Trời sáng sớm tinh mơ, Lý Dương một thân mặc trang phục đệ tử ngoại môn Vân Linh Tông, vai mang theo một cái túi vải, tay cầm một cây búa, chậm rãi men theo một con đường mòn mà đi.
Bởi vì trời vẫn chưa sáng hẳn, cho nên cỏ dại hai bên đường làm cho ống quần hắn ướt đẫm, lại còn dính thêm mấy hạt cỏ dại không biết tên.
Lý Dương cảm nhận không khí trong lành chung quanh, lại nhìn cây búa trong tay, nở nụ cười khổ.
Không lâu trước đây, Lý Dương hắn là một tiểu phu nghèo khó. Mà hiện giờ, Lý Dương là một tiều phu hạng sang.
Chưa nói tới cây rìu trong tay toàn thân lấp loé ánh kim, chỉ nói tới bộ y phục của Lý Dương mặc dù màu nâu có chút phổ thông, nhưng áo này được làm bằng tơ tằm thượng đẳng, đông ấm hè mát, co dãn tuỳ theo cơ thể, lại còn có chút ít tác dụng phòng ngự sơ đẳng, hoàn toàn là một chí bảo mà đế vương phàm tục mới có tư cách mặc.
Lý Dương vì vậy mà tâm tình cũng trở nên phấn chấn.
Lý Dương nghĩ lung tung, một lát lại nghĩ tới Phùng Bá, vị sư huynh này đúng là dụ trẻ con ăn cứt gà. Còn tưởng là tốt lành gì, thực ra là muốn Lý Dương đốn luôn phần củi của gã, còn phần gã thì chuyên tâm tu luyện ngũ hành pháp thuật gì đấy.
Lý Dương thấy vậy thì trong lòng nảy sinh hâm mộ, đồng thời cũng không có bất mãn gì mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái. Bởi vì Phùng Bá khi nhờ Lý Dương đốn củi thay hắn, cũng không có dồn ép gì, mà ngược lại còn tặng thêm cho Lý Dương một ít đồ tốt, ví dụ như cây búa này, là một bảo vật không tệ.
Búa mà ngoại môn cấp phát cho đệ tử làm nhiệm vụ chặt củi mặc dù cũng không đến nỗi, nhưng còn thua xa thứ mà Lý Dương đang cầm.
Búa này không quá nặng, nhưng lưỡi búa được rèn từ tinh kim, bên ngoài lại tỉ mỉ rắc một lớp bụi Thiết Tinh vô cùng quý giá. Lý Dương lúc nhận được búa này từ tay Phùng Bá cũng phấn khởi thử nghiệm, kết quả chém sắt như chém bùn, cắt đá như cắt đậu hũ.
Dùng búa này, Lý Dương tự tin hoàn thành nhiệm vụ của mình, thậm chí vượt hai ba lần cũng được. Mà hôm nay, trải qua thăm dò lựa chọn, Lý Dương liền đi đến nơi này mở đầu chuỗi ngày đốn củi làm nhiệm vụ của hắn.
Nhìn cánh rừng bạt ngàn trước mắt, Lý Dương tắc lưỡi.
Theo thông tin mà hắn biết, cánh rừng này chỉ là một nơi rất nhỏ mà Vân Linh Tông dùng để cho đám đệ tử ngoại môn rèn luyện mà thôi, không có giá trị gì đáng nói. Nhưng trong mắt Lý Dương, nơi này chẳng khác gì một bảo tàng vô giá.
Từng hàng thiết mộc, kim thông, điền mộc…xen lẫn với vô số loại cây khác mà Lý Dương không nhận ra, kéo dài ra xa ngút ngàn vượt quá tầm mắt.
Hít một hơi thật sâu, Lý Dương liền bước chân đi sâu vào bên trong.
Có câu gọi ‘biết địch biết ta – trăm trận trăm thắng!’, dù ứng dụng trong hoàn cảnh nào cũng có ý nghĩa ứng dụng tuyệt vời.
Lý Dương trước muốn quan sát kỹ trong ngoài khu rừng này rồi mới bắt đầu ra tay. Mặc dù Phùng Bá đã dặn đi dặn lại là có lệnh bài thân phận rồi, thì trong khu rừng này, Lý Dương có toàn quyền đốn hạ. Tuy nhiên, Lý Dương trước nay dù làm việc gì cũng luôn hết sức cẩn thận trước sau.
Sau khi đi vào trong, cảnh vật trước mắt Lý Dương cũng dần dần biến đổi. Đủ các loại thực vật xuất hiện, một ít thú nhỏ theo đó cũng chạy tới chạy lui, sinh cơ bừng bừng.
Lý Dương sau khi đi được một đoạn đường liền ngừng lại, lấy trong túi vải bên lưng ra một bình nước ừng ực uống, lại cắn một cái bánh khô. Đây đều là những thực phẩm mà Phùng Bá đặc biệt mua từ nhà bếp, làm hành trang cho Lý Dương đi thi hành nhiệm vụ thay hắn. Không thể không nói, loại quan tâm chăm sóc tận răng này của Phùng Bá làm cho Lý Dương có chút cảm giác được yêu quá mà sợ.
Xong xuôi đâu đó, Lý Dương liền để túi vải và bình nước sang một bên, cầm lấy cây búa đi tới một chỗ cách đó chừng hai mươi bước chân.
Nơi này tương đối trống trải, có một dấu vết hơi lõm xuống, có vẻ như là từng là khu vực được khai thác trước đó. Mà nếu có thì cũng xảy ra rất lâu trước kia rồi. Bởi vì hiện tại, nơi này đang mọc lên những cây con nhỏ hơn, chỉ bằng phân nửa hoặc một phần ba so với những cây to cách đó không xa.
Mặc dù vậy, những cây con này phải có chừng một hai người lớn mới có thể ôm hết được thân cây.
Lý Dương tiến tới gốc cây, vung búa lên, thủ một tư thế mà hắn cực kỳ quen thuộc, bổ về phía trước một búa.
‘Choang!’
Lý Dương lảo đảo lùi về sau hai bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, lại nhìn một chút nơi vừa bị búa chém tới.
Chỉ thấy có một vết chém vào thân cây khoảng nửa đốt ngón tay, hay nói một vệt trầy là chính xác nhất.
Lý Dương trợn mắt há hốc mồm:
– Hả? Cây này là thứ gì vậy?
Nếu Lý Dương tận mắt thấy cây búa này chém sắt như chém bùn, chém đá như thái rau, thì có lẽ hắn còn cho rằng do búa không đủ sắc bén.
Nhưng hắn đã biết được độ sắc bén của cây búa này rồi, thì hắn lập tức nghĩ tới một khả năng khác, đó chính là sức lực hắn chưa đủ.
Lý Dương không tin tà!
Chính vì vậy hắn bắt đầu ra sức chém tới từng búa.
‘Bang! Bang! Bang!…’
Trong khoảng rừng thanh vắng bỗng vang lên từng đợt âm thanh chói tai.
Qua khoảng thời gian chừng nửa nén nhang, Lý Dương rốt cục buông búa qua một bên, thở hồng hộc lau mồ hồi trên trán nhìn về gốc cây mới chỉ bị bổ ra một vết chưa đến một năm thân cây.
– Cây này quá cứng! Cây này là cây non mà còn như vậy, nếu như mấy cây lâu năm kia…
Lý Dương nghĩ tới đây thì rùng mình.
Hắn nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu ra sức chặt.
Cứ như vậy, vừa chặt vừa nghỉ, xen kẽ liên tục.
Cho đến cuối ngày, rốt cục Lý Dương cũng chặt được nửa thân cây. Hắn cười khổ nhìn thân cây bị bổ ra một nửa mà vẫn trơ trơ, chưa có dấu hiệu nhúc nhích hay ngã đổ.
– Chiếu theo độ lớn và độ cao của cây này, ít nhất mỗi ngày cần chặt bốn cây thì mới đủ số. Tính cả Phùng Bá sư huynh nữa thì cần chặt tối thiểu….tám cây. Trời ạ!
Lý Dương lẩm nhẩm tính. Hai mắt tối sầm, xém chút nữa ngất tại chỗ.
Nhưng Lý Dương là ai, hắn là một tiều phu duy nhất đại diện cho Sài Thiên Thành đi chặt củi ở đây, dù thế nào cũng không thể nào dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Thế là một cuộc chiến giữa người và cây nổ ra.
Qua một tuần, nỗi thống hận của Lý Dương đối với đám cây này đã lên tới đỉnh điểm.
Một sáng nọ, Lý Dương sau khi bước ra khỏi căn lều, liền quay đầu nhìn Phùng Bá nói:
– Phùng sư huynh, ta định sẽ ở lại trong rừng một vài hôm. Vừa thuận tiện cảm nhận thiên địa linh khí ban đêm, vừa tiện tranh thủ đốn thêm ít củi, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!
– Ồ? Nhưng mà…à mà thôi, tuỳ đệ. Chú ý an toàn!
Phùng Bá chỉ là ngập ngừng một tý liền gật đầu, lại còn dặn dò Lý Dương cẩn thận rồi chậm rãi nhắm mắt tiếp tục đả toạ.
Lý Dương thấy vậy thì khẽ cười, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bực xen lẫn quyết tâm hướng khu rừng đi tới.
– Mấy ngày gần đây được sư huynh dạy cho cách đả toạ, cũng giúp ta khôi phục thể lực nhanh được một chút. Thực phẩm thì chỉ cần săn đám thú rừng kia, cộng thêm một ít trái cây là có thể chống đỡ được. Nước thì cứ đến dòng suối nọ là xong. Hừ, đám cây cứng đầu, xem lần này ta thu thập các ngươi thế nào.
Lý Dương cũng không phải chịu thua, sau khi nhận thấy đám cây nọ khó chơi hơn hắn tưởng thì hàng ngày đều cố gắng nghĩ ra đủ loại phương pháp, từ thay đổi cách chặt, cho đến tìm những cây càng nhỏ hơn mà triệt hạ…cho đến hôm nay, Lý Dương càng là quyết chí ăn ngủ tại chỗ. Ngoại trừ những lúc cần ngủ nghỉ, thời gian còn lại Lý Dương sẽ tận tình săn sóc đám cây nọ.
Mà khu rừng này trước đây đều yên tĩnh trôi qua từ ngày này tháng nọ, thời gian gần đây bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
Tiếng chặt cây, tiếng thú kêu, tiếng tắm rửa, tiếng cười đùa, tiếng la hét tức giận…đủ thứ âm thanh vang lên.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thời gian chỉ chớp mắt một cái đã qua thêm hai tuần.
Hai tuần này, ban ngày Lý Dương vừa đốn củi vừa tranh thủ đi gài bẫy các loại thú nhỏ làm thực phẩm. Ban đêm thì chỉ dám ngủ vài tiếng, còn lại đều tranh thủ đốn củi.
Lượng cây đốn được mặc dù đã nhiều hơn, nhưng vẫn còn xa xa mới đủ với nhiệm vụ yêu cầu.
Lý Dương lần đầu tiên cảm thấy vô lực, khi mà ngày giao nộp nhiệm vụ mỗi tháng càng gần.
‘Bành…Rầm!’
Lý Dương nhìn thân cây đổ ập xuống, lấy từ trong ngực ra một tấm giấy có hình chữ nhật màu vàng sậm, bên trên có một cái nét vẽ ngoằn ngoèo nhìn không rõ ý nghĩa.
Tấm giấy này là một cái phù lục cấp thấp có tên Khinh Cân Phù. Mặc dù bản thân nó là một tấm phù lục cấp thấp nhất, thấp đến nỗi không cần linh khí kích hoạt mà chỉ cần dán lên vật gì đó là có hiệu quả, nhưng trong mắt Lý Dương, tấm phù này thậm chí còn quý giá hơn nghìn vàng. Đây là thứ thuộc sở hữu của Lý Dương, là thứ mà mỗi đệ tử khi thực hiện nhiệm vụ đốn củi đều có quyền được nhận một cái.
Bởi vì, tác dụng của tấm phù này chính là mỗi thân cây bị đốn hạ xuống, chỉ cần Lý Dương dán nó lên thân cây liền giúp cho thân cây nhẹ như bỗng, nhờ vậy hắn có thể nhẹ nhàng kéo về kho củi, nơi có đệ tử chuyên môn ghi chép số lượng củi mà hắn đốn được hàng ngày.
Lại qua thêm mấy ngày nữa, kỳ hạn một tháng báo cáo nhiệm vụ một lần cũng đã đến, Lý Dương đứng trước mặt vị đệ tử quản lý kho củi mà gương mặt rầu rĩ.
Vị đệ tử quản sự kho củi có tên là Mộc Đầu cầm một tấm ngọc giản đứng trước mặt Lý Dương lạnh lùng nói:
– Lý Dương, đệ tử ngoại môn số ‘77611176’, nhiệm vụ một tháng hai trăm khối củi. Hoàn thành được bốn mươi khối, còn thiếu một trăm sáu mươi khối. Phạt số lượng củi tháng sau tăng thêm năm mươi khối, tháng này không được lãnh phiếu cơm.
Lý Dương nghe vậy thì choáng váng mặt mày.
Sở dĩ có số lượng khổng lồ như vậy cũng là vì hắn nhận luôn phần của Phùng Bá mới gây nên hoạ này. Lý Dương nếu không thể tiếp tục hoàn thành, đó chính là sẽ bị phạt, thậm chí phạt đày ra khỏi tông môn theo môn quy không chừng.