Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng

Chương 39



Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 39: “Số Hạ đại nhân không may lắm.”

Suýt thì Lan Trạch quên béng, Tạ Cảnh Đình còn một khu hậu viện nữa. Hôm nay lại có ai tặng người đến phủ, lần trước em xém bị tưởng là thị đồng, bèn có người nảy ra ý, tặng một nam một nữ dựa theo dung mạo Lan Trạch.

Một nam một nữ vẻ ngoài đều dạng mỹ nhân mảnh mai, ngũ quan thiên hướng tươi đẹp, nếu phải chỉ ra sự khác biệt thì đại khái là xung quanh Lan Trạch có cảm giác ngu xuẩn trong veo, mà hai người này đâu đâu cũng nhu mì.

Vốn tưởng lần này cũng bị nhét tạm vào hậu viện, nhưng Tạ Cảnh Đình lại không đưa sang mà cho cả hai đứng hầu bên ngoài chính điện.

Vậy nên thi thoảng Lan Trạch cũng trông thấy hai người này, một tên Hạ Thiền một tên Đông Nguyệt.

Chốc chốc hai người lại vào bưng đồ, khi thì bê trà hỏi Tạ Cảnh Đình có khát không, khi thì đưa điểm tâm nói là mình tự tay làm.

Lan Trạch nhớ lại mình cũng từng bưng trà đưa điểm tâm cho Tạ Cảnh Đình, cơ mà em chưa bao giờ có lòng dạ gì khác, không phải cái kiểu đuôi mắt cũng cong vút như đối phương, ý đồ hơi bị rõ quá rồi đấy.

Nhưng đây là việc của Tạ Cảnh Đình, dĩ nhiên không liên quan gì đến em.

Lan Trạch nghĩ vậy, tính tình Tạ Cảnh Đình lạnh nhạt, nhưng y lại nếm thử điểm tâm của thiếu niên kia. Điểm tâm của đối phương làm bọc một lớp sợi vàng, còn tinh xảo hơn cả điểm tâm mua ngoài hàng nữa.

Đâu vụng về như em, điểm tâm chả ra hình thù gì, có mỗi đường với sữa.

Lan Trạch ở bên cạnh Tạ Cảnh Đình chẳng làm được mấy việc, bây giờ những việc em có thể làm thì người khác đều làm giỏi hơn em.

Lan Trạch càng lo Tạ Cảnh Đình sẽ đuổi em đi vì lí do này.

Tầm mắt em cứ ngó sang bên Tạ Cảnh Đình mãi không kìm nổi, ngoài lo lắng việc mình bị đuổi đi thì còn cả một số tâm trạng khác em khó mà bóc tách rõ.

Em làm xong bài tập ở bàn học của mình, có gì không hiểu thì gom lại chờ lúc sắp về hẵng hỏi, như vậy sẽ không tốn quá nhiều thời gian của Tạ Cảnh Đình.

“Không tệ.” Lan Trạch nghe thấy Tạ Cảnh Đình bình luận.

“Nếu đốc chủ thích, sau này ngày nào Hạ Thiền cũng làm cho đốc chủ ạ.” Giọng thiếu niên lẫn vẻ nũng nịu, Lan Trạch nghe cứ thấy nhờ nhợ.

Lan Trạch lờ mờ cảm giác có tầm mắt đang nhìn mình, em cúi đầu viết chữ, khóe mắt liếc thấy thứ gì, đĩa điểm tâm tinh xảo đã được đặt ở cạnh bàn em.

Rõ là Hạ Thiền mạnh dạn hơn, tương đối dễ tạo thiện cảm, không như em suốt ngày nhát gan co rụt vào xó.

“Đốc chủ không ăn nữa, cậu có muốn nếm thử không?” Hạ Thiền hỏi em.

Lan Trạch rất mê điểm tâm, điểm tâm đối phương làm trông rất ngon lành, em ngó một cái xong lắc đầu.

Em nghĩ ngợi rồi nói: “Anh giữ lại ăn đi.”

Hạ Thiền nhìn em mấy cái, không nói gì cả, bưng điểm tâm đi ra ngoài.

Đến tầm tối muộn, trong điện chỉ còn mỗi hai người họ. Lan Trạch quan sát sắc trời thấy gần đến giờ, em cầm bài văn sang đưa Tạ Cảnh Đình, trên bài có ghi ý chính theo cách hiểu của em, những chỗ không biết em đều đã đánh dấu lại.

Mấy hôm nay Tạ Cảnh Đình đều không nóng không lạnh, giờ đang đọc bài của em, em tương đối căng thẳng.

“Lan Trạch, trong này nhiều ý bị sai lắm.” Tạ Cảnh Đình cầm bút son gạch các câu sai, nét bút rất thẳng như đang rạch rách một vết trên ấy.

Rất nhiều chỗ sai, Lan Trạch hơi xấu hổ, nói với Tạ Cảnh Đình: “Đốc chủ, có mấy chỗ nô tài quên mất rồi ạ…”

“Vậy à,” Tạ Cảnh Đình không nói gì, cũng không giảng cho em ý chính xác phải là gì, em không hỏi thì Tạ Cảnh Đình sẽ không nói.

“Mấy hôm nữa ta phải đi quận Thục, nếu bài vở có thắc mắc gì thì Lan Trạch ghi tạm lại, ta về rồi giảng sau.” Giọng Tạ Cảnh Đình rất hòa nhã, ánh mắt nhìn em có vẻ nhạt nhẽo.

Lan Trạch ở ngay bên cạnh, vừa nãy em đã nghe thấy, mỗi đợt hè quận Thục thường gặp lũ, việc này đã có ghi chép từ triều trước. Tạ Cảnh Đình phải đến đó trị thủy, Hạ Thiền và Đông Nguyệt đều đi cùng.

Bây giờ nói vậy nghĩa là để em ở lại phủ.

Đầu ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch khẽ siết, em không diễn tả được cảm giác trong lòng là gì, đại khái là không vui cho lắm, em mím môi vâng một tiếng, “Nô tài biết rồi ạ.”

Em nói xong Tạ Cảnh Đình không lên tiếng nữa, chỉ cứ nhìn em, đôi mắt đen như mực ấy cực kì giỏi che giấu tâm trạng, em không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

“Đốc chủ còn có việc ạ.” Lan Trạch ngập ngừng hỏi, đầu óc em dốt nát, nếu không nói rõ thì em sẽ không hiểu ý, em lo mình lại động chạm làm Tạ Cảnh Đình mất hứng.

Em cẩn trọng e dè nhìn Tạ Cảnh Đình một cái, Tạ Cảnh Đình nói là không có gì, sau đó thì Lan Trạch lui ra.

Hôm sau khi đến chính điện Lan Trạch nghe thấy tiếng nói lờ mờ, giọng nói khá quen thuộc.

Lúc bước vào chính điện em trông thấy một bóng dáng quá quen, dường như Hạ Ngọc Huyền cảm giác được nên thoáng hé mắt sang, hai người chạm mắt nhau ngay giữa không trung.

Lan Trạch hơi bất ngờ, em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái xong đưa tầm mắt về ngay, Hạ Ngọc Huyền cười với em một cái, em vờ như không trông thấy.

Lòng đang nghĩ ngợi loạn xạ, không biết Hạ Ngọc Huyền sang đây làm gì, xét ra thì Hạ Ngọc Huyền sang đây cũng rất bình thường, hồi trước Hạ Ngọc Huyền đã từng đến phủ.

Về mặt triều chính Hạ Ngọc Huyền với Tạ Cảnh Đình cũng có qua lại nhất định.

“Công việc bàn giao để cho Lý đại nhân, chuyện này đều theo Hạ đại nhân sắp xếp.” Giọng Tạ Cảnh Đình hòa nhã, trước mặt người khác thì ai y cũng đối xử thế này, trông tràn đầy kiên nhẫn.

“Đốc chủ.” Lan Trạch hành lễ với Tạ Cảnh Đình, đi về phía bàn học của mình, hàng ngày em đều có phần bài vở riêng, bây giờ Tạ Cảnh Đình đang bận, em sẽ tự ngồi một bên làm trước.

Lan Trạch vờ như không quen Hạ Ngọc Huyền, tầm mắt Hạ Ngọc Huyền lại dõi theo em suốt, đến mức khiến người ta khó mà làm lơ nổi.

Em cắn răng miễn cưỡng không ngẩng lên, lo bị Tạ Cảnh Đình phát hiện ra, còn thấy bừng bực, Hạ Ngọc Huyền cứ nhìn chằm chằm em mãi làm cái gì không biết.

“Xem ra Hạ đại nhân rất quan tâm đến Lan Trạch.” Đương nhiên Tạ Cảnh Đình đã chú ý thấy, lên tiếng, giọng không thể gọi là tốt mà cũng không thể bảo là tệ.

Hạ Ngọc Huyền không nhiệt tình với Tạ Cảnh Đình lắm, trả lời: “Ở Quốc tử giám Lan Trạch với ta từng giao lưu qua lại, thường ngày cậu bé rất ngoan.”

“Vậy à.” Tầm mắt Tạ Cảnh Đình lướt qua Lan Trạch, không nói gì thêm, tùy tiện đuổi Hạ Ngọc Huyền đi, ra ngoài cùng với Hạ Ngọc Huyền.

Hồi xưa Hạ Ngọc Huyền chưa bao giờ nán lại, hôm nay tự dưng đòi ở lại dùng bữa, mặt dày đến mức này, Lan Trạch ngồi một bên nghe cũng thấy ngại thay.

“Nghe nói mấy hôm nay phủ đốc chủ mới có cá giang vĩ được tặng, nghe nói cá giang vĩ tính tình hiền hòa nhát gan, hương vị tươi ngon, không dễ bắt được, chỉ mỗi chỗ đốc chủ có thôi.”

Hạ Ngọc Huyền nói, ánh mắt liếc qua Lan Trạch. Rõ là Lan Trạch đang nghe trộm hai người nói chuyện, thỉnh thoảng lại ngó sang đây một cái, vành tai nhúc nhích.

Tạ Cảnh Đình nói: “Nếu đại nhân thích thì mai ta bảo người đưa mấy con sang.”

“Đương nhiên cá này phải đến tận phủ đốc chủ thưởng thức mới đúng vị, không cần phiền toái đốc chủ đâu.”

“Vậy à,” Thế là Tạ Cảnh Đình đồng ý cho Hạ Ngọc Huyền ở lại.

Lan Trạch không hề mong Hạ Ngọc Huyền ở lại tí nào, em thấy ý Tạ Cảnh Đình đã rõ ràng lắm lắm rồi, cái tên mặt dày này nghe xong vẫn vờ như không biết.

Tầm mắt nhìn theo em mãi như sợi đường sền sệt, thực sự Lan Trạch sắp không chịu nổi nữa, em nói với Tạ Cảnh Đình là em ra ngoài một tí, Tạ Cảnh Đình cho phép.

Tạ Cảnh Đình nói với em: “Đừng quên bài tập hôm nay đấy.”

Lan Trạch vâng dạ cho qua, em ra ngoài đi về hướng vắng vẻ, y như rằng có người bám theo đằng sau, Hạ Ngọc Huyền cũng đi ra theo.

“Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền gọi em.

Lan Trạch ngó nghiêng trái phải, xác định là không có thị vệ canh gác ở đây, em hơi hơi bực, hỏi: “Anh sang đây làm gì.”

“Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền nói: “Mấy hôm nữa ta phải đi quận Thục, muốn gặp em nên đến đây.”

“Lần này ta và Tạ Cảnh Đình cùng đi quận Thục, chắc quay về xong Lan Trạch sẽ được tự do.”

Lan Trạch tưởng là Hạ Ngọc Huyền định hỏi đòi em từ Tạ Cảnh Đình, em thèm vào ở cạnh Hạ Ngọc Huyền, em nói: “Không cần anh lo chuyện của tôi.”

“Ở trong chính điện anh đừng có nhìn tôi mãi.” Lan Trạch nói, “Hai ta xem như không quen nhau là được, anh không cần phải nói cho đốc chủ chuyện tôi với anh.”

“Ta biết rồi,” Hạ Ngọc Huyền nhìn em, quan tâm hỏi em: “dạo này Tiểu Trạch thế nào.”

Làm sao Lan Trạch biết được nam tử hỏi dạo này thế nào thực ra là muốn hỏi có nhớ đối phương không, vốn dĩ em đã không ưa Hạ Ngọc Huyền cho lắm, đầu óc lại càng chẳng mở mang là bao.

“Tôi như nào thì cũng có can gì đến anh,” Lan Trạch dựng gai đâm Hạ Ngọc Huyền một cái, rồi em dặn dò: “đừng có đi theo tôi nữa, tôi phải quay lại đây.”

“Tiểu Trạch.” Lan Trạch còn chưa bước đi thì cổ tay em đã bị nắm lấy, Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Đừng đi vội.”

Cứ ở gần Hạ Ngọc Huyền là Lan Trạch sẽ thấy sốt ruột bất an, không biết sự sốt ruột bất an này bắt nguồn từ đâu, có lẽ từ câu dặn dò điềm đạm của Tạ Cảnh Đình trước khi em ra ngoài.

“Còn chuyện gì nữa.”

Lan Trạch quay đầu sang, khăn tay mềm mại lau gò má em, mặt em dính mực, lúc viết chữ em không để ý đến, khăn tay trắng muốt bị ố một vết nhỏ.

“Lan Trạch có muốn quà gì không, quận Thục có bánh hoa sen, chắc Lan Trạch sẽ thích.”

Lan Trạch nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, em nói: “Không phải anh đi trị thủy à, còn có lòng dạ mang quà về cho tôi nữa.”

“Không cần anh bận tâm, anh lo cho dân đi ấy.”

Có năm Từ Châu gặp lũ, khi ấy trong ngõ cũng bị ngập, sân nhà cứ ướt sũng cả, mấy hôm ấy em với mẹ đều mệt bở hơi tai.

Hạ Thiền bắt gặp đúng ngay cảnh này, Hạ Ngọc Huyền hơi cúi đầu xuống lau mặt giúp Lan Trạch, cậu ta trốn đằng sau cột lo bị phát hiện, trông kiểu gì cũng thấy quan hệ giữa hai người này không bình thường lắm.

Đông Nguyệt đứng cạnh cũng trông thấy, Đông Nguyệt định mở miệng nói thì bị Hạ Thiền che miệng lại, giơ tay ra hiệu đừng lên tiếng.

Đợi đến lúc hai người đều đi khuất, Đông Nguyệt mới nói: “Tiểu nô tài kia dây dưa với Hạ đại nhân, phải báo việc này cho đốc chủ thôi.”

“Báo cho đốc chủ làm gì, đây là địa bàn của đốc chủ, biết đâu Hạ đại nhân này cố tình làm thế ấy chứ.”

“Cẩm y vệ có tiếng là tai mắt triều đình, sao mà đốc chủ lại không biết mấy cái việc nhỏ nhặt này.”

“Mình mà đi tố cáo có khi đốc chủ lại thấy phản cảm, chẳng thà cứ để đốc chủ tự cân nhắc, ta thấy tiểu nô tài kia cũng chả ở lại phủ được mấy hôm nữa đâu.”

Mấy ngày nay Lan Trạch đều không ở lại ăn tối, hôm nay Hạ Ngọc Huyền đề xuất cho em ở lại cùng luôn, Tạ Cảnh Đình đồng ý.

Tạ Cảnh Đình không ăn món mặn, cá giang vĩ được Cơ Thường phái người đưa sang, nay đặt trên bàn cơm, Hạ Ngọc Huyền không ăn miếng nào.

Con cá giang vĩ được bóc sạch sẽ vào hết bát Lan Trạch.

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình lướt sang, Lan Trạch bị nhìn mặt đỏ bốc cháy, em chỉ mong có cái lỗ mà chui vào, chắc chắn là Hạ Ngọc Huyền cố ý.

Lần nào em bảo Hạ Ngọc Huyền làm gì Hạ Ngọc Huyền cũng sẽ đồng ý với em, sau đó lại nói một đằng làm một nẻo, ví dụ bây giờ, em đã bảo là vờ như không quen, lấy đâu ra ai không quen không thân mà đi gỡ cá hộ đối phương cơ chứ?

“Tay nghề Hạ đại nhân tốt thật, lần gần nhất gặp tay nghề điêu luyện thế này là tiều phu ở thôn Đạo… Trước kia ta từng may mắn được chứng kiến.”

Nghe nói thôn Đạo có một tiều phu thạo việc bóc cá, có thể khiến toàn bộ phần xương cá lìa hẳn tách hết ra, xưa nay thái phó thích ăn cá, Hạ Ngọc Huyền đặc biệt đến học hỏi tiều phu, sau đó trở thành môn sinh hàng đầu của thái phó.

Rất ít người biết đến việc này, Tạ Cảnh Đình chỉ thuận miệng đề cập thôi, giọng y hòa nhã, không hề có cảm giác cố ý châm chọc gì.

Nghe vậy Hạ Ngọc Huyền nhìn sang Tạ Cảnh Đình, đáp lời: “Trên đời không chỉ tiều phu giỏi gỡ cá, có lẽ đốc chủ ở kinh thành lâu quá, nên va vấp ít đi.”

Chàng cười tủm tỉm, nụ cười không lan được ra đáy mắt.

Lan Trạch không nghe ra Tạ Cảnh Đình móc mỉa người ta nhưng em hiểu Hạ Ngọc Huyền đang châm biếm Tạ Cảnh Đình, em tương đối bất mãn, tranh thủ lúc khăn tay bị rơi cúi xuống nhặt để đạp Hạ Ngọc Huyền một cái không nặng không nhẹ.

Em ngó Hạ Ngọc Huyền, ánh mắt khá mất hứng.

“Đúng là thế,” Tạ Cảnh Đình quan sát hết mọi cử động của hai người, nói với Hạ Ngọc Huyền: “nên ra ngoài mở mang nhiều hơn mới phải.”

Sự chú ý của Hạ Ngọc Huyền dồn cả vào Lan Trạch, Lan Trạch không ăn cá chàng gỡ, tầm mắt đảo sang mấy lần rồi mà Lan Trạch vờ như không phát hiện ra, gạt hết thịt cá tươi ngon vào đĩa đồ không ăn.

Tiếp sau đó Hạ Ngọc Huyền ít nói hẳn, Lan Trạch thấy Hạ Ngọc Huyền đang làm bộ làm tịch, em không nhịn được muốn đảo mắt khinh thường, ăn lưng bụng xong là đứng dậy luôn.

Em mà cứ ở lại chính điện tiếp, có khi Hạ Ngọc Huyền sẽ giở trò gì thêm.

“Đốc chủ, nô tài ăn đủ no rồi ạ, nô tài lui xuống trước ạ.”

“Ngày mai nô tài lại sang hỏi bài đốc chủ sau ạ.”

Tạ Cảnh Đình: “Thường Khanh.”

Ý là bảo Thường Khanh đưa em về.

Lan Trạch bê sách vở của mình đi ra ngoài, Thường Khanh gói cho em ít điểm tâm, lúc về đến nơi Lan Trạch mới mở ra, ngoài điểm tâm còn có cả một con cá trong veo sáng bóng bọc trong giấy dầu nữa.

Tạ Cảnh Đình dặn Thường Khanh đưa cho em sao?

Lan Trạch hơi hơi vui vẻ, em bưng giấy dầu ngồi bên giường, mấy hôm trước còn tặng trà của em cho người khác, hôm nay lại dành cá cho em, tâm tư của Tạ Cảnh Đình khó đoán thật đấy.

“Cũng không còn sớm nữa, đa tạ đốc chủ chiêu đãi hôm nay.” Không bao lâu sau khi Lan Trạch đi Hạ Ngọc Huyền cũng gác đũa, đồ ăn trên bàn gần như không hề suy suyển, có đúng mấy món đã động đũa đều là Lan Trạch ăn.

Tạ Cảnh Đình hòa nhã dặn dò: “Hạ đại nhân đi về nhớ chú ý an toàn.”

Tạ Cảnh Đình phái người tiễn Hạ Ngọc Huyền.

Đèn lồng đỏ rực trên đường phố hoa lệ soi sáng hơn nửa bầu trời, Hạ Ngọc Huyền rời phủ đốc chủ, nơi này vốn là chốn cũ ngày xưa, nó nằm khuất trong góc kinh thành, trông từ đằng xa như một khoảnh đất hoang cũ kĩ tĩnh lặng.

Ở kinh thành Hạ Ngọc Huyền chưa bao giờ đến cùng một nơi quá năm lần, chưa từng hình thành bất cứ thói quen hay quy luật nào.

Chàng xuống xe ngựa, con ngõ dài người qua kẻ lại cực kì nhốn nháo.

Tiểu nhị cửa hàng đang mời chào nhiệt tình, hoa nương ngoài cửa chèo kéo khách, nam tử nữ tử trẻ tuổi ra ngoài đi dạo chợ đêm, kinh thành giàu sang phồn thịnh. Tiểu thương buôn bán không đắt khách lắm thì đang dốc lòng với người bên cạnh, làm lụng đến nửa đêm, chỗ kiếm được hôm nay đủ mua một thếp lụa.

Đi qua tửu lầu, tầng hai nơi này là hành lang mái đình, Hạ Ngọc Huyền trông thấy một con cá giang vĩ ngậm hoa lan.

Chàng chỉ thoáng khựng lại, biến cố đã đột ngột xảy ra.

Giữa bóng đêm yên ả tĩnh lặng, đồ tể ngồi ngoài quán mì uống rượu mê mệt lờ mờ rồi cầm dao mổ bên tay lên chặt đứt đầu tiểu nhị cửa hàng.

“Á ——” Tiếng thét chói tai tự dưng vang dội, con dao mổ kia không hề báo trước nhắm thẳng về hướng Hạ Ngọc Huyền, khóe mắt Hạ Ngọc Huyền thoáng thấy một vệt sáng bạc lóe lên, ngay sau đó máu tươi bắn tóe vào mặt chàng.

“Người chết… Chết người rồi…”

Cái khay trong tay ông chủ hàng mì rơi xuống đất tan tành, chỗ mì nóng hôi hổi hòa lẫn vào với vũng máu tươi.

Buổi tối hôm ấy trời mưa to, Lan Trạch nhanh chóng ngủ thiếp đi, mỗi tội em ngủ không được ngon, trong giấc mơ cứ cảm giác có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào em như bị một sinh vật khủng khiếp với dục vọng chiếm hữu cực kì mạnh mẽ nhắm lấy canh chừng, em không nhúc nhích được tí nào.

Lan Trạch sợ hãi co rúm người lại, ngày hôm sau thức dậy dưới mắt em có quầng thâm mờ mờ, đúng hôm ấy em nghe nói có án mạng xảy ra ngay giữa kinh thành, Hạ Ngọc Huyền ở hiện trường vụ án bị vạ lây suýt thì mất mạng.

Như Ý: “Nghe nói từ khi vợ mất năm năm trước là đầu óc tên đồ tể này đã có vấn đề rồi, thường xuyên bảo là vợ vẫn còn sống, ngày nào cũng độc thoại một mình.”

“Hàng xóm láng giềng gần đó từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở sân nhà ông ta, bảo chưa chắc cái ông ta bán đã là thịt lợn, chả biết là thịt gì đâu ấy.”

Như Lễ không nhịn được đảo mắt, “Chắc làm gì mà tà ma thế, nghe nói ban đầu đồ tể này vốn là người thật thà lắm mà, hôm qua không biết làm sao tự dưng phát điên, đúng là Hạ đại nhân hơi bị xui xẻo thật.”

“Ừ đấy, nghe nói con dao mổ nhằm thẳng vào Hạ đại nhân, nếu không có thị vệ đi theo thì có khi Hạ đại nhân đã…”

“May chỉ bị thương ở cổ tay thôi…”

Lan Trạch ngồi cạnh nghe, đúng là đáng sợ, ra ngoài một mình không được an toàn cho lắm, em nhắc nhở Như Ý Như Lễ: “Đợt này hai chị có ra ngoài thì nhớ cẩn thận, tôi nghe Thường Khanh nói hễ xảy ra vụ án là có thể sẽ xuất hiện kẻ bắt chước, kiểu gì kinh thành cũng hỗn loạn mất một thời gian.”

“Nếu đi mua đồ thì gọi tôi, tôi đi với hai chị.”

Đằng nào mấy hôm nữa Tạ Cảnh Đình cũng đi mất, đến lúc ấy em ở lại phủ một mình, có đầy thời gian.

Như Ý bật cười, véo má Lan Trạch, “Lan Nhi còn lo cho bọn tôi à, dĩ nhiên hai chị em bọn tôi sẽ để ý cẩn thận, cậu cứ lo cho mình đi đã.”

“Lan Nhi mà ra ngoài cũng phải cẩn thận vào đấy.”

Hoàng cung, trong điện Kim Loan.

Cổ tay Hạ Ngọc Huyền phải khâu một vết rất kinh khủng, trong điện Kim Loan đang đốt hương Long diên, ngồi đối diện Hạ Ngọc Huyền là Sư Vô Dục đeo mặt nạ cùng Cơ Thường.

Đôi mắt Cơ Thường u ám nặng trĩu, “Có lẽ việc này không phải trùng hợp, Thiện Hi, ngươi thấy thế nào?”

“Bên cạnh trẫm chỉ có mỗi Vi Trần thạo điều tra, giờ bèn định thủ tiêu cả Vi Trần.” Bầu không khí xung quanh Cơ Thường trở nên âm u.

Sư Vô Dục đặt một giá nến thất tinh lên bàn, hòn đá trên bàn chỉ ở vị trí hướng lên trên bên phải.

“Hướng đông bắc, đây là sự việc ngẫu nhiên, không có chủ mưu, vậy nên không tính ra được.”

Ánh mắt không mang sức sống của Sư Vô Dục lướt qua nến thất tinh, nói với Cơ Thường: “Kẻ đứng đằng sau vô cùng thông minh, nếu nhắm vào Hạ Ngọc Huyền thật, có lẽ nắm rõ bên cạnh hoàng thượng có người giỏi thuật diễn dịch.”

Phải thoát khỏi vận mệnh để dàn xếp một sự cố bất ngờ, đồng thời còn phải né tránh tất cả mọi chứng cứ có thể điều tra, quả thật người này không hề đơn giản tầm thường một tí nào.

Gương mặt Hạ Ngọc Huyền không có biểu cảm gì, nói với Cơ Thường: “Nếu do người làm nhất định sẽ để lại chứng cứ, ta nghĩ chỉ là mình chưa điều tra ra thôi, có lẽ đã bỏ sót một số chi tiết.”

“Thần đã cho người điều tra tên đồ tể, đồ tể này đến kinh thành từ 8 năm trước, 5 năm trước vợ mất vì bệnh, sau đó thường xuyên ghé ăn quán mì… Nếu đây là một âm mưu, thì chắc hẳn âm mưu này phải bắt đầu bày bố từ 5 năm trước rồi.”

Năm năm trước Hạ Ngọc Huyền còn đang ở Từ Châu, trừ phi kẻ đứng đằng sau đã định giết chàng từ tận lúc đó.

Hạ Ngọc Huyền: “Tất cả những việc này đều vô lí, manh mối đứt đoạn ở đây, cứ điều tra tiếp cũng không tìm ra được gì.”

“Bất luận thế nào, có người đang giả thần giả quỷ, việc này thì buộc phải tra rõ.” Cơ Thường nói với Hạ Ngọc Huyền: “Vi Trần, ngươi đi quận Thục, quãng đường này vừa khéo có thể đem lại cơ hội cho ngươi.”

“Nếu Như Tuyết có vấn đề thật, thì sau khi về kinh hãy đến gặp trẫm.” Cơ Thường nói.

Một ngày trước khi đi, Lan Trạch thắc mắc bài vở với Tạ Cảnh Đình như thường lệ, em nhoài người trên bàn sách, không biết có phải vì tư thế ngủ hôm qua không đúng hay không mà eo cứ khó chịu thế nào, em ngọ nguậy mãi xong bị Tạ Cảnh Đình chú ý, Tạ Cảnh Đình bảo em ngồi sang bên cạnh.

“Ngày mai là đốc chủ phải đi rồi, chắc phải đi liền một mạch tận một hai tháng, trên đường đốc chủ nhớ chú ý an toàn ạ, đốc chủ nghe nói vụ án mấy hôm nay chưa ạ.” Lan Trạch nói cứng đơ đơ, lúc sắp đi thì dẻo miệng ngọt ngào một tí, có khi lúc về Tạ Cảnh Đình sẽ vẫn nhớ đến em.

“Có nghe rồi,” Tạ Cảnh Đình trả lời điềm đạm: “số Hạ Ngọc Huyền không được may lắm.”

Đúng thật, Lan Trạch nghe nói những người mà đã xui thì có khi uống nước lạnh thôi cũng bị giắt răng ấy chứ. Hạ Ngọc Huyền cũng có lúc xui, thật là hiếm thấy.

Lan Trạch chỉ hỏi đại một câu thôi, em không phản ứng gì cả, Tạ Cảnh Đình thì lại nhìn em một cái, hỏi em: “Lan Trạch không lo cho hắn à?”

Em lo cho Hạ Ngọc Huyền làm gì, lo cái thân mình còn chưa xong.

Lòng thì nghĩ vậy, Lan Trạch thấy nói suy nghĩ này ra không được hay cho lắm, em dối lòng bảo: “Nô tài lo ạ, Hạ đại nhân không sao là may rồi.”

“Vậy à, Lan Trạch không phải lo cho hắn đâu, vận số cũng lây đấy, có khi lần sau người xui xẻo lại là Lan Trạch.” Giọng Tạ Cảnh Đình bình bình trung lập.

Giờ Lan Trạch thấy Tạ Cảnh Đình cứ khó hầu kiểu gì ấy, em không lo thì Tạ Cảnh Đình hỏi em là tại sao không lo, em bảo lo thì Tạ Cảnh Đình lại bắt em tránh xa Hạ Ngọc Huyền ra tí.

Thế rốt cuộc là có muốn em lo hay không nào.

Có lẽ Tạ Cảnh Đình sợ ảnh hưởng đến bản thân, nghe xong Lan Trạch cũng hơi lo, bình thường em đã xui lắm rồi, có khi ăn điểm tâm cũng bị nghẹn, rán bánh ngọt thì bị phỏng tay, đi đứng không yên lại vấp ngã.

Nếu thần tiên tồn tại thật thì chắc có thần xui xẻo kè kè bên cạnh em.

“Nô tài biết rồi ạ, sẽ tránh xa Hạ đại nhân ra.”

Lan Trạch nghĩ ngợi xong nói: “Từ mai là nô tài không gặp Hạ đại nhân được nữa ạ, đốc chủ không cần lo đâu.”

Hôm nay Tạ Cảnh Đình chịu nói chuyện với em, em cũng lắm mồm hơn xíu, nói với Tạ Cảnh Đình: “Nô tài sẽ ở lại phủ, đốc chủ không có ở đây nô tài cũng sẽ làm đủ bài tập hàng ngày, mỗi tội không có đốc chủ chắc việc học của nô tài sẽ mất công hơn đấy ạ.”

“Nô tài hỏi thăm thông tin bên ngoài, có công việc đơn giản là phân loại dược liệu nô tài làm được, nô tài định đi thử xem sao ạ.”

Ngày xưa em đã từng phân loại dược liệu ở tiệm thuốc, em làm việc này sẽ không bị lạ lẫm quá.

“Lan Trạch cần bạc lắm à… dùng bạc để làm gì?” Mặt mũi Tạ Cảnh Đình sâu xa tăm tối, điềm tĩnh hỏi em.

Đương nhiên là phải đề phòng trước, nhỡ Tạ Cảnh Đình đuổi em đi, em tự tích cóp ít tiền cũng không đến nỗi phải chết đói.

Lan Trạch không nói ra, em bảo: “Nô tài ở trong phủ không có việc gì làm, đốc chủ mà đi rồi, nô tài sẽ buồn chán lắm ạ.”

“Nô tài sẽ nhớ đốc chủ.” Lan Trạch bổ sung.

“Đốc chủ… cũng nhớ phải nhớ nô tài đấy ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng nói, nếu Tạ Cảnh Đình mà quên em, có lẽ về đến đây em sẽ phải cuốn xéo mất.

“Lan Trạch vừa nói gì.” Vừa rồi Tạ Cảnh Đình đang viết chữ dở, vẻ đẹp của gương mặt rực rỡ ấy vây bủa khiến người ta không thể dời mắt, bút trong tay đặt xuống, tầm nhìn chăm chú vào Lan Trạch như một tấm lưới dày đặc kín kẽ bao phủ Lan Trạch bên trong.

Lúc nãy Lan Trạch chẳng thấy sao cả, lúc này Tạ Cảnh Đình đến gần em hơn, tự dưng em thấy ngượng nghịu khó tả, ngửi thấy hương cành tuyết từ Tạ Cảnh Đình, bị Tạ Cảnh Đình nhìn mà đỏ từ cổ xuống tai.

“Nô tài không nói gì ạ…”

Lan Trạch ấp a ấp úng không chịu nhắc lại nữa, em gắng sức chống chọi ánh mắt của Tạ Cảnh Đình, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “…Đốc chủ cũng nhớ phải nhớ đến tôi ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.