Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng

Chương 14



Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 14: Nhắc nhở

Thị vệ đưa Lan Trạch lui xuống, đầu Lan Trạch vùi trong lòng thị vệ, bị bế đi mất mà còn chả hay biết gì.

“Sao đốc chủ lại dẫn người về nữa ạ?”

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại giây lát ở nửa bên mặt lộ ra ngoài của Lan Trạch, nhanh chóng đưa mắt trở về.

“Xem như báo đáp ân tình năm xưa của tri phủ Từ.” Tạ Cảnh Đình bỏ lại đúng một câu.

Mí mắt Thường Khanh giần giật, câu này phun ra từ miệng chủ tử đúng là chả hiếm lạ tí gì.

Đối với việc Lan Trạch rời cung, Cơ Thường chỉ thuận miệng hỏi đến, Tạ Cảnh Đình trả lời thế này.

“Lan Trạch trúng tên rơi xuống hồ, hiện đang dưỡng thương.”

Thích khách đã bị bắt, Tạ Cảnh Đình cũng ngã xuống nước, so sánh với Lan Trạch trúng tên thì Cơ Thường quan tâ/m đến Tạ Cảnh Đình hơn.

“Như Tuyết, ngươi có bị thương không?”

Rõ ràng nhìn bằng mắt thường thôi là đủ thấy rốt cuộc y có bị thương không, Tạ Cảnh Đình vẫn kiên nhẫn đáp lời, “Thần không sao.”

Cơ Thường khẽ thở phào một hơi, đôi mắt âm u chợt thoáng có vẻ mất tự nhiên.

“Trên mũi tên dài có hoa văn mẫu đơn, e rằng liên quan đến tàn dư triều trước, Như Tuyết, việc này giao cho ngươi, nhất định ngươi phải tra rõ.”

Tạ Cảnh Đình: “Thần ắt sẽ điều tra rõ ràng, để có lời giải thích với hoàng thượng.”

Lan Trạch quay trở lại phủ Tạ Cảnh Đình lần nữa, lần này em không ở trong hậu viện mà có khoảnh sân riêng của mình, chung với nhóm người làm, có thể ra vào tùy ý.

Vài bộ quần áo với mấy thứ lặt vặt ban đầu của em đều được thị vệ xếp lại ngay ngắn sang phòng mới.

Em uống thuốc khư hàn, đến hôm sau đã đỡ hơn nhiều, vì nhớ đến Tạ Cảnh Đình nên hôm sau nữa em đợi ngoài chính điện suốt, Tạ Cảnh Đình về cái là trông thấy em ngay.

“Lan Trạch?” Tạ Cảnh Đình đã trông thấy em, có thị vệ đi theo đằng sau, thị vệ lui xuống.

Mắt Lan Trạch hơi sáng lên, em đã chờ lâu lắm, cả ngày chẳng thấy Tạ Cảnh Đình đâu, không biết đi đâu rồi nữa.

Em bước vào điện chính cùng với Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình ôn tồn hỏi em: “Hôm nay trông đỡ nhiều rồi, có việc gì mà đặc biệt chờ ở ngoài điện thế?”

Thực ra Lan Trạch chả có chuyện gì, Tạ Cảnh Đình nói được làm được dẫn em ra khỏi cung, em lại nói dối lừa bịp Tạ Cảnh Đình nên không kìm được sang tìm gặp, muốn làm gì đó cho Tạ Cảnh Đình.

Làm vậy lòng em có thể bớt bất an đi xíu, cũng thoải mái hơn nữa.

Mẹ từng dặn em là phải biết nhớ ơn báo đáp.

“Đốc chủ, nô tài không có việc gì ạ,” Lan Trạch nói, “đốc chủ đưa nô tài ra cung, nô tài rất vui, muốn làm một ít việc cho đốc chủ ạ.”

Lời này mà thốt ra từ miệng người khác thì chắc chắn Tạ Cảnh Đình sẽ nghi hoặc, tầm mắt y thoáng liếc sang chạm phải đôi mắt trong veo, tất thảy tâm trạng cùng suy nghĩ đều rõ ràng quá đỗi.

Chưa chờ Tạ Cảnh Đình trả lời, Lan Trạch đã hỏi tiếp từ câu này sang câu khác, “Hôm nay đốc chủ đi đâu thế ạ, sao muộn thế này mới về.”

Lan Trạch không hề biết mình hỏi vậy xem như đã vượt quá phép tắc, có lẽ vì thường ngày Tạ Cảnh Đình hòa nhã, tâm trạng không biến động quá lớn.

Huống chi Tạ Cảnh Đình cũng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của em, “Đi điều tra vụ thích khách.”

Trong lúc nói chuyện Lan Trạch đã pha trà xong, trà giọt sương lần trước Tạ Cảnh Đình không uống ngụm nào nên lần này em đổi loại trà, thay bằng trà hòe xuân.

Mùi thơm lan tràn thấm vào lòng người, trên bàn vẫn còn khá nhiều sổ gấp, Tạ Cảnh Đình chưa đọc xong nên mang về phủ.

Trên bàn có cả sách nữa, sách giấy hoàn hảo không hề hư hỏng, trông đồ đạc của Tạ Cảnh Đình đều rất mới.

Lan Trạch nhớ đến đống đồ lặt vặt của mình, bất luận vật gì vào tay em cũng sẽ thành ra nhăn nhúm, thậm chí khóa bạc em đang đeo cũng không ngoại lệ, trên ấy có thêm mấy vết xước từ lúc nào không biết, do em bất cẩn quệt phải.

“Đốc chủ đại nhân vất vả quá ạ.”

Lan Trạch nói một câu khô cứng sượng trân, em đoán chốc nữa Tạ Cảnh Đình cần phải viết, thế là pha trà xong bèn quay sang đứng cạnh mài mực.

Tạ Cảnh Đình định bảo không cần làm mấy việc này, nhìn Lan Trạch tay chân luống cuống mặt đỏ bừng lên, trông biểu cảm vô cùng tập trung, rốt cuộc không nói ra miệng.

Lan Trạch chưa từng dùng khối mực loại tốt, mực ngày xưa em dùng đều loãng lắm, viết chữ phải bẻ hẳn nửa khối, dĩ nhiên em không biết mực đậm thượng hạng chỉ cần gẩy ra một mẩu thôi.

Chỉ trong một lát Tạ Cảnh Đình đọc lướt qua sổ gấp, Lan Trạch đã cho hơn nửa miếng mực đậm vào nghiên, mực trong nghiên gặp nước miễn cưỡng tan ra, Lan Trạch hì hục mài, ngón tay với tay áo đều dính ít mực.

“Lan Trạch, đây là mực tùng ngư, một lần không cần lấy nhiều thế đâu, không tan được.”

Tạ Cảnh Đình nói vậy, ánh mắt dừng lại giây lát trên khuôn mặt Lan Trạch.

Ngay lập tức Lan Trạch bối rối lúng túng, em từng nghe tiên sinh nhắc đến mực tùng ngư, các thư sinh luôn nói đây là mực đậm thượng hạng, giá cả đắt đỏ.

Thế là em đặt khối mực về chỗ cũ, lấy khăn lau tay xong nhìn tay áo mình, chỗ tay áo không lau sạch được.

Tạ Cảnh Đình không nói gì em, Lan Trạch kéo tay áo mấy lần, nhoáng cái em chẳng còn gì để làm nữa, thỉnh thoảng ngó góc mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình một lát.

Em tự tìm một cái đệm bé ngồi xuống bên cạnh, chưa được bao lâu bụng đã réo, giờ sắp đến giờ ăn tối.

Trong chính điện vô cùng yên tĩnh, tiếng sục sôi từ bụng Lan Trạch quá rõ ràng, thế là Tạ Cảnh Đình bỏ sổ xuống, hỏi em: “Đói à?”

Mặt Lan Trạch đỏ phừng phừng, em muốn sang đây đỡ việc chứ có phải để mất mặt đâu, em gật đầu rồi lại lắc đầu vội.

“Thường Khanh.” Tạ Cảnh Đình gọi, Thường Khanh hiểu ý, nhanh chóng bưng hai đĩa điểm tâm vào.

Điểm tâm được đặt trước mặt Lan Trạch, Lan Trạch thấy mình hơi phiền phức, em quan sát sắc mặt Tạ Cảnh Đình nhưng không nhìn ra được gì, trông điểm tâm vừa đẹp vừa tinh xảo, thế là em không nhịn được ăn thử một miếng.

Mùi vị tuyệt vời, em ăn điểm tâm mặt vẫn đỏ bừng, rồi lại liếc nhìn Tạ Cảnh Đình, có vẻ hơi ngại ngùng.

Lan Trạch chỉ ở trong điện chính một canh giờ, ăn gần hết hai đĩa điểm tâm, Tạ Cảnh Đình cần bàn việc với thị vệ, em bèn quay về.

Tối muộn về đến nơi, Lan Trạch tìm gặp tú nương trong viện xin kim chỉ, em ngồi bên ánh nến, khâu cả đêm được một chiếc túi thơm méo mó xẹo xọ.

Lan Trạch thấy có quá nhiều việc mình không làm được, những việc em biết làm rất ít, trong đó xem như có khâu túi thơm, em định tặng túi thơm cho Tạ Cảnh Đình.

Trên túi thơm thêu hai chữ Như Tuyết nguệch ngoạc xiêu vẹo.

Mấy ngày trước sau tiết Xuân trì đều có chợ đêm, sáng sớm Lan Trạch hỏi thăm được là Tạ Cảnh Đình phải ra ngoài, em cũng muốn ra ngoài, bèn nói việc này với Thường Khanh.

“Thường Khanh, anh thử hỏi đốc chủ giúp tôi được không, xem có thể dẫn tôi đi cùng không ạ.” Lan Trạch nói.

Tầm mắt Thường Khanh không kìm được quan sát gương mặt Lan Trạch, Lan Trạch trông hơi giống Tạ Cảnh Đình, xong đi nói chuyện bằng cái giọng mềm dính như này, Thường Khanh cứ cảm giác như đang có kiến bò khắp người.

Hắn nói mặt không biểu cảm: “Bọn ta đi điều tra, không phải đi chơi.”

Lan Trạch muốn đi, em biết Thường Khanh không quyết được, kì kèo nhì nhèo nói: “Anh đi hỏi đốc chủ giúp tôi đi, biết đâu đốc chủ đồng ý dẫn tôi theo thì sao.”

Vậy là Thường Khanh đi vào một chuyến, Tạ Cảnh Đình bảo có thể dẫn em ra ngoài theo, vì thế mà Lan Trạch vui suốt cả ngày.

Em còn đang cất túi thơm tự may trong ngực áo, định để tối tặng cho Tạ Cảnh Đình.

Trước khi đi Lan Trạch không quên nói với Thường Khanh: “Tôi sẽ không gây phiền toái cho đốc chủ đâu ạ.”

Buổi tối Lan Trạch theo lên xe ngựa, tâm trạng em phấn khích, em gắng kiềm chế lòng hiếu kì của mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình, không rước thêm phiền phức cho Tạ Cảnh Đình.

Nơi Tạ Cảnh Đình cần đến là một chiếc thuyền rất lớn, thuyền neo gần bờ sông, bên bờ sông phấp phới bóng đèn lồng, có rất đông tiểu thương buôn bán.

Lan Trạch chưa đi chợ đêm ở kinh thành bao giờ, lúc ở Từ phủ không có cơ hội ra ngoài, hồi bé thì nghèo, bây giờ em cũng chẳng có mấy đồng mà mua đồ đạc gì.

Em chỉ có thể mở to mắt ngắm nhìn, đi ngang qua trông thấy bên ngoài có bán bánh quả mơ, ngửi mùi chua dịu, em nhoài người ra cửa sổ nhìn mấy lần liền.

“Thường Khanh.” Tạ Cảnh Đình lên tiếng.

Thường Khanh hiểu ý, xuống mua hai phần bánh quả mơ nóng hổi, đưa điểm tâm cho Lan Trạch.

Lan Trạch bưng chỗ bánh, mặt hơi ửng đỏ mà tương đối vui vẻ, không kìm được nói với Tạ Cảnh Đình: “Cảm ơn đốc chủ ạ.”

Bánh quả mơ vào miệng là tan, Lan Trạch cầm trong tay suốt dọc đường. Em đi theo Tạ Cảnh Đình lên thuyền, dù ở đâu Tạ Cảnh Đình cũng cực kì nổi bật, họ không đi lối cho du khách mà tiến vào từ phía còn lại.

Bên này chẳng có mấy ai, tiếng đàn chậm rãi vang vọng chính giữa thuyền, Lan Trạch bê điểm tâm lên thuyền hơi khó khăn, Tạ Cảnh Đình ở phía trước dừng chân lại.

Eo em được ôm vòng lấy, Tạ Cảnh Đình nhẹ nhàng đỡ em một cái, bóng mờ che phủ gương mặt diễm lệ, dường như nhiệt độ trong đôi mắt tĩnh lặng lạnh nhạt ấy đã ấm lên.

“Cảm ơn đốc chủ ạ.” Lan Trạch nói một câu mềm xèo.

“Không sao,” Tạ Cảnh Đình nhìn vào trong thuyền một cái, dịu giọng hỏi em, “ta với Thường Khanh phải vào trong bắt người, Lan Trạch vẫn muốn vào theo à?”

Lan Trạch hơi hơi chần chừ, nhưng em không muốn ở một mình, nên em gật đầu.

Vậy là em đi theo sau Tạ Cảnh Đình vào hành lang dài, Lan Trạch hỏi bâng quơ: “Người đốc chủ cần bắt là ai thế ạ?”

Trên thuyền chắc chỉ có du khách, phạm nhân trà trộn trong ấy ư.

“Một số người qua lại với thích khách.” Tạ Cảnh Đình trả lời như thế, nói bình tĩnh, “Với một số ám vệ của Đông xưởng phải xử lí nữa.”

“Đông xưởng?” Lan Trạch hơi nghi hoặc, chẳng phải người trong Đông xưởng đều là người của Tạ Cảnh Đình đó sao.

“Chúng phạm sai lầm, làm một số việc dư thừa.”

Lời Tạ Cảnh Đình vừa dứt, ngay lập tức có tiếng động vang lên bên trong, khóe mắt Lan Trạch thoáng thấy một mảng vết máu tăm tối.

Bước chân Lan Trạch khựng lại, em đã nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, vệt máu hòa trộn với nhau đập vào mắt em, dường như đúng vào lúc này tiếng đàn xung quanh đứt phựt, điểm tâm em đang cầm suýt rơi xuống đất.

Cảm giác lạnh lẽo giá buốt lan tràn theo sống lưng, người Tạ Cảnh Đình không vương hạt bụi, chỉ có vết máu lấm tấm bắn phải đôi ủng đen, đôi tay viết chữ rất đẹp ấy giờ đã hóa thành dao giết người.

Y chẳng cần phải đích thân động thủ, trong phòng không còn một người sống.

Tạ Cảnh Đình… Tạ Cảnh Đình dịu dàng vừa mới mua điểm tâm cho em, giờ đây khiến em cảm thấy xa lạ đến sợ hãi.

“Sợ rồi à?” Bóng mờ che phủ hết khuôn mặt diễm lệ của Tạ Cảnh Đình, giọng y vẫn êm ả hòa nhã, tầm mắt thoáng lướt qua ngực áo em.

Túi thơm hôm trước em vừa may cất ở trong ấy.

Lan Trạch há miệng ra, không thốt lên nổi một chữ nào, em nhìn khung cảnh thảm thiết trong phòng, vẫn chưa tỉnh hồn lại được, đầu ngón tay đang cầm điểm tâm run rẩy khe khẽ.

Chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, Lan Trạch đã hiểu ra gì đó, tại sao Tạ Cảnh Đình dẫn em đến đây.

Để nhắc nhở em, đừng có mà làm những việc thừa thãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.