Dịch giả: Sakura_kudo
Biên: KìNgộ
Thiết Tí Hắc Hồ Tử thỉnh thoảng nhìn về phía Độ Không, tuy vẻ ngoài gã tỏ ra bình thường như không để ý chuyện gì nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy kỳ quái, một người có võ công cao cường như vậy nhưng sao lại đến địa phương nhỏ bé này nhỉ. Có khi nào y là thuộc hạ của Lưu công công, hay là người của Ma giáo…. Gã đang lưỡng lự có nên hay không hỏi vấn đề này hay không?
Diêu Túy ngồi ở bên cạnh thấy ánh mắt Hắc Hồ Tử cứ liếc láo liên, nàng thuận tiện nói sang chuyện khác: “Thiên hạ hiện nay từ Hoàng Đế cho tới dân chúng đều bị Ma giáo khống chế, ai ai cũng kêu gào tức giận cùng cực. Hoàng đế Nguyên Khánh lại hạ lệnh tìm kiếm người có tên là Thiên Kiếp”. Nói xong liền nhìn về phía Độ Không.
Độ Không chỉ cười mà không bình luận gì, Hắc Hồ Tử thì nhìn hai người nói chuyện mà vò đầu bứt tai, không hiểu họ đang nói gì. Hắc Hồ Tử tức giận: “Vừa rồi quên mất. Tên trộm kia, ngươi lấy cắp bảo bối nhà ta, mau trả lại đây.”
Diêu Túy trêu chọc: “Ta không trả, ngươi làm gì được ta?”
Nói xong, hai người lại muốn xông vào đánh nhau, vẫn là Độ Không đứng ra giản hòa, hai người mới ngưng cãi nhau. Độ Không đứng lên nói ra: “Diêu Túy, nàng đem trả bảo bối cho hắn đi rồi chúng ta cùng nhau lên núi.”
Trong lòng Diêu Túy không biết nên làm sao, không có cách nào khác để cự tuyệt Độ Không: “Cái bình nát của ngươi, ta để trong khuê phòng con cái ngươi””.
Hắc Hồ Tử ngạc nhiên nói: “Cái gì?” Sau đó chắp tay, thay cho lời cảm tạ!
Diêu Túy nói với Độ Không: “Lần này ta nể mặt mũi người đấy, ta vốn không chịu thiệt thòi bao giờ.”
Độ Không cười không nói nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ba người thì cứ như vậy hòa bình ngồi tán gẫu chuyện thiên hạ dạo gần đây. Đôi khi ánh mắt Độ Không lộ ra thần sắc ưu thương. Diêu Túy mỗi lần thấy vậy đều rơi vào trầm tư.
Ngày hôm sau ba người kết bạn mà đi. Như đã bàn bạc, họ sẽ đến nhà Hắc Hồ Tử trước.
Thời điểm này trong am ni cô, một tiểu ni cô đang ngây ngốc nhìn về phía bầu trời phương xa. Mặt trời giữa trưa như muốn làm cái mặt đất bốc hơi, thời tiết như vậy càng làm cho tâm tình của tiểu ni cô càng bực bội bất an. Những ngày này, tiểu ni cô vừa chiếu cố sư phụ, vừa nghĩ tới Độ Không.
Một thân ảnh xuất hiện từ chỗ hành lang xa xa, tiểu ni cô lập tức phát hiện, ngay lập tức thu hồi vẻ đau buồn lo lắng trên mặt. Nàng nhìn người đi tới, mỉm cười nói với người nọ: “Có chuyện gì vậy sư tỷ?” Nhắc đến ni cô trong am này, mỗi người đều là người đẹp thanh tú. Nếu không thì tên Độ Không kia cũng không bao giờ vác xác đến đây mỗi ngày.
Tiểu ni cô mở cửa phòng ra, đi vào nói: “Sư phó, người cho gọi đồ nhi có chuyện gì?”
Lão đạo cô nhắm chặt hai mắt nói: “Khuynh Thành, tính tới hôm nay con đã ở trong am được năm năm rồi, cũng nên ra ngoài đi thôi”.
Ánh mắt của Khuynh Thành lộ vẻ phức tạp nói ra: “Sư phó,đồ nhi sẽ không đi, chỉ muốn ở đây chăm sóc ngài thôi.”
“Vi sư muốn ngươi đi đến tiền trạm, nhìn xem võ lâm hiện nay xảy ra chuyện gì?” Lão đạo cô đứng lên.
Khuynh Thành không từ chối nữa, lão đạo cô nhìn Khuynh Thành, tiếp tục nói: “Lần này con xuống núi, nếu biết được chuyện gì thì hãy nhờ người giúp đỡ báo tin về. Con mau đi thu dọn đi.”
Khuynh Thành vâng lời quay người trở về sửa soạn, đến lúc cầm theo túi rời khỏi am ni cô thì bỗng lúc gần đi nàng thời dài một hơi.
Khuynh Thành nhớ tới năm đó bản thân hiếu thắng, giết biết bao người vô tội. Đến khi nhận ra, từ tận đáy lòng nàng rất hối hận nhưng mọi chuyện đã muộn. Vì thế nàng tạm thời tránh khỏi võ lâm, không ngờ rằng dù đã trốn ở ngôi chùa nằm ở nơi hoang vắng này vẫn phải đối mặt. Ánh mắt nàng tập trung hơn, nhắm phía tây nam mà đi.
Tiếng chuông vang lên, ngôi chùa nơi sơn dã lại hiện ra dáng vẻ tĩnh mịch của mình giữa núi rừng bao la. Chim chóc cất tiếng hót thanh thúy, hương khói nương theo gió bốn tản ra bốn phía, một lão hòa thượng đi về hướng đại điện, hiện tại trong đó không ngừng truyền ra tiếng lộn xộn.
Lão hòa thượng vừa bước đi vào liền nói: “Tốt rồi, hôm nay quét dọn đến đây thôi. Mọi người vào phòng ăn dùng cơm đi, sau đó trở về phòng tu luyện.”
Các hòa thượng vui mừng hô “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, lúc này Trí Quang mới nói: “Phương trượng, Độ Không đã đi nhiều ngày mà vẫn chưa trở về, ta nghĩ là…”
Phương Trượng thong thả niệm một tiếng Phật hiệu: “A Di Đà Phật, tất cả đều có số mệnh. Nếu Độ Không rời đi, hẳn là do hắn có điều khó xử”.
Trên đường đi Độ Không thỉnh thoảng hắt xì: “Hôm nay ta sao thế nhỉ? Chẳng lẽ có mỹ nhân nhớ đến ta?”
Diêu Túy liếc Độ Không: “Phì! Ngươi lớn lên xấu như vậy, ai mà thích ngươi chứ.”
Hắc Hồ Tử thấy hai người liếc mắt đưa tình, lập tức chen vào: “Ta thấy hai người rất xứng đôi, đại ta đây sẽ làm mai thành toàn cho cặp uyên ương các ngươi.” Hai người nghe vậy lập tức dời chủ đề khác, tuy vậy trong đầu mỗi người vẫn theo đuổi suy nghĩ của riêng mình…
Lúc này Khuynh Thành đã xuống núi, chậm rãi đi về phía thị trấn. Thỉnh thoảng ánh mắt của nàng lại nhìn về phía đường núi phía xa xa, không biết trong lòng nàng đang nghĩ đến điều gì.
Trí Quang đang muốn phản bác lại phương trượng nhưng phương trượng đã nói: “Hôm nay, ngươi lập tức xuống núi, nếu gặp phải Độ Không thì ngươi hãy nói với hắn rằng vi sư đang chờ hắn trở về. Mặc kệ hắn đang gặp chuyện khó xử gì, vi sư đều dốc hết sức lực giúp hắn.”
Trí Quang vừa nghe nói được xuống núi, trong lòng rất vui mừng, không ngừng tính toán. Trí Quang lập tức hành lễ từ biệt với phương trượng rồi sau đó lập tức đi thẳng về căn phòng sau đại điện.
Lúc này phương trượng đang nhìn tượng Phật uy nghiêm trên đại điện, lòng lại nhớ tới một ít chuyện cũ năm xưa. Năm đó một đại hiệp áo trắng sát khí bức người đi vào cửa chùa. Khi đó, phương trượng nghĩ rằng chỉ cần dùng Phật pháp từ từ độ hóa thì sẽ giúp người đó giảm bớt sát khí nhưng không ngờ hiệp sĩ áo trắng đó đã nhiễm ma tính quá sâu, tâm tình cả ngày khó có thể khống chế. Cuối cùng, y đã đánh trọng thương phương trượng.
Sau đó, Phương trượng thấy y như vậy, thì thương tình thu xếp cho y tu luyện tại động Bồ Đề, dùng Phật pháp vô biên áp chế ma khí trên người y. Một năm sau, y đi ra khỏi động, quỳ trước mặt phương trượng, cầu xin được quy y nơi cửa Phật. Phương trượng giúp y xuất gia, xuống tóc ở đại điện, lấy pháp hiệu là Độ Không. Đức Phật từng nói: Độ hết thẩy mọi cái “không”, vạn sự vận vật trong thế gian đều trốn không thoát một chữ “không”. Hiệp sĩ áo trắng vì cảm kích phương trượng có tình thương bao la nên dốc lòng tu luyện, không chỉ võ nghệ mà phật pháp cũng tiến bộ.
Thế nhưng phương trượng chưa bao giờ hỏi qua thân thế của Độ Không. Mỗi lần y phạm tội, ngài đều vì y còn trẻ nông nổi mà bỏ qua. Ngài biết bản tâm y không ác. Phương trượng vụng trộm đem bảo vật trấn quốc trong chùa là ” Đại Bi Tịnh Thế chú” truyền cho Độ Không làm y vô cùng cảm kích, tình cảm đối với phương trượng như tình cha con. Phương trượng lấy Phật pháp và sự quan tâm đối đãi Độ Không, đây chính là một yếu tố quan trọng đối với Độ Không sau này.
Nếu nói ” Đại Bi Tịnh Thế chú” là võ học tà ác nhất thiên hạ, cũng là lời nói dối rất thiện ý rồi. Người có nội tâm không kiên định, nếu cưỡng ép tu luyện thì có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma, sau đó thân thể nổ tung mà chết. Thời thượng cổ ở thế giới Tây phương Cực Lạc, Như Lai Phật Tổ đã truyền lại một bộ võ học, đó là một bộ võ học diệt thế. Nó có thể giúp cho tâm trí người tu luyện hướng thiện, và nó cũng làm cho người luôn truy cầu sự tà ác tạo nên một cuộc phong ba chốn võ lâm.
Võ lâm tương truyền rằng năm đó một vị hiệp sĩ áo trắng phá bảy cửa, giết lùi ma giáo. Mặc kệ tốt xấu ra sao, hiệp sĩ áo trắng có phải vì truy cầu vị trí võ học trí tôn hay không, triều đình vẫn phái ra một ông lão thần bí, cùng hắn quyết chiến trên đỉnh núi Ngũ Nhạc.
Hiệp sĩ áo trắng tẩu hỏa nhập ma, bị ông lão đó đánh rớt xuống vực sâu vạn trượng, sau đó ông ta đã báo lại với triều đình rằng y đã chết. Vốn dĩ, triều đình muốn phái Thiên Kiếp, người mạnh nhất thiên hạ, đến tiêu diệt hắn ta. Thế nhưng, tìm mãi không tìm được, cho nên hoàng đế chỉ có thể mời ông lão thần bí đó…
Hiệp sĩ áo trắng rơi xuống vách núi, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị chấn vỡ, thế nhưng là kỳ tích phát sinh, một tia sáng đã phủ lên người y, rồi sau đó các vết thương từ từ lành lặn, các vết thương bên ngoài cơ thể biến mất, cả người như chưa từng bị thương. Nhưng mà y đã bị ma khí nhập vào bên trong cơ thể nên vết thương bên trong vẫn chưa lành hẳn, y bước đi tập tễnh đến một ngôi chùa, rồi gõ cửa.
Về sau, trước khi lâm chung lão hoàng đế đã giao phó cho con của hắn là Nguyên Khánh, phải tìm Thiên Kiếp, người mạnh nhất trong thiên hạ, ổn định võ lâm, để Hoàng triều mãi mãi lưu truyền. Lúc đó Nguyên Khánh đã âm thầm quyết tâm, mặc kệ thiên hạ có lớn bao nhiêu cũng phải tìm ra người đó.
Lời nói của vị lão hoàng đế trước lúc lâm chung, đối với thiên hạ thái bình, với năm châu thịnh thế về sau dần hiện rõ ảnh hưởng….