Lục Vũ lẻn về hậu sơn, thu hồi cung tiễn, bắt đầu tiềm tu.
Hắn không biết những chuyện xảy ra sau khi rời khỏi Phượng Nguyệt thành, hiện tại hắn chỉ tập trung tu luyện bởi chỉ chỉ còn năm ngày nữa là tới hẹn ước chiến Chung Lỗi.
Lục Vũ nhìn nhục đan của Hỏa Vân mãng trong tay, ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn.
Đây là yêu lực chi nguyên của yêu thú, biến hóa tùy theo đẳng cấp của yêu thú.
Nói như vậy, yêu thú cấp một không thể ngưng tụ nội đan, mà yêu thú cấp cao thì nội đan trong cơ thể sẽ hóa thành yêu hạch có hiệu quả càng tốt hơn, giá trị càng cao hơn.
Hiện tại Lục Vũ là bát trọng mạch cảnh giới, có nội đan của Hỏa Vân mãng cũng đủ giúp hắn xông cửu trọng mạch, chẳng khác gì như hổ thêm cánh.
“Nội đan thuộc hỏa có thể rèn luyện gân cốt huyết nhục, kết hợp với Ất Mộc chi khí vừa vặn âm dương tương tế.”
Mặc dù cảnh giới của Lục Vũ không cao nhưng lại nắm rất rõ nguyên lý tu luyện.
Tại khu thứ tám, Lục Vũ tìm một nơi bí ẩn, bày ra Mê Hồn trận & nhị phẩm Tụ Linh trận.
Về sau, Lục Vũ ở trong rừng đào được chút dược thảo dùng để trung hòa hỏa khí của nội đan.
Chuẩn bị hết thảy mọi thứ, Lục Vũ ăn nội an Hỏa Vân mãng, ngồi xếp bằng trong Tụ Linh trận, vận chuyển Bích Thảo Liên Thiên quyết để bắt đầu hấp thu tinh hoa nội đan, xung kích cửu trọng mạch.
Nội đan Hỏa Vân mãng tan trong miệng như một đám lửa cháy hừng hực trong cơ thể hắn khiến ngũ quan Lục Vũ đau đớn vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ một lát sau, Lục Vũ mướp mồ hôi, toàn thân co rút thiếu chút chịu không nổi.
Thảo hồn hiện lên trên đỉnh đầu Lục Vũ, ba chiếc lá cây lay động ở trên, hồn lực tuyến co duỗi liên hồi, Vạn Pháp Trì sáng tối chập chờn đang toàn lực hấp thu linh khí bốn phía.
Tụ Linh trận phối hợp với Bích Thảo Liên Thiên quyết, cộng thêm thảo hồn, ba thứ kết hợp cung cấp Ất Mộc chi khí đậm đặc cho Lục Vũ.
Ất Mộc chi khí tươi mát mới tiến vào trong cơ thể nóng ran do hỏa độc đan tạo ra thì liên cam lộ, tẩm bổ tinh thần thể xác.
Hỏa nội đan & Ất Mộc chi khí nóng rực lạnh lẽo, âm dương giao hòa giúp kinh mạch của Lục Vũ cấp tốc tràn đầy, dung lượng đang không ngừng mở rộng, thực lực cảnh giới nhanh chóng tăng lên.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, Lục Vũ đạt đến bát trọng mạch đỉnh phong.
“Tăng vọt!”
Lục Vũ vui sướng trong lòng, cả người đột nhiên chấn động, kinh mạch trong cơ thể huyệt khiếu đồng thời xông mở, võ mạch thứ chín dần hình thành.
Về sau, lửa nóng từ nội đan quán thông kinh mạch khuếch trương liên tục, Ất Mộc chi khí tươi mát tư dưỡng kinh mạch giúp nó thông suốt hết mức.
Chỉ trong ba ngày, Lục Vũ đã thành công đạt tới cửu trọng mạch, mà lực lượng từ nội đan Hỏa Vân mãng lại tiêu hao sạch sẽ.
Lúc trước thân thể Lục Vũ gầy yếu nhưng bây giờ lại thon dài có lực, trở nên cường tráng rắn chắc.
Bên ngoài da dẻ của Lục Vũ hiện lên một tầng vết bẩn màu đen, là những tạp chất khi nội đan chi khí Hỏa Vân mãng vận chuyển toàn thân thiêu đốt huyết nhục bài xuất ra.
Lực lượng hỏa thuộc tính này rất thích hợp để luyện thể, tay phải đấm ra một quyền lại có thể cách không chém đứt một cây đại thụ ở xa ba trượng.
“Lực lượng thật mạnh.”
Lục Vũ đại hỉ, rõ ràng cảm giác được sự khác biệt so với dĩ vãng.
“Nếu như dùng những phương thức khác để đạt đến cửu trọng mạch, coi như lực lượng tương ứng gia tăng cũng chưa chắc đã mạnh liệt như vậy, tất cả là nhờ nội đan của Hỏa Vân mãng.”
Yêu thú loại hình phong phú, mà Hỏa Vân mãng thuộc về lực lượng hình, nội đan chính là một thân tinh hoa của nó tự nhiên ẩn chứa thể phách cường đại có hiệu quả tăng cường thực lực.
“Cảnh giới đã đủ, lực lượng cũng đã có nhưng ở phương diện võ kỹ có hơi đơn điệu một chút. Tên Chung Lỗi kia ở trong tốp ba của ngoại viện, thời gian tu luyện lại lâu hơn ta nên hẳn là nắm giữ nhiều hơn một loại võ kỹ, ta nhất định phải tu luyện Lạc Nhật quyền lô hỏa thần thanh, tốt nhất là luyện được thức thứ ba – Nhật Tây Trụy.”
Lục Vũ trở lại khu thứ tám, bắt đầu chuyên chú luyện Lạc Nhật quyền pháp.
Chiêu thứ nhất Thu Phong Khởi, chiêu thứ hai Lạc Diệp Quy hắn đều nắm giữ thuần thục, phối hợp với Thảo Phượng Phi cùng Cửu Cung thân pháp và Thất Tinh bộ pháp mang lại cảm giác tương đối hoàn mỹ.
Hai thức đầu tiên của Lạc Nhật quyền có thể dung hợp thành một chiêu gọi là Thu Phong Lạc Diệp, trọng điểm ở chỗ thu phóng quyền kình tùy tâm.
Còn lại Cửu Cung & Thất Tinh đều là trận pháp, Lục Vũ dung nhập vào trong quyền pháp chẳng qua chỉ để gia tăng biến hóa.
Nhưng luyện một ngày, Lục Vũ từ đầu đến cuối không thể lĩnh ngộ được yếu lĩnh của thức thứ ba Lạc Nhật quyền pháp, điều này khiến cho hắn khá phiền muộn.
“Chẳng lẽ thâm ảo thế sao, ta không tin.”
Lục Vũ câu thông thảo hồn, định mượn nhờ Vạn Pháp Trì xem xét chân lý thức thứ ba của Lạc Nhật quyền pháp.
Bên trên thảo hồn, hồn lực tuyến co duỗi liên tục phóng xuất ra huyền diệu chi lực tư dưỡng thần hồn Lục Vũ giúp hắn tăng lĩnh ngộ lực.
Vạn Pháp Trì bắt đầu thôi diễn thức thứ ba của Lạc Nhật quyền pháp, qua nửa canh giờ liền lặp lại cân nhắc rốt cục cũng hiểu được ảo diệu trong đó.
“Nhật lạc diệp quy thu phong túy, lại là loại trình tự này.”
Lục Vũ mở rộng tầm mắt, không ngờ chiêu thức Lạc Nhật quyền pháp này lại là phản.
Trước đó Lục Vũ luyện Thu Phong Khởi và Lạc Diệp Quy nhưng không thể nào lĩnh ngộ được hàm nghĩa của Nhật Tây Trụy, hóa ra là do hắn làm ngược trình tự.
Trình tự chân chính của Lạc Nhật quyền pháp là Nhật Tây Truy, Lạc Diệp Quy, Thu Phong Khởi, chiêu thứ nhất thâm ảo nhất cũng khó lĩnh hội nhất.
Lục Vũ thông suốt ảo diệu trong đó, sau liền chăm chỉ tu luyện, kết quả liên tiếp mấy chục lần cũng không thể luyện được Nhật Tây Trụy.
Lục Vũ im lặng, đành phải dừng lại lẳng lặng phân tích.
“Nhật lạc tây sơn, diệp lạc phong phi, mấu chốt là làm sao lạc, làm sao phi.”
Lục Vũ suy nghĩ một lúc lâu, lỡ đãng nhìn trời thì thấy trời tối, hoàng hôn chiều tà ở phía tây, một con ngỗng trời đang xoay tròn hạ xuống.
“Ha ha, ta hiểu rồi.”
Lục Vũ lóe lên linh quang, đốn ngộ chân lý.
Phóng lên tận trời, Lục Vũ không lăng lộn, bàn tay trái trước bổ, tay phải sau bổ, thân thể thuận thế xoay tròn như vòi rồng rồi đáp xuống.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, Lục Vũ gập hai tay lại dưới góc độ rất đẹp mắt, chuyển hóa lực lao xuống thành lực xoáy, tạo nên một vòng xoáy khổng lồ.
Xung quanh, lá rụng tung bay mãnh liệt lao tới chỗ Lục Vũ.
Quá trình tiếp tục một lát, đợi khi thân thể xoay tròn đến tốc độ nhanh nhất, Lục Vũ đột nhiên đấm một quyền xuống đất, thân thể mượn lực bắn ngược, từ đầu dưới chân biến thành trên đầu dưới chân, cả người xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Hai tay Lục Vũ nhanh chóng chuyển động nắm chặt xòng voáy chi lực hội tụ ở ngực, sau đó đấm ra một quyền trúng tâm vòng xoáy, để lực lượng hội tụ trong nháy mắt nổ tung tạo thành sóng xung kích khuếch tán ra chung quanh.
Tiếng vang ầm ầm chấn động núi rừng, cây cối xung quanh ngã đổ, hoa cỏ bay múa, uy lực khá kinh người.
Lục Vũ thổ huyết bay ngược, lần thi triển đầu tiên chưa nắm chắc tốt tiết tấu nhưng lại cảm thấy thõa mãn với uy lực của một chiêu đó.
“Tiếp tục.”
Một lần không thành công, hắn thử lần thứ hai, hai lần không thành công thì ba lần, một mực luyện đến khi nắm giữ mới thôi.
Sau khi trời tối, mặt trời lặn hướng tây, lá rụng gió bay, Lục Vũ đã miễn cưỡng thi triển được Nhật Tây Trụy nhưng chưa thể khống chế tốt nó.
Chủ yếu nhất có hai điểm, một là phản lực, mỗi lần thi triển Lục Vũ đều bị chấn thương.
Hai là chữ túy trong phu phong túy, Lục Vũ không thể hiểu thấu đáo được.
Hiện tại hắn chỉ có thể làm được thu phân toái, bởi vì quyền kình quá mạnh nên không thể khống chế nổi.
Túy là một loại cảnh giới, mà toái là một loại kết quả.
Chỉ kém đi một chữ nhưng hiệu quả quá khác biệt.
Kỳ hạn mười ngày chỉ còn lại ngày cuối cùng, Lục Vũ toàn lực ứng phó, câu thông thảo hồn, mượn nhờ cảm giác lực cường đại để luyện tập hơn mười ngàn lần, rốt cục cũng miễn cưỡng từ nhập môn đạt đến vận dụng thuần thục.
Tuy chưa đạt tiểu thành nhưng cũng đủ dùng để đối địch mà không tự gây chấn thương cho mình.
Trong bóng đêm, Lục Vũ cất trường cung rời khỏi núi rừng.
Ngày mai sẽ là thời gian đặc sắc!