Lời tuyên bố tự sát 11
Lục Viễn Triết nhảy qua cửa sổ vào trong, anh liếc nhìn Trình Mặc với một cảm xúc khó mà bình tĩnh lại. Không biết mình là căng thẳng nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn, tóm lại là đang phát run.
Nơi này là lầu 7, nếu không phải buổi tối thì chắc chắn đã có đông người bị tiếng súng dẫn đến, vây xem ở dưới. Anh khép cửa sổ lại để những chuyện nghe được đều ở lại trong gian phòng này.
Có quỷ mới biết kim tiêm có gì, dù chưa tiêm hết hoàn toàn song dù là vậy Trình Mặc vẫn cảm nhận được cơn buồn ngủ và cảm giác tê mỏi dữ dội, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cậu ngồi dựa bên thành giường, hồi lâu sau mới ổn lại.
Lục Viễn Triết dùng chút thời gian ấy sắp xếp lại suy nghĩ mình, sắp xếp lại cho thi thể của Hứa An xong mới mở miệng.
“Trước đó tôi vẫn luôn thấy lạ.” Anh cau mày đi về phía Trình Mặc, kéo cậu lên từ dưới đất. Chẳng còn chút gì là ôn hòa của người tiền bối, anh nghiêm giọng chất vấn: “Cậu muốn chết đúng không?”
Anh không hỏi chuyện rời đội, hành động đơn độc mà là thật sự “muốn chết”.
Trình Mặc hoàn toàn không đứng lên nổi, cậu nhíu mày để anh kéo nửa người lên. Dù không rõ “trước đó” là bao giờ song cậu vẫn trả lời: “Đúng vậy.”
Nói không phải cũng vô dụng, mới nãy Lục Viễn Triết đều đã nghe thấy cả rồi. Cuối cùng anh cũng đã biết tại sao ngày hôm ấy, khi Trình Mặc đến báo danh lại có biểu cảm đó: Trình Mặc đứng ở ngoài cửa tổ chuyên án quyết tuyệt mà hững hờ, bởi vì tới làm cảnh sát là để tìm một vụ án để được chết.
Trực giác của anh đúng hết, bí mật của cậu chính là loại anh không thích.
“Tại sao?” Anh hỏi. Trong đầu anh hiện ra nào là vấn đề tâm lý nào là tông giáo, song chẳng có suy đoán nào khiến anh vừa ý.
“Không sao hết.” Trình Mặc nhếch khóe môi, cảm xúc xa cách hơn rất nhiều so với ngày thường, giọng điệu cũng rất có lệ, tựa như không phải đang nói đến chuyện gì to tát lắm vậy, “Không muốn sống nữa.”
“Có bệnh thì đi khám.” Anh nhìn chòng chọc vào Trình Mặc.
“Vậy thì đương nhiên khám không ra rồi.” Nụ cười vẫn hiện trên môi Trình Mặc, lần này cuối cùng cậu cũng ngước lên nhìn anh, “Tôi cũng chẳng trầm cảm, không có khuynh hướng tự sát, không có bệnh hữu cơ, không dùng được.”
Bệnh hữu cơ: tình trạng bệnh có thể quan sát đo lường (viêm hoặc tổn thương mô), có thể được xác nhận và định lượng thông qua các biện pháp sinh học tiêu chuẩn
“Chỉ cần cậu chịu để bác sĩ tâm lý nhìn ra.” Lục Viễn Triết không tin khuynh hướng tự sát này không phải là vấn đề về tâm lý.
“Vậy thì đương nhiên là không muốn, nếu không sao có thể chết mà không gây chú ý kia chứ.” Trình Mặc nhẹ nhàng dời tầm mắt, “Nhưng anh ít tìm hiểu về y học rồi, tôi không trầm cảm thật.”
Lục Viễn Triết chưa bao giờ trông thấy một Trình Mặc để lộ bản thân không còn ý chí đến vậy. Không biết do không thể dùng sức hay tức giận vì bị anh phá hoại kế hoạch, mà cũng có khi là cậu chột dạ, tóm lại giọng điệu và vẻ mặt đều hững hờ, có thể không nhìn anh thì cậu sẽ không nhìn.
Đây mới là chân tướng dưới lớp vỏ bọc người máy Trình Mặc – thanh niên năm tốt. Anh buông tay Trình Mặc ra, Trình Mặc ngã quỵ xuống. Dựa vào thành giường, cậu cúi đầu cười khẽ: “Xin lỗi đội trưởng Lục, gây thêm phiền hà cho anh rồi.”
Lục Viễn Triết cảm thấy nếu mình là người nóng tính thì đã đấm cậu rồi. Tiếc là anh không phải thế nên chỉ để cậu ngồi xa một chút, khỏi phá hoại hiện trường gây án.
Trình Mặc gắng sức lê mình đến một góc, ôm gối ngồi nhìn sàn nhà, hồi lâu sau cậu mới nhớ cởi lớp áo ngoài toàn máu kia ra.
…
“Đừng nảy sinh suy nghĩ sai lệch ở tổ chuyên án.” Trong đầu Trình Mặc vang lên câu nói ấy.
Tiếp viện của đồn cảnh sát khu vực đến rất nhanh, Lục Viễn Triết vứt ra một câu rồi đi chỉ huy phong tỏa và xử lý hiện trường để cậu chống góc tường đứng dậy. Dằn lại cơn choáng váng và trào dịch dạ dày, Trình Mặc không dám ngẩng đầu lên, cậu chỉ thấy đôi chân rảo bước của mọi người.
Chưa từng nghĩ bí mật của mình sẽ bị lật tẩy, nhịp tim của cậu không thể nào bình thường trở lại, chỉ dè dặt đứng dựa vào tường.
Bí mật này không phải chỉ mỗi cậu biết, nhưng khi bí mật ấy bị phát hiện, cậu hãy còn nhỏ. Đối mặt với người lớn tuổi hơn mình nhiều, lời thật nói cũng đã nói, bây giờ còn bị người ta lật tẩy thật là ngoài ý muốn.
Trình Mặc sợ Lục Viễn Triết sẽ nói chuyện này cho mọi người biết, càng sợ chính con người Lục Viễn Triết.
Cậu kiểm điểm lại, thấy đáng ra mình không nên dọn tới nhà Lục Viễn Triết, gây ra thêm bao nhiêu phiền phức cho anh. Quả thật cậu không nghĩ sẽ để lại ám ảnh tâm lý cho mọi người, chỉ là “cơ hội” này đến quá bất ngờ.
Từ lúc có người tới đây, Lục Viễn Triết không nói gì với cậu nữa, chuyện này càng khiến lòng cậu thấp thỏm không yên, nhưng cậu càng không dám thử dò thái độ của Lục Viễn Triết. Từ bé cậu đã được dạy, không chỉ có rất nhiều chuyện “không nên hỏi” mà còn cả những chuyện “không thể hỏi”.
Lát sau Tô Tiểu Chỉ đến, lúc này mới có người nói chuyện với cái người đứng lẻ loi trong góc.
“Sao thế? Không sao chứ? Cô ta tiêm cái gì vô cậu đó?” Tô Tiểu Chỉ hoàn toàn không nhận ra bầu không khí có gì kỳ lạ, chỉ nghe Lục Viễn Triết nói đại khái rồi nhìn chằm chằm ống tiêm hỏi rõ mười mươi.
“Không biết nữa, chắc là thuốc an thần.” Cậu trả lời, lòng lại thầm thở phào. Ít nhất Lục Viễn Triết không lập tức công khai bí mật của cậu cho mọi người, “Có hơi mệt thôi, không sao.”
“Vậy cậu đợi chút, lát nữa nếu có xe tiện thì sẽ đưa cậu tới bệnh viện.” Tô Tiểu Chỉ sắp xếp.
“Ừ, không sao đâu, tôi đỡ nhiều rồi.” Cậu đáp lời, lại đổi sang nụ cười cực kỳ hòa bình như thường ngày, kéo ghế dựa vào góc tường rồi ngồi xuống.
Sau đó Tô Tiểu Chỉ tiếp tục công việc, chẳng hề nghĩ thêm gì nữa.
Khách sạn xảy ra vụ án, thu đội càng nhanh càng tốt. Vậy nên dù rất nhiều người tới đây nhưng vẫn cứ có cảm giác không đủ người, mọi người đều bận rộn, không ai có thời gian trò chuyện phiếm cả.
Cảm giác mình có chút dư thừa, Trình Mặc muốn đi ra phòng ngoài. Nhưng vừa cử động, Lục Viễn Triết đã nhìn sang: “Chờ ở đây đi.”
Cậu chỉ đành quay lại chỗ ngồi, nhìn mọi người đi qua đi lại. Cuối cùng Đinh Thần Dục cũng đến nơi, Lục Viễn Triết mới cắt cử anh ta đưa Trình Mặc đến bệnh viện.
“Sao vậy?” Đinh Thần Dục nhạy bén hơn, không nghe đại khái cũng thấy có chỗ không ổn.
“Ông đưa cậu ta tới bệnh viện là được.” Lục Viễn Triết dặn một câu. Anh chỉ an tâm với Đinh Thần Dục: “Ông đừng đi, nhìn chòng chọc cậu ta cho tôi, đừng để cậu ta chạy bậy.”
“Ừ.” Lục Viễn Triết không nói gì, Đinh Thần Dục cũng không hỏi nhiều, lặng thinh đưa người tới bệnh viện.
Trên xe, bầu không khí ngưng đọng, Đinh Thần Dục không hỏi thăm cậu xem đã xảy ra chuyện gì. Cậu thì cũng không muốn chủ động nói chuyện dẫn tới nghi ngờ chỉ có thể dè dặt ngồi đấy, nhìn người xe như nước bên ngoài cửa sổ.
…
Thứ được tiêm vào người cậu là Suxamethonium, nếu ống tiêm đó tiêm hết vào người thì tám chín phần mười không thể cứu được.
Đinh Thần Dục vẫn không hỏi nhiều, anh đưa chai nước cho Trình Mặc, sau đấy thì cúi đầu nghịch điện thoại. Vẫn là Trình Mặc sau khi hòa hoãn lại thì lòng còn cứ thấp thỏm, không chịu được bầu không khí ngượng ngùng mới chủ động nói với Đinh Thần Dục: “Nếu đội trưởng Lục cũng không hỏi đến thì hay rồi.”
“Không thể nào đâu, tên oắt đó nhìn vừa tùy tiện lại thích nói linh tinh nhưng mắt không chứa nổi một hạt cát.” Đinh Thần Dục liếc nhìn cậu, nở nụ cười thấu hiểu, “Anh thì khác, anh cũng giống cậu vậy, cũng có bí mật. Anh không hỏi cậu, cậu không hỏi anh, khá là tốt.”
“Ừm.” Thậm chí cậu và Đinh Thần Dục đều không biết rốt cuộc bí mật của đối phương là gì nhưng đều nhìn ra bí mật của đối phương không chút tầm thường.
Lục Viễn Triết bận bịu tới tận nửa đêm mới đến, cậu đã có thể xuất viện rồi lại bị Lục Viễn Triết ép vào phòng bệnh. Anh ngồi bên giường, cách cậu cỡ cánh tay, khiến cậu không dám ngo ngoe dưới tầm mắt mình.
“Vậy tôi té trước đây, nhà bao việc.” Đinh Thần Dục kiếm cớ vọt mất, chỉ để hai người lại với nhau.
Cậu ngàn vạn lần không muốn đối diện tình huống này, định bụng nói gì đó cho qua, định bụng lần này tỏ ý hối lỗi thật nhưng phát hiện tất cả đều vô ích, chỉ có thể im miệng.
Buổi tối chết không thành, đầu hơi nóng, lỡ rồi thì không thể quay đầu lại.
Cậu vốn cho rằng đấy là cơ hội tuyệt vời, ai mà tính ra lầu 7 cao tới vậy mà Lục Viễn Triết vẫn có thể dán vào cửa sổ nghe trộm chứ.
Cậu không mở miệng, Lục Viễn Triết cũng không. Chiến tranh hết 10 phút, cuối cùng Trình Mặc cũng đầu hàng. Cậu thấp thỏm vứt ra một câu, cũng không dám nhìn vẻ mặt của Lục Viễn Triết: “Anh ở ngoài đó nghe từ lúc nào?”
“Từ lúc cô ta nói cậu với mẹ cô ta giống nhau.” Lục Viễn Triết đáp, “Ban đầu đầu anh còn bán tín bán nghi, nhưng khi cậu cho cô ta lại gần thì anh đã xác định được, cậu cố ý tìm đến cái chết.”
Trên đường đi, dùng tai nghe chỉ huy Vạn Dặc đọc loạt weibo của Trình Mặc, Lục Viễn Triết sắp xếp lại hướng suy nghĩ của Trình Mặc. Cậu muốn mạo danh mục tiêu phù hợp, lừa Hứa An ra mặt.
Vốn dĩ anh còn đang lo cho an nguy của Trình Mặc, sợ Trình Mặc bất kham, nhảy vào cục diện Yến bày ra mới vội tới nơi, kết quả trông thấy lại là hiện trường Trình Mặc tìm đường chết.
Anh tận mắt trông thấy Trình Mặc buông súng thì đã thật sự tin rằng Trình Mặc thả tay để Hứa An giết mình. Cảnh tượng này người ta vốn khó mà tiếp nhận được, song chính vì đã nghe “văn khắc trên bia mộ” mà Trình Mặc viết, anh đã nhanh chóng tiếp thu.
“Văn khắc trên bia mộ” do Trình Mặc viết mới có hơi thở chết chóc thật sự: Sinh mệnh bắt đầu từ nơi tôi, vậy tôi cũng phải có tự do nhấn phím dừng lại.
“Anh rất muốn cậu rời khỏi đội, nhưng anh để cậu đi rồi, có phải cậu chuẩn bị đi chết thật luôn không?” Lục Viễn Triết nhìn Trình Mặc.
Trình Mặc không trả lời, lát sau cậu mới ném ra một câu van nài: “Có thể đừng đuổi em đi không? Đến chết mới thôi, em bảo đảm sẽ cố gắng hoàn thành mỗi một nhiệm vụ.”
“Người bất hạnh qua đời của cục đều là anh hùng hi sinh lẫy lừng, không phải kẻ nhu nhược tìm mọi cách để chết như cậu.”
“Vậy em sẽ làm như anh nói, rời đội tìm đến cái chết là được.” Trình Mặc bướng bỉnh trả lời lại. Nhắc tới chuyện sống chết thế mà lại có một phần ngạo mạn ấu trĩ của tiểu thiếu gia.
Anh cốc mạnh vào đầu Trình Mặc: “Cậu dám.”
Trình Mặc ôm đầu, lại một chốc cậu không nói gì, tới khi anh định mở miệng dạy bảo nữa cậu mới cướp lời: “Đừng đuổi em đi, em sẽ không tự sát, chắc chắn sẽ không để tổ chuyên án phải gánh tiếng có đội viên tự sát đâu.”
Nói đi nói lại bao nhiêu câu, cuối cùng anh cũng nắm được trọng điểm mà cậu cố gắng nhấn mạnh: “Cậu tin đạo Cơ Đốc, nhất định phải bị người đó giết à?”
“Em không tin đạo Cơ Đốc.” Trình Mặc chỉ phủ nhận nửa câu đầu.
Lục Viễn Triết đã hiểu, cậu muốn tìm đến cái chết nhưng không muốn tự sát. Yên lặng hồi lâu, bọn họ đợi được bác sĩ vào vào giục đi làm thủ tục xuất viện.
Trên đường về nhà, nhiều lần Trình Mặc muốn nói lại thôi, mãi không nói nên lời. Cuối cùng cậu mở danh bạ ra, dừng ở tên cục trưởng Đường Văn.
“Đừng hòng đem cục trưởng Đường ra áp chế anh, anh mà làm thật thì ba cậu cũng không làm gì được đâu.” Lục Viễn Triết liếc nhìn cậu, “Anh còn chưa có ý định đuổi cậu đi, đừng kíc.h thích anh.”
Vậy là Trình Mặc buông điện thoại xuống ngay. Cậu cúi cầu, lại nặn ra một câu năn nỉ: “Anh đừng nói cho người khác biết.”
“Anh cũng không định nói với bọn họ.” Lục Viễn Triết nhún vai, hôm nay đến cả đỗ xe cũng rất điên, một chiếc xe đột ngột rẽ hướng, vọt vào gara.
Rõ ràng mấy ngày nay ngủ chẳng ngon, nhưng giờ anh không buồn ngủ chút nào, anh biết Trình Mặc cũng không ngủ được bèn dứt khoát làm bữa hoành thánh cho cả hai, ngồi đối đầu với Trình Mặc trên bàn ăn.
Giằng co tới phút cuối, Trình Mặc hoàn toàn bị khí thế của Lục Viễn Triết đánh bại. Cậu buông đũa, thật thà nói xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Thật sự hễ Trình Mặc chịu thua là anh không chống cự lại được. Anh bắt đầu tự kiểm điểm xem liệu có phải bản thân mình đã quá nghiêm khắc đối với một người có bệnh về tâm lý hay không.
—
Suxamethonium chloride (còn được gọi là suxamethonium hoặc succinylcholine) là một loại thuốc được sử dụng để gây tê liệt ngắn hạn, đây là một phần trong quá trình gây mê toàn thân. Điều này được thực hiện để giúp điều trị nội khí quản hoặc liệu pháp sốc điện (wiki)Công thức: C14H30N2O4