Dịch giả: Lãnh Minh Hà
Biên: khang_a_ca
Lúc này đứng ở nơi đó là một tên áo đen đang chắp tay lại. Bên ngoài thân thể hắn có từng tia khói đen lượn lờ, phát ra một cảm giác rất là quỷ dị.
-Tà Linh tộc?
Thông Huyền đạo nhân nhìn làn khói đen rất đỗi quen thuộc đang lượn lờ quanh thân người áo đen kia, trong lòng lão không khỏi cảm thấy nặng nề.
Người áo đen giơ tay lên, chậm rãi kéo xuống lớp áo choàng che phủ cái đầu, mái tóc màu trắng bung xõa ra, lộ ra một gương mặt rất âm nhu. Hai con mắt vừa hẹp vừa dài hiện ra tiếu ý, nhìn chằm chằm vào Thông Huyền đạo nhân.
-Tà Linh tướng Ma Côn, bái kiến lão đại nhân, còn khẩn cầu lão đại nhân đem giao Thái Tử cùng với Tà Hoàng tỉ cho ta…
-Tà Linh tướng.. Ma Côn?
Sắc mặt Thông Huyền đạo nhân âm trầm nhìn tên nam tử tóc trắng áo bào đen trước mặt, tâm tình thoáng cái lại chìm xuống tận đáy cốc.
Khó trách tại sao gần đây lão tự dưng có cảm giác tinh thần hoảng hốt vô cớ, lo lắng không yên. Thì ra, mặc dù lão đã che giấu hết dấu vết và luôn hành động kín đáo nhiều năm. Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện ra mà tìm đến.
-Không nghĩ tới tiểu gia hỏa khi đó, bây giờ lại trở thành kẻ hung ác như thế…
Thông Huyền đạo nhân nói rất chậm rãi. Cánh tay bị lớp ma khí màu đen che kín kia đang từng chút một kéo căng ra, dĩ nhiên là lúc này lão hết sức cảnh giác.
Nam tử tóc trắng phía trước làm cho Thông Huyền đạo nhân cảm nhận được một cảm giác rất nguy hiểm.
Lão vẫn còn nhớ rất rõ, Ma Côn năm đó là do đích thân lão tiến cử mới vào được hàng ngũ Tà Linh tướng. Không ngờ rằng người hôm nay tìm đến tận cửa, cũng chính là Ma Côn.
Nam tử tóc trắng có tên gọi là Ma Côn nghe thế, mỉm cười đáp lại:
-Đối với tiến cử năm xưa của lão đại nhân, Ma Côn ta vẫn luôn vô cùng cảm kích, cho nên ta mới muốn tự mình ra tay đưa tiễn lão đại nhân lên đường bình an.
Nụ cười âm nhu của hắn tạo cho Thông Huyền đạo nhân một loại cảm giác đẹp đẽ kỳ lạ. Nhưng bên trong nụ cười rất tươi ấy, là cảm giác lạnh lẽo không có một chút tình cảm nào. Như tảng băng làm cho người ta không rét mà run.
Thông Huyền đạo nhân thở dài một tiếng, mệt mỏi nói:
-Ta đã mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy rồi mà Tà Linh tộc vẫn không muốn bỏ qua cho ta hay sao?
-Lão đại nhân mang Thái Tử cùng với Tà Hoàng tỉ đi, cắt đứt mọi hy vọng phá vỡ phong ấn để Tà Linh tộc thoát khỏi lao tù, ngài cảm thấy rằng Tà Linh tộc sẽ dễ dàng buông tha cho ngài như thế hay sao?
Ma Côn cười lạnh mà hỏi lại.
-Cho nên, lão đại nhân nếu mong muốn lên đường một cách an bình, không bị người khác quấy rầy, vậy thì hãy mang Thái Tử cùng Tà Hoàng tỉ giao ra cho ta đi.
Thông Huyền đạo nhân trầm mặc một chút, nhỏ giọng nói:
-Thái Tử đã sớm chết rồi.
Ma Côn khẽ giật mình, hai mắt khẽ liếc về phía Thông Huyền đạo nhân mà dò xét, nhưng hắn lại không có cách nào để phân biệt ra hư thật của những lời nói ấy. Tuy thế lúc này hắn vẫn cười cười nói:
-Mặc kệ Thái Tử đã chết hay chưa, e là hôm nay số phận đã định Trì Giáo phải bị tiêu diệt, chó gà cũng không tha!
Thông Huyền đạo nhân cảm thán than thở:
-Thật không hổ là nhân vật ta tiến cử năm đó, tâm ngoan thủ lạt đến như vậy. Khó trách ngươi lại có thể nhanh chóng củng cố vững chắc vị trí Tà Linh tướng như thế.
-Đa tạ lời khen của lão đại nhân.
Ma Côn khẽ gật đầu, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười đầy lạnh lẽo.
-Năm đó ta tìm ra ngươi từ trong đống người chết, giúp cho ngươi có địa vị cao cả như ngày hôm nay. Như vậy bây giờ ta sẽ dùng chính đôi tay của mình để hủy diệt ngươi!
Thông Huyền đạo nhân chậm rãi nói ra.
Ngay tại khoảnh khắc âm thanh của lão vừa dứt, đột nhiên cánh tay bị ma khí bao phủ hướng về phía mặt đất mà lão đang đứng đánh xuống.
“Ầm!”
Cả khoảng đất kia sụp đổ trong nháy mắt, vết rạn to lớn tỏa ra bốn phương tám hướng rồi cấp tốc lan tràn ra như mạng nhện. Vùng đất dưới chân Ma Côn cũng xuất hiện một đường vết rách. Ma khí dày đặc gần như hóa lỏng, tầng tầng lớp lớp bộc phát ra, dữ dội lao thẳng đến bao trùm lấy Ma Côn.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm luồng ma khí dày đặc ấy sắp chạm vào thân thể của Ma Côn, thì mũi chân hắn cũng điểm một cái vào hư không. Ma Côn liền biến mất như quỷ mị.
Thân ảnh Ma Côn vừa biến mất, vẻ mặt của Thông Huyền đạo nhân liền đột nhiên biến đổi. Hắn không chút do dự xoay người lại tung ra một quyền oanh kích vào khoảng không sau lưng, ma khí cuồn cuộn trên cánh tay, toát ra lực phá hoại kinh khủng.
“Ầm!”
Hư không của nơi đó vặn vẹo kịch liệt. Một cái chân đột nhiên xuất hiện như xé nát không gian. Cái chân đó cũng mịt mù ma khí đen nhánh, đám ma khí bên trên cái chân đó lại bốc cháy tạo thành một ngọn lửa màu đen, thiêu đốt đến không gian cũng phải vặn vẹo.
“Đông!”
Quả đấm cứng đối cứng cùng cái chân chạm nhau thì một tiếng “huýt” trầm thấp vang lên, làn sóng xung kích mà mắt thường cũng có thể thấy lan tỏa ra, tàn phá bừa bãi khắp cả bầu trời. Kiến trúc ở dưới gặp phải trùng kích như thế thì đổ xuống ào ạt như gặt lúa.
Thân hình của Thông Huyền đạo nhân lại khẽ rung động, một lần nữa chật vật bắn ngược ra ngoài. Bên trên nắm đấm của hắn, máu tươi đang chậm rãi chảy xuống men theo kẽ tay, toàn bộ cánh tay đều chết lặng, không ngừng run rẩy.
-Lão đại nhân, ngươi đã già thật rồi.
Thân ảnh Ma Côn hiện ra giữa không trung, hắn nhìn Thông Huyền đạo nhân đã có dấu hiệu không cầm cự được thì không khỏi lắc lắc cái đầu tỏ vẻ thương hại. Không thể tưởng tượng được vị Tà Linh tướng khi xưa được mệnh danh là mạnh nhất trong Tà Linh tộc, bây giờ lại thụt lùi suy yếu đến nông nỗi này.
Vẻ mặt của Thông Huyền đạo nhân tái nhợt. Thực lực tên Ma Côn này đúng là rất mạnh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của lão.
-Ma Côn, vì sao ngươi lại muốn trợ Trụ vi ngược? Ngươi phải biết rằng kế hoạch của bọn hắn sẽ làm cho Tà Linh tộc chúng ta hoàn toàn lâm vào tình thế vạn kiếp bất phục!
Âm thanh của Thông Huyền đạo nhân trở nên khàn khàn.
Ma Côn hơi quay đầu lại, tiếu ý cười nói:
-Vạn kiếp bất phục? Hiện tại không phải cũng đã như vậy rồi sao?
Hắn xòe bàn tay ra, bỗng nhiên ngoắc một cái lên rừng rậm phía xa xa, bùng phát ra một luồng hấp lực. Lúc này, có thể thấy rõ một bóng người bị hắn cưỡng ép hút đến, sau đó bị hắn nắm lấy cổ, bóng người kia đang không ngừng điên cuồng giãy dụa trong tay hắn.
-Tần Uyên!
Thông Huyền đạo nhân thấy rõ bóng người bị Ma Côn nắm lấy cổ thì sắc mặt lão liền trở nên nghiêm nghị, thét lên:
-Buông hắn ra!
-Thật sự là sư đồ tình thâm a. Lão đại nhân ngươi là người của Tà Linh tộc, vậy mà lại một mực bảo vệ người của Đại Thiên thế giới như vậy, thực là rất cảm động a.
Ma Côn mỉm cười. Sau đó hắn vung ống tay áo lên, Tần Uyên liền chật vật mà bay về phía Thông Huyền đạo nhân.
Thông Huyền đạo nhân thấy như thế, vội vàng tiếp lấy Tần Uyên đang bay tới, lão vội vàng hỏi han:
-Tần Uyên, con không sao chứ?
“Xoẹt!”
Có điều, ngay tại thời điểm lão vừa mới nói dứt lời, một âm thanh lợi khí xuyên qua thân thể bỗng nhiên vang lên, thân hình của lão đột nhiên biến thành cứng ngắc. Lão chậm rãi cúi đầu, đã thấy một thanh trường kiếm lượn lờ ma khí đâm xuyên qua ngực mình.
Sắc mặt Thông Huyền đạo nhân lộ vẻ khó tin, lão ngẩng đầu thì thấy Tần Uyên với sắc mặt hờ hững, hai con ngươi phủ kín hoa văn màu đen, ánh mắt trống rỗng, vô hồn như là một con rối.
-Ma Côn!
Hai mắt Thông Huyền đạo nhân đỏ hồng nhìn về phía Ma Côn mà gầm lên.
Lúc này Tần Uyên hiển nhiên đã bị ma khí ăn sâu vào cơ thể, bị Ma Côn hoàn toàn khống chế.
-Ha ha, như thế mới càng thêm cảm động phải không?
Ma Côn cười tủm tỉm mà nói, chỉ có điều nụ cười kia lại làm cho người ta không rét mà run.
-Tần Uyên, ngươi tiễn sư phụ đáng kính của ngươi một đoạn đường đi.
Thân thể Tần Uyên khẽ run rẩy, hai mắt màu đen đăm đăm nhìn Thông Huyền đạo nhân. Ngay lúc đó, sâu trong đáy mắt hắn có một tia giãy dụa, thân thể run rẩy không ngừng.
-Chậc chậc, vậy mà có thể dùng lực lượng ý chí đối kháng với Ma Khôi thuật của ta, thật sự là lợi hại.
Ma Côn phủi phủi tay, tán thưởng một tiếng, sau đó hắn bấm tay một cái, một tia hắc quang liền từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, trực tiếp rơi vào cái ót của Tần Uyên.
Ma khí trong tròng mắt của Tần Uyên điên cuồng bừng lên, một tia giãy dụa kia tức thì như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt giữa sóng lớn ngập trời, trong khoảnh khắc liền biến mất vô tung vô ảnh.
Sau một khắc, thanh trường kiếm vốn đang đâm vào trái tim của Thông Huyền đạo nhân bỗng nhiên bộc phát ra nghìn vạn luồng kiếm ảnh, tàn phá bừa bãi cơ thể của Thông Huyền đạo nhân.
“Xoẹt xoẹt!”
Vài âm thaanh nhỏ nhỏ vang lên, theo đó sinh cơ của Thông Huyền đạo nhân cũng bắt đầu tiêu tán với tốc độ chóng mặt.
Lão nhìn ái đồ mặt không đổi sắc ngay trước mắt, dùng bàn tay bị máu tươi nhuộm kín nhẹ nhàng vỗ bả vai của hắn, lưu lại trên vai Tần Uyên một cái thủ ấn đỏ tươi.
-Tần Uyên, là do vi sư đã hại con!
Thông Huyền đạo nhân khàn giọng thều thào.
Nếu không phải bởi vì lão, Tần Uyên cũng sẽ không gặp phải những kiếp nạn như thế này. Hơn nữa, vừa nghĩ tới người đại đệ tử ngày thường cởi mở giờ lại bị biến thành con rối, trong lòng của lão liền đau đớn vô cùng.
Bởi vì sinh cơ tiêu tán, thân thể của Thông Huyền đạo nhân cũng bắt đầu tê liệt, từ từ ngã xuống, cuối cùng đổ vào trong lòng Tần Uyên.