Hạ Thanh Từ vào thời khắc này thần kinh dường như tê liệt. Cậu bị áp sát vào vách tường, vạt áo bên hông bị kéo lên lộ ra làn da trắng nõn có chút lạnh lẽo, đầu ngón tay ấn mạnh vào tường đã hơi trắng bệch.
1
Đối phương cũng rất nhanh buông lỏng cậu ra nhưng cổ tay vẫn bị trói bởi áo đồng phục. Bên này còn có một chiếc tủ chắn ngang, tiếng lon va vào lọ sơn trộn lẫn với tiếng ồn ào bên ngoài khiến đầu cậu cứ ong ong.
Chỉ có tiếng quần áo xộc xệch trong không khí, Hạ Thanh Từ giãy giụa tự cởi trói cho mình. Khi đứng dậy thì có chút không vững, dựa vào tường một hồi, sắc mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu.
Tim cậu dường như vẫn còn đập rất nhanh vì hồi hộp, cậu đi từ sâu trong con hẻm ra đến đầu ngõ, chiếc điện thoại di động dưới đất vẫn còn sáng rực.
Vành tai còn đau, cậu ngồi xổm dưới đất nhặt điện thoại lên, trước mặt xuất hiện một mảng đen.
“Lớp trưởng?”
Hạ Thanh Từ ngẩng đầu lên và đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc. Bên ngoài thanh âm đã tản đi khá nhiều, Tạ Bệnh Miễn đeo khẩu trang đội mũ, ánh mắt rơi vào trên người cậu có chút kinh ngạc:
2
“Tại sao cậu ở đây?”
Đầu óc cậu lúc này hỗn loạn, ngón tay chạm vào điện thoại, bên tai vẫn còn đau, cậu nghi hoặc nhìn người trước mặt.
Sau đó, phát hiện phía sau Tạ Bệnh Miễn còn có hai người Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cũng ở đó. Diệp Kỳ nhìn cậu nhưng nhanh chóng đã đá mắt sang chỗ khác, Mạnh Phi Du thì thúc giục:
4
“Mặc kệ lớp trưởng tại sao lại ở đây đi. Mau quay về, lát nữa sẽ có người tới.”
Tạ Bệnh Miễn tùy ý nói: “Tiểu lớp trưởng, cậu đi cùng bọn tôi đi. Bên ngoài hiện tại rất loạn, tạm thời không thể ra ngoài được.”
Hạ Thanh Từ chậm rãi đứng dậy, cuộc gọi trên màn hình điện thoại đã bị cúp, cậu nhìn ba người trước mặt.
Ba người họ đều cầm một thứ gì đó trong tay, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du dường như đang bưng cơm còn Tạ Bệnh Miễn cầm một chai nước lạnh, tay kia cầm chiếc bật lửa.
Nước lạnh đã uống một nửa, chắc là uống trên đường.
Hạ Thanh Từ chậm rãi nói: “Sao cậu lại ở đây?”
“Chúng tôi gặp rất nhiều người trên đường khi trở về. Bọn họ là vì ban nhạc mà đến. Bên này đường nhỏ có rất ít người. Chúng tôi đang định quay lại.”
Mạnh Phi Du nói rất tự nhiên, thấy Hạ Thanh Từ sắc mặt không đúng liền nhớ tới một chuyện, hỏi cậu: “Lớp trưởng, sắc mặt cậu không tốt lắm, có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Ánh mắt nghi hoặc của Hạ Thanh Từ rơi vào người Tạ Bệnh Miễn, hắn bắt lấy ánh mắt của cậu, lông mày hiện rõ ý cười nhưng ánh mắt lại âm trầm.
“Tôi đi cùng các cậu.” Hạ Thanh Từ nói.
Ba người họ cư xử khá tự nhiên, Hạ Thanh Từ gửi tin nhắn cho Thẩm Ý và cậu đi theo họ vào sâu trong con hẻm.
Mũi giày đá cái lon trên mặt đất, Hạ Thanh Từ đi phía sau, Mạnh Phi Du ở phía trước bật đèn pin điện thoại di động. Đây là một con đường bỏ hoang và có rất nhiều ngõ ngách.
Mạnh Phi Du tránh những chai rượu trên mặt đất: “Một số ngôi nhà ở đây là từ khu cũ còn sót lại. Khi đó, là các khu nhà lầu, sau này cải tạo thành khu đô thị sân vườn. Kiến trúc cũ còn chưa bị phá hủy, đường cũng được giữ lại, nơi này ngõ hẻm cũng tương đối nhiều.”
“Cũng nhờ loại ngõ này, không biết đã giúp chúng tôi tránh được đám fan kia bao nhiêu lần.”
“Phòng làm việc cách đây không xa, đi qua hai con ngõ là tới.”
Hạ Thanh Từ yên lặng lắng nghe, chú ý đến khung cảnh xung quanh và đem đường đi nhớ kỹ.
Tạ Bệnh Miễn cách cậu tương đối gần, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu lớp trưởng, lúc gọi không phải nói bận sao, muốn qua đây tạo cho tôi bất ngờ?”
Hạ Thanh Từ còn chưa kịp thu hồi suy nghĩ của mình, liền quay đầu nhìn về phía Tạ Bệnh Miễn. Hắn vẫn luôn cười, thỉnh thoảng sẽ lộ ra hai cái răng nanh, sắc bén mà hoang dã.
Đôi mắt cậu dừng lại, lông mi của hắn hơi rũ xuống, từ góc độ của cậu nhìn không rõ được ánh mắt Tạ Bệnh Miễn. Giọng nói của đối phương cũng không khác thường ngày, tựa hồ là tùy ý hỏi.
Biết là không có khả năng, nhưng cậu vẫn không thể không nghi ngờ rằng đó là Tạ Bệnh Miễn.
Hạ Thanh Từ hơi nhướng mi, nhìn Tạ Bệnh Miễn và nói: “Trước khi cậu đến đây, ai đó đã trói tôi lại.”
Nghe vậy Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du ngừng nói chuyện, cả hai đồng thời quay lại, vẻ mặt của Diệp Kỳ căng thẳng, Mạnh Phi Du nhìn cậu từ trên xuống dưới nhưng không phát hiện có vấn đề gì.
“Làm sao lại trói? Tiểu lớp trưởng, nhìn cậu cũng không giống bị gì.”
“Hắn trói tôi lại rồi liền thả ra.”
Tạ Bệnh Miễn thản nhiên nói: “Tại sao lại trói cậu, cướp tiền? Từ trên xuống dưới cậu cộng lại có đủ năm tệ sao?”
Đúng là cậu không có năm tệ, trong túi còn có hai đồng.
Khóe môi Hạ Thanh Từ hơi mím lại, cậu thử tìm khuyết điểm trên người Tạ Bệnh Miễn, thái độ của Tạ Bệnh Miễn khiến cậu rất không vui.
“Làm sao cậu biết tôi không có?” Cậu vặn lại.
“Chậc.” Tạ Bệnh Miễn hừ nhẹ một tiếng, lười biếng nói: “Cậu không có tiền, người ngược lại có giá. Nơi này hỗn loạn loại người gì cũng có, cậu thường xuyên tới đây thì tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
“Những người chủ động tiếp cận cậu, nói chung không phải là thứ gì tốt.”
“Kệ tôi.”
Hạ Thanh Từ cảm thấy trong lời nói của hắn có điều gì đó khiến cậu cau mày. Rõ ràng người này không phải dạng gì tốt, vậy hắn có cái gan gì mà phán xét người khác.
Khóe miệng Diệp Kỳ giật giật, nhớ lại những lời nói xấu Thẩm Ý, hắn lại một lần nữa có thêm hiểu biết mới về Nhị ca, hắn cần phải thực sự thận trọng.
Hạ Thanh Từ quay đầu lại, chỉ chừa cái gáy cho Tạ Bệnh Miễn. Họ nhanh chóng đã đến cửa sau, cậu dừng lại.
Phía sau là một con hẻm vừa dài vừa sâu, Tạ Bệnh Miễn hỏi: “Tiểu lớp trưởng, cậu thật sự không vào chung với chúng tôi sao?”
“Không, tôi về nhà.”
Cậu vẫn chưa đi lấy mì xào, Thẩm Ý còn đang đợi cậu.
Hạ Thanh Từ muốn về, Tạ Bệnh Miễn sau lưng lại dựa vào cửa tùy ý hỏi: “Tiểu lớp trưởng, ngày mai cậu có tới không?”
“Ngày mai tôi đi làm.”
“Có cần tôi tiễn cậu không?”
Hạ Thanh Từ quay đầu nhìn con hẻm dài, cậu lắc đầu. Cậu có thể đi đường khác. Nhưng dù vậy Tạ Bệnh Miễn vẫn đi theo.
Hai người một trước một sau mà đi. Hạ Thanh Từ đi ở phía trước mới đầu còn có thể nghe thấy tiếng bước chân, sau lại dần không còn nghe nữa, tựa hồ chỉ còn lại có một mình cậu.
Bên tai chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng tim đập của chính mình, hai bên là tường bê tông lạnh lẽo cùng đống đồ lặt vặt, cảm giác tim đập nhanh dường như vẫn còn.
Tim đập càng lúc càng mạnh, sau lưng phảng phất có người vô hình nhìn chằm chằm cậu, tốc độ đi càng ngày càng chậm lại, Tạ Bệnh Miễn rất nhanh đã đuổi kịp.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của người khác, Tạ Bệnh Miễn phía sau gọi tới: “Lớp trưởng, đừng đi nhanh như vậy, chờ tôi.”
Vẫn là giọng nói hỗn xược, giờ khắc này lại khiến cậu bớt sợ. Cậu đứng nguyên tại chỗ chờ Tạ Bệnh Miễn đi tới.
“Sợ sao?” Tạ Bệnh Miễn hỏi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn cười nói: “Tôi theo sau cậu, đừng sợ.”
Hạ Thanh Từ không nói gì, có thêm một người cậu thật sự không còn lo nhiều như vậy, đáp: “Có cậu ở đây, thật sự không cần sợ.”
“Hả?” Tạ Bệnh Miễn khó hiểu nhìn Hạ Thanh Từ.
“Cậu có rất nhiều tiền, trói thì trói cậu.” Hạ Thanh Từ lạnh mặt giễu cợt đáp lại, cậu sẽ không nói mình bị trói còn bị cắn lỗ tai.
Tạ Bệnh Miễn vừa nghe liền nở nụ cười, trên mặt mang theo ý cười lan tới tận đuôi mắt, làm tiêu tan cả màu đen đậm sâu thẳm nơi đáy mắt.
“Thù còn rất dai.” Tạ Bệnh Miễn thấp giọng nói, phát hiện thiếu niên bên cạnh trong vô thức đang tới gần mình, khóe môi chậm rãi cong lên.
“Lớp trưởng, cậu còn chưa trả lời câu hỏi trước của tôi.” Tạ Bệnh Miễn phát hiện thanh niên này thường xuyên nói về mình, hắn nói hay hỏi cái gì đều bị xem như không khí, hiển nhiên là không coi trọng hắn.
“Cậu đến đây để gặp tôi à?”
Dĩ nhiên là không.
Hạ Thanh Từ quay đầu nhìn hắn: “Tới mua mì xào.”
“Một mình?”
Không phải việc của cậu.
“Với bạn.”
Tạ Bệnh Miễn nghe mặt không biểu cảm gì. Bọn họ đã trở thành bạn bè. Hắn tùy ý hỏi: “Bạn bè kiểu gì, bạn học của cậu?
“Chỉ là một người bạn mà thôi.” Hạ Thanh Từ nói, cảm thấy đối phương đang quan tâm quá mức nên không nói gì thêm.
Cậu đi còn chưa được hai bước đã bị túm lấy cổ áo, Tạ Bệnh Miễn từ phía sau kéo cậu lại bên mình: “Cậu nhìn đường xíu đi, dưới đất không sạch.”
Hạ Thanh Từ lúc này mới phát hiện trên mặt đất toàn là thủy tinh vỡ, đi vòng qua, hất tay đối phương.
“Sao cậu không đến xem tôi biểu diễn?” Tạ Bệnh Miễn hỏi.
“Hôm nay rất đông.” Hạ Thanh Từ thản nhiên nói: “Tôi không muốn gặp rắc rối.”
“Tôi đeo khẩu trang và đội mũ, họ không thể nhận ra tôi. Mà bọn họ cũng không phải là thích tôi nhất. Nhiều người đến là vì Giang Dã. Đó là người chơi bass mà cậu đã thấy trước đây.” Tạ Bệnh Miễn ngừng lại. Đây là lần đầu tiên hắn giải thích nhiều như vậy với người khác, nhưng cũng không phải lần đầu tiên hắn giải thích với Hạ Thanh Từ. Hiển nhiên Hạ Thanh Từ sẽ không quan tâm lắm đến những gì hắn nói.
Hạ Thanh Từ không nói gì, cậu thấy sắp đi hết con đường nên cũng chẳng có hứng thú nghe. Tạ Bệnh Miễn có Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du giúp đỡ, vì vậy cậu có hay không cũng không cần thiết. Đi xem buổi biểu diễn có rất nhiều người hâm mộ thích hắn, nhiều đến mức có thiếu cậu cũng chẳng sao.
Nhưng chủ yếu là cậu không muốn đi.
“Ồ.” Hạ Thanh Từ ngữ khí bình thản.
“Vậy lần sau tôi biểu diễn, cậu có thể đến không?” Tạ Bệnh Miễn hỏi.
Hạ Thanh Từ: “Còn tùy.”
Hai người đi vào ngõ hẻm ban đầu, xa xa có ánh đèn, cũng sắp đến cuối đường.
“Tôi đi tìm bạn.” Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút, lễ phép nói: “Cảm ơn cậu đã tiễn tôi.”
Nói xong, cậu nhanh chóng bước ra khỏi ngõ.
Tạ Bệnh Miễn đứng tại chỗ, nhìn cậu bé đi càng lúc càng xa mà không quay đầu lại, điện thoại reo, là ảnh Mạnh Phi Du gửi cho hắn.
Mạnh Phi Du: [hình ảnh]
1
Mạnh Phi Du: Tình cờ chụp phải.
Nền của ảnh hơi tối, do sử dụng chế độ chụp ban đêm nên chất lượng ảnh cũng khá tốt, chụp rõ được hình ảnh cậu bé đang bị áp sát vào tường.
Cổ tay cậu bị trói bởi áo đồng phục lam trắng, trán áp vào tường bê tông, mái tóc đen hơi buông xuống và khuôn mặt trông rất nhợt nhạt. Trên cổ cậu là một bàn tay trắng bệch, thon dài lạnh lẽo. Khi bàn tay đó chạm vào cái cổ mỏng manh của thiếu niên, dường như có thể định đoạt sống chết của cậu bất cứ lúc nào.
Lông mi khẽ rũ xuống, thanh niên trên mặt tràn đầy xấu hổ, oán hận cũng như tủi nhục. Khuôn mặt lãnh đạm thường ngày có chút sụp xuống, vòng eo cực nhỏ từ trong quần áo lộ ra.
Thêm vào hoàn cảnh ám mụi, biểu cảm trên khuôn mặt này rất dễ tưởng tượng giờ phút này có ai đó đã làm gì với cậu.
Tạ Bệnh Miễn vuốt ngón tay và đặt ảnh này làm hình nền. Hắn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của người thanh niên phía xa xa trước mặt.
3
Trục máy xoay tròn, ngọn lửa mơ hồ hiện ra, làn khói trên đầu ngón tay chập chờn trong đêm, câu “Cảm ơn cậu đã tiễn tôi” lạnh lùng vẫn còn văng vẳng bên tai, cảm xúc trong đôi mắt đen láy cũng không rõ ràng.
——Càng muốn bắt nạt cậu hơn nữa.
4
_____