“Tuế Tuế?”
Giọng nói của ba truyền đến trong điện thoại, Hạ Thanh Từ đáp một tiếng, ba quan tâm hỏi cậu xảy ra chuyện gì, vì một lúc lâu mới thấy cậu trả lời.
Cậu thản nhiên đáp bừa hai câu, bảo ba đừng lo lắng rồi cúp điện thoại.
Sau khi tắt máy, cậu đứng yên một lúc nhìn số phòng bệnh, một y tá từ trong đi ra, qua khe cửa thoáng thấy được bóng người bên trong.
“Xin chào, cậu có hẹn trước không?”
Hạ Thanh Từ đã đăng ký ở phía dưới, nhưng chưa kịp trả lời, giọng Diệp Kỳ từ bên trong truyền đến: “Lớp trưởng?”
Trong giọng lộ rõ sự ngạc nhiên, thấy hai người quen nhau nên y tá cầm bút viết phiếu đăng ký rồi rời đi, Diệp Kỳ đi tới mở cửa cho cậu.
“Cậu đến từ khi nào, sao không nhắn trước cho bọn tôi?”
Hai người trong phòng nghe vậy cũng nhìn sang, Mạnh Phi Du thưởng thức cái bộ diễn như thật của Diệp Kỳ, vừa rồi cũng đã có người dưới lầu gọi tới.
“Vừa mới đến.” Hạ Thanh Từ đặt hoa quả lên bàn, ánh mắt rơi vào người Tạ Bệnh Miễn.
Nghe nói hắn ta bất tỉnh, sắc mặt cũng kém hơn bình thường, đôi mắt đen láy đang nhìn cậu, trông khá bình tĩnh.
“Lớp trưởng, đến thì cứ đến, còn mua đồ làm gì?”
Tạ Bệnh Miễn trên trán quấn gạc, hai cúc áo bệnh viện được cởi ra, ngồi bên mép giường, một tay cầm lấy một quả táo, khóe môi hơi nhếch lên.
“Tiện tay.” Hạ Thanh Từ đáp.
Diệp Kỳ kéo Mạnh Phi Du ra ngoài, cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ. Bên ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn buông xuống, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
“Cái này cậu mua cho tôi ư?” Tạ Bệnh Miễn nhìn một túi táo và một túi chuối, hai loại trái cây mà hắn ghét nhất giờ đây càng trở nên thích mắt.
Biết rõ còn hỏi.
Hạ Thanh Từ vẫn “ừm” một tiếng.
“Ngày mai không đi học à?” cậu hỏi.
“Đi.” Tạ Bệnh Miễn cầm quả táo, trên tay quấn băng gạc, ngẩng đầu hỏi: “Lớp trưởng, cậu có muốn tôi đi không?”
Hạ Thanh Từ liếc mắt nhìn băng gạc trên trán: “Không cần miễn cưỡng.”
“Đã không có gì đáng ngại.”
Hạ Thanh Từ sờ viên kẹo trong túi, là quà của chủ cửa hàng hoa quả, kẹo thỏ, con thỏ trên đó cười rất ngứa đòn, rất giống Tạ Bệnh Miễn.
Vì thế cậu lấy ra và đặt lên bàn.
Tạ Bệnh Miễn nhìn thấy kẹo, ánh mắt hơi dừng một chút, sau đó khẽ cười: “Cái này cũng là cho tôi?”
“Được chủ hàng trái cây tặng.”
“Lớp trưởng, cậu còn nhớ tôi thích đồ ngọt.” Tạ Bệnh Miễn cầm lấy cây kẹo, lật qua lật lại rồi nhét vào túi đồng phục bệnh viện.
“Đồ cậu đưa, tôi không nỡ ăn.”
Hạ Thanh Từ nghe vậy vẻ mặt vô cảm: “Ném đi cũng không sao.”
“Tôi nhất định sẽ không vứt đâu.” Tạ Bệnh Miễn nhướng mày, nhìn cậu bạn cách hắn có chút xa, đưa tay muốn kéo lại, nhưng rồi lại dừng giữa không trung.
“Tuế Tuế, cậu không cần cách xa tôi như vậy, ngồi lại đây đi.”
Hạ Thanh Từ vẫn đứng, giường bệnh gần như trống hơn một nửa, bên cạnh có một cái ghế, cậu liền ngồi xuống. Vừa vặn có ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi ở trên sàn, cậu quay đầu nhìn qua rồi liền xoay trở lại.
Tầng này khá cao, có thể nhìn thấy hoàng hôn rất rõ ràng, Tạ Bệnh Miễn sờ que kẹo, nhìn gò má Hạ Thanh Từ, mở miệng:
“Lớp trưởng, mấy lời Mạnh Phi Du nói, cậu đừng để trong lòng.”
Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt dịu đi một chút, giọng nói thản nhiên: “Là tôi muốn đi theo cậu, giúp cậu chắn cũng là tự nguyện, cậu đừng có áp lực gì trong lòng.”
Hạ Thanh Từ nhìn điện thoại của mình, thấy tin nhắn ai đó đã gửi cho cậu cách đây một tiếng.
X: Tuế Tuế, không phải cậu nói sẽ đến thăm tôi sao?
Hạ Thanh Từ tắt điện thoại, không để tâm lời Tạ Bệnh Miễn nói, cậu “Ồ” một cách bình tĩnh, giọng không chút cảm xúc.
Hạ Thanh Từ ở trong phòng bệnh nhiều nhất cũng đã mười phút, từ trong nội thành mà về tới nhà thật sự rất phiền phức, nếu muộn một chút thì tàu điện ngầm có thể sẽ ngừng chạy.
“Còn gì muốn nói không?” Hạ Thanh Từ hỏi.
“Cậu vội đi như vậy sao?” Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn đồng hồ, hỏi: “Từ quán trà sữa tới à?”
Xe của Hạ Thanh Từ đậu ở quán trà sữa, lát nữa cậu sẽ tới đó lái xe, cậu gật đầu, như vậy sẽ đỡ phải giải thích gì nhiều.
“Vậy cậu kể cho tôi nghe một câu chuyện, lát nữa tôi sẽ kêu Diệp Kỳ đưa cậu về.” Tạ Bệnh Miễn nhặt cuốn sách bên cạnh đưa cho Hạ Thanh Từ, là một câu chuyện cổ tích.
Đó là thể loại dành cho học sinh tiểu học.
Hạ Thanh Từ nhăn mày, nghe Tạ Bệnh Miễn nói: “Chỉ cần đọc một câu chuyện là được.”
Cậu cầm lấy, vẫn còn khoảng ba bốn phút, thay vì cùng Tạ Bệnh Miễn nói chuyện thì đọc truyện có lẽ còn tốt hơn, vì thế cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đọc xong tôi sẽ về.”
“Được.” Tạ Bệnh Miễn dựa vào gối, không chớp mắt nhìn cậu: “Lớp trưởng, hai ngày nay tôi không ngủ được.”
“Có lẽ nghe cậu kể xong tôi có thể ngủ.”
Hạ Thanh Từ mắt điếc tai ngơ, mở cuốn truyện cổ tích ra, tiện tay lật đại một câu chuyện nào đó, kể lại câu chuyện về chàng hoàng tử và hoa tường vi trắng.
Người ta kể rằng hoàng tử trong tòa lâu đài nọ đã bị nguyền rủa, ai đến gần sẽ mang lại những điều xui xẻo và bất hạnh, vì vậy hoàng tử từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cô độc.
Mãi cho đến một ngày, hoàng tử đi ngang qua khu vườn và nhìn thấy một cây hoa tường vi trắng, chàng đối với tường vi chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Hoa tường vi trắng thuần khiết, xinh đẹp mọc giữa bụi gai, hoàng tử đều ngày nhớ đêm mong, không thể nào quên, mỗi lần đi ngang trong lòng đều nhốn nháo không yên.
Thế nhưng chàng không đến gần tường vi trắng, bởi chàng mang trong mình lời nguyền rủa, sẽ mang đến vận rủi cho tường vi. Vì thế, hoàng tử ngày ngày phải tự mình ôm lấy nỗi đau, canh giữ hoa tường vi và bảo vệ nó bên ngoài bụi gai, bầu bạn cạnh ánh trăng.
Ngày và đêm cứ luân phiên như thế, không biết đã bao nhiêu đêm ngày trôi qua, hoàng tử chưa hề tiếng cận tường vi trắng, nhưng những bông hoa vẫn lần lượt khô héo.
2
Những cánh hoa héo tàn rơi xuống đất, thế giới của chàng hoàng tử dường như cũng chết lặng theo.
Hạ Thanh Từ đọc xong một trang, nhìn thời gian, phát hiện Tạ Bệnh Miễn vẫn đang chăm chú lắng nghe, sắp đến giờ, cậu lật thêm trang nữa, đã bị xé.
“Không còn nữa.” Hạ Thanh Từ không biết kết cục của câu chuyện, chỉ kể được một nửa, tình cờ chọn một câu chuyện không biết kết cục.
Hạ Thanh Từ đặt cuốn truyện xuống: “Tôi về đây.”
“Tôi nói Diệp Kỳ đưa cậu về.” Tạ Bệnh Miễn chăm chú nghe câu chuyện vừa rồi, dưới mí mắt hiện lên một tia thâm trầm nhàn nhạt, hắn dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Diệp Kỳ.
Bên ngoài, Diệp Kỳ mở cửa đi vào, nhìn Hạ Thanh Từ nói: “Lớp trưởng, để tôi tiễn cậu.”
“Không cần, tôi đi tàu điện ngầm.”
Hạ Thanh Từ lúc tới cũng không mang theo gì, đứng dậy, để lại hoa quả và kẹo mút, đi theo Diệp Kỳ ra ngoài.
Lúc đi ra, có một tầm mắt không ngừng dõi theo lưng cậu, biết là ai, không quay lại và theo Diệp Kỳ bước vào thang máy.
Tạ Bệnh Miễn nhìn mọi người rời khỏi phòng, dùng đầu ngón tay lật qua cuốn truyện, nhìn chằm chằm một lúc rồi mới đặt truyện trở lại.
“Lớp trưởng, để tôi bảo tài xế đưa cậu về, đi tàu điện ngầm có chút phiền toái.” Diệp Kỳ nhấn nút thang máy, trả lời tin nhắn.
“Không phiền.” Hạ Thanh Từ nói: “Vẫn còn kịp.”
“Cậu không cần tiễn tôi.” Hạ Thanh Từ cảm thấy thật sự không cần thiết: “Đợi lát nữa xuống lầu cậu cứ về đi.”
Diệp Kỳ cười nói: “Lớp trưởng, đối với tôi mà cũng nói không phiền ư?”
Nhưng Diệp Kỳ cũng không có miễn cưỡng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy tôi đưa cậu đến ga tàu điện ngầm, cách bệnh viện không xa, đi cùng cậu một lát, giống như đi dạo vậy.”
Hạ Thanh Từ nói “Ừm” và hai người cùng nhau bước ra khỏi cổng bệnh viện, mùi thuốc khử trùng biến mất và bầu trời bên ngoài đã tối.
“Lớp trưởng, cảm ơn cậu vì đã đến.” Diệp Kỳ đi tới bên cạnh nói với Hạ Thanh Từ: “Nhị ca rất vui khi cậu có thể đến.”
Hạ Thanh Từ không nói gì, lặng lẽ nghe Diệp Kỳ nói, nhìn điện thoại thấy ba lại gửi cho cậu một tin nhắn nữa, đã nấu cơm ở nhà rồi hỏi xem có chừa lại phần cho cậu không.
Cậu trả lời sẽ về ăn, Diệp Kỳ bên cạnh vẫn đang cằn nhằn: “Lớp trưởng, cậu không biết hai ngày nay Nhị ca đã nhìn ra cửa bao nhiêu lần đâu, bệnh viện hạn chế số lần vào thăm, cậu ấy vẫn một mực đợi cậu tới.”
“May mà cậu đã tới, nếu không tôi lo đầu Nhị ca còn chưa khỏi, cổ đã bị gãy.”
Trò đùa này không buồn cười chút nào, Hạ Thanh Từ “Ồ” một tiếng: “Cậu ta có thể ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa.”
Không cần phải quay lại trường ngay, cậu có thể một mình ngồi ở hàng cuối và sống một cuộc sống yên tĩnh trong vài ngày.
1
“Chúng tôi sẽ khuyên nhủ cậu ấy, tốt nhất là để cậu ta bình phục vết thương thêm vài ngày nữa.” Diệp Kỳ muốn nói, nếu như trước kia Nhị ca có thể sẽ không đến trường một tháng, nhưng bây giờ thì khác.. Nhị ca có thể sẽ đi học ngay và luôn vào ngày mai.
“Lớp trưởng, sau này có thời gian thì hãy qua đây. Nhắn cho bọn tôi, bọn tôi sẽ đón cậu.”
Hạ Thanh Từ đáp cho có lệ, nói rằng khả năng lớn là cậu không thể đến đây được nữa, đã đến cửa ga tàu điện ngầm nên chào tạm biệt Diệp Kỳ.
“Đưa tới đây là được.”
“Được rồi, lớp trưởng, trên đường chú ý an toàn.”
Hạ Thanh Từ quay người bước tới lối vào của tàu điện ngầm, mọi người đến và đi, cậu nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Phải đứng hơn chục trạm tàu điện ngầm, Hạ Thanh Từ mở điện thoại lên, trả lời tin nhắn của ba và Thẩm Ý.
Shen: Cậu đã về nhà chưa?
SS: Tôi đi thăm bạn cùng lớp, đang trên đường về
Sau khi gửi, Thẩm Ý hồi lâu mới trả lời.
Shen: Tạ Bệnh Miễn?
SS: Ừm
Sau đó Thẩm Ý không lên tiếng, đợi một lúc, hộp tin nhắn không ngừng nhấp nháy, một âm hồn nào đó gửi cho cậu mấy tin nhắn.
Mới yên có hai ngày, không biết Tạ Bệnh Miễn lại đang suy tính cái gì.
Sau hai ngày an tĩnh, nó lại bắt đầu.
X: Tuế Tuế, cậu đang ở ga tàu điện ngầm có phải không?
X: Có phải ngồi lâu không?
X: Về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi nha
X: Trên tàu còn chỗ ngồi không?
X: Cậu đứng đấy à?
Hạ Thanh Từ thản nhiên trả lời “Ừ”, khi đến cậu cũng phải đứng hơn chục trạm đấy thôi. Đường vành đai thứ hai có rất nhiều ga tàu và cũng có rất nhiều người, cơ bản là không có chỗ ngồi, hơn nữa nếu có chỗ thì thấy mấy cô gái đứng đó khổ cực, cậu cũng không phải không biết ngại mà ngồi.
Sau đó Hạ Thanh Từ không trả lời thêm bất cứ thứ gì, bởi Tạ Bệnh Miễn đều bắt đầu nói nhảm.
Cậu hiếm khi lướt bảng tin xem khoảnh khắc của bạn bè, chính mình cũng chưa bao giờ đăng, vì vậy cậu không biết rằng cách đây không lâu đã có người nào đó đăng một tin.
Tạ Bệnh Miễn chỉ đăng một bức ảnh, tin lần trước hắn đăng đã là một năm trước lúc mới đến Tam trung, lần này đăng ảnh lại là một cây kẹo mút.
Cây kẹo hình con thỏ, con thỏ đang mỉm cười và ăn cà rốt một cách vui vẻ.
Tin này vừa được tung ra đã tràn ngập lượt thích và bình luận, Tạ Bệnh Miễn tiện tay bấm vào vòng bạn bè của Hạ Thanh Từ.
Trống rỗng, không có gì, chỉ có duy nhất một bài được chia sẻ lại là lúc cậu tốt nghiệp cấp 2 và được bình chọn là top 3 học sinh giỏi.
Bên trong chỉ có tên, lớp và tên trường, thậm chí còn không có ảnh.
Tạ Bệnh Miễn vừa thoát ra khỏi vòng bạn bè của Hạ Thanh Từ, một avatar quen thuộc đã trả lời hắn bằng một chữ “Ừ”.
Qua loa như mọi khi.
Tạ Bệnh Miễn di chuyển ngón tay và thay đổi ghi chú mới cho Hạ Thanh Từ.
– -Cà rốt nhỏ.
_____