Thượng Quan Băng Nhi xuất thân bình dân, 12 tuổi đã được đế quốc trao tặng tước vị Huân tước, 13 tuổi được gia phong Nam tước, năm nay nàng 15 tuổi, lớn hơn Chu Duy Thanh 2 tuổi nhưng tước vị thì giống hắn cũng là Tử tước. Phải biết rằng Tử tước này của người ta là bằng vào năng lực của chính mình mà đạt được, không phải nhờ gia thế như ai kia. Công chúa Đế Phù Nhã là ngôi sao sáng chói nhất tại hoàng thất, nhưng so với Thượng Quan Băng Nhi, thì kém hơn không chỉ một cấp bậc.
Thượng Quan Băng Nhi nhỏ hơn Đế Phù Nhã 1 tuổi nhưng nàng cũng đã có hai khỏa bản mạng châu, lại không phải đơn thuần là Ý Châu hay Thể Châu, mà cả hai đều có. Năm 12 tuổi, Thượng Quan Băng Nhi đã tu luyện Thiên Lực đến ba cấp, Ý Thể song châu đồng thời thức tỉnh. Đồng thời có được Ý Thể song châu gọi là Thiên Châu Sư, tỉ lệ xuất hiện còn nhỏ hơn cả tỷ lệ sinh đôi của con người. Mà một quốc gia nhỏ như Thiên Cung Đế Quốc, số lượng Thiên Châu Sư lại ít đến đáng thương. Thượng Quan Băng Nhi được đế quốc coi trọng như vậy, tuổi nhỏ đã được tấn chức từ bình dân lên đến tử tước là vì nàng là Thiên Châu Sư thứ hai trong toàn Thiên Cung Đế Quốc. Mà vị thứ nhất, chính là phụ thân Chu Duy Thanh, Chu Đại nguyên soái.
Dù cha mình là một Thiên Châu Sư, nhưng Thiên Châu sư trong mắt Chu Duy Thanh lại rất thần bí. Bởi từ nhỏ kinh mạch hắn đã bế tắc, Chu Đại nguyên soái rất chướng mắt con trai độc nhất của hắn, nên cũng không nói đến chuyện có liên quan đến Thiên Châu Sư với hắn. Chu Duy Thanh chỉ biết, từ ngoài nhìn vào, Thiên Châu Sư giống như Ý Châu Sư và Thể Châu Sư kết hợp. Nhưng thực tế không phải như vậy, bởi cách tu luyện, cấp bậc tăng lên, thậm chí ngay cả bề ngoài của Ý Châu, Thể Châu cũng khác những Ý Châu Sư, Thể Châu Sư đơn thuần. Khác ở đâu thì hắn không biết, nhưng Thiên Châu Sư đại biểu cho cường giả thì hắn lại rất rõ ràng. Lúc ngủ, không biết bao nhiêu lần hắn mơ mình trở thành một Thiên Châu Sư.
Lần duy nhất Chu Duy Thanh nhìn thấy Thượng quan Băng Nhi, lúc nàng được phong Tử tước, người trao tặng cho nàng chính là hoàng đế của đế quốc, lúc ấy Chu Đại nguyên soái mang hắn đến xem lễ, bởi vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra vị đệ nhất mỹ nữ này, nhưng hình như người ta lại không biết đứa con nổi tiếng này của Nguyên soái.
Bất quá, lúc này vị đế quốc đệ nhất mỹ nữ không vui một chút nào, trên khuôn mặt tuyệt sắc phủ một tầng sương lạnh, lông mi dựng thẳng, hai tay che trước ngực.
Thượng Quan Băng Nhi lúc này đã buồn bực đến cực điểm, nàng vừa muốn từ trong doanh trướng đi ra, ai dè lại bị thiếu niên trước mắt này cách rèm che chộp trúng người, hơn nữa còn chộp vào một trong những vị trí mẫn cảm nhất của nữ nhân ( ). Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ có nam nhân nào chạm qua thân thể nàng. Từ nhỏ đã không biết phụ thân mình là ai, mẫu thân nàng một tay nuôi nàng khôn lớn. Nếu không phải vừa rồi bị chộp vào bộ vị trọng yếu kia, một cước đá lên Chu Duy Thanh đã không nhẹ như vậy. ( Chu Duy Thanh đánh đòn hiểm… )
Chu Duy Thanh lúc này cũng tỉnh ngộ lại, liên tưởng đến lời mấy tên cung tiễn binh kia nói, rất rõ ràng, vị đế quốc đệ nhất mỹ nữ này chính là doanh trưởng của cung tiễn đệ tam doanh, cũng chính là người sắp phát trang bị cho hắn. Nhìn nhìn bộ dáng Thượng Quan Băng Nhi, là hắn biết ngay vừa rồi mình đã “ được sờ” vào đâu.
Ở Tinh Thần Sâm Lâm, hắn chỉ nhìn lưng trần có mái tóc dài che dấu của Đế Phù Nhã công chúa cũng đã kích động không thôi. Lần này lại trực tiếp dùng tay với Thượng Quan Băng Nhi. Chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày đầy diễm ngộ của mình sao? Trong một ngày lại phát sinh quan hệ ám muội với hai nữ nhân nổi tiếng nhất Thiên Cung Đế Quốc. Nghĩ đến nơi vừa rồi mình “bóp bóp” hóa ra là…, phù một tiếng, hai dòng máu phun ra từ lỗ mũi Chu Duy Thanh. Cho dù lúc này hắn giả một vẻ mặt hiền lành, nhưng máu mũi này lại trực tiếp bán đứng ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn.
“Ngươi là ai?” Thấy Chu Duy Thanh phun ra máu mũi, nhất thời sắc mặt Thượng Quan Băng Nhi càng thêm khó coi, rút bội kiếm bên hông ra, chỉ vào Chu Duy Thanh nổi giận nói.
“A! Hiểu lầm, ta là tân binh, đến để trình diện và nhận trang bị.” Chu Duy Thanh vội đem bảng trong tay mình quơ quơ về phía Thượng Quan Băng Nhi.
Thượng Quan Băng Nhi vừa động, nhanh như gió, đã đến trước mặt Chu Duy Thanh, đoạt lấy bảng trong tay hắn, nhìn thoáng qua, lúc này sắc mặt mới hơi dịu đi vài phần. Nàng cũng biết vừa rồi chỉ là trùng hợp,nhưng trùng hợp này thật cực kì phẫn uất mà… (sao ta chưa bao giờ trùng hợp thế nhỉ???? ( )
“Ngươi nôn nóng như vậy làm gì?” Keng một tiếng, thu bội kiếm lại, sát khí trong mắt nàng đã biến mất, nhưng giọng nói vẫn như trước, không có nửa phần dịu đi. Thử hỏi, bất cứ một nữ hài tử nào bị “bóp” vào vị trí trọng yếu, tính tình có thể tốt mới là lạ.
Chu Duy Thanh vừa chú ý thần sắc Thượng Quan Băng Nhi, vừa âm thầm than thở trong lòng. Nhìn người ta mà xem, xuất thân bình dân, chịu ủy khuất tuyệt không kém với tiểu công chúa Đế Phù Nhã, nhưng tính cách thật tốt hơn Đế Phù Nhã nhiều. Nếu nàng là vị hôn thê của ta thì tốt biết bao?
“Theo ta vào đi.” Thượng Quan Băng Nhi vén rèm cửa, lại quay vào trong doanh trướng.
Chu Duy Thanh đang muốn đi theo, bên cạnh lại xuất hiện một người, lúc này hắn mới phát hiện lúc nãy còn có một gã binh sĩ đi ra sau Thượng Quan Băng Nhi, mặc giáp nhẹ bảo vệ vị trí trọng yếu của thân thể, trên mũ còn có một cây lông màu vàng, đây là dấu hiệu của trung đội trưởng. Bởi trước đó Thượng Quan Băng Nhi làm Chu Duy Thanh chú ý nên hắn cũng không phát hiện sự có mặt của người này, lúc này mới chú ý tới.
Một tia thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên bên tai hắn: “Tiểu tử, cảm giác thế nào?”
Chu Duy Thanh đang mê mẩn, theo bản năng nói: “Cơ ngực doanh trưởng thật không tồi.”
Tên trung đội trưởng kia chẳng qua chỉ là trêu chọc hắn một câu, lại có chút hâm mộ. Không nghĩ đến người này liền nói ra như vậy, cùng bề ngoài thật thà của hắn đúng là một trời một vực. Đối với câu trả lời của Chu Duy Thanh, hắn chỉ muốn nói một câu: Quá bưu hãn.
Hàn quang chợt lóe, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, rèm cửa trước mặt đã bị chém đứt một đoạn, đứng ở phía sau rèm cửa, bội kiếm trong tay đang run nhẹ, Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt tức giận nhìn Chu Duy Thanh: “Còn nói nhảm nữa ta làm cho ngươi cả đời này không được làm nam nhân.”
“Ách, doanh trưởng, ta sai rồi.” Chu Duy Thanh vừa nói ra câu kia liền hối hận, thanh âm hắn không coi là nhỏ, Thượng Quan Băng Nhi lại vừa mới đi vào, căn bản vẫn nghe được, vội vàng cười lấy lòng, thừa nhận sai lầm.
Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi vào trong doanh trường, vị trung đội trưởng kia thấy tình thế không tốt, đưa ngón tay cái về phía Chu Duy Thanh, rồi bỏ chạy mất. Thượng Quan Băng Nhi tuy không bao giờ kiêu ngạo, tính tình cũng tốt, nhưng trong tình huống chiến đấu thì mạnh mẽ hơn bất cứ ai, hắn cũng không muốn trở thành nơi trút giận của nàng.