“Cái này thì tôi không biết.” Cậu nam sinh nhận ra tâm trạng của Thẩm Du Hàm thoáng thay đổi, giọng hơi lúng túng: “Chắc là chỉ đùa cho vui, với cái tính thất thường của Tạ Bệnh Miễn có lẽ là hứng thú nhất thời.”
Cái nhìn của Thẩm Du Hàm làm hắn cảm thấy lạnh sống lưng, như thể đang bị sinh vật âm lãnh nào đó nhắm đến, hắn lại càng không dám nói đến Tạ Bệnh Miễn sẽ đối xử với tên kia như thế nào.
Thứ nhất là hắn không biết, nhưng quan trọng hơn là Thẩm Du Hàm để ý Tạ Bệnh Miễn.
Trên sân vận động, đội tuyển của các trường đã tập trung xếp hàng theo đội của mình và lần lượt bốc thăm để thi đấu. Mặc dù Mạnh Phi Du đến muộn, nhưng đến muộn nhất lại là Trung học số 14.
Hạ Thanh Từ đứng ở bên phía lớp mình, đánh mắt thấy một tình nguyện viên của trường Nhất Trung đội mũ đỏ ở phía bên kia. Các tình nguyện viên làm việc tương đối vất vả, họ chịu trách nhiệm dựng sân khấu với Hội học sinh, một số người thì chia ra đứng điều phối rãi rác khắp nơi, nếu học sinh có vấn đề gì thì có thể hỏi hoặc nhờ tình nguyện viên giúp.
“Buổi sáng có ba trận, buổi chiều có bốn trận gồm một trận vòng sơ loại và ba trận sau là chung kết.”
“Thời gian có chút eo hẹp, không biết đám Nhị ca rút được khung giờ nào. Hy vọng là buổi sáng, nếu không buổi chiều sẽ mệt chết mất.”
“Nhà trường đừng có mà sắp xếp cho đám Nhị ca phải đấu liên tục hai trận, ít nhất phải có thời giải nghỉ ngơi một trận.”
Ở mép sân được kê một số chiếc bàn, đó là nơi Kỷ Nguyện đang tổ chức rút thăm và đại diện mỗi đội sẽ lên tham gia. Đúng như dự đoán, Tạ Bệnh Miễn đại diện bước lên.
Loa phát thanh nhanh chóng thông báo kết quả.
“Trận đầu tiên vào buổi sáng là giữa Trường Trung học phổ thông Nhất Trung ở Khang Thành và Trường Trung học phổ thông Tam Trung ở Khang Thành. Trận thứ hai là giữa Trường Trung học phổ thông số 14 ở Khang Thành và Trường Trung học phổ thông chuyên trực thuộc Đại học Sư phạm ở Khang Thành. Trận thứ ba là giữa Trường trung phổ thông số 5 ở Khang Thành và Trường trung học phổ thông số17 ở Khang Thành.”
“Không biết Nhị ca có may mắn hay không, mới trận đầu đã gặp Nhất Trung? Nhưng cũng hên… thi đấu xong được nghỉ ngơi tới tận chiều.”
Trận đầu tiên là của trường bọn họ, Hạ Thanh Từ không thể rời đi, cậu cũng không có mang điện thoại nhưng lại biết vị trí của các tình nguyện viên. Họ thì ngồi ở đây trong khi các tình nguyện viên lại đứng dưới cái nắng gay gắt của mặt trời.
Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình tại trạm phát thanh vang lên: “Kính thưa Ban giám hiệu và các bạn học sinh thân mến. Chào mừng mọi người đến với buổi lễ khai mạc Giải bóng rổ trung học phổ thông Khang Thành… Đến với cuộc thi này, tình hữu nghị là số một, thắng thua chỉ là số hai…”
Thời gian chuẩn bị là mười phút, sau đó các đội viên lần lượt ra sân, đồng phục cầu thủ của Nhất Trung là nguyên cây trắng, còn trường bọn họ là nguyên cây đen.
Trên khán đài đương nhiên không thể thiếu tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả, khi dáng dấp ai đó bước ra kèm theo lời giới thiệu thì tiếng vỗ tay lại càng mãnh liệt hơn, toàn bộ khán đài đều trở nên kích động, hai tai Hạ Thanh Từ đã tràn ngập tiếng la như một làn sóng thét gào bên trong đầu cậu.
“Tam Trung cố lên, Nhị ca cố lên -“
“Tạ Bệnh Miễn cố lên, cố lên, cố lên!!!”
“Tạ Bệnh Miễn là nhất!!”
Sân vận động cách họ không xa, nam sinh cao gầy ở đằng đó mặc đồng phục màu đen với số “02”. Tạ Bệnh Miễn nghiêng mặt, mái tóc đen che đi một phần lông mày, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, toàn thân tràn đầy sức sống trẻ trung và khí chất của thiếu niên.
Hạ Thanh Từ vì tiếng ồn mà đau cả đầu, cậu sờ tai nhìn đội bóng của trường ở phía xa.
Ánh mắt dừng lại trên người của Tạ Bệnh Miễn, hắn lúc này cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Tạ Bệnh Miễn câu lên khóe môi, đôi mắt đen láy hiện rõ ý cười, ánh nắng chiếu vào người hắn làm cho toàn thân như phát ra hào quang rực rỡ.
“Nhị ca đang cười, phải làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy cậu ấy cười quá gợi đòn.”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Nhị ca của tôi tại sao đột nhiên lại cười với tôi? Tôi thẳng mà.”
“Có phải vừa rồi tôi cổ vũ cho cậu ấy nhiệt tình quá rồi không?”
Ngồi cạnh Hạ Thanh Từ là hai nam sinh lớp khác, ánh mắt cậu dừng trên nụ cười của Tạ Bệnh Miễn một lúc rồi nhanh chóng quay đi.
Trọng tài thổi còi, quả bóng được ném lên không trung, một bóng người quen thuộc giơ tay lên giành lấy, quả bóng nghiêng người trên không tạo ra một đường parabol lao về phía của Mạnh Phi Du.
“Nhị ca nhảy cao quá!! Thật giống một cái lò xo. Nhị ca cố lên!!!”
Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn nhảy nhót trên sân, nghe thấy cô gái bên cạnh miêu tả, khóe môi hơi nhấp một chút, cảm thấy quả thực có chút hơi giống.
Cả hai đội thi đấu trên sân, rất dễ dàng để phân biệt được giữa đồng phục đen và trắng. Tầm mắt của Hạ Thanh Từ không dõi theo bóng mà lại luôn dán vào người của Tạ Bệnh Miễn. Trận bóng chỉ mới bắt đầu không lâu thì Tạ Bệnh Miễn đã ghi được bàn thắng đầu tiên.
Vốn là một quả bóng do người đội mình ném vào nhưng bị trượt, Tạ Bệnh Miễn cướp bóng từ hậu vệ đội bạn, ôm bóng bật nhảy lên cao, quả bóng vẽ một vòng cung ở trên không rồi rơi chính xác vào rỗ…
Mái tóc đen của hắn vung hết lên trên, đôi mày lười biếng đã nghiêm túc hơn mấy phần, khi nhảy lên cơ bụng phía dưới còn lấp ló ẩn hiện.
“Niceeee!!!”
“Nhị ca nai xừ!! Xông lên-“
“Thủ tiêu Nhất Trung!!”
Tạ Bệnh Miễn tùy ý kéo áo lên, nhìn về một hướng nào đó ở trên khán đài, liếc mắt liền thấy cậu nam sinh ngồi ở hàng đầu tiên, cậu yên lặng ngồi đó, chắc là đang nhìn mình.
Hắn thu tầm mắt lại, nhớ đến miếng băng cá nhân mà Hạ Thanh Từ đưa cho, vết thương trên lòng bàn tay vừa bị bóng cọ vào đã không còn thấy đau nữa, đang liếc mắt nhìn vào lòng bàn tay của mình thì đồng đội bên cạnh đã đi tới vỗ vào vai hắn.
“Nhị ca, đi thôi.”
Trận đầu tiên, Tam Trung đấu với Nhất Trung, Tam trung toàn thắng. Tạ Bệnh Miễn gần như làm chủ sân nhà, bọn họ chỉ còn một trận vào buổi xế chiều.
Hạ Thanh Từ xem xong trận đấu đầu tiên, tiếp theo là trận của các trường khác. Tai cậu đã bị các tiếng hò reo đập đến đinh tai nhức óc, đặc biệt là khi mỗi lần bóng tới tay của Tạ Bệnh Miễn, tiếng nữ sinh lại cành la hét không ngừng.
Sau trận đấu có một khoảng thời gian tạm nghỉ, Hạ Thanh Từ vất vả bước xuống khỏi khán đài, nhìn về hướng của các tình nguyện viên, dự định qua bên đó để tìm Thẩm Ý.
Xa xa dưới ánh nắng mặt trời cậu đã thấy một hàng các bạn đội mũ đỏ. Hạ Thanh Từ cầm hai chai nước, tìm kiếm Thẩm Ý ở trong đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu ấy ở gần phía sau giảng đường.
Thẩm Ý chịu trách nhiệm về lối ra, sân vận động đương nhiên không chỉ có một cửa, ở đây tương đối ít người và cách quầy tạp hóa trong trường khá xa.
Thẩm Ý ở đằng đó đội một chiếc mũ tình nguyện màu đỏ, màu sắc của chiếc mũ này khá kén da, cũng may là nhờ nhan sắc của cậu ấy mới cứu vớt nổi nó. Thẩm Ý mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm một cuốn sổ và bút, bên cánh tay còn đeo huy hiệu của tình nguyện viên.
Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Thanh Từ xuyên qua đám đông, Thẩm Ý nhìn về phía cậu, trong mắt đong đầy cảm xúc.
“Nghỉ giữa giờ, các cậu không được nghỉ sao?”
Hạ Thanh Từ cầm hai chai nước trong tay, đưa cho Thẩm Ý một chai, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trận đầu tiên là của trường bọn tôi, tôi không thể đi được.”
“Ừm.” Thẩm Ý đáp lại, liếc mắt nhìn các tình nguyện viên cùng trường bên cạnh, Hạ Thanh Từ chỉ đến đưa nước cho hắn, những người khác không có.
Khóe môi Thẩm Ý hơi nhếch lên, không để ý sẽ không thể nào biết được, má hơi đỏ vì tiếp xúc lâu dưới nắng, khóe môi cũng hơi khô.
“Tôi đã nhìn thấy cậu sáng nay.”
Thẩm Ý hơi khựng lại: “Nhưng tôi không thể rời đội, cho nên không có gọi cậu.”
“Lớp bọn tôi ngồi ở phía trước khán đài.” Hạ Thanh Từ nói, tuy bây giờ nắng không gắt lắm nhưng đứng lâu có lẽ sẽ rất khó chịu.
“Các cậu có thể nghỉ một lát không?” Hạ Thanh Từ hỏi lại.
“Để tôi hỏi thử.”
Thẩm Ý nói xong liền đi tìm nhóm trưởng của đội tình nguyện trường mình trong đám đông, vừa đi vừa cầm theo nước và sổ.
Nhóm trưởng cách đó không xa, Hạ Thanh Từ nhìn Thẩm Ý giao lưu cùng với người khác, lúc nói chuyện khá là lúng túng. Bình thường Thẩm Ý vốn đã ít nói, đôi khi người khác có thể không hiểu được cậu.
Nhìn Thẩm Ý nói chuyện với nhóm trưởng hồi lâu, Thẩm Ý cư xử với người khác hình như khá là lạnh nhạt, sau khi giải thích tình hình thì nhóm trưởng đội tình nguyện đánh mắt về phía Hạ Thanh Từ và nói gì đó rồi Thẩm Ý đi về phía cậu.
“Được, có thể nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Ý hơi cụp mắt nhìn Hạ Thanh Từ, giọng nói thả nhẹ hơn một chút: “Cậu có muốn ở lại với tôi không?”
Hạ Thanh Từ đến tìm Thẩm Ý cũng là ý này, nên “ừm” một tiếng rồi nói: “Tôi đến tìm cậu là để ở lại với cậu.”
Việc giải thích có vẻ hơi lạ, Hạ Thanh Từ nhìn vào mắt Thẩm Ý, cảm xúc của Thẩm Ý rõ ràng bị khơi dậy, vừa rồi Thẩm Ý có vẻ rất căng thẳng như sợ cậu sẽ từ chối, nhưng bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.
Hạ Thanh Từ đưa Thẩm Ý đến một nơi mát mẻ, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở đây vào mùa thu tương đối lớn, ban ngày nóng bức trong khi ban đêm rất lạnh.
“Các cậu ở bên này có thể nhìn thấy trận đấu không?” Hạ Thanh Từ hỏi.
“Có thể thấy.” Thẩm Ý đáp: “Trận đầu tiên là giữa trường tôi và trường cậu. Bọn tôi đã thua.”
Trên sân có rất nhiều người cổ vũ cho Tạ Bệnh Miễn, Thẩm Ý khó có thể không chú ý tới, cũng càng sâu sắc nhận ra rằng Tạ Bệnh Miễn rất được yêu thích và tự hỏi liệu Hạ Thanh Từ cũng thích hắn hay sao.
Hạ Thanh Từ không chú ý nhiều đến trận đấu bóng rổ, chỗ râm mát mà họ đang đứng cũng gần lối ra, có một bức tường phía sau, cách đó không xa vẫn có một số tình nguyện viên đội mũ đỏ giống như Thẩm Ý.
“Chỗ tôi có thể xem rất rõ, rất ồn ào.” Hạ Thanh Từ nói: “Xung quanh đều là người.”
Trong lúc thi đấu, đầu cậu ong ong vì tiếng ầm ĩ xung quanh.
Thẩm Ý nhớ lại: “Trường của bọn tôi cũng như vậy, rất nhiều người thích xem đám Giang Dã chơi bóng, trên sân rất ồn ào.”
Trong giờ học thể dục, vì lớp của Thẩm Ý và Giang Dã học chung một giờ nên có rất nhiều bạn học vây quanh Giang Dã và Lộ Tiểu Lộ, còn Thẩm Ý thì lại thường xuyên ngồi ở một góc đọc sách và giải bài tập.
Sự phấn khích của người khác không liên quan gì đến hắn, hắn cũng luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập với đám đông.
Hạ Thanh Từ nghe vậy gật đầu: “Tôi cũng có mang sách, nhưng không đọc được.”
“Đúng rồi.” Hạ Thanh Từ nhớ ra và hỏi Thẩm Ý: “Cậu có muốn đi xem mèo con với tôi không?”
Từ cửa sau của sân tập có thể đi vòng qua tạp hóa, ở đó có hai chú mèo con trước đây cậu từng nhắc qua với Thẩm Ý.
Dứt lời, Thẩm Ý còn chưa trả lời thì từ góc sân đã có mấy người đi ra. Vài nam sinh bật cười, Hạ Thanh Từ nghe thấy hai cái tên quen thuộc là “Tạ Bệnh Miễn” và “Kỷ Nguyện”, đuôi mắt cậu cũng chạm phải một chút gì đó màu đỏ.
Một sự im lặng ngắn ngủi, họ vô tình chạm mắt với đám Thẩm Du Hàm bước ra từ sân vận động. Bên này vốn ít người qua lại, không ngờ tới còn có thể gặp được.
Thẩm Ý hiển nhiên cũng nhận ra, hơi xoay người để che đi một phần tầm mắt của Hạ Thanh Từ.
Một vài nam sinh bước ra đều là tùy tùng của Thẩm Du Hàm, đã gặp qua Thẩm Ý và biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
“Ớ, Tiểu Ý ở đây à.” Một tên nào đó tỏ ra kinh ngạc: “Lâu nay không thấy, hóa ra là làm tình nguyện viên sao?”
Thẩm Ý không trả lời, Thẩm Du Hàm nhìn người chặn đằng sau Thẩm Ý và muốn cười một chút, thực sự là ở đâu cũng có thể gặp được.
“Tình nguyện viên là làm cái gì?” Một tên khác hỏi lại.
“Chẳng qua là cái gì cũng làm, dọn rác hay phục vụ học sinh đồ đó.”
“Ồ.” Có một tên đề nghị: “Vừa đúng lúc chúng ta định đi mua nước, sao không nhờ Tiểu Ý giúp một tay nhỉ?”
Gọi “Tiểu Ý” một cách rất là thân thiện, sai khiến người khác ngược lại không hề ngượng mồm chút nào.
“Tiểu Ý, có được không? Ở đây khá ít người, cậu tới với bạn à?”
Thẩm Du Hàm không nói gì, nhưng tên bên cạnh đã mỉm cười và nói. “Bọn tôi sẽ chăm sóc bạn của cậu cho. Cậu đi mua nước cho chúng tôi đi.”
“Chỉ một đoạn ngắn, không xa lắm đâu. Không có tiền thì để anh Du chuyển cho cậu.”
Hạ Thanh Từ nhíu mày khi nghe điều này, cảm thấy khó chịu với mấy tên này, đặc biệt là Thẩm Du Hàm.
Cậu kéo mạnh mép áo đồng phục của Thẩm Ý, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể trực tiếp đi được không?”
Thẩm Du Hàm ở đây, nếu không có sự cho phép của hắn thì những người đó có lẽ sẽ không dám đối xử với Thẩm Ý như thế này. Họ hoàn toàn nằm dưới sự chấp thuận ngầm của Thẩm Du Hàm.
“Các cậu tự đi đi. Bây giờ là thời gian nghỉ của tôi.”
Đôi mắt Thẩm Ý tối sầm, ánh mắt anh rơi vào Thẩm Du Hàm, che giấu cảm xúc ở trong đáy mắt.
Cậu ấy không từ chối.
“Tiểu Ý.” Thẩm Du Hàm lần này lên tiếng, kèm theo ý cười ẩn trong giọng nói: “Sao thấy anh mà không chào, quá bận giao lưu với bạn mình à?”
Thẩm Du Hàm mỉm cười và nói: “Bây giờ anh đi mua nước, tại sao em không đi cùng? Vừa hay anh có vài điều muốn nói với em.”
Thẩm Du Hàm chủ động đề xuất, Thẩm Ý không tiện từ chối, mấy tên bên cạnh cũng phụ họa theo nên Thẩm Ý quay lại nhìn người phía sau.
“Cậu về trước đi, lát nữa tôi tới tìm cậu.”
Hạ Thanh Từ làm sao có thể bỏ lại Thẩm Ý một mình? Cậu nhớ lần trước Thẩm Ý bị giam, Tạ Bệnh Miễn có hỏi tên cầm đầu có phải là do Thẩm Du Hàm sai khiến hay không. Đoán chừng Thẩm Ý có thể lại bị đem tới chỗ nào khác để lăng mạ và bắt nạt.
“Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.” Hạ Thanh Từ nói: “Tôi ở đây đợi cậu, đừng đi với bọn họ.”
Câu cuối cùng giọng tương đối thấp, bên phía tạp hóa khá hẻo lánh, cậu không muốn Thẩm Ý theo qua đó.
Thẩm Ý quay người lại, nhìn vào mắt Hạ Thanh Từ và thấy đối phương có chút lo lắng. Cảm xúc trong mắt cậu đã chạm thẳng vào tới tim hắn, có chút nóng bỏng và ấm áp.
Liệu có phải cậu ấy đều đã biết hết rồi không?
Thẩm Ý nói “Được”, “Vậy cậu ở đây đợi tôi, tôi về ngay.”
“Thật khó chịu.” Vài tên bên cạnh Thẩm Du Hàm lẩm bẩm: “Không phải đối tượng của Tạ Bệnh Miễn sao? Nhìn Thẩm Ý như thể sợ bọn tôi cướp mất câu ta hay gì ấy.”
Trong thâm tâm, một số người trong đám bọn họ đã gán cho Hạ Thanh Từ cái mác là “lăng nhăng” và “hồ ly tinh”.
“Tạ Bệnh Miễn có biết không? Có nên nói cho hắn một tiếng rằng bạn trai nhỏ của mình đang ngoại tình ở đây?”
Khi họ còn đang nói chuyện, Thẩm Ý đã bước tới và nói trước mặt của Thẩm Du Hàm với giọng lạnh lùng: “Nói ở đây đi, không cần phải đến tạp hóa.”
Thẩm Du Hàm cười nói: “Được thôi, hôm nay phải về sớm, anh muốn về nhà cũ.”
“Đừng đến muộn, nếu không em sẽ phải tiếp tục ăn thức ăn thừa ở trong thùng rác thêm một tháng nữa.”
Sau khi những lời này được nói ra, bầu không khí tưởng chừng như cứng ngắc. Giọng của Thẩm Du Hàm nhẹ nhàng, thoải mái như thể hắn đang nói một cái gì đó rất đỗi bình thường.
Hạ Thanh Từ nghe vậy sửng sốt một hồi, từ tầm mắt của cậu có thể thấy bóng lưng hơi cứng lại của Thẩm Ý. Bóng cây đỗ xuống tạo ra những đốm bóng lạc quẻ trên thân hình Thẩm Ý, cậu ấy dường như bị bao phủ trong cả tầng bóng tối.
Xung quanh còn rất nhiều người, mấy tên nam sinh nhìn nhau, trong mắt nhìn Thẩm Ý đều có chút thương hại và đồng cảm.
Hạ Thanh Từ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thẩm Du Hàm giữa không trung, nghĩ lại những gì mà Thẩm Du Hàm đã nói với mình ở kiếp trước, lúc đó cậu cũng lúng túng biết bao, bây giờ thì thấy đau lòng thay cho Thẩm Ý.
Câu chuyện hẳn là đã kết thúc.
Hạ Thanh Từ tiến lên hai bước, đưa tay kéo ống tay áo Thẩm Ý: “Chúng ta đến tạp hóa trước đi.”
Đầu ngón tay chạm vào Thẩm Ý, ánh mắt Thẩm Ý rơi trên người cậu, cả người căng thẳng có chút băng lãnh, mãi cho đến khi Hạ Thanh Từ chạm vào mình Thẩm Ý mới có vẻ như đã bình tĩnh lại.
Hai người rời đi, sau gáy vẫn có ánh mắt dán vào họ mãi cho đến khi họ rẽ vào góc cuối đường. Hạ Thanh Từ nhận ra rằng khi mình kéo Thẩm Ý đi, Thẩm Du Hàm đã liếc mắt nhìn mình.
Một ngày trước còn giả vờ dịu dàng hỏi đường cậu, nhưng chỉ một cái nhìn vừa rồi đã làm lộ ra bản chất chân thật của hắn.
Sự khinh thường, chế giễu, thờ ơ và khinh miệt.
Hai người lặng lẽ đi trên đường, Thẩm Du Hàm và những người khác cũng muốn đến tạp hóa, Hạ Thanh Từ sợ trên đường lại gặp phải họ nên đã chọn con đường vòng khá xa.
“Cậu vừa mới nghe thấy.” Thẩm Ý nói một câu như vậy.
Tầm mắt không có nhìn về phía của Hạ Thanh Từ, nhưng khóe mắt lại đang chú ý đến cậu. Thẩm Ý cụp mắt xuống, chuyện mà hắn thường không quan tâm giờ lại trở nên quan trọng hơn cả.
Trước đây, Thẩm Du Hàm cũng không phải là chưa từng làm khó Thẩm Ý ở bên ngoài, nhưng lần này là sỉ nhục cậu trước mặt Hạ Thanh Từ, khiến cậu cảm thấy nhục nhã.
“Ông nội rất thích hắn.” Thẩm Ý nói: “Tính tình tôi thất thường, không muốn lấy lòng người khác, ở nhà không được yêu mến.”
Nhà họ đông con, ông nội là người nắm quyền, được sự yêu quý của ông chính là mang lại được rất nhiều thứ.
“Tôi không thích tranh giành.”
Những lợi ích đó Thẩm Ý không quan tâm, vì vậy cũng không muốn tranh, không muốn làm hài lòng người khác.
Hạ Thanh Từ im lặng lắng nghe, cậu để ý thấy tay Thẩm Ý vẫn luôn đút trong túi áo, khi lấy ra lòng bàn tay nắm chặt đến đỏ, còn in hằn vài vài vết bị móng tay bấu vào.
Hạ Thanh Từ không hiểu gì về Thẩm gia, nhưng cậu và Thẩm Ý lại có một số suy nghĩ giống nhau. Cậu không muốn đi tranh, nhiều lúc càng muốn tránh xa phiền phức hơn.
“Cậu làm không sai.” Hạ Thanh Từ nói: “Làm chuyện mình thích là không có sai.”
Hạ Thanh Từ nhìn Thẩm Ý, cậu không muốn Thẩm Ý bị Thẩm Du Hàm bắt nạt như thế, suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng:
“Nhưng nhiều khi, chúng ta cần phải làm một số điều mà chúng ta không thích trước khi làm điều mà mình thích.”
“Nên là, đối xử tốt với bản thân một chút.”
“Tôi không ăn cơm trong thùng rác.” Thẩm Ý trầm giọng giải thích, thật ra cậu đã ăn rồi nhưng không cần thiết phải nói cho Hạ Thanh Từ biết.
“Hắn ta cố ý nói thế.”
“Tôi biết.” Hạ Thanh Từ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thẩm Ý, giọng nhẹ nhàng hơn: “Tôi cũng không quan tâm, cậu không cần lo lắng.”
Đầu ngón tay Thẩm Ý khẽ giật, quay mặt đi. Cậu nói dối. Khóe mắt khẽ quét đến một bên sườn mặt của Hạ Thanh Từ, đối phương có thể cũng biết, nhưng sẽ không vạch trần.
“Chúng ta đi xem mèo con đi.”
Hạ Thanh Từ nói “Được” rồi dẫn Thẩm Ý vòng qua con đường mòn, khi đi còn đặc biệt chú ý xác nhận rằng đám Thẩm Du Hàm đã rời đi rồi mới dẫn Thẩm Ý đến đó.
“Bên này tương đối xa, rất nhiều lớp học bỏ hoang còn chưa kịp sửa, mèo con đều ở đây.”
“Chờ một chút.” Hạ Thanh Từ không mang theo gì cả và định qua tạp hóa mua hai cây xúc xích. Thẩm Ý ở phía sau hỏi cậu đi đâu, cậu trả lời, Thẩm Ý cũng đi theo cậu.
Hai người cùng nhau đi tới tạp hóa, ông cụ nhìn bọn họ một cái rồi tiếp tục xem TV trên tường của mình, trên đó đang phát tin tức, cũng có mấy phóng sự mang tính giải trí.
“Bà Giang, một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng hiện là phu nhân của Tạ gia… Theo người trong cuộc tiết lộ, bà Giang mong muốn đứa con lớn sẽ tiếp quản Tạ Gia, còn cậu con út từ nhỏ đã yêu thích âm nhạc thì bà hy vọng rằng cậu ấy có thể tiếp tục đi theo con đường của bà…”
Hạ Thanh Từ nhìn qua màn hình TV, trên đó có một bức hình của Tạ phu nhân, một thiên tài dương cầm nổi tiếng từ khi còn bé, cậu từng nghe ba mình kể rằng bà chính là thần tượng thời trẻ của ba
Người phụ nữ trên TV vẫn còn có nét quyến rũ, không hề có chút dấu hiệu tuổi tác nào cả. Đường nét trên khuôn mặt rất sắc xảo và thanh tú. Khuôn mặt của Tạ Bệnh Miễn dường như cũng mang một chút hình bóng của mẹ mình. Người phụ nữ này thoạt nhìn khá là tao nhã và điềm tĩnh, khí chất cùng với tướng mạo này làm cho người ta gặp qua một lần khó có thể nào quên.
Hạ Thanh Từ thu hồi tầm mắt, từ trên kệ lấy ra hai cây xúc xích giăm bông. Thẩm Ý đi theo sau cậu, dừng lại ở tủ đông, ánh mắt rơi vào chiếc kem bánh sữa bên trong tủ lạnh.
“Tuế Tuế, tôi muốn cái này.”
Hạ Thanh Từ nhìn thoáng qua, chỉ là thấy lạnh. Hiện tại đang là mùa thu, ban ngày tuy còn nóng, nhưng ăn lạnh quả thực cũng không có tốt.
“Lạnh lắm. Sáng nay cậu đã ăn gì chưa?”
Thẩm Ý lắc đầu, ở nhà không có đồ ăn, làm tình nguyện viên nên phải đi sớm, bận rộn cả sáng nên chưa có cái gì vào abụng.
“Ăn đồ nóng đi.” Hạ Thanh Từ nói: “Đồ lạnh không tốt cho dạ dày.”
Hạ Thanh Từ cũng từng thích ăn kem vào mùa đông, nhưng cậu thường xuyên bị đau dạ dày dữ dội nên không ăn được nữa.
Thẩm Ý “Ồ” một tiếng rồi ngoan ngoãn lấy một ly mì oden bên cạnh, đổ thêm vào một chút nước nóng rồi xếp hàng trước mặt Hạ Thanh Từ, chuẩn bị đợi cậu thanh toán cho mình.
Đặt mì oden lên bàn, mắt lại liếc qua chiếc kem bánh sữa bên trong tủ lạnh.
Hạ Thanh Từ chú ý tới, hơi câu lên khóe môi, thấy vẻ mặt muốn ăn của Thẩm Ý nên đã lấy kem bánh sữa từ trong tủ lạnh ra.
“Tính chung.”
“Bánh sữa hai tệ, xúc xích bốn tệ, oden sáu tệ.”
Hạ Thanh Từ lấy ra tiền lẻ trong túi, chiếc kem bánh sữa màu hồng, bên trên còn có hình một cậu bé đang cười, cậu cũng tiện tay lấy thêm một bình sữa Vượng Tử.
“Không phải, không thích ngọt à?” Thẩm Ý từ phía sau hỏi cậu.
Sữa Vượng Tử trong tay còn nóng nên Hạ Thanh Từ đổi sang cầm tay khác.
“Trước đây tôi không thích, nhưng bây giờ cũng không có ghét.”
Và chỉ còn sữa Vượng Tử là nóng, mấy cái khác đã bán hết sạch.
Khi Hạ Thanh Từ đến nơi, cậu đứng đó gọi hai tiếng, một đôi tai mèo nhô ra.
Tai mèo con khẽ giật, “meo” một tiếng, miếng đệm thịt mềm mại dẫm lên mặt đất, con mèo con còn lại cũng thò đầu ra nhìn miếng xúc xích trong tay của Hạ Thanh Từ, vui vẻ kêu meo meo.
*
Tạ Bệnh Miễn thay quần áo xong, cầm chai nước trong tay từ sân vận động đi đến chỗ ngồi của lớp mình trên khán đài.
Trên đường có rất nhiều người bắt chuyện với hắn, lúc đầu còn lười biếng cười một cái, sau đó dần trở nên mất kiên nhẫn, ánh mắt đảo quanh khắp nơi, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng quen thuộc nào trong lớp của mình.
“Lớp trưởng đâu?”
Diệp Kỳ đi tìm Mạnh Phi Du và vẫn còn ở phòng thay đồ, Vu Uyển nghe vậy liền quay sang đáp.
“Không biết lớp trưởng đã đi đâu.” Vu Uyển nói: “Nhưng trên đường có nghe người ta nói, nhìn thấy lớp trưởng dắt tay một soái ca nào đó đến quầy tạp hóa.”
_____