Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 9



“Lớp trưởng, lát nữa tôi sẽ đi cùng bọn họ, tôi đã để chỗ ở hàng ghế đầu cho cậu rồi.” Tạ Bệnh Miễn từ bên cạnh bưng nước và đồ ăn vặt đến: “Nếu cậu không muốn đi thì có thể đợi tôi ở đây, dù sao cũng có màn hình phát trực tiếp.”

Hạ Thanh Từ tùy ý “Ồ” một tiếng, tay còn cầm chai nước uống chưa hết, không có ý định đụng đến bất cứ thứ gì trên bàn.

“Tôi sẽ trở lại liền.”

Nói xong Tạ Bệnh Miễn đeo khẩu trang vào, cầm lấy cây đàn guitar ở góc cùng vài thiếu niên xa lạ mặc trang phục đính đá rời đi.

Lúc hai người đang nói chuyện, những thiếu niên kia tò mò nhìn cậu. Khi bọn họ cùng nhau rời đi, cậu nghe thấy một giọng nói trầm thấp:

“Nhị ca, đó là bạn của cậu à… Trông rất đẹp.”

Nói chung, phong thái của Hạ Thanh Từ trầm lặng và hướng nội, rất hiếm khi mọi người chú ý đến điều đó ngay lập tức. Nhưng một khi họ chú ý đến, sẽ rất khó rời mắt.

Hơn nữa vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp nam tính mà là lạnh lùng mềm mại khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đối với loại khen ngợi này Hạ Thanh Từ không có biểu cảm gì, không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Ngồi ở trên ghế sô pha cậu có thể nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cổ vũ, rất nhiều thanh âm kêu lên “Thank” và “Wild”, thanh âm bởi vì kích động vô cùng xuyên thấu, phảng phất có thể chọc thủng màng nhĩ.

1

Diệp Kỳ có chút ngượng ngùng, đặt mì xào lên bàn ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh Từ, không còn gì để nói: “Lớp trưởng, cậu có muốn ăn mì xào không?”

“Đã ăn.”

Màn hình chiếu ở phía đối diện sô pha của họ. Đèn neon nhấp nháy, đinh tán, vòng sơn mài, tràn ngập sự khoa trương và các thành viên của ban nhạc ngoại trừ Tạ Bệnh Miễn thì trông cũng chẳng ai bình thường.

Hát chính là một chàng trai với mái tóc nhuộm trắng, khuôn mặt thanh tú và giọng hát không tệ. Người chơi bass là một cậu thiếu niên cạo trọc với điếu thuốc trong miệng và một hình xăm nhỏ ở đuôi lông mày. Người chơi trống cũng là một cậu thiếu niên với nhiều đồ trang sức bằng bạc trên tai. Người chơi bass là một cậu trai vị thành niên thoạt nhìn hơi phản nghịch.

2

Những bài họ hát, kèm theo âm thanh nổi đinh tai nhức óc nghe như nhạc rock, bên dưới có tiếng reo hò, người qua đường tụ tập ngày càng nhiều, nhiều người còn cầm gậy đèn và cờ cổ vũ.

Hạ Thanh Từ lắng nghe một hồi và đám đông gọi “Thank” là nhiều nhất. Tạ Bệnh Miễn trên sân khấu đội mũ và đeo khẩu trang, gảy dây đàn guitar bằng những đầu ngón tay mảnh khảnh, trông nghiêm túc hơn so với trong lớp.

Cậu liếc mắt một cái liền quay đi chỗ khác, xem ra biểu diễn cần chút thời gian nên cậu lấy bài tập toán ra tranh thủ thời gian làm vài bài.

Diệp Kỳ xem Nhị ca biểu diễn, mặt mũi đều đã che như vậy nhưng vẫn có rất nhiều người nhận ra. Khó trách Nhị ca lại nổi tiếng như vậy.

Phương diện này của Nhị ca chắc hẳn lớp trưởng chưa từng thấy. Đang định cùng lớp trưởng giải thích, hắn quay đầu lại liền thấy nam sinh bên cạnh đã lôi ra một quyển bài tập toán.

Diệp Kỳ: “…”

“Làm sao vậy?” Hạ Thanh Từ chú ý tới ánh mắt Diệp Kỳ, con ngươi hơi dời hơi dời đi lực chú ý.

“Không, lớp trưởng, cậu cứ tiếp tục viết.”

Diệp Kỳ hiện tại thật sự nghi hoặc, lớp trưởng sẽ viết thư tình cho Nhị ca sao?

“Ở đây ánh sáng không tốt.” Diệp Kỳ ở một bên bật đèn lên: “Âm thanh cũng ồn ào, chờ Nhị ca đưa cậu về rồi làm…cũng không muộn.”

Hạ Thanh Từ không phát ra âm thanh và làm nốt nửa cuốn sách bài tập còn lại. Làm xong, cậu ngồi trên sô pha một lúc thì màn biểu diễn bên ngoài cũng kết thúc.

“Lớp trưởng, cậu làm thêm ở đâu, có gần quảng trường không?”

Hạ Thanh Từ nói “Ừ”, thu dọn đồ đạc và có vẻ như cậu ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào.

“Làm việc gì? Làm ở quán trà sữa hay gì đó à? Tôi thấy đa số mọi người hay làm ở quán trà sữa và hiệu sách.”

Diệp Kỳ còn đang hỏi cửa bên ngoài đã bị đẩy ra, Tạ Bệnh Miễn một mình trở về trước.

Vừa nhìn thấy người, Hạ Thanh Từ từ trên ghế sô pha đứng dậy nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ.

“Lớp trưởng, tôi đưa cậu về.”

Tạ Bệnh Miễn có thể nhìn ra đối phương không kiên nhẫn, hắn treo chìa khóa xe trên đầu ngón tay và đặt cây đàn xuống.

“Không cần.” Hạ Thanh Từ đi tới bên cạnh Tạ Bệnh Miễn chuẩn bị bước qua: “Tôi có xe, để công viên cách nơi này không xa.”

Cậu đẩy cửa đi ra ngoài Tạ Bệnh Miễn vẫn đi theo phía sau, cách cậu mấy bước không xa, thanh âm uể oải truyền đến:

“Lớp trưởng, vừa rồi cậu xem biểu diễn của bọn tôi sao?” Hạ Thanh Từ không quay đầu lại, thực ra cậu cũng không xem nhiều, không đánh giá cao nhưng vẫn là lễ phép trả lời.

“Xem.”

“Ồ, vậy cậu thích cái nào nhất?”

Nói chung, trong loại ban nhạc kiểu đội hình thế này việc hỏi mấy câu này là bình thường. Đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.

Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi vào trên người thanh niên trước mặt, giễu cợt nói: “Bình thường mọi người đa số đều thích tay chơi bass, cậu có thích không?”

“Tôi nghe không hiểu.” Hạ Thanh Từ thành thật nói: “Đại khái là giống nhau.”

Từ quan điểm của mình.

“Vậy cậu có thường nghe nhạc không?”

“Tôi không nghe nhiều.”

Hai người băng qua đường, Hạ Thanh Từ sắp đến, cậu nói: “Phía trước không cần tiễn.”

Một chiếc xe đạp đỗ một mình ở góc ngõ, Hạ Thanh Từ đạp xe đi bóng dáng nhanh chóng biến mất. Tạ Bệnh Miễn không quay đầu lại mãi cho đến khi không còn thấy gì nữa.

Diệp Kỳ ăn mì xong, đợi Nhị ca trở về uống ngụm nước đá, hỏi: “Sao không để lớp trường về? Cậu ấy chỉ ở đây làm bài tập thôi, hình như không muốn ở lại.”

“Tùy hứng.” Tạ Bệnh Miễn qua loa, gắp hai đũa mì, hắn nhớ tới ánh mắt lúc đó thiếu niên kia nhìn hắn.

Càng chống cự hắn, hắn càng muốn trêu chọc.

“Cậu ta có vẻ khá sợ tôi.”

“Thấy cậu phiền cũng không sai lắm.” Diệp Kỳ dọn mì xong: “Ai mà không biết đụng vào cậu sẽ gặp phiền phức.”

Tạ Bệnh Miễn khẽ mỉm cười, lúc này hắn không đeo khẩu trang dùng đôi mắt thâm đen tựa cười như không nhìn chằm chằm cậu ta. Nụ cười như thế khiến mí mắt Diệp Kỳ giật một cái, dứt khoát ngậm miệng.

3

*

Hạ Thanh Từ về đến nhà đã rất khuya, ba cậu để lại một ánh đèn, vẫn ngồi ở phòng khách đợi cậu. Hình như ông ấy đã rất buồn ngủ, đợi đến khi cậu về mới trở về phòng. ngủ.

“Mai mốt có đi làm thêm thì mang theo điện thoại, có gì nhắn cho ba.”

Ba cậu cằn nhằn thêm vài câu rồi về phòng, cậu cũng cảm thấy rất mệt nên tắm xong liền lên giường nằm.

Lớp trưởng hằng tuần sẽ gửi lời nhắc trong nhóm lớp. Cậu sắp xếp bài tập tuần này và các hạng mục cần chú ý rồi đăng lên nhóm, thuận tiện @ mọi người.

Cậu trả lời tin nhắn của một số bạn học trong lớp, Trần Tinh cũng gửi cho cậu hàng chục tin nhắn tất cả đều là những lời xin lỗi, cậu lướt vài cái và bấm xóa.

Ngay sau khi vừa nhấp vào xóa, cậu liền thấy một hình đại diện khác hiện lên trong tin nhắn và ghi chú là “Tạ Bệnh Miễn”.

X:.

Chỉ gửi cho cậu một dấu chấm đơn giản.

Hạ Thanh Từ nhìn chằm chằm nó một lúc không biết có nghĩa gì, cậu cũng đã rất buồn ngủ nên chọn cách phớt lờ rồi bỏ điện thoại xuống đi ngủ.

Trước khi ngủ, ký ức mấy ngày trước lại hiện lên trong đầu. Cậu luôn gặp phải Tạ Bệnh Miễn, nhưng đều là trùng hợp.

Cậu hy vọng sẽ có ít sự trùng hợp như vậy trong tương lai.

Thứ bảy và chủ nhật cậu làm thêm ở quán trà sữa, tối về làm bài tập, một cuối tuần bận rộn.

Sáng thứ hai cậu đến sớm vì nếu trời nắng thì phải chào cờ. Lúc tập hợp đội ngũ, cậu nghe thấy rất nhiều học sinh bên cạnh đang nhỏ giọng thảo luận.

“Vài ngày trước, FETTER có một buổi biểu diễn tại trường trung học số 1. Họ không thông báo trước. Đó là một món hời tại quảng trường vào đêm hôm đó.”

“Ừ, tiếc là tôi đã bỏ lỡ. Có phải tay guitar là Tạ Bệnh Miễn không… Tôi đã xem ảnh rồi. Anh ấy đẹp thật. Hình như có người đã chụp được anh ấy đang ôm ai đó. Tôi không biết là ai.”

“Ai biết được, nhất định là hiểu lầm. Nếu như có người qua đường bị Tạ Bệnh Miễn lôi kéo… chắc chắn sẽ truyền ra ngoài.”

Trần Tinh cũng nhìn thấy nhưng bức ảnh rất mờ. Bài đăng về Tạ Bệnh Miễn thường xuyên được thảo luận trên diễn đàn, chỉ có một bóng người mờ trong bức ảnh đó.

Hầu hết người đó đều bị Tạ Bệnh Miễn chắn lại, chỉ lộ ra một nửa thân hình nhỏ bé. Lần đầu nhìn thấy Trần Tinh còn có cảm giác giống Hạ Thanh Từ.

Trần Tinh học lớp 2, hàng của lớp 2 và lớp 15 cách đó không xa. Hắn ta trông thấy Hạ Thanh Từ phớt lờ mình, chẳng giống giả vờ chút nào.

Hắn ta nhớ lại những bức ảnh mình nhìn thấy, cũng như những gì đã xảy ra trong nhà ăn trước đó và một suy nghĩ hoang đường đang dần xuất hiện trong đầu.

Hạ Thanh Từ không muốn nói chuyện với hắn lại xa lánh hắn.Chẳng lẽ cậu ấy làm vậy vì cũng thích Tạ Bệnh Miễn?

Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có vấn đề. Trần Tinh cảm thấy tức giận, hắn nhìn chằm chằm Hạ Thanh Từ đang ở trong đám đông phía xa, nếu ánh mắt hắn ta có sức mạnh nó đã có thể đốt Hạ Thanh Từ.

Trong lòng hắn có mấy loại cảm xúc lẫn lộn không khỏi muốn chất vấn đối phương, chút áy náy mấy ngày trước cũng đã tiêu tan từ lâu. Bây giờ chỉ có một suy nghĩ.

Hạ Thanh Từ có lỗi với hắn.

Là lỗi của Hạ Thanh Từ, cậu ta đã thích người mà bạn thân thích. Chỉ vì một thằng con trai mà đòi tuyệt giao với hắn. Là lỗi của Hạ Thanh Từ, cậu ta đã không coi trọng hắn.

24

Nghĩ như vậy, ánh mắt Trần Tinh càng thêm âm trầm. Cậu thanh niên kia tựa hồ cảm nhận được gì đó bắt lấy ánh mắt của hắn từ xa, chỉ là hờ hững liếc một cái, sau rất nhanh liền dời đi.

Hạ Thanh Từ đang điểm danh từ hàng đầu đến hàng cuối, những cái tên trong danh sách đều được kiểm tra từng cái một.

“Mạnh Phi Vũ.”

Mạnh Phi Vũ đứng thứ 2 từ dưới đếm lên, nói: “Ở đây”, cậu tiếp tục điểm danh tiếp.

“Tạ Bệnh Miễn.”

Tạ Bệnh Miễn uể oải đáp một tiếng, ánh mắt rơi vào tờ điểm danh, hỏi cậu: “Lớp trưởng, hôm trước sao không trả lời tin nhắn?”

Không ngờ đối phương lại đặt câu hỏi như này, Hạ Thanh Từ điểm danh xong còn có mấy người lên lớp cất đồ chưa quay lại. Hàng ghế đầu đã hết chỗ, vì vậy cậu chỉ có thể đứng ở chiếc ghế trống trước mặt Tạ Bệnh Miễn.

Suy nghĩ một chút, Hạ Thanh Từ nói: “Không xem điện thoại.”

“Như vậy à.” Tạ Bệnh Miễn ngữ khí kéo dài, câu tiếp theo còn chưa nói ra phía sau đã truyền đến tiếng bước chân, là mấy người lên lớp trở lại.

Trong đó có Đường Viễn, Đường Viễn và Hạ Thanh Từ ngồi cùng một bàn nên đương nhiên cậu ta đứng cạnh Hạ Thanh Từ. Cậu ta với vẻ mặt nín thở, chú ý đến buổi chào cờ vẫn chưa bắt đầu quay qua trò chuyện với Hạ Thanh Từ.

“Lớp trưởng, đáp án tối qua câu gửi tôi còn chưa có chép. Lát nữa cậu có thể cho tôi mượn vở bài tập được không?”

Xung quanh trở nên yên tĩnh, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du nghe trộm được “…”

Vừa nói câu như vậy, Hạ Thanh Từ liền nhận ra được một đạo mắt sắc bén từ phía sau chiếu vào lưng mình. Trong ánh mắt đó ẩn chứa thâm tình sâu xa, dường như có thể xuyên thủng cậu.

_____


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.