĩ đến từ vựng.”

Lộc Kim không ngẩng đầu lên, liền hỏi: “Nghĩ đến từ vựng nào.”

Từ vựng nào??

Còn có phần sau!

Phó Ngọc vội vàng động não, đột nhiên nghĩ ra một từ, Sun.

Đến lượt Lộc Kim nghi ngờ, hả? Mặt trời?

Phó Ngọc gật đầu lia lịa với cậu, là mặt trời.

Bệnh thần kinh.

Lộc Kim lẩm bẩm một câu, ném quyển sách tiếng Anh cho hắn, ra lệnh: “Xóa sạch chỗ này cho tôi.”

Phó Ngọc nhặt quyển sách bị úp xuống, chậm rãi lật đến trang nãy, méo miệng phàn nàn: “Học học học… Học đến bao giờ mới là hết đây…”

Lộc Kim không tiếp lời hắn, lật quyển vở ghi bài tập ra, xem bài tập tiếng Trung đã giao.

Phó Ngọc quay đầu nhìn cậu, mê mẩn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, tùy tiện hỏi: “Kim nhi, cậu muốn thi vào trường đại học nào?”

“Đại học?” Lộc Kim đột nhiên dừng lại, quay đầu.

Chỉ cần liên quan đến học tập là mắt cậu sáng rỡ, Phó Ngọc chống khuỷu tay lên bàn, lười biếng gật đầu.

Lộc Kim suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại học Bắc Kinh.”

Cằm Phó Ngọc lập tức trượt khỏi lòng bàn tay, khóc lóc với khuôn mặt xinh đẹp của mình: “Ôi trời ơi, cậu tha cho tôi đi, để thi được vào trường cấp hai tôi đã sắp tắt thở rồi…”

Lộc Kim nghe xong hơi cau mày, cắt ngang lời hắn, nghiêm túc nói: “Đó là ước mơ của tôi, tôi có thể thực hiện, cậu muốn đi đâu thì đi.”

Nụ cười của Phó Ngọc cứng lại, ánh sáng trong mắt vụt tắt, nói lắp bắp: “Chúng ta… Không phải vẫn luôn cùng nhau đi học sao.”

Lộc Kim lật sách tiếng Trung, dùng bút đánh dấu đoạn văn trong bài, rồi trả lời: “Đúng là vẫn luôn như vậy, nhưng đại học không giống với cấp ba, nó liên quan đến công việc và cuộc sống sau này, vì vậy phải chọn trường học và chuyên ngành mà mình thích.”

“Nếu trường Đại học Bắc Kinh quá khó với cậu, cậu có thể hạ thấp tiêu chuẩn, không chỉ có một trường tốt, trước tiên hãy xác định xem mình có thích hay không.”

Có thích hay không…

Ánh sáng sắp tắt lại bùng lên, Phó Ngọc lặng lẽ nhìn cậu, đến tận bây giờ, hắn chỉ có thể chắc chắn thích một thứ, đó chính là cậu.

Ba chữ đó suýt nữa đã thốt ra, nhưng vẫn cố nhịn lại, tiếp theo không biết nói gì, Phó Ngọc đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi xem sủi cảo.”

Lộc Kim quay đầu nhìn hắn rời đi, phản ứng của hắn không bình thường lắm, mình có nói gì sai sao?

Ngoài cửa.

Phó Ngọc nắm chặt tay nắm cửa không buông, cúi đầu nhìn chằm chằm rất lâu, cho đến khi mẹ Lộc đi ngang qua phòng khách, gọi hắn một tiếng, nói gọi Lộc Kim ra ăn cơm.

Hắn chậm nửa nhịp mới đáp lại, sau đó mở cửa, chỉ mở một khe, nói vào trong: Ăn cơm rồi.

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Trên bàn ăn, Lộc Kim nhìn mấy đ ĩa sủi cảo mà buồn phiền, cầm đũa nhưng không kẹp, mẹ Lộc cầm chai giấm đi tới, mở lời nói: “Con trai, chỉ nhìn thôi là no à?”

Lộc Kim nói: “No ạ.”

Mẹ Lộc phụ họa: “Ôi trời, không thể nào.”

Hì hì hì, ba Lộc và Phó Ngọc ở một bên cười.

Mẹ Lộc đứng dậy chỉ vào mấy đ ĩa bánh chẻo bắt đầu giới thiệu: “Đ ĩa bên trái là thịt lợn hành tây, đ ĩa giữa là tam tiên và rau thơm, đ ĩa bên phải là cà chua trứng.”

“Cà chua… Trứng?” Lộc Kim kêu lên, liếc nhìn bà: “Mẹ lại làm món ăn đen tối nữa rồi.”

Mẹ Lộc không thích nghe lời này, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn cậu: “Không ngon mới gọi là món ăn đen tối, nếm thử rồi hãy nói.”

Vài đôi đũa cùng đưa về phía đ ĩa bên phải, kẹp một cái bỏ vào bát, ba người nhìn nhau rồi cắn. Tiếp theo mắt sáng lên, phát ra tiếng ừ ừ, liên tục gật đầu với mẹ Lộc.

“Ngon quá, dì Nhậm.” Phó Ngọc nuốt trọn sủi cảo, miệng chưa nhai hết, nói không rõ ràng.

“Ngon, vợ.” BA Lộc đồng ý, đũa lại đưa ra lần thứ hai.

Chỉ còn thiếu đánh giá của Lộc Kim, mẹ Lộc mong đợi nhìn đứa con “kén ăn” của mình, hy vọng có thể nhận được câu trả lời khẳng định. Lộc Kim kẹp một cái nhân rau thơm, so sánh một chút, rồi nói: Nhân rau thơm vẫn ngon hơn.

Mẹ Lộc dần nheo mắt lại, quay đầu nhìn ba Lộc, nhìn thấu mọi ánh mắt: “Con trai anh cầm tinh rau thơm phải không.”

Ba Lộc: …

Trong khi họ ăn uống vui vẻ, chiếc điện thoại đặt trên bàn trong phòng liên tục rung lên, nhóm lớp 11A1 ồn ào, mọi người đột nhiên tranh cãi về một chuyện.

– Các bạn nữ thật là kỳ quái, suốt ngày xem mấy thứ đó, con trai con gái không đáp ứng được các cậu ấy sao?

– Thứ gì cơ? Có làm phiền đến cậu không? Họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là bạn thân, anh em. Tình cảm giữa anh em thì không được sao?

– Chết tiệt, đừng làm bẩn hai từ “bạn thân”, “anh em” đó, ghê tởm quá.

– Ồ, ghê tởm. Tôi chưa thấy các cậu khoác vai bá cổ, mặt kề mặt ôm nhau, còn uống nước chung một chai bao giờ, vậy nên các cậu đều ghê tởm.

– Chết tiệt, không được công kích cá nhân, tôi không nói đến các cậu, tôi nói đến mấy bức ảnh.

– Ha ha. [Trắng mắt]

– Không nói nữa, ai ra đánh bóng không?

Vài cậu con trai nhảy ra, hẹn địa điểm thời gian, rồi cùng nhau thoát khỏi nhóm.

Cuối cùng nhóm cũng trở lại bình yên, Chu Tồn lạnh lùng đọc xong lịch sử trò chuyện, mở bàn phím gửi đi một tin nhắn.

– Đồng tính thì chết đi.

_____

Tác giả có lời muốn nói:… Mệt mỏi… Lại rơi vào hố mới, tại sao lại đẹp trai như vậy!!! Khiến đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến việc đuj cậu ấy! Đuj cậu ấy! Phó Ngọc, cậu mau ứa ứa Lộc Kim ngay!

Phó Ngọc: Đuj thế nào? Cậu đưa bút cho tôi, để tôi viết.

Lộc Kim: Alo, 110 đúng không? Ở đây có người viết văn khiêu – dâm.

Phó Ngọc:… Tôi còn chưa viết mà.

Tác giả: Ha ha ha ha ha ha còng tay play, k1ch thích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.