Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 20



Diễn đàn ẩn danh của trường Tam Trung.

Fan số một của Nhị ca: [hình ảnh] [hình ảnh] Hôm nay chụp ở nhà ăn, Nhị ca xếp hàng ở cửa sổ 14 mua cơm cho người nào đó.

Fan số một của Nhị ca: Còn có lời đồn, hôm nay Nhị ca vì người nào đó mà đánh nhau.

Trường học giết chết nghệ thuật gia: Lần trước ai nói người nào đó rù quến Nhị ca? Đủ tát thẳng mặt chưa đây!?.

Con chó của Schrödinger: Lần đầu tiên tôi thấy Tạ Bệnh Miễn lấy cơm cho người khác. Hôm nay tôi gặp cậu ấy ở nhà ăn, Nhị ca rất cẩn thận khi nói chuyện với cậu ấy nha.

Người tình trong mộng của Tạ Bệnh Miễn:???

Lão bà bà của Nhị ca: Tin hay không cũng mặc kệ, nhất định là nó dụ dỗ Nhị ca trước, ghê tởm phát ói.

Nhị ca thật đáng nể: Tôi vào Tam Trung là vì Nhị ca nhưng chưa từng thấy Nhị ca chủ động với bất kỳ ai. Vì sao lại đặc biệt đến vậy?

Guitar của Thank: Chúc hắn ngày mai bị xe tông

Tôi luôn thích Thank: Chúc hắn ngày mai bị xe tông

Nam thần Thank: Chúc hắn ngày mai bị xe đụng chết.

6

Cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ: Bài này mình đã chia sẻ với Nhị ca rồi, chúc mọi người ngày mai may mắn.

13

Tạ Bệnh Miễn của bà và đừng động vào tóc của bà: Thằng ngu lầu trên ở đâu ra vậy, mày là con chó của nó hay gì?

Khi nào tôi có thể đạt 120 môn Toán: Có thể là bạn thân của lớp trưởng lớp 15. Nghe nói lớp trưởng lớp 15 nhà rất nghèo, bình thường còn không đủ tiền mua một bữa cơm có thịt, tiếp cận Nhị ca quá rõ ràng.

Khi nào tôi được 120 môn Toán: Không phải vì tiền, tôi liền chặt đầu.

6

Planck bất khả thi: Người ta yêu nhau liên quan gì đến mấy người? Các người cứ cay nghiệt đi, đời này cũng không lọt nổi vào mắt Nhị ca.

Tạ Bệnh Miễn vừa mới tắm xong thì phát hiện Vu Uyển gửi tin nhắn cho mình, khi nhìn thấy ID “Cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ” của bên kia, khóe miệng hắn khẽ giật giật và nhấp vào bài đăng được chia sẻ tới.

2

Bình thường Vu Uyển sẽ không gửi tin nhắn cho hắn, giữa hai nhà có liên lạc nhưng quan hệ cũng chỉ ở mức trung bình. Sau khi nhấp vào, vẻ mặt hắn cũng dần thu liễm.

Vu Uyển: Mấy lần trước tôi đã xóa bài của họ, nhưng lần này xuất hiện quá nhiều.

Vu Uyển: Tôi cảm thấy ai đó đang cố tình dắt mũi mọi người nhắm vào lớp trưởng. Cậu nên điều tra đi, đừng để lớp trưởng gặp chuyện nữa.

2

Tạ Bệnh Miễn nhắn đáp lại, sau đó đứng dậy bấm số từ danh bạ.

*

Hạ Thanh Từ hôm nay cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Khi tan học bên tai cậu dường như tràn ngập âm thanh của Tạ Bệnh Miễn, vo ve bên tai như ruồi nhặng.

“Tiểu lớp trưởng, ngày mai gặp. Đừng quên bữa sáng của tôi.”

“Buổi tối làm bài tập không biết tôi sẽ hỏi cậu. Cho nên cậu đừng giả bộ không thấy tin nhắn của tôi.”

“Về sớm một chút. Đừng tức giận, không có việc gì thì đọc sách vận động não.”

Điểm thi xếp nhất từ dưới đếm lên mà dám cười nhạo bộ não kém cỏi của cậu, Hạ Thanh Từ đáp: “Câu này tôi trả lại cho cậu.” rồi đi xuống lầu.

Cậu một mình xuống lầu, thay vì lập tức đến bãi đậu xe cậu đến tòa nhà của hội học sinh trước. Hạ Thanh Từ đứng ở cửa một lúc, đảm bảo không có ai mới đi vào. Ở trong đó khá lâu mới trở ra và men theo đường cũ rời khỏi tòa nhà của hội học sinh.

Sau khi về đến nhà, trên mặt ba cậu mang theo ý cười lộ ra nếp nhăn, tựa hồ có điều muốn nói.

Tâm trạng chán nản của Hạ Thanh Từ bị cuốn đi, nhìn thấy ba mình vui như vậy liền hỏi: “Công ty có phát thưởng sao?”

“Cũng không phải là cuối năm, thưởng gì mà thưởng.” Hạ Quốc An nói: “Nhưng cũng gần như nhau. Đó là một phần thưởng mà ba tình cờ nhận được như một món quà dành cho thành tích.”

“Tuy rằng cũng không phải cái gì lớn, chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt nhưng bất quá con có thể dùng, cho nên ba mang về.”

Hạ Quốc An cẩn thận lấy ra hai phiếu ăn, một phiếu của cửa hàng đồ ngọt và phiếu còn lại là điểm tâm của Mây Ký. Phiếu ăn trông rất lộng lẫy, những chữ viết tay nhìn còn rất xa hoa.

“Ba nghe nói đám trẻ tụi con thích mấy món này. Cửa hàng đồ ngọt khá ngon. Còn nhà hàng kia ông chủ của ba thường gọi.” Hạ Quốc An nói: “Ba nghe nói phải xếp hàng đợi mấy tiếng liền.”

Hạ Quốc An cười: “Phần thưởng của ba không phải cái này, nhưng ba nghĩ con cần cái này hơn nên ba mang về.”

“Ở trường có kết thêm bạn mới không con? Lần sau dẫn về hay cùng nhau đi chơi đi.”

Ánh mắt Hạ Thanh Từ rơi vào hai cái phiếu ăn, cậu dừng một chút sau đó cũng cầm lấy.

“Có thời gian con sẽ mời.” Cậu nói, nhét phiếu ăn vào trong túi dừng một chút rồi nói tiếp: “Con có rất nhiều bạn, quan hệ với các bạn trong lớp cũng không tệ, bọn họ đều rất tốt.”

Khi Hạ Thanh Từ nói thế, Hạ Quốc An thực sự thở phào, khuôn mặt ống nhẹ hẵn đi: “Được rồi, trán con làm sao vậy, có phải đánh nhau không?”

Hạ Quốc An lúc này mới hỏi về miếng gạc sau khi chia sẻ niềm vui với con trai mình. Trước đây có bị thường thì con trai ông cũng không chịu nói chút nào. Có hỏi cũng không nguyện ý trả lời.

Con trai quá độc lập, đôi khi ông cũng bất lực vì biết về con quá ít.

“Không cẩn thận bị té. Lúc đi không chú ý, đập vào chiếc đinh cạnh tay vịn cầu thang, lủng một lỗ”.

Hạ Thanh Từ không có biểu cảm gì, cậu đã quá quen nói dối và chưa bao giờ để ba lo lắng cho mình, ba cũng rất tin tưởng cậu.

Nói xong ba cậu lảm nhảm một hồi, dặn cậu rửa mặt chú ý vết thương không được động vào nước, bảo cậu tắm rửa xong thì đi nghỉ.

Cậu tự mình ăn xong bữa tối trong phòng khách rồi mới về phòng. Theo thói quen sau khi đọc sách, tắm rửa xong thì mới kiểm tra tin nhắn trước khi đi ngủ. Đọc xong sách đã là mười một giờ, điện thoại của cậu có rất nhiều tin nhắn.

X: Lớp trưởng, cậu về chưa?

X: Lớp trưởng, cậu đang làm gì thế? Tôi có bài toán không biết làm.

X:?

X:.

X: Ngủ à?

Hạ Thanh Từ nhìn đồng hồ, quả nhiên sắp đi ngủ, chỉ đáp một câu “Ừ”, sau đó tắt điện thoại.

Trước khi ngủ, cậu sờ trán nhớ lại chuyện xảy ra ngày nay rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cậu hy vọng không gặp Tạ Bệnh Miễn trong mơ.

Trước khi ngủ nghĩ gì thì thường không dễ được như ý nguyện. Hạ Thanh Từ mơ thấy kiếp trước, cũng mơ thấy Tạ Bệnh Miễn, trong một khoảng thời gian quan hệ giữa cậu và Tạ Bệnh Miễn cũng không quá thân thiết.

Khi đó, cậu và Đường Viễn ngồi ở bàn thứ ba, Tạ Bệnh Miễn ở bàn cuối. Cậu đi đến cuối lớp để thu bài tập, hắn luôn là người nộp cuối cùng. Hắn chỉ qua loa viết vài dòng trước khi nộp.

Cậu không nhớ hôm đó là ngày nào, Tạ Bệnh Miễn hỏi cậu sau khi tan học có đi làm thêm không, nếu không thì lo về sớm. Cậu không trả lời, khi đó cậu và Tạ Bệnh Miễn là bạn học bình thường, quan hệ không căng thẳng nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

“Lớp trưởng, chủ nhật còn đi làm sao? Không thì về sớm chút đi.”

Một cái gì đó thoáng lướt qua trong giấc mơ, nhưng cậu không thể nắm bắt được.

Ngày hôm sau cậu dậy từ sớm, trước khi đi còn không quên mang thêm hai cái bánh bao, trứng và sữa. Ba cậu cười tủm tỉm, không lo cậu ăn hết không.

Cậu không ăn một mình, đến lớp còn sớm, bánh bao hấp, sữa và trứng đều được bỏ vào hộc bàn của Tạ Bệnh Miễn, cậu ngồi trên ghế bắt đầu đọc sách.

Người nào đó đến muộn khi lớp học sắp bắt đầu, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ đến sớm hơn. Lúc này mới là thứ hai mà họ đã bắt đầu lên kế hoạch cho những việc cần làm vào thứ bảy, chủ nhật.

“Đi quảng trường đi, lớp trưởng cậu thật sự không đi xem Nhị ca biểu diễn sao?”

Mạnh Phi Du quay lại gãi đầu hỏi cậu: “Cậu đi, có thể giúp chúng tôi rất nhiều. Bọn tôi thật sự cần cậu.”

“Lớp đầy người.” Hạ Thanh Từ không ngẩng đầu.

“Cậu khác với họ.”

Hạ Thanh Từ mặt không đổi sắc: “Nơi nào không giống nhau?”

“Đương nhiên là khác.” Mạnh Phi Du suy nghĩ một chút, vắt óc tìm xem có gì khác biệt. Cũng không thể nói cậu đối với Nhị ca là khác đúng không? Nói ra, có đánh chết lớp trưởng nhất định cũng sẽ không đi.

“Không giống.” Diệp Kỳ đáp lấy, cố gắng nở nụ cười: “Bởi vì cậu, lớp trưởng… là bạn tốt của bọn tôi.”

2

“Đúng vậy, trong lòng chúng tôi cậu chính là bạn tốt.”

Nghe thấy hai chữ “bạn tốt” trên mặt Hạ Thanh Từ không chút hoang mang, hai người này có thể làm bất cứ điều gì để giúp Tạ Bệnh Miễn, lời nói thật giả lẫn lộn.

1

Nhưng đối phương đã nói như vậy rồi, hơn nữa đều là bạn học cùng lớp, cậu lại từ chối xem ra cũng vô lý.

“Nếu không bận thì đi xem một chút.”

Cậu tùy tiện nói, còn làm thêm ở đâu cũng không nói cho hai người này biết, thực ra vẫn là qua loa.

Tạ Bệnh Miễn lúc này mới vừa vào lớp, nghe đến câu cuối hắn có chút kinh ngạc, liền đoán được cái gì đó.

“Lớp trưởng, cậu là nguyện ý đi sao?” Cánh tay Tạ Bệnh Miễn chống ở trên bàn, ánh mắt âm trầm: “Đừng lại nói dối.”

Hạ Thanh Từ lạnh lùng nói: “Tới đó rồi tính.”

“Cậu tới xem tôi biểu diễn, tôi sẽ cho cậu chỗ ngồi tốt nhất.” Tạ Bệnh Miễn nói.

Hạ Thanh Từ hoàn toàn không có hứng thú, cậu không trả lời. Khi tan học, cậu để ý có thấy ba chiếc ghế trống ở phía sau lớp, những chỗ trống là Tôn Bằng và hai bạn nam đã tấn công cậu hôm trước.

Lúc ấy cậu cũng không để ý, một tuần trôi qua tới tan học ngày thứ sáu, cậu bỏ lại Tạ Bệnh Miễn đạp xe đến quán trà sữa.

Vừa đến quán đã thấy Tiểu Trình bước vào phòng thay đồ, ngồi trong góc là một bóng người quen thuộc.

——Vẫn là cậu nam sinh trường Nhất Trung.

3

Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Thanh Từ, đối phương quay đầu lại trên mặt không có chút biểu tình gì. Trong lúc nhất thời, cậu cảm giác được trong đôi mắt ấy có vài tia gợn sóng.

Nó giống như khám phá ra một sắc màu bắt mắt trên một tờ giấy không màu.

2

_____


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.