Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 39: C39: Chương 39



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Không bao lâu sau, Phương Trường Thanh đã trả lời, trong lời nói mang theo vài phần không tin tưởng.

Phương Trường Thanh: “Theo tôi được biết, đúng là có một căn cứ gieo trồng lớn ở Nam Tinh, nhưng nơi đó chỉ có người có cấp bậc bộ trưởng trở lên biết, cậu làm sao biết được tin tình báo này?”

Tô Việt giải thích: “Giáo sư Chu đã đi qua nơi đó, tôi lấy được một ít tư liệu từ trong tay hắn, xác nhận có thể tin.”

Phương Trường Thanh trầm mặc hồi lâu, mới trả lời: “Sự tình trọng đại, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

Không ngoài dự đoán của Tô Việt, với loại trao đổi những tin tức cơ mật này, chỉ tại thời điểm gặp mặt, mới có thể thấy rõ biểu cảm và phản ứng của nhau, ở mức độ nhất định có thể tránh được sự chống đối và bẫy rập.

Phương Trường Thanh và Tô Việt thống nhất thời gian và địa điểm cho cuộc gặp bí mật, khi biết Tần Vũ ra ngoài làm nhiệm vụ, đến lúc đó sẽ không kịp quay lại tham gia, trong đầu Phương Trường Thanh xuất hiện vài tia hoài nghi, nhưng ông cũng không đào sâu thêm.

Những người trong bảng xếp hạng sát thủ về cơ bản đều là những kẻ khát máu và kiêu ngạo, có thể dựa theo thỏa thuận đạt thành đồng minh, không phản bội hay đâm sau lưng đã là rất có đạo đức nghề nghiệp rồi, ông cũng không quá mong cầu Tần Vũ sẽ giống như Tô Việt ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.

Nếu nhóm anh tài được Bộ vũ trang coi trọng không thầy dạy mà vẫn hiểu chuyện nghe lời, thì trung tâm bồi dưỡng nhân tài kia không có đất dụng võ rồi.

Sau khi Phương Trường Thanh tắt máy truyền tin, dựa vào chiếc ghế to rộng, xoay người về hướng cửa sổ sát đất sau lưng, ông nhìn ngắm hoàng hôn và những áng mây phía xa, trong lòng không khỏi có chút cô đơn cùng phiền muộn.

Không nghờ tâm phúc mà Tiêu Viễn coi trọng nhất vẫn là Chu Lập Ngôn, nếu không phải Chu Lập Ngôn chỉ nghĩ đến việc nắm giữ trung tâm bồi dưỡng nhân tài, hoàn toàn không để bụng việc tranh giành chức vị bộ trưởng, thì về cơ bản cũng chẳng tới lượt ông và Hồ Khôi.

Phương Trường Thanh là một người có tham vọng, ông hy vọng có thể được quan chức cấp cao của đế quốc coi trọng, cũng thích có thể leo lên cao hơn nơi có thể thể hiện giá trị của bản thân mình tốt hơn.

Đáng tiếc, ông sinh nhầm thời, phía trên vừa lúc lại có một Tiêu Viễn thực lực cô cùng mạnh, ông chỉ có thể khom lưng lấy lòng, cố gắng trở thành trợ thủ hữu dụng nhất bên Tiêu bộ trưởng, là một cấp dưới trung thành nhất.

Một tuần sau, Tô Việt nương theo lý do công việc cần phải ra ngoài để nghiên cứu địa hình chuẩn bị di dời cứ điểm, đi đến một hồ nước ngọt trong rừng ở ngoại thành tuần tra như thường lệ.

Đây là con đường duy nhất khi di dời cứ điểm, thường xuyên có người trong đoàn phụ trách đến kiểm tra, nhưng ngày thường rất ít người thường đi qua đây, vì thế đây là một đầu nối đen tốt nhất dưới ánh đèn.

Người phụ trách tuần tra hôm trước là Khổng Tước, hắn thức liên tục mấy đêm liền, cho đến rạng sáng ngày hôm nay, mới dụi dụi đôi mắt bàn giao lại cho Tô Việt.

Khổng Tước ngáp một cái, hỏi: “Đoàn trưởng thế nào rồi, cậu không cần bồi bên cạnh nữa sao?”

Tô Việt không ngờ rằng đến người đồng đội luôn đi trực bên ngoài cũng biết chuyện cậu bồi giường, biệt hiệu của Tiêu Đàm không phải là Bồ Câu Trắng sao, không bằng về sau đổi tên thành bát ca* đi.

八哥 bāgē: sáo mỏ vàng. Ở đây TV muốn chơi chữ vừa là anh Bát vừa là chim sáo, mà chim sáo thì hay bắt chước tiếng người rồi đi nhiều chuyện:))

Cậu mặt không đổi sắc, lười biếng trả lời: “Vết thương của đoàn trưởng lành rất nhanh, còn cần tôi làm gì, hay là làm bao cát cho anh ấy luyện quyền?”

Khổng Tước đấm nhẹ Tô Việt, cười nói: “Cũng có thể nói là như vậy, đoàn trưởng vì bảo vệ cậu nên mới bị thương, sau khi bình phục vết thương, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy thật là sai lầm, lại đến tìm cậu trút giận.”

Tô Việt rất đồng ý, cậu thẳng thắn chia sẻ với đồng đội: “Không cần chờ đến khi đoàn trưởng bình phục, khi còn chưa kịp khỏe lại anh ấy đã gọi tôi đến giáp mặt rồi, trong tay còn cầm một khẩu súng.”

Tô Việt không ngại kể sự tình dài dòng lúc đó, có đôi khi nói ra, ngược lại còn làm giảm độ cảnh giác của những người khác trong binh đoàn đối với cậu.

Khổng Tước trong lòng cả kinh, nhịn không được hỏi: “Vậy cậu nói như thế nào, thừa nhận việc mình đi làm việc riêng vi phạm kỷ luật trong binh đoàn hả?”

Tô Việt gật gật đầu: “Ngoại trừ thừa nhận, tôi còn có thể làm sao bây giờ, không sợ bị một phát đạn bắn vỡ đầu sao? Đến lúc đó anh giúp tôi nhặt xác cũng ngại phiền, còn không thể lau sạch bức tường bị làm bẩn.”

Khổng Tước chép miệng: “Tôi thấy cậu đúng là quá xui xẻo, vừa vặn đụng phải binh đoàn đi làm nhiệm vụ cơ mật, bằng không với việc này đoàn trưởng có biết cũng chỉ mắng vài câu, không tới mức dùng súng chĩa vào cậu.”

Tô Việt không thèm để ý, giải thích một câu: “Anh ấy không chĩa súng vào tôi, chỉ nói tôi vài câu.”

Là tôi chĩa súng vào anh ấy, hơn nữa còn bị anh ấy nuốt trọn.

Khổng Tước coi như Anh Vũ mạnh miệng, không mở miệng vạch trần, lính đánh thuê máu lạnh ấy mà, luôn muốn giữ mặt mũi.

Hắn phụ họa mà nói: “Đoàn trưởng đối với cậu xem như rất khách khí rồi, nếu đổi lại là tôi, sợ rằng không chỉ phải một mình đi đến phòng huấn luyện giáp mặt, không bị đá thì cũng là ăn một phát đạn.”

Tô Việt nghĩ nghĩ, bị đánh cậu cũng có thể chịu đựng, nhưng kết quả là bị ép.

Khổng Tước thật sự rất mệt mỏi, trêu ghẹo với Anh Vũ vài câu ngay lập tức bàn giao nhiệm vụ, lên phi thuyền trở về cứ điểm, chỉ để lại một mình Anh Vũ trấn giữ ở đây vài ngày tới.

Chung quanh còn có thành viên Ám Nha khác, nhưng khoảng cách đều khá xa, người của họ không nhiều đến mức phủ kín toàn bộ đường di chuyển, vì vậy chỉ có thể phái người theo dõi ở những nơi trọng điểm, để ngăn chặn tình huống lại bị gài bẫy.

 
Tô Việt không vội liên hệ với Phương Trường Thanh, cậu tản bộ chầm chậm dọc theo bờ hồ một vòng, cảm nhận một chút cảm giác đi dạo bên hồ mà trước nay chưa từng trải qua, thầm nghĩ nếu lúc này trời mưa sẽ càng thích hợp hơn.

Bên hồ có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, nhìn bên ngoài rất mộc mạc vắng vẻ, mở cửa đi vào, bên trong đều được lắp đặt thiết bị công nghệ cao, đây là cứ điểm nhỏ Ám Nha tạm thời dựng lên.

Tô Việt ngồi trước cửa sổ, rót một tách cà phê thơm nóng, lại bỏ thêm vào nửa muỗng đường, sau khi nhấp một ngụm thả lỏng tinh thần, mới mở máy truyền tin, gửi tin nhắn.

Tô Việt: “Đã tới, nhanh đến.”

Phương Trường Thanh không hồi âm, Tô Việt cũng không giục, chờ đến suốt sáu tiếng đồng hồ, khi trời đã về chiều, Phương Trường Thanh mới khoan thai tới muộn.

Khi ông đến, tiếng chân vội vã, giống như có thú hoang phía sau đuổi bắt.

Phương Trường Thanh trên đường đi phải tránh tai mắt, dựa theo bản đồ nhỏ Tô Việt đưa cho ông, thuận lợi đi đến căn nhà nhỏ bên hồ.

Sau khi vào nhà ông cẩn thận quét mắt nhìn bốn phía, sau khi thấy thân ảnh của Tô Việt, mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần Tô Việt ở đây, ông sẽ an toàn.

Phương Trường Thanh đem áo khoác treo lên, rất tự nhiên mà ngồi xuống một chiếc ghế tựa cao khác bên cạnh cửa sổ, thong dong rót cho mình một ly cà phê, mở miệng nói: “Đến gặp cậu thật không dễ dàng, dọc theo đường đi đều lo lắng bị người phát hiện, thật sự là không an toàn, tôi không hiểu vì sao cậu không muốn đến những điểm nối trước đây?”

Tô Việt đẩy qua cho ông một lọ đường trắng, nói: “Những điểm nối ấy đều có tai mắt của Chu Lập Ngôn, ông muốn bị hắn theo dõi.”

Phương Trường Thanh không hoàn toàn tin, ông múc hai muỗng đường trắng bỏ vào, lại nói: “Giáo sư Chu nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, ngày thường hắn vô cùng bận rộn, không cần phải mất quá nhiều thời gian để theo dõi một người nằm vùng bàn giao công việc đâu nhỉ.”

Tô Việt cười cười, cũng không nhất định người khác sẽ tin bất kỳ lời nào cậu nói, cậu thản nhiên đáp: “Phải không? Mặc kệ thế nào cẩn thận vẫn hơn, nơi này tuy là đoạn đường tuần tra của Ám Nha, nhưng hiện tại người phụ trách là tôi, cho nên nơi này đủ an toàn.”

 
Tô Việt cũng không nói ra, trong quá khứ mỗi lần cậu và Bộ vũ trang liên lạc, Chu Lập Ngôn đều sẽ thu lại video và lưu trữ, đây cũng là lý do vì sao sau khi trở mặt với Chu Lập Ngôn, Tô Việt không có ý định quay lại những điểm nối ấy nữa.

Phương Trường Thanh uống một ngụm cà phê, gật gật đầu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cần ông có thể ẩn nấp ở đây, rồi bình an quay về là được.

Tô Việt dựa theo tư liệu mà Chu Lập Ngôn cung cấp, cùng với những tin tình báo mà đời trước sưu tầm được gom chung lại, phân tích tình hình và vị trí vườn gieo trồng ở Nam Tinh nói qua một lượt với Phương Trường Thanh.

Phương Trường Thanh sờ sờ cằm, nói: “Tôi vẫn luôn muốn tìm kiếm vị trí vườn gieo trồng lớn nhất Nam Tinh, trước đây may mắn tìm được vài vườn nhỏ, đáng tiếc sản lượng dược liệu rất ít, với tôi mà nói tác dụng không lớn.”

Ông một lần nữa ngắm nghía vương bài nằm vùng trước mặt, tán dương: “Không hổ là NO.1 trung tâm bồi dưỡng nhân tài, thật xứng đáng với danh xưng đệ nhất, với cống hiến lần này của cậu, có thể so với thành công cướp được thuốc gốc, khó trách Chu Lập Ngôn luôn nói cậu là số một của hắn, còn nói đùa với chúng tôi nếu ngày nào đó cậu treo bảng tiếp khách, khẳng định sẽ kiếm được một số tiền khổng lồ.”

Tô Việt nghe lời như vậy nhưng mặt vẫn không đổi sắc, giống như nhân vật chính trong câu chuyện không phải cậu, chỉ nhàn nhạt nâng mi mắt, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

So với đoạn thời gian này ở kiếp trước, cậu vẫn chưa phản bội Ám Nha, Chu Lập Ngôn đã nghĩ đến chuyện để cậu tiếp khách.

Không phải ở những nơi gọi là câu lạc bộ, salon tư nhân,… thay vào đó là những yến hội hay tiệc rượu cao cấp ở cấp bậc cao hơn, thông qua việc thỏa mãn sở thích thầm kín của tầng lớp thượng lưu, dùng để đổi lấy sự ủng hộ mạnh mẽ của bọn họ cho Bộ vũ trang.

Lúc ấy Tô Việt không sao cả, đối với cậu mà nói bất quá chỉ là đổi một người luyện tập trên người cậu mà thôi, có đôi khi sẽ dùng roi mây hoặc là côn sắt linh tinh, dù sao không phải ai cũng đặc biệt yêu thích roi da.

Đời này Tô Việt không có ý nhân nhượng những người đó, một đám lão già đã bước nửa chân vào quan tài, dù cho phương pháp chữa bệnh mới nhất của thời đại tinh tế cũng không thể che giấu được sự mục nát nội tạng của họ.

Những người đó rõ ràng trong tay nắm quyền, hưởng hết vinh hoa phú quý, lại ganh tị với cái gọi là tuổi trẻ, khỏe mạnh, thân thể cường tráng, thích dùng nhiều cách khác nhau để chứng minh quyền uy của mình.

Tô Việt chậm rãi uống hết ly cafe, xoay xoáy chiếc ly trong tay nói: “Phó bộ trưởng Phương quá khen, những loại thuốc trái pháp luật này không nên được sản xuất ra, nếu đã bàn giao xong tài liệu, vậy mời trở về trước khi mặt trời xuống núi.”

Phương Trường Thanh lúc này lại không vội, ông cười nói: “Sao lại đuổi khách? Là tôi vừa nói sai lời nào sao, tôi chỉ là nói lại nguyên văn lời của Chu Lập Ngôn, không có nửa điều thêm mắm thêm muối.”

Ông lần nữa nhấn mạnh: “Không phải tôi đang xem thường tư cách nằm vùng của cậu, cũng không phải cố ý nhắc nhở cậu xem lại vị trí của mình, chúng ta chỉ là tán gẫu thôi mà, đừng để trong lòng, tôi thật sự coi trọng cậu……”

Tô Việt ngắt lời Phương Trường Thanh, một bên nhìn màn hình máy truyền tin, một bên nói: “Muốn ông về sớm một chút, là bởi vì hôm nay sau khi mặt trời lặn, đoàn trưởng Ám Nha sẽ đến tuần tra.”

Phương Trường Thanh lập tức biến sắc: “Triệu Thanh sẽ qua đây? Sao cậu không nói sớm, một hai phải chọn hôm nay!”

Tô Việt không nhanh không chậm đáp: “Anh ấy vừa gửi tin nhắn đến, đoán chừng là kiểm tra bất ngờ, gần đây tôi bị nghi ngờ vài lần, có thể đã bị cho vào sổ đen của anh ấy rồi.”

Phương Trường Thanh không rảnh nói tiếp với Tô Việt, nói vài câu khách sao, liền lấy áo khoác chạy ra khỏi ngôi nhà nhỏ.

Khi ông rời đi, vẫn hốt hoảng lẩn trốn như lúc đến, giống như sau lưng có ác thú tấn công.

Kia chính là Quạ Đen đại danh đỉnh đỉnh, lỡ như gặp phải, đừng nói một phó bộ trưởng như ông, dù là Bộ trưởng Tiêu Viễn ở đây cũng chưa chắc có thể nói chuyện được.

Tô Việt tự nhiên ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, nhìn thân ảnh vội vàng biến mất trong rừng, dường như vừa bị vấp phải hòn đá nên có hơi loạng choạng, cậu cúi đầu, liếc mắt nhìn hai đoạn đối thoại ngắn gọn trên máy truyền tin.

Vừa rồi là cậu nói dối, không phải Triệu Thanh nghi ngờ cố ý đến kiểm tra, là cậu đột nhiên muốn đối phương lại đây một chuyến.

Tô Việt: “Cô đơn lạnh lẽo.”

Triệu Thanh: “Tắm rửa sạch sẽ, chờ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.