Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Chương 15: 15: Thuốc Ức Chế



Vì múi giờ của Sao Rid và và Trái Đất chênh nhau hai tiếng, hiện tại trên ở sao Rid, trên sân một ngôi trường trung học, đám học trò trai hay nô nức chạy nhảy vui đùa.
Vừa vào tiết thể dục được một lúc, Thu Cảnh Minh đã đi thẳng đến chỗ bóng cây râm mát ngồi nghỉ.
Giáo viên thể dục nhìn thấy cảnh này thì nhướng mày, săm soi nhìn cậu trai xinh đẹp một lúc rồi lắc đầu.

Trong lớp ngoài Thu Cảnh Minh ra còn có không ít Omega, nhưng những Omega ấy vẫn còn đang chạy nhảy, chỉ có mỗi Thu Cảnh Minh này vừa nghe thấy ông ra lệnh chạy là đã đi thẳng ra gốc cây nghỉ ngơi.
Cái kiểu Omega tỏ ra mong manh như Thu Cảnh Minh ông cũng bó tay chấm com.

Chỉ cần nói cậu ta một câu, đám Alpha Beta mê đắm cậu ta sẽ trợn mắt lên dọa ông ngay, giáo viên bất lực nghĩ.

Sau đó, ông quay lại tiếp tục bấm giờ cho cả lớp chạy.
Thu Cảnh Minh có thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi, buồn chán lấy máy liên lạc ra xe, đang định chơi game thì thấy trên màn hình có một tin nhắn chưa đọc của Giang Nguyên.
Thu Cảnh Minh lấy làm lạ, tên đầu gỗ như Giang Nguyên mà cũng chủ động nhắn tin cho cậu ta sao?
Kỳ lạ.
Thu Cảnh Minh do dự bấm vào tin nhắn.
Giang Nguyên: Anh gửi quà sinh nhật cho em, chiều nay sẽ giao đến nhà mình, nhớ về lấy nhé.

Nhân tiện thì, anh có người bạn cùng lớp thấy ảnh của em nên muốn xin số liên lạc, cậu ấy học khoa Chế Tạo Cơ Giáp và khá giỏi, em có muốn cho cậu ấy số không?
Thu Cảnh Minh nhìn thấy tin nhắn của Giang Nguyên, mặt tối sầm xuống.
Cậu là Omega, sau khi trưởng thành sẽ động d*c, người khác giới thiệu bạn trai cho cậu thì khỏi tính đi, tại sao Giang Nguyên lại giới thiệu? Lại còn là bạn cùng lớp? Lần trước rõ ràng cậu đã nói là cậu có thích một người rồi, thế mà Giang Nguyên còn muốn mai mối, nó nghĩ là cậu không tìm nổi một Alpha ra hồn chắc?
Chỉ cần cậu muốn, ngoắc tay một cái là có cả đống Alpha luôn nhé!
Thu Cảnh Minh tức xanh cả mặt, nghĩ là cậu giống nó à? Mặt trơ mày trẽn để bám lấy anh Thụy à? Nếu như không phải quen biết từ nhỏ, anh Thụy sẽ thích cái loại như nó chắc!
Giới thiệu cậu cho bạn cùng lớp cơ đấy, nói thì hay lắm, ai mà biết mặt mũi tên kia như thế nào? Thay vì giới thiệu người cho cậu, nhường anh Thụy cho cậu phải tốt hơn không? Cậu không tin Giang Nguyên không nhận ra cậu thích Tống Di Thụy.
Nghĩ đến Tống Di Thụy, trái tim Thu Cảnh Minh lại rung rinh.

Dù gần đây cậu đã làm mọi thứ có thể, kể cả hôn Tống Di Thụy hay làm cái gì, Tống Di Thụy vẫn thường xuyên nhắc đến Giang Nguyên.
Cậu theo đuổi Tống Di Thụy không chỉ để khiến Giang Nguyên tổn thương, mà còn bởi vì cậu thực sự thích Tống Di Thụy.
Lúc mới đến nhà họ Giang, cậu luôn ở một mình, Giang Nguyên rất ghét cậu, không muốn nói chuyện với cậu.

Chỉ có Tống Di Thụy kéo cậu ra ngoài, dẫn cậu đi chơi, cậu mới dần dần làm quen với môi trường xa lạ này, từ từ thoát khỏi nỗi đau về cái chết của cha cậu.
Nhưng mà…!cũng may Tống Di Thụy chưa bao giờ cự tuyệt cậu hoàn toàn, chỉ là mỗi lần bị cậu hôn đều nghiêm nghị trách cậu, nhưng cậu chỉ cần ra vẻ tủi thân sắp khóc, Tống Di Thụy sẽ không thể không dịu giọng lại rồi dịu dàng ôm cậu.

Hôm trước cậu đến đại học Rid tìm Tống Di Thụy, sau đó Tống Di Thụy đưa cậu về khách sạn, cậu nài nỉ mấy câu anh liền đồng ý ngủ trên cùng một giường với cậu.

Cậu thấy rõ ràng thái độ của Tống Di Thụy đã mềm mỏng hơn nhiều rồi.

Giang Nguyên không ở Sao Rid, cậu còn rất nhiều cơ hội.
Thế nhưng hôm đó cậu vẫn bị từ chối.
Nghĩ đến chuyện đêm đó, sắc mặt Thu Cảnh Minh đanh lại.
Cậu không hiểu Giang Nguyên có điểm nào tốt hơn cậu? Ở với Beta có bằng ở với Omega không? Rõ ràng A kết hợp với O mới là phù hợp nhất.
Thu Cảnh Minh c ắn môi dưới đến bật máu, máu trào ra khiến cậu đau đớn, trong miệng đầy vị tanh ngọt.

Cậu nhả cánh môi bị cắn ra, đè nén cảm giác nhục nhã khi bị từ chối đêm đó.

Cậu run rẩy dùng cả hai tay nhắn tin trả lời Giang Nguyên: Anh ơi, em có người trong lòng rồi, sau này anh đừng giới thiệu ai cho em nhé.
Thu Cảnh Minh cúi đầu, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.

Đến lúc cậu vào kỳ động d*c, cậu không tin là Tống Di Thụy có thể chịu đựng được.
Cậu thật sự rất muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt của Giang Nguyên sau khi biết cậu và Tống Di Thụy đã đánh dấu nhau.
Sau khi Lâm Hiên chạy xong quãng đường ba ngàn mét, cậu vô thức tìm kiếm Thu Cảnh Minh, người tình trong mộng của cậu.

Rốt cuộc, cậu cũng tìm được bóng dáng Thu Cảnh Minh giữa sân vận động rộng lớn.

Đang định lại gần mang nước cho Thu Cảnh Minh, cậu chợt thấy một biểu cảm thoáng qua khuôn mặt cậu ấy.
Hơi, hơi âm độc?
Lâm Hiên vô thức dụi mắt, sau đó liền thấy Thu Cảnh Minh đang nói chuyện với một bạn cùng lớp, cậu trai ấy cầm nước đưa cho Thu Cảnh Minh, còn nhìn Thu Cảnh Minh cười, khuôn mặt Thu Cảnh Minh bối rối.

Cả hai đều mang vẻ mặt đỏ bừng ngại ngùng thì thầm gì đó.
Lâm Hiên gật đầu, tự nhủ, thiên sứ trong lòng cậu sao có thể có vẻ mặt hung ác như vật, chắc chắn là do hôm nay mặt trời chói quá khiến cậu đầu váng mắt hoa.
—–
Trans: Artemiru
—–
Giang Nguyên vừa nghỉ trưa dậy thì nhận được tin nhắn trả lời của Thu Cảnh Minh.

Thấy Thu Cảnh Minh từ chối, Giang Nguyên cũng không cảm thấy có gì lạ.

Trong trí nhớ nguyên chủ, đứa em trai nuôi này rất hay khóc nhè, nhưng không phải là vì nhát gan mà đều có mục đích cả.

Thế nên trong các tag ấn tượng của nguyên chủ, Thu Cảnh Minh ngoài quỷ khóc nhè ra còn là quỷ tâm cơ.
Mặc dù nguyên chủ biết chuyện, nhưng cậu ta chưa bao giờ vạch trần mà rất nhường nhịn em trai nuôi.

Nguyên chủ đã định làm một mô hình cơ giáp cho Tống Di Thụy, cậu nhắc đến việc này một lần trong một bữa tối gia đình, nhưng chưa bắt tay vào làm ngay vì bận ôn thi.

Ngay sau khi cậu thi xong, Thu Cảnh Minh đã quay sang nhờ vả nguyên chủ làm giúp một mô hình tặng Tống Di Thụy, như thể quên béng việc nguyên chủ nói trước đây.
Thế nhưng nguyên chủ vẫn đồng ý làm cho Thu Cảnh Minh.
Giang Nguyên biết nguyên nhân.

Bởi vì lúc Giang Thiên Tắc đưa Thu Cảnh Minh về nhà, ông đã tìm nguyên chủ, muốn cậu đối xử tốt với em trai nuôi vì cha cậu ta đã chết vì cứu bố cậu.

Ông hi vọng nguyên chủ coi Thu Cảnh Minh như em trai ruột mà đối xử.
Vì chuyện này, từ nhỏ nguyên chủ đã luôn nhường Thu Cảnh Minh.
Đổi lại là Giang Nguyên, cậu thấy không cần phải làm vậy.
Cha của Thu Cảnh Minh là phụ tá của Giang Thiên Tắc, nghĩa vụ của một người lính là phải bảo vệ cấp trên của mình trên chiến trường bằng cả tính mạng, không có chuyện ai nợ ai ở đây.

Giang Thiên Tắc nói như thế chỉ vì ông không muốn nguyên chủ oán hận Thu Cảnh Minh, không bắt nạt đứa trẻ tội nghiệp này.
Vì những lời này của bố, nguyên chủ đã bao dung đứa trẻ hay khóc nhè này từ ngày đầu tiên Thu Cảnh Minh bước vào nhà cậu.
Sau khi nghe lời Giang Thiên Tắc nói, nguyên chủ rời phòng Giang Thiên Tắc đi tìm Thu Cảnh Minh.
Lúc đó, Thu Cảnh Minh đang trốn khóc trong tủ.

Một đứa trẻ tám tuổi vừa mở cánh cửa tủ ra đã bị một đứa trẻ tám tuổi khác vừa khóc vừa ném đồ vào người, ném rách một lỗ trên đầu nguyên chủ luôn.

Lúc đó nguyên chủ ngốc nghếch tưởng là mình đã dọa sợ em trai, không dám nói lời nào.

Càng về sau, nguyên chủ càng không dám chủ động nói chuyện với em trai nuôi này.
Cậu quan tâm đ ến em trai nhưng sợ mình làm em trai sợ, thế là khi có những đứa trẻ khác đến chơi, cậu mới nhờ Tống Di Thụy, người có quan hệ tốt nhất với cậu giúp gọi Thu Cảnh Minh ra.

Lần đầu Tống Di Thụy không gọi được, lần thứ hai Tống Di Thụy không gọi được, Tống Di Thụy cũng chẳng muốn đi thêm lần thứ ba nhưng lại không thể nào từ chối yêu cầu của nguyên chủ.
Sau này, Thu Cảnh Minh dần dần hòa nhập với bọn họ, nhưng cậu ta chỉ thích đi theo Tống Di Thụy, trở thành cái đuôi nhỏ của Tống Di Thụy, còn Tống Di Thụy là cái đuôi của nguyên chỉ, nên ba người thường xuyên ở cạnh nhau.
Cũng may Thu Cảnh Minh có chút tâm cơ, nhưng vẫn an phận, không làm chuyện gì quá đáng.

Giang Nguyên lục tìm trong ký ức, nghĩ một chút rồi trả lời tin nhắn của Thu Cảnh Minh: Được, anh không ép buộc em.

Nhớ nhận quà tối nay, anh nghĩ là em sẽ thích đấy ^_^
Cậu ta sẽ thích à?
Thu Cảnh Minh thấy tin nhắn trả lời của Giang Nguyên, đột nhiên nảy sinh mong muốn về nhà xem món quà Giang Nguyên tặng.
Thu Cảnh Minh: Cảm ơn anh trai.
Giang Nguyên: Không có gì.
Sau khi trả lời tin nhắn của Thu Cảnh Minh, Giang Nguyên tìm danh sách và gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng của Kế Dương, Marin.

Marin nhìn thấy tin nhắn của Giang Nguyên thì nhún vai nói đùa: Giang Nguyên, có vẻ chúng ta không có duyên làm họ hàng với nhau rồi, tiếc ghê.
Thấy tin nhắn của Marin, Giang Nguyên cũng không ngạc nhiên.

Dù sao thì bề ngoài cũng chỉ là một trong những điều kiện để yêu nhau, mối quan hệ cần có thời gian phát triển, nếu không có tình cảm sâu sắc thì có gì đâu mà phải buồn.
Sau khi trò chuyện với Marin vài câu, Giang Nguyên bỏ máy liên lạc xuống.
Từ lúc đó đến chiều không có gì xảy ra cả.
Sao Rid, bốn giờ chiều.
Một chàng trai xinh đẹp nữ tính quá mức bước nhanh lên một chiếc ô tô bay.
“Về thẳng nhà.” Sau khi lên xe, thiếu niên ngồi sau hét lên với tài xế.
Người đàn ông trung niên cầm lái không tỏa ra bất kỳ mùi pheromone nào, hiển nhiên là một Beta.

Tài xế gật đầu, mấy phút sau, xe đã lái đến cổng nhà họ Giang rồi dừng lại.
Thực ra trường cũng không xa nhà họ Giang lắm, cách chưa đến một kilomet.

Nói chung thì đường ngắn thế đi bộ cũng được, chẳng cần đến tài xế đưa đón.

Nhưng Thu Cảnh Minh nói rằng cậu ta sợ gặp những Alpha khác trên đường, Giang Thiên Tắc thấy cũng không tốn kém quá nên đã mua ô tô và thuê tài xế toàn thời gian chỉ để đưa đón Thu Cảnh Minh.
Giang Nguyên lại không được đãi ngộ tốt thế này.

Sau khi vào cấp hai, cậu và Thu Cảnh Minh học hai trường khác nhau, đường về cũng khác.

Giang Nguyên dùng phương tiện công cộng để đi lại.
Hôm nay Phương Thi đang ở nhà nghỉ ngơi, thấy Thu Cảnh Minh về liền hỏi: “Cảnh Minh, con có hàng ship hỏa tốc đến đấy, mẹ nhận hộ con, để trên bàn đó.”
“Cảm ơn mẹ, chắc là quà anh con gửi ạ.” Thu Cảnh Minh mỉm cười, ánh mắt rơi xuống chiếc hộp màu trắng đặt trên bàn, trước mặt Phương Thi.

Đây là quà Giang Nguyên tặng cậu ta, không biết là cái gì?
Thu Cảnh Minh ấn cả bàn tay lên chiếc hộp, khóa hộp vang lên hai tiếc click click, sau đó mở ra để lộ món đồ bên trong.
Thuốc ức chế!
Tất nhiên Thu Cảnh Minh chẳng lạ gì với thứ này.

Mẹ của Giang Nguyên, Phương Thi là một Omega, vì cần đi làm nên hầu như lúc nào Phương Thi cũng mang theo thuốc ức chế, Thu Cảnh Minh liếc mắt là nhận ra ngay!
Giang Nguyên có ý đồ gì?
Thu Cảnh Minh nắm tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Quà chả cáp, đéo ai thèm thích!
Thu Cảnh Minh cúi đầu, lúc nãy có bao chờ mong, giờ có bấy nhiêu phẫn nộ.
Tặng chất ức chế, đúng là dám tặng chất ức chế cho cậu? Chắc là sợ lúc cậu động d*c sẽ xảy ra chuyện gì với Tống Di Thụy đúng không? Ha ha, thế nên mới tặng cho cậu món quà sinh nhật này.
Thu Cảnh Minh giận đến nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa tức giận trong lòng bùng lên, sắp đốt cháy lí trí cậu.
“Thì ra bé Nguyên mua quà này cho con.

Sáu hộp thuốc ức chế đủ dùng trong một năm.” Phương Thi nhìn thấy món đồ trong hộp, bà nhận ra ngay Giang Nguyên đã tặng cho Thu Cảnh Minh thuốc ức chế như một món quà, bà cười nói: “Cái này đúng là rất thiết thực cho con.”
“Cảnh Minh, con cất đồ vào phòng đi, trong đó có hướng dẫn sử dụng thuốc ức chế đó.

Nếu con không biết dùng thì cứ hỏi mẹ nhé.”
Lý trí Thu Cảnh Minh bị âm thanh của Phương Thi kéo lại, cậu ta ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: “Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”
Thu Cảnh Minh lao lên tầng, chạy ào vào phòng, đặt cái hộp xuống, cúi đầu đứng trước chiếc gương trong phòng.

Trên mặt cậu lộ ra vẻ hung dữ oán hận chưa từng có.

Trong mắt cậu ta, món quà của Giang Nguyên là một sự sỉ nhục, sỉ nhục tr@n trụi.
Cậu ta đang lên kế hoạch làm sao để quyến rũ Tống Di Thụy, thế mà Giang Nguyên lại tặng món quà này, khác nào lời nhắc nhở Tống Di Thụy là “vị hôn phu” của anh trai cậu ta.

Dù cậu ta đã vứt bỏ liêm sỉ, giờ đây mặt cũng thấy bỏng rát vì đau đớn.
Thu Cảnh Minh nắm chặt tay, xương bàn tay kêu lên kèn kẹt.
Giang Nguyên, mày chờ đấy cho tao!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.