Trên Đảo Lúc Này

Chương 7: C7: Case 1 hành vi nghệ thuật 3



Hành vi nghệ thuật 3

Dù không phải chuyện tốt lành gì nhưng Lục Viễn Triết vẫn rất muốn phong danh hiệu “liệu việc như thần” cho mình. Quả nhiên, báo chí truyền thông còn chưa khuất mắt quần chúng, nạn nhân thứ hai đã xuất hiện.

May mà không giống lần trước, xảy ra ở quảng trường dòng người tấp nập. Lần này chỉ có nhóm người nhảy quảng trường bị dọa ngu người, không có mấy người lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh, rất nhanh đã được cảnh sát mạng khống chế không để lan truyền.

Video không bị truyền ra nhưng chữ viết thì có. Là tờ báo được đón chào nhất ở địa phương, sáng sớm, “Báo sáng Đảo Thành” đưa tin vắn, không chỉ đưa tin tức trên báo mà còn làm cả chuyên mục truyền thuyết đô thị, đốt cháy giai đoạn tự phát.

Chỉ trong 4 ngày đã có 2 trường hợp người lửa bỏ chạy, đúng là không ổn. Mấy cơ quan truyền thông khác liên tưởng lung tung, đoán nào là tà giáo, nào là tự thiêu tập thể, hành vi nghệ thuật vân vân và mây mây, rõ ràng cách xa vấn đề cả ngàn cả vạn km.

Vụ trước chưa xong, vụ sau đã dính, Lăng Khê với Vạn Dặc đều bị điều đi, chỉ còn sót lại mấy con cá mặn ngồi ở tổ chuyên án đợi tin second – hand.

“Hâm mộ ghê.” Tô Tiểu Chỉ nhoài ra bàn lẩm bẩm.

“Công việc của chúng ta là đợi khi thiếu người thì sẽ được chọn đi à?” Trình Mặc ném ra một câu hỏi, xem ra cậu chàng khá để ý tới việc không được tham dự vào vụ án.

“Ừ, Lăng Khê là hy vọng của cả thôn, Vạn Dặc đi cũng nhiều. Nếu hiện trường tương đối phức tạp thì A Dục cũng có thể được gọi đi.” Lục Viễn Triết giới thiệu, “Nếu vụ án vừa hay cần phải tra ở mấy nơi nhạy cảm như trường học thì con gái cũng được dùng đến, Tiểu Chỉ cũng sẽ ra tuyến đầu phát huy.”

Ngừng một chút, anh chỉ vào mình: “Còn anh ấy à, chờ tới chừng nào vụ án phát triển tới mức Tôn Viêm hết gánh được, cấp trên xem trọng thì anh có thể ra sân.”

Kìm nén suốt 3 tháng, anh đã có thể thản nhiên đối mặt với hiện trạng bị cô lập phải tự kiểm điểm.

“Vậy… Còn em?” Trình Mặc hết nhịn nổi, hỏi một câu.

“Cậu thì đừng hy vọng làm gì.” Lục Viễn Triết đùa, “Ai dám sai cậu đi giúp chứ, cứ thành thật ở tổ chuyên án chờ việc đi.”

Anh chỉ đùa với Trình Mặc nhưng ánh mắt cậu lại lóe lên, hệt như chịu đả kích, rất nhanh, cậu lại cúi đầu, không trò chuyện phiếm nữa.

Người khác không để ý đến, chỉ có Lục Viễn Triết liếc nhìn Trình Mặc thêm mấy lượt.

Lẽ nào là do anh nghĩ sai? Thật ra Trình Mặc là người cuồng công việc, thấy tổ chuyên án ngày nào cũng nhàn nhã lười biếng nên không muốn qua lại nhiều với mọi người à?

Anh còn chưa nghĩ kĩ, Lăng Khê đã quay lại. Hôm nay bị một cú điện thoại vớt khỏi cơn mơ, thức dậy đi làm, Lăng Khê hoàn toàn không còn dáng vẻ chị đại ưu nhã ngày thường ở tổ chuyên án. Đưa cho mọi người mấy bản sao tài liệu, Lăng Khê vô hồn kể lại tình hình hiện trường một cách đơn giản.

“Người chết bị rưới cả thùng xăng ngay dưới hàng hiên tòa nhà mình sống, sau đó bị bật lửa vứt lên, đốt cháy. Anh ta chạy về phía đám đông cầu cứu theo bản năng nên mới có cảnh tượng mọi người thấy trong video.”

“Ở gần khu dân cư vậy có ai trông thấy phạm nhân không?” Lục Viễn Triết hỏi.

“Cái này hỏi Vạn Dặc đi, bên nó có cả đống video giám sát chất thành núi đang chờ tra đó.” Lăng Khê nhún vai.

Tới tận giờ ăn trưa Vạn Dặc mới quay về, quay về là để ăn phần ăn xa xỉ Đinh Thần Dục đặt bên ngoài: “Không có, phạm nhân nắm rõ camera giám sát như lòng bàn tay, cả cái bóng cũng không chụp được.”

Tốt xấu gì thì lần trước cũng ở khu kinh doanh tấp nập, lần này là tiểu khu cũ nát ở vành đai số 4, camera trên đường bố trí không mấy hợp lý, bên quản lý bất động sản cũng mặc kệ hỏng hóc, phỏng chừng sẽ không phát hiện được gì.

“Truyền thông đã quan tâm tới vậy mà Tôn Viêm còn chưa ướm thử ý chú à?” Lục Viễn Triết hỏi Vạn Dặc, anh đã gấp tới nỗi muốn nhận án.

“Không có, chắc không muốn cả hai vụ án tới tay anh đều giải quyết chóng vánh.” Vạn Dặc thở dài, “Bao giờ hai người mới hòa hợp lại đây?”

“Kiếp sau đi.” Lục Viễn Triết nhún vai, anh ngẫm nghĩ một chút rồi cổ vũ, “Nếu mọi người bị điều đi nữa thì cứ nói bóng gió cho bên ấy phát lệnh truy nã để vụ án nhanh chóng chuyển sang.”

“Anh ta bị lừa không?” Tô Tiểu Chỉ tự nhận mình một cọng gân còn không dính chiêu, có lần nào Tôn Viêm không tự mình thu hút dư luận chứ.

“Yên tâm.” Lục Viễn Triết rất có lòng tin.

Kể cả khi Tôn Viêm không dấy binh rầm rộ đi truy nã Nghiêm Diệp, ham muốn của phạm nhân cũng sẽ không ngừng lại, sẽ chỉ càng hung tợn hơn, vụ án thứ 2 mới qua được 3 ngày, vụ thứ 3 lại xuất hiện.

Khác với phỏng đoán của bọn họ, phạm nhân không tiếp tục hoạt động ở nơi hẻo lánh nữa. Lần này vụ án xảy ra ở một khu chung cư kiểu khách sạn cao cấp. Tất cả mọi người đều được điều đi, quả nhiên chỉ sót lại Lục Viễn Triết và Trình Mặc.

Tiểu khu chung cư kiểu khách sạn là bất động sản có cấu trúc của khách sạn, cung cấp các dịch vụ như dọn phòng, giặt ủi… kiểu tích hợp dịch vụ khách sạn và cuộc sống hàng ngày

Có kinh nghiệm lần trước, anh an ủi phòng hờ: “Không sao, vụ án sắp đưa tới rồi, sẽ có cơ hội.”

“Ừm.” Trình Mặc gật đầu, lần này cậu đã che giấu kỹ cảm xúc, không nhìn ra vẻ mất mát nữa.

Vụ án lần này xảy ra ở hành lang, xem như không có video livestream, nhưng không rõ bằng cách nào phía truyền thông vẫn có được tin tức, bọn họ tìm đủ cách lẻn vào xung quanh hiện trường gây án, tung ra mấy tấm ảnh trong hành lang.

Một lần là tình cờ, hai lần là bắt chước, ba lần thì không thể nói trùng hợp nữa. Các ứng dụng mạng xã hội đẩy đưa liên tục, ngay cả Đường Văn còn cũng tăng ca để giải quyết đống chuyện tạp nham, đồng thời cũng đưa chỉ tiêu cho Tôn Viêm, nội trong một tuần buộc phải phá án.

Quả nhiên, ngay trong ngày Tôn Viêm đã phát lệnh truy nã, thống báo với bên ngoài đã xác nhận được kẻ tình nghi, chính là tội phạm đào tẩu của 9 năm trước, có thưởng, mời quần chúng cung cấp manh mối.

Vạn Dặc đem tin tốt về, Lục Viễn Triết không hề thấy lạ: “Đây chính là điển hình của tâm lý né tránh nè, công bố ra là tội phạm đào tẩu, mọi người sẽ thấy lần trước đã trốn mất, lần này không tóm được cũng có thể hiểu.”

Thế là điện thoại phòng làm việc đội Tôn Viêm bị người ta gọi cháy máy, không biết có bao nhiêu người đục nước béo cò, muốn cầm tiền thưởng, còn có cả mấy cô dì chú bác nhiệt tình nhanh nhảu nữa, thấy ai cũng giống hung thủ, một ngày có thể báo cáo 5 6 kẻ hiềm nghi.

Cứ thế hai ngày, y hệt lần trước, Tôn Viêm thua bởi quần chúng, anh ta hết gánh nổi. Cộng thêm tần suất gây án của phạm nhân, chẳng mấy chốc sẽ xảy ra án kế mất, anh ta thấy vứt nồi sớm chừng nào đỡ chừng ấy, cũng không tin Lục Viễn Triết sẽ có cách.

Sáng sớm đã mở họp, ngồi trong phòng cục trưởng, uống mấy hớp trà giá chỉ vài xu thế mà Tôn Viêm với Lục Viễn Triết lại uống ra khí thế mấy trăm tệ. Tôn Viêm cũng làm y lần trước, nói năng úp mở, đòi tổ chuyên án phụ giúp điều tra.

“Được à.” Lục Viễn Triết thuận miệng đồng ý, “Anh nói xem, điều tra thế nào, chúng tôi nghe anh hết, đảm bảo không nói thêm tiếng nào. Anh kêu làm gì là bọn này làm cái nấy.”

Đường Văn nghe hiểu ý cả, ông ta liếc anh một cái: “Kêu anh giúp phá án chứ không kêu anh vào làm trong dây chuyền phá án không cần đầu óc.”

“Chỗ nào cần đầu óc chứ? Truy nã tội phạm thì đội trưởng Tôn biết, thì là nhìn chằm chằm mỗi một ngã tư, 10 năm 8 năm kiểu gì cũng phải xuất hiện thôi.” Lục Viễn Triết kiên quyết không nhả ra, “Đấy không phải tác phong tra án của đội trưởng Tôn à?”

“Vậy giao cho mấy cậu điều tra, cậu quyết định. Cho cậu 1 tuần, cậu giao ra cách tìm Nghiêm Diệp, được chứ?” Đường Văn thuận thế giao vụ án tới tay bọn họ.

“Thế thì không ổn đâu, đội trưởng Tôn đã vất vả non nửa tháng rồi đó.” Lục Viễn Triết đã chiếm được lợi còn khoe mẽ.

Đường Văn tiện tay thả tài liệu phạch xuống bàn.

“Được, vụ án lớn tới vậy, đáng để lập tổ điều tra chuyên án.” Lục Viễn Triết lập tức đứng dậy, cho bậc thang thì anh bước xuống ngay.

Vui vẻ sau ngần ấy thời gian chịu áp bức, Lục Viễn Triết đi ra khỏi văn phòng cục trưởng, anh tổ chức họp ngay, tiếp nhận đầy đủ tài liệu của các bộ phận, tiến hành chỉnh lý báo cáo.

Thật là lâu tổ chuyên án đã không họp bàn, anh cho mọi người thời gian buổi sáng xem nhiệm vụ, tài liệu. Sau giờ cơm trưa, Lục Viễn Triết cầm bút đánh dấu đứng trước tấm bảng trắng, trên bảng viết 4 chữ to tướng: Cuộc họp ba không.

“Ý gì vậy?” Tô Tiểu Chỉ mù tịt.

“Lát nữa em biết.” Lục Viễn Triết liếc nhìn Đinh Thần Dục, biết anh ta đã hiểu bèn búng tay với anh ta.

“Người chết đầu tiên là Triệu Bằng Thành, thời gian tử vong vào khoảng 23 giờ 40 phút.” Anh ta đi tới trước, giới thiệu thân phận người chết thay Lục Viễn Triết, “Môi giới nhà đất, 45 tuổi, cả nhà đều sống ở vành đai thứ 3 phía bắc, cách quảng trường Vọng Hải 8,7 km. Phạm nhân hẹn anh ta đến phòng khiêu vũ, trước khi người chết chạy ra cửa trước thì gã đã rời đi từ cửa sau, camera đã ghi lại được một đoạn ngắn video có bóng người.”

“Người chết thứ 2 là Châu Võ, thời gian tử vong vào khoảng 21 giờ.” Ngón tay anh ta chỉ đến hàng thứ 2, “Người nơi khác, 53 tuổi, đến cảng Đảo Thành làm công, sống một mình, thuê phòng ở vịnh Hoa Thuận, bị tập kích ở dưới nhà. Phạm nhân tưới xăng ném bật lửa xuống từ tầng 2, sau đó rời khỏi lúc nạn nhân cầu cứu.”

“Người chết thứ 3 là Phùng Thư Thụy, thời gian tử vong vào khoảng 2 giờ sáng.” Anh dịch xuống hàng thứ 3, “Là người nơi khác, 42 tuổi, giám đốc kinh doanh, tới Đảo Thành điều tra thị trường, chết bên trong chung cư kiểu khách sạn Thành Hâm. Phạm nhân làm thang máy kẹt lại trên tầng cao nhất, trốn ở lối thang bộ, tưới xăng châm lửa đốt nạn nhân, còn mình thì rời đi từ cửa chính.”

“Thu thập chứng cứ hiện trường đã kết thúc, bên quảng trường Vọng Hải với vịnh Hoa Thuận đã dọn dẹp, hiện trường nơi xảy ra vụ án trong chung cư Thành Hâm là cầu thang bộ, vẫn còn phong tỏa.” Nói xong, anh ta dán ảnh hiện trường án mạng lên, “Tóm lại, không phát hiện đồ hung thủ vứt lại, không thu được ADN khả nghi, không phát hiện dấu vết hung thủ sử dụng bạo lực để mở cửa hay trèo qua lan can bảo hộ để lẻn vào hay thoát khỏi hiện trường gây án.”

Nói xong, anh ta ngồi lại rồi nhìn Vạn Dặc, Vạn Dặc ngớ ra một chốc rồi tiếp lời: “Phạm nhân quen thuộc với vị trí camera trên đường nên không đi đường lớn bên quảng trường Vọng Hải, không thể đoán được gã đã đi đâu, có phương tiện đi lại không. Vịnh Hoa Thuận lại là tiểu khu cũ kỹ, camera hư hỏng khá nhiều, cũng không quay tới gã. Camera bên chung cư Thành Hâm thì ngừng hoạt động, hình như hôm trước bảo vệ vô tình làm nhiễm virus, nhưng người bảo vệ đó không có điều kiện gây án.”

“Tình hình khám nghiệm thi thể thế nào rồi?” Lục Viễn Triết hỏi.

“Đã xong, trừ Triệu Bằng Thành ra thì đều bị dội xăng thiêu chết, không phát hiện dấu vết vật lộn với hung thủ, có vẻ thể chất và kinh nghiệm của gã đều chiếm ưu thế, động tác mau gọn. Triệu Bằng Thành chắc chắn cũng chết cháy, điểm khác biệt duy nhất đó là có thể ông ta quen biết hung thủ nên mới bị gã hẹn ra gây mê.” Lăng Khê nói, “Chúng tôi nghiêng về thủ pháp gây án không có nhiều thủ đoạn che mắt, nhưng việc thiết kế túi nước kéo dài thời gian dẫn cháy thì hắn là tái phạm.”

“Báo cáo điều tra của Tôn Viêm thì sao?” Lục Viễn Triết hỏi Tô Tiểu Chỉ.

“Xăng 97 hung thủ dùng rất dễ tìm mua, tạm chưa hỏi được manh mối gì. Không có nhân chứng mục kích, cũng không phát hiện tin tức hình ảnh gì của Nghiêm Diệp ở Đảo Thành cả.” Tô Tiểu Chỉ tổng kết, “Đã tra nhật ký điện thoại của Trịnh Bằng Thành, mấy người gọi cho anh ta hôm đó cũng không có ai khả nghi, càng không có Nghiêm Diệp. Bên chung cư Thành Hâm thì ra vào phải phải đăng ký nghiêm ngặt, cũng đã tra, cũng không phát hiện Nghiêm Diệp.”

Ánh mắt của Lục Viễn Triết bay tới bên Trình Mặc, cậu chủ động nói: “Người nhà đã tới nhận thi thể nhưng cũng không có manh mối gì về hung thủ.”

Mọi người nói hết, Lục Viễn Triết mới nhìn lại, hỏi một câu: “Tức là không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào chứng minh đó đúng là Nghiêm Diệp, phải không?”

Bằng vào kỹ thuật hiện tại, dựa vào ảnh khôi phục gần như có thể xác định đó là Nghiêm Diệp, nhưng kỹ thuật hóa trang cũng tiến bộ thần tốc, đã tới bước có thể lấy giả tráo thật, một tấm ảnh chụp bóng dáng đâu thể nào coi như chứng cứ xác thực được, không có ADN, không thể kết luận 100%.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Đinh Thần Dục nói: “Đúng vậy, dù sao cũng là vụ án phóng hỏa ác tính, chắc chắn hung thủ phòng hộ bản thân kín kẽ, không dễ gì để lại tóc tai hay vân tay đâu.”

“Đấy, còn không phải vụ án 3 không à?” Lục Viễn Triết vòng lại tiêu đề, “Không xác định được thân phận kẻ tình nghi, không có nghi điểm trong quan hệ xã hội, không có phương hướng điều tra.”

Tất cả chứng cứ có thể thu thập đều đã thu thập. Mọi người nhìn lên bản trắng, không thể không thừa nhận đúng là Tôn Viêm hết đường chạy mới giao vụ án ra.

“May đấy, sống là không bao giờ giải quyết vấn đề theo khuôn mẫu.” Lục Viễn Triết cười cười, anh bỏ bút đánh dấu xuống, “Đi, chúng ta quay lại xem hiện trường.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.