Thành phố Đông Hải, một con đường lớn.
Đây là Ngũ Triều Đại Chinh, con đường lớn kéo dài toàn bộ Đông Hải, cũng chính là chỗ người qua lại tấp nập nhất.
Bởi vì trời trở lạnh, trên đường xe cộ cũng không nhiều, mà ven đường người đi lại ít ỏi, vào lúc này người đi ra đường chủ yếu là vì muốn ra ngoài mua sắm vật dụng chuẩn bị đón lạnh, một ít cá biệt lại tụ thành nhóm run rẩy đắm chìm trong sương tuyết.
Ở góc đường lúc này Diệp Phàm chậm rãi dừng xe đạp, sau đó mở ra thùng lớn, lập tức bên trong bốc ra từng làn khói trắng, mà cỗ thơm nồng của hành mỡ bay ra, nhất thời người đi đường tấp nập kéo lại.
“A, thì ra là tiểu Diệp, vậy ta mua ủng hộ cậu ba trái”
“Thì ra là Diệp Phàm, ta hôm qua có đi ngang qua đây không thấy cậu, còn tưởng cậu không bán hàng ở đây nữa. Đây, cậu lấy cho tôi 5 trái, đây, trái này.. này!”
Mấy người đi đường ngạc nhiên kêu lên, nhận ra là Diệp Phàm đứng bán hàng liền vui vẻ móc ra tiền, chỉ vào thùng bắp nướng thơm phức, miệng chẹp mấy cái. Mà mấy người kia, có vẻ như đều quen mặt Diệp Phàm, nên là nhìn thấy thùng bắp nướng, liền rất vui vẻ mua lấy mấy trái. Hơn nữa trời lạnh, có thứ này cho vào miệng thật đúng là không gì sánh bằng.
Diệp Phàm cười cười, cánh tay nhanh nhẹn lấy bắp ra ngoài, miệng liên tục cảm tạ, cũng không có gì thích hợp nói nói.
Thùng bắp rất nhanh đã bán hết, Diệp Phàm cầm lấy sắp tiền trên tay đếm đếm, liền hài lòng cất đi. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời, đã chiếu lên tới đỉnh, mà bởi vì trời lạnh, thật là thấy có chút ấm áp hơn rất nhiều. Cảm thấy buổi sáng hôm nay đã bán đủ, hắn liền thu dọn xe hàng, vừa muốn đạp xe rời đi, phía đằng xa chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, nhất thời ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác sẫm màu, quần jean đen mang giày thể thao màu trắng. Mái tóc dài quá vai, tóc mai phất trên trán, một vài sợi tóc rũ xuống, đè lên chiếc mũi cao, một đôi mắt đen thăm thẳm, như là trời sao thâm thúy, có ánh sáng dụ hoặc phi thường lôi cuốn người khác.
Nếu đặt vào thời cổ đại, nàng nhất định là thiên địch của toàn thiên hạ, tựa như Đắc Kỷ, Tiêu thị quốc sắc thiên hương, nhưng mà đều có thể khiến cho cả một vương triều chao đảo vì mình.
“Hại nước hại dân a”
Thấy nàng đi đến, ánh mắt mang theo lơ đãng nhìn mình, Diệp Phàm không nhịn được buồn bực, mở ra thùng bắp, trước ánh mắt soi mói của cô gái, hé răng mà nói:
– Bắp nướng thơm phức, mỹ nữ đừng vội, ghé mua một trái a.
Vị mỹ nữ nhàn nhạt nhìn hắn, mày liễu hơi nâng, có chút chăm chú nghiêng đầu nhìn vào thùng bắp, thấy bên trong chỉ còn lại hai trái bắp, liền cười nói:
– Ta muốn mua nhiều, ngươi chỉ còn bao nhiêu đây, làm sao bây giờ?
Nàng nhíu mày, có vẻ như là cảm thấy khó chịu.
Diệp Phàm cười khổ, chỉ chỉ mấy người đang đi đường:
– Ngươi nhìn xem, bắp bán hết rồi, thời tiết lạnh lẽo, xe hàng của ta thật sự rất là đắt. Nếu cố đến trễ một chút thì sợ rằng ngay cả cùi bắp đều sẽ bị chuột cắp đi vào hang a.
Hắn lấy ra một trái bắp, cẩn thận lựa trái ít than đen, liền cười đưa cho nàng:
– Vẫn là ăn một trái thôi, ăn nhiều sợ ngươi mập.
Nghe đến đây, mỹ nữ liền bật cười, bất quá dường như cảm thấy có chút quá không thục nữ liền vội lấy tay che miệng. có điều ánh mắt vẫn là híp lại thành khe nhỏ, chăm chú nhìn hắn không nói.
Một hồi lâu, nàng lại duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, bất đắc dĩ vươn tay ra cầm lấy bọc bắp, nhàn nhạt gật đầu:
– Cảm ơn.
Nói xong liền tìm một bậc cao chậm rãi ngồi xuống, nhàn nhã ăn bắp nướng.
Diệp Phàm cười cười nhìn nàng, biết cô gái này có tâm sự, lặng yên đứng một bên không nói. Chỉ là ánh mắt có chút không tự chủ liếc nhìn nàng mấy lần.
Nàng đúng là vô cùng xinh đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách. Lẳng lặng nhìn nàng, chỉ thấy cô gái mở ra miệng nhỏ, chầm chậm cắn lấy hạt bắp, có lẽ bởi vì hoàn cảnh, nàng ăn uống rất có ý tứ. Trời lạnh, gió tạt vào tóc nàng, tóc mỏng như sương tùy ý bay trên bờ vai, nàng làm như không thấy, mặt đỏ ửng vẫn chăm chú ăn bắp.
Mà có thể bởi vì được ăn ngon, mắt của nàng cũng đã dần híp lại, nhìn giống như trăng khuyết, rất là vui vẻ.
Hắn từ nhỏ không bao giờ ngẫm tới, đời này mình sẽ có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như nàng. Hơn nữa, nàng và hắn, cũng không phải là người dưng.
“Đã lâu không gặp!”
Có lẽ bởi vì thân phận của hai người, Diệp Phàm mở miệng có chút trễ, lúc này mới cười hỏi một câu vô vị.
Mỹ nữ làm như không nghe hắn nói, vẫn chăm chú cắn hạt bắp, hai chân dài đã có chút bập bè xuống mặt đường, vui vẻ mà ăn.
“Lần này ta nghe nói ngươi cũng nhập học tại Văn Đại a!”
Nói câu này, Diệp Phàm lại hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Ta đây làm cái gì đây a, nàng là đề danh Trạng Nguyên, thành tích so với hắn tốt hơn rất nhiều, hắn đây có thể đi vào Văn Đại, nàng làm sao sẽ không đây?
Hắn không để ý tới ánh mắt của nàng hơi nhìn mình, gượng cười ho khan một tiếng, vuốt mũi lại nói:
– Ta nhập học Văn Đại, là khoa thể chất.
Nếu như có người biết Diệp Phàm ngồi chỗ này nói chuyện với nữ thần, lại còn độc thoại, báo ra cả khoa học của mình, nhất định sẽ thô tục chửi hắn, ngươi đây, là cóc ghẻ mà còn muốn ăn thịt thiên nga sao? Nàng là nữ thần, sẽ đi gặp ngươi a?
Mỹ nữ lần này giống như là nghe được lời hắn nói, miệng nhỏ dừng lại, chợt thè lưỡi ra liếm môi, chầm chậm gật đầu, ý là nàng đã biết.
Nhìn như lơ đãng, lại làm cho Diệp Phàm có chút vui mừng. Tuy nói hắn và nàng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp, nhưng chí ít nàng xem hắn là bạn bè, vậy là đủ. Hắn với nàng, gặp nhau nói chuyện vài ba câu, nhìn nhau chào hỏi, đùa giỡn một chút, đều sẽ cảm thấy thoải mái. Giống như là, mỗi khi có tâm sự, nàng nhất định đến tìm hắn, lơ đãng mà gặp, cũng không chính thống. Nhiều khi biết hắn sẽ đi con đường này, nàng sẽ tự lấy lý do đi dạo, mà gặp hắn.
“Trong nhà có chuyện? Lần này nhìn ngươi, cảm thấy có chút khác lạ”
Diệp Phàm bình tĩnh nói. Hắn vẫn cảm thấy là nàng đang che dấu rất nhiều cảm xúc. Nếu là không, nàng nhất định không bởi vì một trái bắp nướng, nghe hắn nói vài câu mà tâm trạng vui vẻ như vậy.
Ông bà thường nói, người phiền muộn càng nhiều, càng sẽ dễ giải phóng bản thân, thường chỉ vì một ít điều nhỏ nhặt, mà trở nên vô cùng vui vẻ.
Tựa như nàng lúc này.